Sao Trời Tựa Anh

Chương 24
Lúc Sầm Nịnh gọi điện thoại cho Lâm Lộc, cô nàng đang bị Hạ Vân Khanh đặt trên bồn rửa tay hôn, hai người đang khó có thể dứt được nhiệt tình trong người.

“Điện thoại của em.” Hạ Vân Khanh khàn giọng nói, buông tay đang ôm eo cô ra. “Nghe điện thoại trước đi.”

Lâm Lộc chỉ có thể buông tay đang ôm cổ anh ra: “Một lát nữa em quay lại, anh đừng có mà rén.”

“Ai rén người đó làm chó, lát nữa em tự chịu.”

Hạ Vân Khanh tự cho là đúng nói một câu thách thức.

Kết quả Lâm Lộc vừa nói chuyện điện thoại với Sầm Nịnh xong, quay lại nhà vệ sinh, làm gì còn thấy bóng dáng của Hạ Vân Khanh, người đã sớm nằm lên giường ngủ rồi.

Lâm Lộc tức giận chạy thẳng đến một phòng ngủ khác trong phòng, thì thấy bạn trai của mình đang nằm hình chữ đại (*), chiếm hết giường, hoàn toàn không để chỗ cho cô.

(*) Nằm hình chữ đại là kiểu nằm dang rộng cả tay cả chân như chữ đại (大)bên Trung.

“Hạ Vân Khanh, anh nói xem bản thân có phải chó hay không, hay là anh không được.”

Người nằm trên giường hiển nhiên bị câu này của cô kích thích, nhưng vẫn nhịn xuống sự tức giận, anh còn sót lại một sợi dây lý trí cuối cùng, lạnh nhạt nói: “Hôm nay không thích hợp, để ngày khác trừng phạt em sau, ngoài ra, anh rất được, em hoàn toàn không cần nghi ngờ.”

Lâm Lộc không bỏ qua nói: “Anh bao nhiêu tuổi rồi, mà còn chơi kiểu tình yêu Platon* à.”

(*)Tình yêu kiểu Platon là kiểu tình yêu mà ham muốn tình dục hoặc những nét lãng mạn không tồn tại hoặc đã bị dập tắt hoặc thăng hoa, nhưng nó có ý nghĩa hơn cả tình bạn đơn thuần

Cô giễu cợt bỏ lại câu này rồi ra khỏi phòng, cửa cũng không đóng cho anh.

Trong lòng Hạ Vân Khanh thấy hơi tủi thân.

Ông đây nhịn lâu như thế còn không phải vì tốt cho em sao.

Vẫn phải đợi thêm mấy năm nữa, ít nhất là tốt nghiệp đại học.

Trái tim của hai người có nhau, ít nhất phải đợi đến khi nói chuyện kết hôn rồi nói.

Ở chuyện này, anh thực sự là rất truyền thống, hoặc là có liên quan đến chuyện giáo dục của gia đình từ nhỏ, trong xương cốt có một sự tôn trọng phái nữ.

Dù sao anh nghĩ tới hai người vừa tròn hai mươi tuổi, anh còn cố ý tra xem, chuyện này đối với con gái ít nhiều cũng có chút tổn thương, càng đừng nói tới lần đầu tiên, cho nên mỗi lần anh đều kiềm chế, đến đó rồi dừng, sẽ không làm tới thật, hôm nay thật sự hơi không kìm được.

Nghĩ vậy, Hạ Vân Khanh hơi phiền não xoay người xuống giường vào phòng tắm tắm gội.

Lâm Lộc ở phòng khách cũng nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm.

Lần này nhịn như vậy, đừng có mà nhịn ra bệnh gì.

-

Trước ngày khi mạc đại hội thể dục thể thao của trường Đại học Khoa học và Công nghệ Hoa Thanh một ngày, đúng lúc Bắc Kinh có một trận mưa lớn, bầu trời ngày đại hội thể dục thể thao đầy mây, tất cả sinh viên tham gia cuộc thi đều may mắn tránh được nắng, dù sao nhiệt độ bên ngoài vào mùa hè của Bắc Kinh cũng phải xấp xỉ bốn mươi độ.

Lễ khai mạc kết thúc một cách qua loa, ngay lập tức chính thức bắt đầu thi đấu, đại đa số tâm tư của sinh viên đã sớm không ở trường học rồi, đại hội thể dục thể thao kết thúc có nghĩa là kỳ nghỉ hè đã đến, cuối cùng cũng có thể nghỉ rồi, sau khi lên đại học cho dù là trường Hoa Thanh tốt như vậy, thì cũng có rất nhiều tâm tư của sinh viên hoàn toàn không đặt ở việc học tập.

Trên sân khấu vang lên tiếng loa: “Xin mời những sinh viên tham gia cuộc đua hạng mục chạy cự ly 3000 mét nam đến điểm tập kết, cuộc đua chuẩn bị bắt đầu, các bạn sinh viên hãy nhanh lên nào.”

Sầm Nịnh nhìn thấy các bạn nam cùng khóa đứng dậy từ chỗ ngồi của mình, lần lượt đi đến điểm tập kết.

Đương nhiên cô cũng nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc.

Lục Tinh Diễn và Tống Ngạn Trần vai kề vai đi trước đám người.

Đúng lúc này mặt trời ló rạng, Sầm Nịnh nhìn thấy ánh nắng hắt lên trên quần áo thể thao sạch sẽ của Lục Tinh Diễn, khiến cho cả người thiếu niên đều chìm trong ánh nắng.

Anh vốn là một tia sáng, là ánh sáng chiếu rọi con đường cô đi trong đêm tối.

Tống Ngạn Trần dọc đường cứ hùng hùng hổ hổ: “Mẹ nó, ông đây chuẩn bị đi thi đấu thì trời nắng, ông trời đang cố ý đối đầu với tớ đây mà.”

“Cho dù là trời âm u hay trời nắng, thì cậu cũng không chạy qua được mấy sinh viên khoa thể dục.”

Lục Tinh Diễn chậm rãi đi về phía trước, vừa đi còn không quên châm chọc cậu một câu.

Hai người cãi nhau ầm ĩ cùng mọi người đi đến điểm tập kết.

Đợi lúc Sầm Nịnh đi nhà vệ sinh về, đã nhìn thấy Phương Thiến Thiến đang dựa trên lan can nhìn xuống sân phía dưới hét lớn cố lên.

Theo tầm mắt của cô, Sầm Nịnh nhìn thấy bóng dáng cao lớn đang nhảy sào ở dưới sân.

Hóa ra là Giang Vũ đang thi đấu, bảo sao cô nàng lại kích động như vậy.

Sầm Nịnh đi qua vỗ nhẹ vai Phương Thiến Thiến, cô ấy quay lại, biểu cảm kích động trên mặt cũng khó che giấu.

“Bé Nịnh cậu mau nhìn đi, có phải học trưởng Giang Vũ rất đẹp trai không, trên bảng thành tích bây giờ của hạng mục nhảy sào thì anh ấy đang đứng thứ nhất.”

Nói xong cô nàng lập tức quay lại nhìn người con trai đang nhảy sào dưới sân hét to một câu: “Học trưởng Giang Vũ, cố lên.”

Sầm Nịnh cũng tùy ý nhìn mấy lần, tầm mắt lại lơ đãng nhìn về phía chạy cự ly 3000 mét nam, nơi tập kết chạy cự ly 3000 mét nam đã có sinh viên đang lần lượt làm động tác khởi động.

Mấy người nam sinh cao lớn bên khoa thể dục được chia đến cùng tổ với Lục Tinh Diễn và Tống Ngạn Trần, cứ như vậy, hai người họ có lẽ sẽ không lấy được xếp hạng tốt.

Trọng tài thổi còi, trận đấu bắt đầu.

Mấy nam sinh khoa thể dục vượt lên dẫn đầu, Tống Ngạn Trần trực tiếp xếp cuối cùng, Lục Tinh Diễn thì vẫn giữ được vị trí ở giữa.

Đến khi bọn họ chạy đến chỗ Sầm Nịnh, trong lòng cô thầm nói một câu, Lục Tinh Diễn, cố lên.

Các nữ sinh cùng khóa đã bắt đầu điên cuồng hò hét vì Lục Tinh Diễn.

Cuối cùng, không lệch chút nào hạng nhất thuộc về nam sinh khoa thể dục, Lục Tinh Diễn xếp thứ tư, Tống Ngạn Trần đội sổ.

Điểm kết thúc, các sinh viên tham gia chạy xong 3000 mét đang nghỉ ngơi uống nước.

Lục Tinh Diễn thấy Tống Ngạn Trần ngồi dưới đất uống nước, đi tới thuận tay cầm lấy một bình nước khác đang để trên mặt đất cạnh cậu, mở nắp uống một ngụm lớn, quần áo thể thao của anh sớm đã ướt đẫm, có thể nhìn thấy cơ bắp mơ hồ ẩn hiện sau lớp áo, đợi anh uống xong mới phát hiện đây là soda vị bạc hà.

“Là nước Sầm Nịnh mang đến sao?” Lục Tinh Diễn theo bản năng mở miệng hỏi Tống Ngạn Trần.

Người ngồi trên mặt đất nóng giống như cá mắc cạn, uể oải trả lời một tiếng: “Ừ.”

Lục Tinh Diễn nhìn sang vị trí lớp Thiên Văn 1101, khoảng cách quá xa, anh không nhìn thấy Sầm Nịnh.

Mà Sầm Nịnh lúc này đã cùng với các bạn nữ cùng khóa chạy 1000 mét đến điểm tập kết.

Lục Tinh Diễn nhìn thấy bên sân chạy 1000 mét nữ đang tập kết, anh nghĩ Sầm Nịnh đã đi đến đó rồi, vì vậy quyết định đi đến sân chạy đợi, đợi khi cô thi đấu xong mới nói cảm ơn sau đó cùng nhau đi về chỗ tổ chức tiệc của khoa vật lý.

Tiếng còi thi đấu chạy 1000 mét nữ vang lên, mấy nữ sinh chạy bộ quanh năm dẫn đầu chạy phía trước, Sầm Nịnh ở vị trí cuối cùng.

Ánh mặt trời sau mười một giờ rất độc, vừa mới chạy không bao lâu, cô đã cảm thấy hít thở không thông.

Nhiệt độ càng ngày càng cao, không khí chỉ toàn là khí nóng.

Sầm Nịnh cảm giác bản thân đã không chịu được nữa, dừng lại, mới đi được vài bước, trước mắt đã biến thành màu đen, đầu óc choáng váng, trời đất quay cuồng, sau đó ngã xuống bất tỉnh nhân sự.

-

Đợi cô tỉnh lại đã nằm ở phòng y tế, vừa mở mắt đã thấy một người ngồi cạnh giường.

Là Giang Vũ.

Giang Vũ thấy cô tỉnh, đứng lên nói: “Em đỡ chút nào chưa? Ban nãy em ngất ở sân chạy, đúng lúc anh ở bên cạnh nên đưa em đến phòng y tế.”

“Cảm ơn học trưởng Giang.”

Sầm Nịnh mở miệng mới phát hiện giọng của bản thân khàn khàn.

“Không cần khách sáo đâu, uống ít nước trước đi, bác sĩ nói do em bị cảm nắng thêm tụt huyết áp và thể chất yếu nên mới ngất xỉu.”

Giang Vũ nói rồi rót một cốc nước đưa cho cô.

Sầm Nịnh nhận lấy ly nước rồi nói tiếng cảm ơn với anh.

“Anh còn có chút việc, nên đi trước đây, em nghỉ ngơi thêm một lúc đi.”

“Dạ, tạm biệt học trưởng.”

Sầm Nịnh đặt cốc nước cầm cốc nước đặt lên tủ cạnh giường, đang chuẩn bị xuống giường thì nghe thấy tiếng mở cửa, có người đi vào.

Ngước mắt lên nhìn, hóa ra là Lục Tinh Diễn, chỉ là biểu cảm của anh hình như không được vui lắm.

Một tiếng trước, lúc Sầm Nịnh ngất xỉu, Lục Tinh Diễn cách cô khá xa, anh nhanh chóng chạy qua chỗ cô, không đợi anh chạy đến, đã có một bóng dáng nhanh hơn anh.

Giang Vũ không biết từ đâu xuất hiện, bước nhanh đến bên Sầm Nịnh, trực tiếp bế cô đi phòng y tế.

Xung quanh có không ít người đang bàn tán.

“Đấy có phải học trưởng Giang Vũ không, cô gái kia là ai vậy, chả nhẽ là bạn gái của anh ấy, nhìn bộ dạng gấp gáp của anh ấy kìa.”

“Ai mà biết được, nhưng mà tớ chưa thấy học trưởng Giang Vũ quan tâm cô gái nào như vậy cả, cho dù là mấy mối tình trước kia cũng không thấy anh ấy lo lắng không yên như vậy.”

Lục Tinh Diễn đứng bên cạnh nghe thấy, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

-

“Sao cậu lại ở đây?”

Sầm Nịnh nhìn thấy Lục Tinh Diễn đứng ở đó vẻ mặt lạnh nhạt không nói gì, cho nên mở miệng hỏi anh.

“Đến xem cậu có sao không.”

Lục Tinh Diễn lạnh nhạt mở miệng.

“Tớ đỡ nhiều rồi, cảm ơn cậu quan tâm.”

Lúc Sầm Nịnh đang định hỏi anh đã uống nước soda vị bạc hà chưa, có phải bị Tống Ngạn Trần lén đổi rồi không, Lục Tinh Diễn lại quay người rời đi đầu cũng không quay lại.

Chỉ lạnh nhạt để lại một câu: “Còn có việc, đi trước đây.”

Anh bị sao vậy, Sầm Nịnh không hiểu chuyện gì nhìn bóng lưng thiếu niên rời đi.

-

Năm nhất đại học vừa kết thúc, được nghỉ hè hai tháng, Sầm Nịnh trở về Huyên Thành.

Trừ về thăm ông ngoại, cô cũng chuẩn bị tiếp tục tìm một công việc part time ở tiệm sách, nhưng mà kế hoạch không theo kịp biến hóa, Lâm Lộc hẹn cô đi du lịch, nói gì mà nhân dịp nghỉ hè nên đi chơi thêm nhiều chỗ khác, sau đó tốt nghiệp đại học rồi lại tìm việc, không có nhiều thời gian nhàn hạ để đi du lịch nữa đâu.

Còn việc đi đâu, thì Lâm Lộc vẫn chưa lên kế hoạch, Sầm Nịnh chỉ có thể đợi tin nhắn của cô ấy.

Tối hôm đó, nhóm chat trên Wechat của tiểu đội nhỏ bốn người thảo luận cực kỳ sôi nổi.

Lâm Lộc: 【 Mọi người muốn đi du lịch ở đâu, có ý kiến nào hay cứ đề nghị nhá. Sticker: Trái tim. 】

Hạ Vân Khanh: 【 Đại tiểu thư Lâm ngài quyết định là được. Sticker: Hôn hôn. 】

Sầm Nịnh: 【 Phổ Đà Sơn (*) cũng được nè, ở trên hải đảo, hè đi thì cũng mát mẻ. 】

(*) Phổ Đà Sơn tên cũ là Tiểu Bạch Hoa, gọi là Bố Đà Lạc Già. Tên khác là Mai Sầm Sơn. Phổ Đà Sơn nằm trong biển Đông Nam, huyện Định Hải, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc, cách núi Chu Sơn 6 dặm.

Lục Tinh Diễn: 【 Cái này ok, tớ đồng ý. 】

Lâm Lộc: 【 Vậy điểm đến đầu tiên của chúng ta là Phổ Đà Sơn, nghỉ hè lâu như vậy, còn sợ không đi được chỗ muốn đi hay sao? Chúng ta mỗi người đề cử một nơi, đi xong lại đổi một người, cứ luân phiên như vậy đi. 】

Hạ Vân Khanh: 【 Chỉ cần ngài không kêu mệt, thì anh hầu tới cùng. 】

Sầm Nịnh cứ cảm thấy hai người này lại tìm cơ hội phát cơm chó rồi, Sầm Nịnh cảm thấy nghỉ hè đi du lịch không thích hợp, bởi vì hai cái bóng đèn công suất lớn như cô và Lục Tinh Diễn đi du lịch cùng với một đôi tình nhân nhỏ, cái này thì có nghĩa gì chứ, hơn nữa cô và Lục Tinh Diễn cũng không quá thân quen, nghĩ thế nào cũng thấy lúng túng.

Nhưng mà cuối cùng cô cũng không chống lại được sự nhõng nhẽo của Lâm Lộc, vẫn không trốn thoát được chuyến du lịch hè đầy lúng túng này.

Chương kế tiếp