Sao Trời Tựa Anh

Chương 30
“Các cậu nghe nói chưa, chính là nam thần khoa chúng ta đó, chuẩn nam thần, gần đây được trường học đề cử tham gia phòng thí nghiệm của một công trình nghiên cứu khoa học lớn ở khoa Vật lý của trường, lại còn là hạng mục cấp Quốc gia, nghe nói học kỳ này đã bắt đầu đi theo đoàn đội của giáo sư Lưu triển khai dự án rồi.” Phương Thiến Thiên kích động ngồi trên bàn bắt đầu văng nước miếng tung tóe nói.

“Không phải chứ, Lục Tinh Diễn và chúng ta đều là năm hai giống nhau đó, thế mà cậu ta có thể vào phòng thí nghiệm rồi á?” Diệp Tử Khâm nghe vậy khuôn mặt hiện lên vẻ không thể tin.

“Tớ cũng chỉ nghe thấy mấy đàn anh ở phòng thí nghiệm nói lúc ăn cơm ở căn tin thôi.” Phương Thiến Thiến nhảy từ trên bàn xuống, kéo ghế ra ngồi.

Hướng Uyển đang xếp quần áo ở bên cạnh cũng phát biểu ý kiến: “Vậy tương lại chắc chắn cậu ấy cũng có thể trực tiếp bảo vệ đồ án nhỉ, thật hâm mộ, người trâu bò mãi mãi luôn trâu bò, sẽ mãi thuận buồm xuôi gió, chỉ là có chút tò mò, không biết cậu ta vào phòng thí nghiệm nhờ quan hệ hay là đút tiền gì đấy không, dù sao các cậu phải biết phòng thí nghiệm của Đại học Khoa học và Công nghệ Hoa Thanh cực khó vào, hơn nữa slot tranh muốn vỡ đầu, bình thường năm bốn mới có tư cách vào phòng thí nghiệm.”

“Thật ra cậu ấy vẫn luôn rất nỗ lực.” Một giọng nói lạnh nhạt trầm thấp truyền đến.

Ba người đồng thời cùng nhìn về phía Sầm Nịnh, người luôn luôn không tham gia vào cuộc thảo luận của ký túc xá đột nhiên chủ động lên tiếng.

“Mọi người đừng nghĩ nhiều, tớ và cậu ấy là bạn học cấp ba, khi còn học cấp ba, cậu ấy đã tham gia kỳ thi học sinh giỏi Quốc gia môn Vật lý cấp THPT, còn đạt giải, tớ tin việc có thể tiến vào phòng thí nghiệm là nỗ lực của bản thân cậu ấy, chắc là trường học cũng nhìn thấy được tiềm lực của cậu ấy, cho nên giáo sư Lưu mới tiến cử cậu ấy vào phòng thí nghiệm.”

Phương Thiến Thiến không khỏi cảm thán nói: “Nếu mà nói thế thì thầy Lưu thật sự rất có mắt nhìn, thế này là trực tiếp thu được một học sinh giỏi.”

“Còn không phải sao, người ta còn là nam thần hàng thật, trông đẹp trai, lại còn học giỏi, nếu cậu ấy là bạn trai tớ thì tốt quá.”

Hướng Uyển nói xong tiếp tục nhìn vào màn hình điện thoại trồng hoa si với tiểu thịt tươi mới của giới giải trí.

“Đây là cậu ăn trong bát nhưng vẫn ngó trong nồi đây mà, ôi người con gái tim nhiều ngăn, Lục Tinh Diễn nhìn trúng cậu mới lạ đó.”

Phương Thiến Thiến liếc nhìn điện thoại cô nàng rồi nói.

Hướng Uyển liếc cô ấy một cái không trả lời.

Sau khi không tám chuyện nữa, bầu không khí trong phòng dần dần lạnh xuống, Sầm Nịnh tiếp tục lật sách của học kỳ này.

Cuộc trò chuyện ban nãy của mọi người khiến cô nhớ tới một ngày của kỳ học mới lớp mười hai.

Hôm đó là ngày công bố kết quả kỳ thi học sinh giỏi Quốc gia môn Vật lý cấp THPT.

Trong lớp ngoại trừ Lục Tinh Diễn tham gia cuộc thi Vật lý lần này, còn có một bạn nam, bạn nam đó học Vật lý cũng rất tốt, thành tích môn Vật lý chỉ xếp sau Lục Tinh Diễn, chỉ là người có chút ngạo mạn, có một câu ca dao tục ngữ là cậy tài kinh người, bình thường có bạn học hỏi anh ta về bài tập Vật lý, anh ta cũng chỉ dùng thái độ hờ hững, nhưng mà đối với hoa khôi của lớp hoặc là bạn nữ lớn lên xinh đẹp, thì thái độ có thể nói là xoay ngoắt một trăm tám mươi độ, không chỉ trực tiếp dạy người ta làm bài, còn có dịch vụ hậu mãi (*), rõ ràng là tiêu chuẩn kép (*).

(*) Dịch vụ hậu mãi đôi khi được gọi là dịch vụ sau bán hàng, là bất kỳ dịch vụ nào được cung cấp sau khi khách hàng đã mua sản phẩm.

(*) Tiêu chuẩn kép là cùng một sự việc, hành động, người này làm thì nói là đúng, người kia làm thì bảo là sai. Nói một cách sòng phẳng, đây là cách gọi lịch sự để chỉ tính hai mặt, tính cơ hội thực dụng, mập mờ, vô nguyên tắc của một hành động nào đó.

Ngược lại Lục Tinh Diễn luôn giản dị dễ gần, không từ chối câu hỏi của bất cứ ai, lâu dần, các bạn đều đến hỏi bài Lục Tinh Diễn.

Trần Dương vì thế mà âm thầm không ưa Lục Tinh Diễn, cảm thấy anh cướp mất danh tiếng của anh ta, cho nên trừ so thành tích ở môn Vật lý, thì những phương diện khác như bóng rổ, các môn học khác cũng phân cao thấp với anh ở khắp nơi.

Khi một nam sinh đang trong thời kỳ phản nghịch đã nhận định bạn chính là uy hiếp lớn nhất của mình, thì chắc chắn sẽ dốc hết sức mình để đối đầu lại bạn. Nam gần giống nữ, thậm chí còn đáng sợ hơn nữ, nhưng đây chỉ là Trần Dương một bên tình nguyện.

Lục Tinh Diễn hoàn toàn không để người này vào trong mắt, anh cũng coi thường việc so kè cùng với người khác, anh chỉ biết không ngừng vượt qua bản thân, anh chỉ so kè với bản thân, chưa bao giờ bận tâm đến người khác.

Hai người cùng tham gia kỳ thi học sinh giỏi Quốc gia môn Vật lý cấp THPT, kết quả vẫn không khỏi hồi hộp.

Lục Tinh Diễn phát huy vượt xa bình thường, lấy được thành tích hạng nhất, Trần Dương lại vì quá quan tâm đến thứ hạng và thành tích, quá muốn vượt qua Lục Tinh Diễn, ngược lại phát huy thất thường, không lấy được thứ tự tốt, lỡ mất dịp tốt vào Thanh Bắc, mà ước mơ từ nhỏ đến lớn của anh ta chính là Thanh Bắc.

Ngày thông báo thành tích, giáo viên chủ nhiệm đến lớp thông báo kết quả, cũng bảo mọi người lấy Lục Tinh Diễn làm gương, tiếp tục cố gắng, lúc này cả lớp đều ồn ào hẳn lên, đủ mọi loại âm thanh cảm thán.

Trong giờ học, mọi người đều đang bàn tán chuyện này.

Bạn cùng bàn Sầm Nịnh vừa hay là Trần Dương, cô nghe thấy lời bàn tán của các bạn thì quay đầu nhìn bạn cùng bạn, thì thấy cậu không nói lời nào vẻ mặt u ám, sắc mặt của cậu rất khó nhìn, hình như tâm trạng lúc này rất tệ, nếu như lúc này có que diêm ở trước mặt cậu rẹt một cái, chắc cậu ta có thể nổ tung ngay lập tức.

Sau đó Sầm Nịnh lại nghe thấy mấy bạn nam ngồi sau hi hi ha ha bắt đầu nói chuyện với Lục Tinh Diễn, cô quay người nhìn về hướng mấy người họ.

Vừa nhìn đã thấy nam sinh cao gầy ngồi bàn cuối cùng, anh không cài khoá áo khoác đồng phục, bên trong mặc một chiếc áo T shirt màu đen, ánh nắng mặt trời từ cửa sổ chiếu lên người anh, khiến cho da anh càng thêm trắng, nhìn giống như đang ốm vậy, anh đang tựa lưng vào ghế khẽ cúi đầu, trên tay đang chậm rãi lật từng trang tiểu thuyết trinh thám, đặt chân ở trên xà ngang dưới bàn, đang câu được câu không nói chuyện với bạn nam ngồi trên.

“Tớ nói này Lục thiếu gia, lần này cậu lấy được hạng nhất, bảo đảm vào Thanh Hoa Bắc Đại (*) đều oke, trâu bò quá đi, không hổ là anh Diễn của em.”

(*) Thanh Hoa Bắc Đại ý chỉ hai trường Đại học lớn bên Trung Quốc là Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh.

Bạn nam đeo kính gọng đen nói với vẻ mặt hâm mộ, cậu ta vẫn luôn là fan của Lục Tinh Diễn, bình thường lúc ra chơi đều quay xuống tìm Lục Tinh Diễn tám chuyện, gặp phải bài vật lý nào không biết làm thì cũng ngay lập tức tìm anh.

Kết quả câu trả lời của Lục Tinh Diễn khiến cậu ngạc nhiên.

“Tớ không vào Thanh Hoa cũng không đi Bắc Đại, tớ vào Đại học Khoa học và Công nghệ Hoa Thanh.” Lục Tinh Diễn thờ ơ nói.

“Sao cơ?!”

Nam sinh nhảy dựng lên khỏi cái ghế.

Giọng của cậu ta thật sự quá to, thế nên rất nhiều người trong lớp đều quay sang nhìn họ.

Lý Tiểu Phong cảm thấy không ổn, hạ giọng nói: “Đại ca, tuy Đại học Khoa học và Công nghệ Hoa Thanh xếp thứ mười cả nước, nhưng mà làm sao có cửa so với Thanh Hoa Bắc Đại chứ, cậu quyết định rồi hả?”

Lục Tinh Diễn vẫn như cũ không ngẩng đầu, mà khép lại cuốn tiểu thuyết trong tay để vào gầm bàn sau đó bắt đầu làm bài tập, chỉ nhẹ nhàng trả lời cậu một câu: “Chuyên ngành Địa vật lý của Khoa Vật lý Đại học Khoa học và Công nghệ Hoa Thanh đứng thứ nhất toàn quốc.”

À, hóa ra là vì nguyên nhân này, vì chuyên ngành mà mình yêu thích, Thanh Bắc đều có thể vứt hết, không thể không nói anh Diễn của cậu thật sự rất ngầu!

Lý Tiểu Phong cũng không nói gì nữa, tự giác ngồi xuống ghế quay lên.

Cuộc trò chuyện của hai người trừ câu “Sao cơ” vang trời của Lý Tiểu Phong ra, mấy câu khác Sầm Nịnh không nghe rõ câu nào cả, lớp quá ồn rồi.

Lúc đó Sầm Nịnh thầm mặc định Lục Thừa Diễn sẽ đi Thanh Bắc một trong hai trường đó, cho nên lúc đó cô liều mạng cố gắng, chỉ vì có thể học cùng anh một trường đại học, cuối cùng thành tích của Sầm Nịnh có thể vào Đại học Phúc Đán, tuy rằng còn cách Thanh Bắc một đoạn, nhưng như thế này đã vượt xa thành tích thường ngày của cô, ngay cả Dương Tần Phương cũng nói với IQ của cô có thể thi được thành tích này là được ông bà gánh còng lưng rồi, trước đây Dương Tần Phương còn nói nếu như Sầm Nịnh có thể thi vào Phúc Đán, lợn cũng có thể trèo cây. Kết quả cô thật sự thi được rồi, chỉ có cô biết bởi vì trong lòng luôn có một ngọn đèn hải đăng đang chỉ dẫn cô.

May mà cuối cùng Lục Tinh Diễn không đi Thanh Bắc, may mà cô có dũng cảm đi hỏi anh điền nguyện vọng vào trường nào.

Cũng chính bởi vì như thế, bọn họ mới có sau này.

-

Kỳ hai năm hai cứ bất giác trôi qua như vậy, mọi người đều đang bận việc của mình, Lâm Lộc và Hạ Vân Khanh bận yêu đương, Sầm Nịnh và Lục Tinh Diễn thì bận chuyện bài vở và hạng mục nghiên cứu của phòng thí nghiệm, tiểu đội nhỏ bốn người rất ít khi tụ tập, thỉnh thoảng mới tụ tập một lần, Sầm Nịnh hầu như đều từ chối vì bận bài vở, mà Sầm Nịnh không đi, thì Lục Tinh Diễn thường cũng sẽ không đi, hoặc là đi một lúc rồi về trước, tụ tập bốn người đến cuối cùng sẽ biến thành hai người, Lâm Lộc cảm thấy quá vô vị, cũng không tụ tập nữa, cô định thêm người vào nhóm chat của tiểu đội nhỏ bốn người, mà tên nhóm chat tiểu đội nhỏ bốn người cũng bị cô đổi thành: Hậu hoa viên của Lâm Lộc.

Xem ra nữ hoàng Lâm muốn phát triển hậu cung.

-

Thỉnh thoảng Sầm Nịnh sẽ tình cờ gặp Lục Tinh Diễn ở căn tin từ xa, anh thường ngồi ăn cơm cùng Tống Ngạn Trần, có lúc Sầm Nịnh cũng sẽ đi qua chào hai người họ, anh cũng sẽ gật đầu đáp lại, quan hệ của hai người hình như lại quay về như lúc vừa nghe biết, xa lạ và khách sáo.

Lục Tinh Diễn cũng là một người thông minh, biết trong lòng cô có chuyện, cho nên cũng không chủ động đi làm phiền cô.

Chương kế tiếp