Sao Trời Tựa Anh

Chương 26
Cung điện Potala là khu du lịch hàng đầu Tây Tạng. Bởi vậy hàng năm, lượng du khách đến cung điện Potala check - in vẫn luôn chỉ tăng chứ không giảm. Một số người đến để du lịch tâm linh, một số người lại đến chỉ vì đi mở mang tầm mắt. Khách vãng lai đông đảo, muôn người muôn vẻ.

Đương nhiên cũng không thể thiếu nhóm các sinh viên tuổi xuân mơn mởn như Sầm Nịnh.

“Nếu chỉ đi một mình thôi thì chắc chắn tớ không dám tới Tây Tạng đâu.”

Lâm Lộc thì thầm bên tai Sầm Nịnh.

Lúc ấy, bọn họ đang xếp hàng soát vé để vào khu du lịch.

“Sao lại thế?” Sầm Nịnh cảm thấy hơi khó hiểu.

“Quá nguy hiểm, mấy năm nay thời sự toàn đưa tin đó, nào là nữ sinh viên đi du lịch rồi bị mất liên lạc. Mấy vụ như thế nhiều lắm nên tớ mới không dám đi một mình.”

“Không phải cậu vẫn luôn không sợ trời không sợ đất à, sao giờ lại sợ thế? Cậu không phải kiểu người chưa gặp đã biết sợ cơ mà.”

Một giọng nói lạnh nhạt vang lên sau lưng hai người.

Nghe vậy, Lâm Lộc quay đầu trợn mắt lườm Lục Tinh Diễn một cái.

“Hai tên công tử bột tay không thể xách vai không thể khiêng như các cậu, không giỏi ăn nói thì câm miệng đi, không ai bảo các cậu câm điếc đâu. Suốt cả dọc đường đã không xách đồ đỡ thì thôi, lại còn ăn nói khó nghe như thế. Bọn tớ gọi các cậu tới đây có tác dụng gì hả?”

“Tớ thì làm sao? Ông đây còn chưa nói gì nhé.”

Hạ Vân Khanh tỏ vẻ ông đây trêu chọc tiểu thư cành vàng lá ngọc nhà cậu lúc nào.

Bốn người vừa đi vừa nói ầm ĩ. Bất giác, họ đã đi vào bên trong cung điện Potala.

Phong cảnh bên trong hơi khác với bên ngoài, nhưng cũng đủ để khiến người ta phải ngạc nhiên và thán phục.

Sầm Nịnh ngẩng đầu nhìn lên bên trên, trên tường có những bức tranh treo làm người ta hoa cả mắt. Đột nhiên, cô nhớ ra một chuyện.

Đỉnh tháp vàng trong cung điện không mở cửa cho du khách tham quan. Đỉnh tháp được làm từ vàng ròng, vừa có giá trị lớn, vừa có ánh vàng mê người. Để đảm bảo an toàn, kể từ năm 2006, tháp vàng trong cung điện Potala đã bị khóa lại. Từ ấy, không ai đặt chân đến đây nữa.

“Thứ không đáng tiền nhất trong cung điện Potala chính là vàng.”

Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.

Sầm Nịnh thu lại ánh nhìn, nhân tiện nhìn sang bên.

Lục Tinh Diễn đứng bên cạnh cô, khi ấy, anh cũng đang ngẩng đầu nhìn lên trên.

“Sao lại nói vậy?”

Thậm chí Sầm Nịnh còn nghĩ anh đã đoán trúng suy nghĩ trong lòng cô hiện giờ.

Lục Tinh Diễn cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt cô.

“Gần như hướng dẫn viên du lịch ở Tây Tạng nào cũng sẽ nói lời này với du khách. Bởi tuy tháp vàng được làm từ vàng ròng, giá trị xa xỉ, nhưng đồng thời chúng cũng mang ý nghĩa quan trọng về tôn giáo. Của cải không chỉ là vật chất, mà còn là biểu tượng cho tinh thần và tín ngưỡng.”

“Vậy nên đến Tây Tạng chính là một chuyến tu hành, phải có lòng thành kính, không được để nội tâm chất chứa quá nhiều tạp niệm.”

Sầm Nịnh tự ngẫm một hồi, cảm thấy có lẽ Lục Tinh Diễn muốn nói điều này.

“Cậu có thể hiểu như vậy, nhưng mục đích và ý nghĩ của mỗi người khi đến Tây Tạng có những hàng nghìn hàng vạn cái, lòng người khó đoán.”

Dứt lời, Lục Tinh Diễn đi về, không đi tiếp với cô nữa.

“Tớ về trước đây.”

Để lại những lời này, anh một thân một mình quay về khách sạn.

Đúng là một người khó hiểu, Sầm Nịnh nghĩ vậy.

Cô chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước, rồi bất chợt gặp được hai người tay trong tay, sóng vai nhau đi phía trước.

Kể từ khi vào cung điện Potala, Lâm Lộc và Hạ Vân Khanh vẫn chưa từng buông đôi tay đang nắm nhau ra, vẫn giữ mười ngón đan xen, hệt như cung điện Potala có thể phù hộ cho tình yêu của họ lâu dài vậy.

Sầm Nịnh từng nghi ngờ có phải bọn họ tới nhầm chỗ rồi không, cung điện Potala đâu phải nơi cầu nhân duyên?

“Đó là tranh công chúa Văn Thành đến Tây Tạng à?”

Lâm Lộc chợt bước đến trước mặt Sầm Nịnh. Sầm Nịnh nhìn theo ánh mắt của cô ấy. Quả nhiên là bức bích họa nổi tiếng đó.

Có thể nói rằng cung điện Potala được xây riêng cho công chúa Văn Thành.

“Ừ, vừa rồi tớ còn không nhìn thấy cơ.”

“Nói đến Tây Tạng, tớ chỉ biết công chúa Văn Thành và Đạt Lai Lạt Ma thứ sáu thôi, không biết những người khác. Kể ra thì cũng biết có chút xíu.”

Lâm Lộc cười hì hì nói.

Sầm Nịnh nhìn cô ấy như một đứa trẻ ngây thơ trong sáng.

“Sao cậu lại nhìn tớ như thế?”

“Không, chỉ là tớ cảm thấy cậu đáng yêu quá thôi.”

Lâm Lộc vừa định nói gì đó thì chợt nghe thấy tiếng cãi cọ vang lên bên cạnh.

Hai người nhìn qua nơi phát ra tiếng cãi vã.

Chỉ thấy một cậu thanh niên lêu lổng nhuộm tóc vàng, vóc dáng vừa phải túm cổ áo một ông lão rồi chửi ầm lên.

“Ông có biết đôi giày này của ông đây bao nhiêu tiền không hả lão già kia? Giẫm hỏng rồi ông không đền nổi đâu nhé.”

“Xin lỗi nhé, vừa rồi vì bất cẩn nên tôi mới…”

Ông lão còn chưa nói hết câu, cậu trai tóc vàng đã chỉ tay vào giày, hung tợn nói với ông lão: “Liếm sạch cho ông đây ngay rồi hôm nay ông sẽ bỏ qua cho lão.”

“Đúng là thứ súc sinh!”

Nói rồi, Lâm Lộc lại tiến lên lý luận với cậu trai nhuộm tóc vàng.

Sầm Nịnh kịp thời cản cô ấy lại.

“Giờ cậu tiến lên cũng vô ích thôi, cậu đi tìm bảo vệ đi.”

Khi hai người đang chuẩn bị đi ra ngoài thì chợt nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng.

Đó là giọng của Hạ Vân Khanh.

Chỉ thấy cậu học sinh nam kéo cánh tay đang túm cổ áo ông lão của cậu trai tóc vàng ra.

“Bao nhiêu tiền, tôi đền cho, tiện thể xin lỗi cậu thay ông nội tôi luôn. Ông ấy già rồi, ánh mắt không tốt, bất cẩn giẫm lên giày cậu, xin lỗi nhé.”

“Thế thì đền một vạn đi, loại giày này chỉ được sản xuất với số lượng nhất định trên thế giới thôi, không còn hàng bán nữa từ lâu rồi.”

Cậu trai tóc vàng đã bươn chải sự đời nhiều năm. Chỉ liếc nhìn thoáng qua cách ăn diện của Hạ Vân Khanh, cậu ta đã nhận ra cậu là người có tiền, vậy nên mới chém giá, thừa cơ làm thịt cậu một chút. Cậu ta cũng biết ông lão ăn mặc keo kiệt như vậy tuyệt đối không thể là ông nội của Hạ Vân Khanh được. Hạ Vân Khanh chỉ đứng ra giải vây cho ông lão ấy mà thôi.

Lâm Lộc nghe cậu trai tóc vàng nói chuyện, lòng thầm trợn trừng mắt vô số lần.

Cậu ta chỉ đang làm màu vậy thôi, người sáng suốt đều có thể nhận ra đôi giày ấy được bán đầy trên các gánh hàng rong vỉa hè.

Hạ Vân Khanh cũng không giận, hất cánh tay cậu trai tóc vàng ra rồi không thèm nhìn cậu ta nữa. Cậu thân thiết hỏi han ông lão:

“Ông có sao không ông?”

“Cảm ơn cháu nhé chàng trai, cháu đúng là một người tử tế.”

“Mẹ mày muốn chết à?”

Cậu trai tóc vàng bị Hạ Vân Khanh chọc giận, nhưng đúng lúc cậu ta chuẩn bị xông lên đánh nhau với cậu thì Sầm Nịnh đã dẫn bảo vệ đi tới.

“Ai đang gây sự đấy?”

Đội trưởng đội bảo vệ lên tiếng hỏi.

Thấy đội bảo vệ vóc người cao to đi tới, chỉ trong nháy mắt, cậu trai tóc vàng đã trở nên hiền lành, không làm ra hành động gì khác người nữa.

Hạ Vân Khanh kể lại sơ lược chuyện vừa xảy ra cho nhân viên bảo vệ. Ngay sau đó, bảo vệ lễ phép mời cậu trai tóc vàng ra ngoài.

Trước khi đi, cậu trai tóc vàng còn lườm Hạ Vân Khanh một cái, ánh mắt đầy vẻ thù hằn.

“Không hổ là bạn trai em, vừa rồi anh đẹp trai chết đi được.”

Lâm Lộc trực tiếp tiến lên ôm lấy vòng eo gầy gò của cậu mà không hề ngần ngại ánh nhìn của quần chúng xung quanh. Từ xưa tới nay, tính cô ấy vẫn luôn bất cần như vậy.

Hạ Vân Khanh bình tĩnh đẩy vòng tay đang ôm lấy eo mình ra, hừ lạnh một tiếng, cậu nói: “Kể cả vừa rồi có đánh nhau thì cậu ta cũng không phải đối thủ của ông đây. Mấy gã cặn bã như thế toàn người thiếu đòn.”

Thật ra trước giờ Hạ Vân Khanh vẫn luôn là người xử sự có chừng mực, tiên lễ hậu binh, nói lý không thông mới sử dụng vũ lực. Tính cách này trong con người cậu rất giống với Lục Tinh Diễn.

“Sao loại người như thế có thể tới đây được nhỉ?” Lâm Lộc không tài nào hiểu nổi: “Tây Tạng rối loạn thật đấy, không thì chúng ta về sớm đi.”

“Sợ gì, có bạn trai em ở đây, trời có sập thì cũng còn có anh chống cho em, em cứ chơi bời thoải mái đi.”

Sau vụ việc ồn ào đó, ba người cũng không còn hào hứng gì nữa, bèn về khách sạn sớm hơn dự định.

-

Bốn người tập hợp trong phòng Lục Tinh Diễn để trao đổi hành trình tiếp theo.

Nhân Ương cũng có mặt, chị ấy và họ cùng kiểm tra kỹ lại hành trình những ngày tiếp theo ở Tây Tạng.

“Bé Nịnh, cậu có muốn về nghỉ ngơi trước không?”

Lâm Lộc thấy vẻ mặt và tinh thần của Sầm Nịnh có vẻ không tốt lắm, lo lắng hỏi một câu.

Nghe vậy, Lục Tinh Diễn đang kiểm tra hành trình với Nhân Ương ngẩng đầu lên, liếc nữ sinh yên tĩnh ở phía đối diện, mở miệng nói tiếp lời của Lâm Lộc: “Cậu ấy làm sao thế?”

Sầm Nịnh vừa định nói chuyện, Lâm Lộc đã tranh nói trước: “Cậu ấy bị say độ cao đó. Từ hôm vừa đến Tây Tạng đã say rồi, nhưng vì sợ làm chậm trễ hành trình của chúng ta nên cậu ấy vẫn luôn không nói gì. Cô nàng này cố chấp chết đi được.”

“Thế này đi, cậu với Hạ Vân Khanh đi chơi, tớ ở lại khách sạn với cậu ấy, tránh để sau này lại xảy ra sự cố gì đó.”

Lục Tinh Diễn cũng đã nghe họ kể lại chuyện đã xảy ra trong cung điện Potala. Tình hình an ninh trật tự ở Tây Tạng thực sự quá rối loạn, anh cũng sợ để Sầm Nịnh một mình ở lại khách sạn. Hơn nữa, theo hành trình tiếp theo, bọn họ còn ngủ lại hai đêm ở nhà dân bên khu Lâm Chi.

Nghe vậy, Lâm Lộc nhìn hai người bằng ánh mắt mờ ám đầy vẻ chế nhạo.

Cô ấy đã nhìn thấu nhưng không vạch trần hai người.

“Không cần đâu Lục Tinh Diễn. Một mình tớ ở lại cũng không sao, các cậu…”

“Cứ chốt thế nhé.”

Lục Tinh Diễn nhanh chóng đưa ra quyết định, không để cô có cơ hội từ chối.

Đây là lần đầu tiên Sầm Nịnh cảm nhận được sự cương quyết của anh.

Vì thế, phân đội nhỏ bốn người lại chia quân đi hai đường khác nhau.

Một đường ở lại khách sạn Lhasa, đường còn lại đi Lâm Chi.

Nhưng sự việc xảy ra ngay sau đó cũng khiến cả bốn người trẻ đều phải bất ngờ.

Trong hai ngày tiếp theo, Tây Tạng phải đối diện với cơn địa chấn nghiêm trọng nhất trong lịch sử, và bọn họ cũng phải đụng độ với cơn động đất trăm năm mới thấy một lần đó.

Chương kế tiếp