Sao Trời Tựa Anh

Chương 23
Sau khi về đến nhà, Sầm Nịnh bị cảm, chắc do mấy ngày nay đi đường mệt không được nghỉ ngơi đầy đủ hơn nữa còn thêm nguyên nhân thời tiết xấu.

Gần đây bắt đầu đổi mùa, mùa xuân và mùa hạ ở Huyên Thành thật ra cũng không thay đổi rõ ràng, gần như có thể nói là liền mạch.

Trong Wechat có rất nhiều tin nhắn chưa đọc, ví dụ như bạn cùng phòng, Lâm Lộc, Giang Vũ, còn có một tin nhắn chưa đọc của Lục Tinh Diễn.

LXY: 【 Hôm nay tớ đến lớp các cậu học ké, sao lại không nhìn thấy cậu đâu, môn Thiên Thể của lão Viên mà cậu cũng dám trốn? Không sợ trượt cuối kỳ sao. 】

Bây giờ Sầm Nịnh thật sự không có tâm trạng để nói đùa với anh, nhưng mà vẫn trả lời tin nhắn của anh.

Sầm Nịnh: 【 Trong nhà có chút chuyện, đã xin nghỉ rồi. 】

Đối phương trả lời ngay lập tức.

LXY: 【 Lúc nào thì quay lại. 】

Sầm Nịnh không khỏi thấy hơi ngạc nhiên.

Vì sao mỗi lần gửi tin nhắn cho anh, thì hầu như anh đều trả lời ngay lập tức.

Lẽ nào từ sáng đến tối anh đều nhìn chằm chằm vào điện thoại hay sao?

Hay là, đang đặc biệt chờ tin nhắn của cô.

Kệ đi, đừng tự mình đa tình.

Đối với anh cô không có quan trọng như vậy.

Sầm Nịnh: 【 Có lẽ cuối tuần là về trường rồi. 】

Sau đó, sau đó là không có sau đó rồi.

Cho nên cô hoàn toàn không hiểu, Lục Tinh Diễn kiểu dường như có hơi để ý đến cô, lại có chút khoảng cách như vậy rốt cuộc là có ý gì, là kiểu bạn bè bình thường sao?

Sầm Nịnh thấy hơi đau đầu, thật sự đau đầu, vốn dĩ cô đã có bệnh đau nửa đầu, sau khi bị cảm bệnh này lại càng nặng thêm.

Còn mấy tin nhắn chưa đọc, cô thật sự không còn sức để xem từng cái từng cái một nữa, đang chuẩn bị cất điện thoại nghỉ ngơi, lại không để ý nhìn lướt qua tin nhắn của Lâm Lộc, hình như có chữ gì đấy không đúng lắm.

Cô nhấn mở, thì nhìn thấy tin nhắn một ngày trước Lâm Lộc gửi cho cô.

Lộc Lộc: 【 Làm sao đây, hình như tớ có thai rồi, dì cả chậm một tuần rồi, tớ sợ quá. Sticker: Hoảng sợ 】

Sầm Nịnh thật sự không thể hình dung được, đều là người lớn hai mươi tuổi rồi, lẽ nào lúc làm không biết cần phải dùng biện pháp bảo vệ sao? Ngay cả người độc thân hai mươi năm như cô còn biết, mà người có kinh nghiệm tình trường dày dặn như Lâm Lộc sao lại có thể mắc phải sai sót như vậy.

Sầm Nịnh: 【 Các cậu không dùng biện pháp bảo vệ sao? 】

Đối phương trả lời ngay lập tức.

Lộc Lộc: 【 Thì hôm đó chúng tớ uống hơi nhiều, sau đó quên hết rồi, sau đó tớ cũng không uống thuốc. 】

Sầm Nịnh: 【 Đi hiệu thuốc mua que về thử hay là đi bệnh viện. 】

Kết quả tin nhắn đối phương trả lời trực tiếp khiến cho Sầm Nịnh dở khóc dở cười.

Lộc Lộc: 【 Thật ra không có gì xảy ra đâu, chỉ là tớ thử xem xem cậu có ý thức tự bảo vệ bản thân hay không thôi, nữ sinh viên bây giờ ý mà, đặc biệt là kiểu nữ sinh viên quá ngây thơ như cậu, rất dễ bị làm hại, không ngờ cậu cũng hiểu phết đấy chứ. 】

Sầm Nịnh: 【 Đừng lấy chuyện này ra để đùa, với lại tớ còn chưa có bạn trai, căn bản không cần suy nghĩ. 】

Lộc Lộc: 【 Đừng giận mà, là bởi vì gần đây trường học vừa mở một lớp về phương diện này, tớ đi học thử, vốn dĩ muốn phổ cập cho cậu một chút, kết quả là cậu lại biết rồi. 】

Sầm Nịnh: 【 Chuyện không dám giấu, tớ cũng học lớp này rồi, bây giờ phần lớn các trường đại học và cao đẳng nghề đều sẽ mở lớp này. 】

Sầm Nịnh trả lời xong tin nhắn này trực tiếp ném điện thoại đi sau đó ngả đầu ngủ.

-

Hôm quay lại trường, Sầm Nịnh nhận được điện thoại của Giang Vũ.

“Đàn em Sầm, trước kia có gửi tin nhắn Wechat cho em, mãi mà không nhận được tin nhắn của em, có chút lo lắng, cho nên gọi điện thoại hỏi thử, có phải gần đây em xảy ra chuyện gì không.”

Lúc này Sầm Nịnh mới nhớ là còn có tin nhắn chưa trả lời, nội dung tin nhắn là Giang Vũ hỏi cô có muốn tham gia hội thảo trao đổi học thuật do trường và Bắc Kinh tổ chức vào thứ tư tuần trước hay không.

Hoạt động cũng đã kết thúc rồi.

“Thật ngại quá đàn anh Giang, mấy nay nhà em có chút việc nên xin nghỉ rồi, mấy ngày nay bận quá nên không có xem điện thoại.”

“Không sao, em không có chuyện gì là được, vậy tạm thời thế này nha, tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Sau khi cúp máy Sầm Nịnh mới nhớ tới lời Lục Tinh Diễn nói với cô, bảo cô tránh xa Giang Vũ một chút.

Cho tới bây giờ, dường như Giang Vũ không có vấn đề gì, chỉ là một đàn anh giản dị dễ gần mà thôi, không cần phòng anh như phòng trộm, cứ đối xử như một đàn anh bình thường vậy thôi.

-

Mỗi năm trường Đại học Khoa học và Công nghệ Hoa Thanh sẽ tổ chức đại hội thể dục thể thao hai lần, một lần là đại hội thể dục thể thao mùa thu sau Lễ Quốc Khánh, một lần là đại hội thể dục thể thao mùa hè vào giữa tháng sáu.

Sau khi đại hội thể dục thể thao mùa hè kết thúc thì cũng bắt đầu nghỉ hè.

Lần đại hội thể dục thể thao mùa hè này, trường học vẫn rất coi trọng, quy định mỗi lớp nhất định phải bắt buộc sinh viên tham gia một số hạng mục cố định.

Chẳng hạn như chạy cự ly 3000 mét nam, nhảy cao nam, nhảy sào nam, đẩy tạ nam, chạy cự ly 1000 mét nữ, nhảy xa nữ, nhảy sào nữ.

Lớp Sầm Nịnh tổng cộng có sáu sinh viên nữ, tất cả những hạng mục nhẹ nhàng sớm đã bị cướp hết, chỉ còn chạy cự ly 1000 mét nữ đang vẫy tay với cô.

“Hạng mục chạy cự ly 1000 mét nữ này, các em không tham gia cũng phải tham gia, dù sao cũng liên quan đến danh dự của lớp, cho dù là bước thì cũng phải bước hết cho cô.”

Đây là câu nói cuối cùng mà cô Trương Lệ lớp Sầm Nịnh nói.

Cứ như vậy, Sầm Nịnh trong khoảng thời gian này, mỗi ngày học xong đều đến sân tập chạy vòng, chạy mấy ngày vẫn tốc độ rùa bò như cũ, tốc độ chạy không hề cải thiện chút nào, nhưng sức chịu đựng lại tăng lên một chút.

Kết quả tối hôm đó, Sầm Nịnh vừa đến khu phía Bắc của sân tập đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang chạy.

Đã rất nhiều ngày rồi chưa nhìn thấy anh.

Lục Tinh Diễn đang chạy như bay, một nam sinh khác bị anh bỏ xa ở đằng sau, thở hồng hộc cố gắng đuổi theo bước chân anh, bạn nam đó Sầm Nịnh đã gặp rồi, là Tống Ngạn Trần bạn cùng phòng của Lục Tinh Diễn.

“Đại ca, chạy tám vòng rồi, cậu không mệt sao, chúng ta nghỉ một lúc được không? Thật sự không chạy nổi nữa rồi.”

Lúc này người đang chạy phía trước mới dừng lại đi bộ về.

Tống Ngạn Trần đặt mông trực tiếp ngồi xuống đất.

“Chỉ mới mấy vòng đã chạy không được rồi, là con trai thì đứng lên cho tớ, đến lúc thi đấu thì thật sự định đi bộ về đích à, không thấy mất mặt sao?”

“Cậu cảm thấy người nào cũng giống cậu hả, cậu không có bạn gái, không biết tối qua tớ sắp bị cô ấy ép khô rồi, vẫn còn sức để ra đây chạy bộ đã là tốt lắm rồi.”

“Chơi quá trớn, cẩn thận tinh tẫn nhân vong.”

Nam sinh châm chọc một câu sau đó quay đầu tiếp tục đi chạy bộ.

“Dù sao cũng hơn cậu cấm dục rồi cấm ra bệnh gì lại không biết, nếu tớ có khuôn mặt của cậu, ngày nào tớ cũng đổi khẩu vị, thật đúng là có phúc mà không biết hưởng.”

Tống Ngạn Trần chửi mát nhưng cũng không đứng dậy, vẫn ngồi nghỉ ngơi tại chỗ dùng tay quạt lấy gió, bạn cùng phòng tốt nhất Trung Quốc của anh cứ phải khiêu chiến 3000 mét thì cũng thôi đi, còn dụ dỗ bắt anh phải đăng ký, nói cái gì nếu không đăng ký thì không phải đàn ông con trai.

Thanh niên trai tráng khoảng hai mươi tuổi, làm sao có thể nghe nổi câu này, cắn răng chạy đi đăng ký.

Kết quả, tự mình chuốc lấy khổ.

“Tống Ngạn Trần.”

Một giọng nói của con gái truyền đến.

Anh vừa nhìn lên đã thấy Sầm Nịnh đang đi về phía mình, trên tay còn cầm hai chai soda.

“Hai người đang tập luyện chạy 3000 mét sao?”

“Đúng vậy, cậu cũng đến chạy bộ hả?”

Sầm Nịnh đi đến trước mặt Tống Ngạn Trần, đặt hai chai soda vị bạc hà trên đường chạy nhựa cạnh anh.

“Đây là mua cho cậu và Lục Tinh Diễn đó, một lát nữa cậu ấy qua đây, cậu nhớ đưa cho cậu ấy nha.”

“Okela, cảm ơn tiểu mỹ nữ Sầm nhé.”

“Vậy tớ đi chạy bộ trước đây.”

Sầm Nịnh hơi không quen với việc người khác nói chuyện thẳng thắn như vậy.

“Hẹn gặp lại nha.”

Tốc độ của Sầm Nịnh vẫn rùa bò như cũ, bắt đầu chạy chầm chậm.

Gió đêm mùa hè vẫn nóng ran như vậy, vừa vận động là người đã ướt hết.

Lục Tinh Diễn đã chạy xong một vòng và quay trở lại chỗ Tống Ngạn Trần.

“Sao cậu vẫn còn ở đây? Tớ chạy được một vòng về rồi, cậu thế mà vẫn ngồi đây hả anh trai.”

Anh nói xong cũng dửng dưng ngồi xuống cạnh Tống Ngạn Trần, vừa liếc mắt đã thấy hai chai soda cạnh đường nhựa.

“Soda ở đâu ra thế?”

“Một tiểu mỹ nữ nào đấy đưa cho đó, nhìn mị lực của anh đây đi, có bạn gái rồi, mà con gái vẫn theo.”

Tống Ngạn Trần nói thuận tay cầm chai soda ném cho Lục Tinh Diễn một chai.

“Chém tiếp đi.”

Lục Tinh Diễn mở nắp chai: “Nói đi, rốt cuộc là ai mua.”

“Sầm Nịnh.”

“Sao cậu ấy biết tớ thích uống vị này nhỉ.”

Lục Tinh Diễn chấc chai nước lên nhìn nhãn hiệu.

“Có lẽ là nghe thấy từ đâu đó, nói không chừng người ta có ý với cậu thì sao.”

“Cút.”

Lục Tinh Diễn cầm chai soda đứng lên.

“Cứ thế mà về rồi hả?”

Người ngồi dưới đất vẫn không có ý định đứng lên.

“Tớ đi tìm cậu ấy, ngài vừa hay có thể nghỉ ngơi thêm một lúc.”

Tống Ngạn Trần khinh thường “Xí” một tiếng.

“Nếu không phải tại tối qua ông đây hơi quá đà, nếu không đã chạy xong 3000 mét từ lâu rồi, làm gì mà đến lượt thằng nhóc như cậu khoe mẽ.”

Lục Tinh Diễn không quan tâm anh, trực tiếp đứng dậy rời đi.

-

Sầm Nịnh sắp chạy xong vòng đầu tiên thì gặp Lục thiếu gia đang tìm cô.

Cô dừng bước ngẩng đầu nhìn người đang chắn đường trước mặt.

“Với tốc độ này của cậu thì phải chạy đến ngày tháng năm nào mới chạy xong một vòng đây, cậu định tham gia đại hội thể dục thể thao hả?”

“Vốn dĩ tớ không có ý định đăng ký tham gia 1000 mét đâu, nhưng trong lớp thật sự không còn ai cả, chỉ có thể để tớ lên thôi.”

Lục Tinh Diễn lắc lắc chai soda vị bạc hà trước mặt cô.

“Sao cô bé hay khóc nhè lại biết tớ thích uống vị này thế?”

Sầm Nịnh thật sự không nghĩ tới anh sẽ hỏi cô chuyện này. Chỉ có thể thành thật trả lời.

“Trước đây ở siêu thị bên khu phía Bắc của trường học tớ nhìn thấy cậu mua soda vị này, nhưng mà bây giờ tớ bắt đầu nghi ngờ, hôm đó rốt cuộc cậu có nhìn thấy tớ hay không.”

Hôm đó.

Là hôm nào?

Lúc này Lục Tinh Diễn thật sự không nhớ ra, có mua soda vị bạc hà ở siêu thị bên khu phía Bắc còn bị cô nhìn thấy.

“Chuyện này tớ thật sự không có ấn tượng gì, xin lỗi.”

Sầm Nịnh nghe thấy anh nói như vậy trong lòng vẫn thấy hơi hụt hẫng, cô quay mắt đi sang chỗ khác, dừng lại chỗ có mấy sinh viên đang chạy trong đêm phía xa xa.

“Lần sau có thể đừng gọi tớ là cô bé hay khóc nhè nữa được không, tuyến lệ của tớ cũng không có nhạy cảm đến thế đâu.”

“Vậy gọi cậu là gì, bạn học Sầm Tiểu Mãn, hay là, Mãn Mãn?”

Sầm Nịnh nghe vậy kinh ngạc nhìn người trước mặt.

“Sao cậu lại biết nhũ danh của tớ.”

“Đây là bí mật, không thể nói cho cậu biết, nói đi, thích cô bé hay khóc nhè hay là Sầm Tiểu Mãn.”

“Không thích cái nào hết.”

“Vậy thì thôi, đi nào.”

Người con trai nói xong cầm theo chai soda chạy đi, rất nhanh đã chạy xa.

Sầm Nịnh đoán 80% là do Lâm Lộc nói cho anh, nhưng mà tại sao Lâm Lộc lại nói cho anh biết, chẳng lẽ là anh chủ động hỏi Lâm Lộc?

Trong lòng đầy nghi vấn, Sầm Nịnh vẫn quyết định gọi điện thoại cho Lâm Lộc.

Chương kế tiếp