Sao Trời Tựa Anh

Chương 27
Trung tâm động đất lần này ở Tây Tạng là Lâm Chi, động đất 8.6 độ richter, Lhasa cũng bị ảnh hưởng, nhưng không nghiêm trọng như Lâm Chi.

Khi có cảm giác rung lên do động đất, Sầm Nịnh đang ngủ trên ghế sô pha.

Quá bất ngờ nên cô chỉ cần thấy bàn ghế trong phòng đang đung đưa, giường cũng rung lắc, sau khi mở to hai mắt ra nhìn mới phát hiện đèn chùm đang treo trên trần nhà cũng đang đong đưa.

Sầm Nịnh lập tức nhận ra đang xảy ra động đất, cô vội vàng bật dậy khỏi ghế sô pha định đi tìm Lục Tinh Diễn, không ngờ đối phương lại đến đây trước cô một bước.

Lục Tinh Diễn vừa vào cửa đã đụng phải Sầm Nịnh đang chuẩn bị ra ngoài.

“Nhanh đến góc tường đi.”

Lục Tinh Diễn không nói hai lời túm chặt cánh tay Sầm Nịnh kéo người về phía góc tường.

Sau đó Lục Tinh Diễn lại kéo thêm một cái bàn đến giữa hai vách tường, như vậy sẽ tạo thành một khu hình tam giác.

Anh quay đầu muốn tìm thêm ít đồ để củng cố khu an toàn.

“Lục Tinh Diễn, cậu đừng bận rộn nữa, mau đến đây đi.”

Sầm Nịnh thấy Lục Tinh Diễn còn đang sắp xếp, lo lắng anh sẽ bị thương, vội vàng bảo anh nhanh trốn vào khu an toàn.

“Ngay lập tức.”

Sau khi Lục Tinh Diễn xác định cái bàn đã được cố định chắc, mới trốn đến bên cạnh Sầm Nịnh, không gian an toàn hình tam giác cũng chỉ đủ để chứa hai người họ.

Sầm Nịnh vừa muốn mở miệng nói gì đấy với anh, lại nghe thấy một tiếng “rầm”, đèn chùm lớn trên trần nhà lập tức rơi xuống đất.

Lục Tinh Diễn kéo cô gái bên cạnh vào lòng theo bản năng, lại bảo vệ đầu cô, hai người cứ thế lẳng lặng tựa vào nhau.

Sầm Nịnh ngơ ngác, sườn mặt cô kè sát bên lồng ngực kiên cố của thiếu niên, bên tai vang lên tiếng tim đập mạnh mẽ, cô chỉ ngửi thấy mùi bạc hà lạnh lẽo quen thuộc trên người thiếu niên, hơi thở duy nhất khiến người ta yên tâm trong lúc hoảng loạn.

“Lục Tinh Diễn?”

Sầm Nịnh nhỏ giọng mở miệng.

“Hả?”

“Chúng ta không chết ở đây đâu đúng không?”

“Theo cảm giác rung lắc hiện tại, tớ đoán tâm chấn không ở Lhasa, nếu thật sự có vấn đề gì thì còn có tớ, trời sập xuống cũng có tớ chống cho cậu.”

Dù anh có chết cũng vẫn bảo vệ cô gái trong lòng, anh cô đơn không có gì vướng bận, không có người thân, có chết thì cũng vậy, nhưng cô thì khác, cô có tương lai rộng mở, tương lai ngập ánh sáng.

Dù có xảy ra chuyện gì thì anh cũng sẽ bảo vệ cô chu toàn.

Những lời này của Lục Tinh Diễn khiến Sầm Nịnh lập tức bình tĩnh lại, nỗi sợ hãi mới ban nãy trong nội tâm cũng tiêu tan.

Cô biết cô có thể vĩnh viễn tin tưởng Lục Tinh Diễn.

-

Trung tâm động đất ở Lâm Chi lại không may mắn như vậy, tình trạng động đất cực kỳ nghiêm trọng.

Trên mặt đường đã xuất hiện những vết nứt dài và sâu.

Tiếp đấy báo chí lại đưa tin, phạm vi ảnh hưởng xa nhất của động đất lần này đạt một nghìn ba km, động đất khiến chín nghìn căn nhà ở Tây Tạng bị sập, hơn ba nghìn ba trăm người tử vong, tổn thất hơn mười bảy nghìn bảy trăm con gia súc. Trong Ấn Độ có hơn một nghìn năm trăm người tử vong.

Lúc trận động đất xảy ra ở Lâm Chi, vừa hay Lâm Lộc với Hạ Vân Khanh ở bên ngoài nên mới tránh được một kiếp, cậu dẫn cô trốn đến một nơi an toàn nên may mắn thoát nạn.

Nếu hai người bọn họ còn ở nhà dân kia thì giờ cũng không biết sống chết ra sao.

Lúc này căn nhà dân hai người ở đã bị sập do động đất, có rất nhiều người không chạy ra kịp bị chôn vùi, chưa rõ sống chết.

May mà đội cứu viện cảm thấy khách sạn chỗ Sầm Nịnh và Lục Tinh Diễn xảy ra động đất là vào mười một giờ tối cùng ngày.

“Chỗ này còn có ai không?”

Đèn pin của nhân viên cứu hộ chiếu đến đây, trong căn phòng tối đen như mực lập tức có nguồn sáng, giống như người sắp chết lại được có một cuộc đời mới.

“Có, chúng tôi ở đây.”

Lục Tinh Diễn dẫn đầu mở miệng, giọng anh hơi khàn.

May mà hai người vẫn an toàn, sau khi nhân viên cứu hộ dọn cái bàn ra, Sầm Nịnh lập tức đi tìm di động, cô biết chắc chắn Dương Tần Phương sẽ lo lắng.

Trong phòng ngoiaj trừ bị rơi một cái đèn chùm ra thì chỉ có một số thứ như bàn ghế bị đổ, hầu như không có thiệt hại gì lớn.

“Cảm ơn các anh.”

Lục Tinh Diễn cảm ơn nhân viên cứu hộ.

“Khách sáo rồi, hai người có bị thương không? Đội cứu thương cũng đến rồi.”

“Chúng tôi không bị thương.”

“Ừ, nhanh rời khỏi đây đi, có khi lại có dư chấn lần thứ hai nữa đấy.”

“Chúng tôi đi ngay đây.”

Cuối cùng Sầm Nịnh cũng tìm được điện thoại của mình bên dưới cái bàn, cô không rảnh quan tâm đến những hành lý khác mà cùng rời khỏi hiện trường với Lục Tinh Diễn và những nhân viên cứu hộ khác.

Bên phía Lâm Chi, Hạ Vân Khanh và Lâm Lộc đang nghỉ ngơi ở khu an toàn tạm thời do nhân viên cứu hộ thiết lập, trước mắt toàn thành phố Lâm Chi đã tê liệt, không biết khi nào mới có thể khôi phục giao thông để quay về Lhasa.

“Anh nhìn đi, khu nhà dân chúng ta vẫn có người còn sống, được cứu ra rồi.” Lâm Lộc nói.

Hạ Vân Khanh nhìn theo tầm mắt của Lâm Lộc, nhân viên cứu viện đang nỗ lực cứu viện suốt đêm, đã phát hiện được mấy người sống sót.

Bên trong phế tích vẫn còn có người sống.

“May mà không làm mất điện thoại, em mau báo bình anh cho người nhà trước đi, rồi liên hệ với hai người Sầm Nịnh.” Hạ Vân Khanh thu hồi tầm mắt nói với Lâm Lộc.

“Em vừa gọi cho ba mẹ em rồi, không biết bên bé Nịnh thế nào, để em gọi điện cho bé Nịnh.”

Lâm Lộc gọi đến số Sầm Nịnh, có thể gọi đến, nhưng vẫn luôn trong trạng thái không có người nhận.

“Không ai nghe máy.”

Trong giọng nói của Lâm Lộc lộ ra sự lo lắng.

“Đừng lo lắng, dù gì Lhasa cũng không phải trung tâm động đất, chúng ta ở Lâm Chi mà còn sống thì chắc chắn hai người họ sẽ không sao.”

“Ừm.”

Lúc Lâm Lộc gọi điện cho Sầm Nịnh, cô với Lục Tinh Diễn đang trên đường đến sân bay Lhasa, điện thoại hết pin tắt máy.

Lhasa bị tai nạn không nghiêm trọng lắm, giao thông vẫn đi lại bình thường, hai người bọn họ định đến sân bay chờ Lâm Lộc và Hạ Vân Khanh luôn, như vậy có thể tiết kiệm được không ít thời gian.

Đến sảnh chờ của sân bay, Sầm Nịnh cũng không chú ý đến Lục Tinh Diễn, cô đi tìm cục sạc để sạc điện thoại trước.

Vừa khởi động máy đã nhìn thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ, có của Dương Tần Phương, Lâm Lộc, còn có rất nhiều bạn bè, bạn học, giáo viên khác gọi đến.

Sầm Nịnh đăng một bài lên vòng bạn bè báo bình an trước. Văn án: Sống sót sau tai nạn. Hình minh hoạ là phòng chờ ở sân bay Lhasa.

Sau đó cô gọi điện cho Dương Tần Phương.

“Mẹ.”

Giọng Sầm Nịnh hơi nghẹn ngào.

“Con không sao là tốt rồi, mẹ thấy tin tức nên lo lắng cả đêm không ngủ, bao giờ con về?”

Khoảnh khắc nghe thấy giọng của Sầm Nịnh ở đầu bên kia, tảng đá lớn trong lòng Dương Tần Phương mới hạ xuống.

“Bây giờ con đang ở sân bay với bạn học, còn phải chờ mấy người Lâm Lộc, lúc nãy cậu ấy mới gọi cho con, con không nhận được, chắc bên cậu ấy không sao, lát nữa con gọi lại cho cậu ấy.”

Dương Tần Phương lại dặn dò cô thêm mấy câu rồi mới cúp điện thoại.

Sầm Nịnh buông điện thoại quay đầu nhìn thấy Lục Tinh Diễn dựa lưng trên ghế trong sảnh chờ của sân bay, đôi chân dài duỗi ra, mũ lưỡi trai che khuất mặt, đôi tay khoanh trước ngực, dường như mệt quá nên ngủ rồi.

Vì sao anh không gọi điện báo bình an cho người nhà chứ?

Cuối cùng Sầm Nịnh vẫn không hỏi ra nỗi nghi ngờ trong lòng, dù sao đấy cũng là việc riêng của anh, cô không có quyền hỏi.

-

Lâm Lộc và Hạ Vân Khanh vẫn chờ đợi ở khu an toàn, cuối cùng chờ đến bốn giờ sáng mới có một xe cứu hộ đến đón một nhóm người đến Lhasa trước, quy định là ưu tiên khách du lịch đến từ nơi khác trước.

Vừa hay hai người họ tình cờ là khách du lịch từ nơi khác đến Tây Tạng du lịch, cho nên thuận lợi lên chiếc xe đầu tiên đến Lhasa.

Trên xe chen chúc chật ních, có đủ kiểu người.

Hạ Vân Khanh bảo vệ người trong lòng, cản trở những người khác tới gần.

“Chịu thêm lát nữa thôi, lát nữa là đến nơi rồi.”

“Em không sao.”

Hiếm khi Lâm Lộc lại hiểu chuyện như vậy, Hạ Vân Khanh duỗi tay xoa đầu cô.

“Nếu ngày nào bạn gái anh cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy thì tốt quá.” Hạ Vân Khanh không khỏi cảm thán nói.

“Chê em xấu tình thì cứ việc nói thẳng, không thích cũng đừng miễn cưỡng.”

“Nói đùa cũng không được nữa.”

“Em cũng đang nói đùa đấy.”

Hai người nói cười suốt đoạn đường, thời gian trôi qua nhanh chóng.

Chờ khi đến sân bay Lhasa, vừa hay đến chín giờ sáng.

“Lộc Lộc.”

Trước đấy Sầm Nịnh đã gửi định vị sân bay cho Lâm Lộc, nhìn thấy cô ấy với Hạ Vân Khanh đến thì vội vàng chạy đến.

“Bé Nịnh.”

Lâm Lộc ôm luôn lấy cô.

“Cậu không sao chứ? Tớ lo lắm luôn, tình hình bên Lâm Chi bên quá nghiêm trọng, tớ rất lo hai cậu xảy ra chuyện.”

Sầm Nịnh đẩy Lâm Lộc đang ôm ấp rồi kéo tay cô nhìn từ trên xuống dưới.

“Tớ không sao, vẫn ổn lắm, tớ với Hạ Vân Khanh là người phúc lớn mạng lớn, xem bói còn nói bọn tớ có thể sống đến một trăm tuổi đấy.”

“Đều lúc này rồi mà cậu còn ba hoa.” Sầm Nịnh bất mãn nói.

“Nhưng động đất lần này nghiêm trọng thật, có rất nhiều chỗ ở Lâm Chi bị tai nạn nghiêm trọng, rất nhiều nhẹ bị sập, cũng có không ít người chết.”

Hạ Vân Khanh đứng bên cạnh nói.

Lúc này Lục Tinh Diễn đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi đến chỗ bọn họ.

“Có rất nhiều thiên tai tai nạn, chỉ có thể nói là chúng ta may mắn thôi.” Hình như anh mới tỉnh ngủ, giọng nói cũng lười biếng.

“Sau này có đến Tây Tạng nữa không?”

Hạ Vân Khanh hỏi anh.

“Cậu đến thì tôi đến, cậu dám thì tôi dám.”

“Được, đến lúc hẹn cậu đừng có rén.”

“Ai rén người đấy làm chó.”



Hai người Sầm Nịnh và Lâm Lộc không khỏi lắc lắc đầu thở dài nhìn bọn họ cậu đến tôi đi.

Hứa hẹn giữa mấy chàng trai thật trẻ con, nhưng hai người này đúng là một đôi anh em cùng cảnh ngộ.

Chương kế tiếp