Sao Trời Tựa Anh

Chương 29
“Lúc chơi cẩn thận nhớ chút nhé, đừng để bị thương, cũng đừng bắt nạt bạn nhỏ khác.”

Sầm Nịnh nhìn bóng lưng nhỏ bé càng chạy càng xa dặn dò.

Dường như Dương Cảnh Thư không nghe tiếng, giống như một con bướm vỗ cánh bay đi, bay đến nơi vui chơi của riêng mình.

Nhưng đến Sầm Nịnh cũng không thể ngờ rằng, chuyện ngoài ý muốn cứ thế xảy ra một cách bất ngờ không kịp đề phòng.

Lúc nhà bóng xảy ra chuyện, Sầm Nịnh đang ngồi trên ghế dài cách đó không xa lướt điện thoại.

Chỉ nghe thấy mấy tiếng thét chói tai, đến lúc cô nhìn sang, nhà bóng đã sập rồi, tất cả mọi người gần đó đều gào thét, có người đã gọi điện thoại cho 110 và bên phòng cháy chữa cháy.

Sầm Nịnh chạy nhanh qua, trong lúc hỗn loạn căn bản tìm không thấy người, bản thân cô còn bị mấy người đụng vào bả vai.

“Dương Cảnh Thư, cháu ở đâu!”

Sầm Nịnh lớn tiếng gọi, nhưng không có ai trả lời, cô cũng không tìm được người.

Khu vui chơi trong nháy mắt biến thành vực thẳm, cắn nuốt Dương Cảnh Thư, từ đó về sau, cũng khiến Sầm Nịnh rơi vào vòng xoáy vô tận.

-

“Vào ngày 16 tháng 8, một cơ sở giải trí bơm hơi (nhà bóng bơm hơi) ở thành phố của chúng ta xảy ra sự cố, gây sụt lún cục bộ, và nhiều khách du lịch bị thương ở các mức độ khác nhau, trong đó có một bé gái tám tuổi bị thương nặng nhất, sau khi cấp cứu, bé gái không may tử vong. Sau khi sự cố xảy ra, thành phố và các cơ quan ban ngành liên quan đã nhanh chóng di chuyển đến hiện trường, lập tức đưa ra phương án khẩn cấp, nỗ lực hết sức để giải quyết hậu quả, trước mắt, nguyên nhân sự cố vẫn đang được điều tra…”

Khi tin tức vừa được đưa ra, đã dẫn đến rất nhiều cuộc thảo luận kịch liệt trên mạng xã hội.

【 Mèo biết nói chuyện: Tám tuổi chắc lên lớp một rồi đúng không, vẫn chưa kịp trải nghiệm cuộc sống tiểu học mới lạ, cứ thế rời xa thế giới, bố mẹ em ấy đau lòng biết bao. 】

【 Giày thủy tinh: Quá đáng tiếc, còn chưa kịp cảm nhận thế giới này đã bị cướp đi mạng sống. 】

【 Đồ rê mi: Tôi chưa bao giờ để trẻ con trong nhà đi chơi nhà bóng, chưa nói đến chuyện đông người, còn dễ xảy ra nguy hiểm. 】

【 Thỏ không ăn cà rốt: Nhà bóng xảy ra sự cố không phải lần một lần hai, trước đây không nhớ là ở chỗ nào cả nhà bóng bị gió thổi bay đi luôn, rất nhiều trẻ con đều bị cuốn bay lên trời, nhìn thôi cũng sợ, từ đó về sau tôi không bao giờ cho trẻ con nhà mình đi chơi cái này nữa. 】

【 Bánh Donut: Kiểu nhà bóng bơm hơi này vốn dĩ đã nhẹ, chỉ cần có gió to thổi qua, rất dễ bị thổi bay, không khuyến khích cho trẻ con đi chơi nhà bóng ở ngoài trời, nếu thật sự muốn chơi có thể chơi trong phòng, tương đối an toàn. 】



Những bình luận của cư dân mạng ầm ầm như gió bay tới, Sầm Nịnh thậm chí cảm thấy bản thân như bị mắc kẹt trong một đầm lầy đầy bùn, cũng bị cuốn vào một vòng xoáy khổng lồ.

Ngày 16 tháng 8 năm 2012 ngày đó đối với Sầm Nịnh mà nói quả thực là ngày tận thế của cuộc đời, một cơn ác mộng mãi mãi không dứt ra được, là ngày mà cả cuộc đời này cô cũng không dám nhớ lại, nhưng càng cố không nhớ đến, thì chuyện này lại càng giống như ác mộng vô hình lặp lại nhiều lần hành hạ cô.

Cho dù đã trôi qua bao nhiêu năm, cho dù nhà cậu đã dần chấp nhận sự thật này, cô không có cách nào quên được cũng không có cách nào tha thứ cho bản thân.

Cũng từ ngày đó trở đi, Sầm Nịnh bắt đầu mất ngủ, mỗi đêm cô đều bị ác mộng làm cho tỉnh giấc, sau đó không còn cách nào ngủ tiếp.

“Ai cho phép mày đưa con bé đến đấy chơi, trước khi đưa nó ra ngoài tại sao lại không nói một tiếng, mày lớn như vậy rồi, vậy mà không trông được một đứa bé! Thật sự uổng công mẹ nuôi mày, nếu biết trước thì mẹ đã không sinh mày ra!”

Hôm đó Dương Tần Phương cũng tức đến bất tỉnh, không chỉ mắng Sầm Nịnh rất nhiều lời khó nghe, còn không chút do dự tát Sầm Nịnh một cái, biểu cảm giống như sao tôi lại sinh ra một đứa con ăn hại như vậy.

Cực khổ nuôi được một đứa con gái, đứa duy nhất học đại học trong dòng họ, mà sao lại không có não như vậy, bà thật sự không hiểu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Sầm Nịnh để mặc mẹ đánh mắng, trước sau không nói một lời, chỉ là nhịn không được rơi nước mắt.

“Mấy ngày này mày đừng có đi đâu hết, ở nhà tự kiểm điểm sai lầm cho đến khi khai giảng cho mẹ, chị dâu mày ngất xỉu bây giờ đang trong bệnh viện rồi, mợ mày bây giờ nhìn mày như đang nhìn kẻ thủ vậy, cậu với anh họ mày cũng không muốn nhìn thấy mày, mày cũng đừng đi tang lễ của Dương Cảnh Thư nữa, trong nhà bây giờ không có ai muốn nhìn thấy mày hết.”

Dương Tần Phương để lại một câu rồi mở cửa đi thẳng.

Đoạn thời gian đó có thể nói chính là thời khắc đen tối nhất cuộc đời cô, cảm giác trời sập hóa ra chính là như vậy, việc Dương Cảnh Thư chết cho dù chỉ là ngoài ý muốn, nhưng nói sao thì cô cũng là đồng phạm, là cô gián tiếp tạo thành sự việc ngoài ý muốn này, cô không thoát ra được nhà tù tự trách của bản thân, đây sẽ là bóng ma đi theo cô suốt đời.

Sau khi sự việc xảy ra, trong mắt tất cả mọi người, nhìn từ bên ngoài Sầm Nịnh không có bất kỳ thay đổi gì so với trước đây, vẫn ăn uống ngủ nghỉ, nhưng không ai biết đến sự đau khổ giãy giụa trong lòng cô ấy.

Tối hôm xảy ra sự cố, thực ra Lâm Lộc có gửi tin nhắn cho Sầm Nịnh.

Lộc: 【 Bé cưng Nịnh, bọn tớ hôm nay đợi cậu mãi mà không thấy cậu đâu, gọi điện thoại mà cũng không ai nghe máy, có chuyện gì vậy, trong nhà xảy ra việc gì hả? 】

Quả nhiên là bạn thân lâu năm, Lâm Lộc vừa đoán đã có thể đoán trúng Sầm Nịnh xảy ra việc gì đó.

Sầm Nịnh không muốn để quá nhiều người ngoài biết đến chuyện này, cho dù là Lâm Lộc, dù sao cô ấy cũng không phải người trong nhà, cho nên không trả lời thẳng cô ấy, chỉ trả lời đơn giản sơ lược.

Nịnh: 【 Trong nhà tạm thời có việc gấp, xin lỗi nha. 】

Lộc: 【 Ồ ồ, bọn tớ cũng chỉ đi xem phim rồi về luôn, không đi chơi mật thất, mà đại thiếu gia họ Lục nào đó thấy cậu không đến ngay cả phim cũng không xem mà đi về trước đó, thành thật khai báo, có phải hai người có chuyện gì không? 】

Nịnh: 【 Không có chuyện gì. 】

Lộc: 【 Được rồi, vậy lần sau lại hẹn nha. 】

Nịnh: 【 Oke. 】

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Sầm Nịnh nằm trên giường rất lâu không cách nào ngủ được, chỉ cần cô vừa nhắm mắt, ngủ một lúc không lâu, thì sẽ mơ thấy khuôn mặt hồn nhiên ngây thơ của Dương Cảnh Thư đang cười với cô, nhưng khuôn mặt đó đột nhiên trở nên dữ tợn, sau đó hét lên với cô: “Sao cô lại nhẫn tâm để cháu ở đó một mình, là cô hại chết cháu, cháu hận cô!”

Sau đó mỗi ngày ác mộng liên tiếp, nhưng Sầm Nịnh không nói cho bất cứ ai, ngay cả Dương Tần Phương, cô một mình lén đi gặp bác sĩ tâm lý, bác sĩ kê cho cô một chút thuốc an thần, chỉ có thể dùng cái này để duy trì tình trạng hiện giờ, nếu không một ngày nào đó cô sẽ mắc bệnh trầm cảm.

-

Kỳ nghỉ hè cứ thế lặng yên không tiếng động mà kết thúc, nhìn như không có gì thay đổi, nhưng lại giống như có gì đó đã thay đổi, những thay đổi đó đều xảy ra trong lúc vô tình.

Trong nửa cuối tháng nghỉ hè Sầm Nịnh đã gầy đi năm cân, cho tới lúc khai giảng năm hai đại học, các bạn cùng phòng suýt chút thì không nhận ra cô.

“Trời đất quỷ thần ơi, cậu giảm cân thành công quá vậy, bây giờ cậu đẹp đến mức tớ sắp không nhận ra rồi.”

Phương Thiến Thiến là người đầu tiên tiến lên ôm cô, chỉ cảm thấy cô gầy đến nỗi chỉ còn xương thôi, lúc đầu trên người còn có chút bụ bẫm, bây giờ thật sự là yếu như lá liễu vậy.

Sầm Nịnh bây giờ thật sự xinh hơn trước kia, khi gầy xuống khuôn mặt trở nên góc cạnh hơn, hơn nữa cô cũng khá cao, cả người tỏa ra khí chất cao cấp lạnh lùng, thế nhưng so với trước kia lại nhiều hơn một chút cảm giác xa cách, nhất là lúc không nói chuyện, sẽ khiến người khác cảm thấy rất khó tiếp cận.

Dùng cách nói của Phương Thiến Thiến, bây giờ cô là một nữ thần cao quý lạnh lùng.

“Gầy đến nỗi sắp chỉ còn da bọc xương rồi còn bảo đẹp?” Sầm Nịnh nói.

“Cậu không hiểu, bây giờ đang thịnh hành kiểu này, nhiều người muốn gầy mà không gầy được như cậu đâu, cậu nói tớ nghe cách giảm cân của cậu đi, tớ cũng muốn thử.”

Phương Thiến Thiến cười toe toét, miệng không chừng mực nói tiếp.

Hai bạn cùng phòng bên cạnh vẫn đang tiếp tục làm chuyện của mình.

Đến khi Hướng Uyển nghe thấy Phương Thiến Thiến hỏi cách giảm béo thì mới để tay đặt xuống trên sách, quay đầu hỏi một câu: “Sầm Nịnh, có phải cơ thể có vấn đề gì không, bình thường đột nhiên gầy xuống thì hầu như đều là bị bệnh mới như vậy.”

Sầm Nịnh vội vàng giải thích: “Không có, mỗi khi hè đến thì tớ sẽ kén ăn một chút, cũng không phải bệnh gì.”

Sau đó mọi người cũng không tiếp tục đề tài này nữa.

Bốn cô gái lại bắt đầu tiếp tục kể về chuyện xảy ra trong hè và gần đây của mình.

Đa số thời gian Sầm Nịnh chỉ yên lặng ngồi đọc sách của học kỳ mới, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên hùa theo bọn họ hai câu.

Đề tài trò chuyện của con gái với nhau đơn giản chỉ có thế, vui chơi tám chuyện, thích túi xách quần áo mỹ phẩm, crush ai đó, cùng với đủ loại chuyện trong nhà, chỉ khi Phương Thiến Thiến nói về chuyện liên quan đến nam thần khoa Vật lý thì Sầm Nịnh mới dừng động tác đang lật sách lại.

Bây giờ chỉ có chuyên liên quan đến anh mới có thể khiến cho nội tâm không một gợn sóng của cô nổi lên chút gợn sóng, ai cũng không biết Sầm Nịnh đã mắc phải bệnh trầm cảm mức độ nhẹ. Mọi thứ về anh là một trong số ít những điều trên thế giới này có thể khiến cô quan tâm, và anh cũng là cọng rơm cứu mạng duy nhất của cô.

Chương kế tiếp