Sao Trời Tựa Anh

Chương 31
Sau khi kết thúc học kỳ một của năm thứ hai đại học, lại đến kì nghỉ đông mỗi năm một lần.

Năm nay, vì thời tiết Bắc Kinh chịu ảnh hưởng rất lớn bởi luồng khí lạnh, nên trường học cho nghỉ trước một tuần, chuyện này đối với hầu hết sinh viên là tin tốt, nhưng với Sầm Nịnh thì không có gì quan trọng. Bởi vì năm nay cô định ở lại trường ăn tết, cô không muốn về nhà, chắc hẳn họ hàng trong nhà cũng không ai muốn nhìn thấy cô, đặc biệt là gia đình nhà chú, thay vào đó thà ở trường học còn tốt hơn.

Đây là năm đầu tiên Sầm Nịnh không về nhà ăn tết.

Cứ như vậy, Sầm Nịnh bắt đầu sinh hoạt ở trường học. Chẳng mấy chốc đám bạn cùng phòng ký túc xá cũng lần lượt về nhà hết, trong ký túc xá mấy chục mét vuông chỉ còn lại một mình cô.

Không có mấy sinh viên ở lại trường, phần lớn sinh viên đều là người địa phương, ở nơi khác thì cũng đã sớm đặt xong vé máy bay về nhà ăn tết, đặc biệt có rất ít sinh viên ở lại trường trong thời gian kỳ nghỉ đông. Cũng may thư viện vẫn mở cửa trong kì nghỉ đông, mỗi ngày Sầm Nịnh chỉ có ba điểm đến trên một đường thẳng, hầu hết thời gian đều ngâm mình trong thư viện nghiên cứu bài vở.

Bắt đầu từ năm thứ ba, khoa vật lí của Đại học Khoa học và Công nghệ Hoa Thanh sẽ có rất nhiều cơ hội thực tập và các dự án thực nghiệm, nhưng mà cơ hội này chỉ được trao cho ba sinh viên có thành tích đứng đầu mỗi khoa. Tài nguyên và số suất đều rất cuốn hút, cho nên bây giờ cô phải nỗ lực như hồi cấp ba. Bởi vì cô cũng muốn tham gia vào đội của giáo sư Lưu, có lẽ sẽ lại nổi lên lòng tham, có thể nhìn thấy anh thường xuyên là được. Tuy rằng hiện tại hai người không có liên lạc gì, nhưng cô biết thật ra Lục Tinh Diễn vẫn luôn âm thầm quan tâm đến tình hình gần đây của cô, anh sẽ không làm phiền cô, mà hỏi han thông qua Lâm Lộc.

Hôm nay, Sầm Nịnh đang ở thư viện tìm một số sách chuyên ngành, điện thoại trong túi rung lên, là Trần Thanh Tụng gọi tới. Trần Thanh Tụng là bác sĩ tâm lí của Sầm Nịnh, cô vẫn luôn giữ liên lạc với anh ấy suốt mấy tháng nay. Người ta rất tốt, biết Sầm Nịnh vẫn còn đang học đại học nên đã giảm một nửa phí khám và chữa bệnh.

“Bác sĩ Trần, sao anh lại gọi cho tôi thế? Gần đây tôi không có hẹn trước, có chuyện gì sao?”

Sầm Nịnh một tay cầm điện thoại, một tay tìm quyển "Vũ trụ trong vỏ hạt dẻ" trên kệ sách mà cô đã mượn mấy lần trước đó.

“Không có chuyện gì, chỉ là muốn nói cho cô biết, gần đây tôi mới mở một phòng khám ở Bắc Kinh, sau này tôi sẽ tới Bắc Kinh khám bệnh vào thứ bảy hàng tuần, cô có thể hẹn tôi vào thứ bảy.”

Giọng nói của người đàn ông đầu dây bên kia rất nhẹ nhàng, lịch sự.

“Vậy thì tốt quá rồi, cảm ơn bác sĩ Trần.”

“Không cần khách sáo, gần đây cô có khỏe không, cảm xúc thế nào?”

Sầm Nịnh đang định cúp máy, đối phương lại mở miệng hỏi một câu.

“Vẫn như cũ, buổi tối vẫn bị mất ngủ.”

“Thứ bảy này chúng ta có thể gặp mặt, ba giờ chiều thứ bảy cô có rảnh không?”

Trần Thanh Tụng chủ động đề nghị gặp mặt.

“Ba giờ chiều thứ bảy có lẽ tôi rảnh, đến lúc đó phiền anh gửi địa chỉ phòng làm việc của anh vào WeChat của tôi.”

“Được, vậy trước tiên cứ như thế nhé?”

“Ừm, tạm biệt.”

“Thứ bảy gặp lại.”

Trần Thanh Tụng lớn hơn Sầm Nịnh bảy tuổi, trong mắt Sầm Nịnh, anh giống như thầy giáo cuộc sống của cô, ngoại trừ việc là ân nhân cứu mạng, còn là người cầm lái, giúp thuyền nhỏ của cô sẽ không chệch khỏi quỹ đạo giữa cuộc đời mênh mông như biển.

Mấy tháng nay, nhờ can thiệp và điều trị tâm lí nên bệnh trầm cảm của Sầm Nịnh đã thuyên giảm đôi chút. Cô rất may mắn khi có thể gặp được Trần Thanh Tụng và Lục Tinh Diễn trong khoảng thời gian khó khăn.

Ngay khi Sầm Nịnh tìm được quyển sách [Vũ trụ trong vỏ hạt dẻ], chuẩn bị lấy nó xuống, một bàn tay có khớp xương rõ ràng đã lấy quyển sách xuống trước cô một bước. Mùi bạc hà lạnh lẽo quen thuộc ập tới, hóa ra là Lục Tinh Diễn, anh đứng bên cạnh cô, hai người cách nhau rất gần.

Sầm Nịnh ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: “Sao cậu không về nhà?”

Lục Tinh Diễn thản nhiên lật quyển sách trên tay, cúi đầu nhìn cô: “Chẳng phải cậu cũng không về sao?”

“Là Lâm Lộc nói cho cậu biết tôi ở lại trường đúng không.”

Sầm Nịnh đoán ra ngay lập tức, chuyện ở lại trường cô chỉ nói cho một mình Lâm Lộc. Dường như Lục Tinh Diễn không muốn nói về chủ đề này, anh đổi chủ đề: “Sao lại mượn quyển sách này? Quyển này cậu đã đọc vài lần rồi nhỉ?”

“Ừm, nhưng quyển sách này giúp ích cho một số bài học năm ba, cho nên tôi định mượn xem một lần nữa.”

Lục Tinh Diễn nghe vậy, không nói gì thêm nữa, đóng sách lại, đưa tới trước mặt cô.

Sầm Nịnh nhận lấy quyển sách, hai người im lặng vài giây, cuối cùng Sầm Nịnh vẫn mở miệng trước: “Dự án ở phòng thí nghiệm vẫn thuận lợi chứ?”

“Vẫn ổn, nhưng dự án nghiên cứu khoa học này tương đối quan trọng, phải giữ bí mật với bên ngoài, không thể nói cụ thể là cái gì.”

Thì ra là vậy.

“Gần đây cậu có khỏe…”

“Cậu gần đây…”

Hai người gần như là nói cùng một lúc.

Lục Tinh Diễn bất giác gãi đầu, nói: “Cái đó, đêm giao thừa cậu có rảnh không? Tôi mời cậu ăn cơm.”

“Chỉ hai chúng ta?” Sầm Nịnh hỏi.

“Ừ, chỉ có cậu và tôi.” Lục Tinh Diễn nói không chút do dự.

“Tôi còn tưởng có nhiều người sẽ náo nhiệt hơn cơ.”

“Tôi không thích quá náo nhiệt, lúc trước ở Huyên Thành tôi cũng ăn tết một mình, cậu còn nhớ cảnh biển vào đêm giao thừa năm ngoái không?”

Đương nhiên cô nhớ rõ, sao cô có thể quên được? Anh vẫn còn nợ cô một bức ảnh.

“Có, tôi vẫn nhớ.”

“Vậy năm nay chúng ta đi Hương Sơn, thế nào?” Lục Tinh Diễn đề nghị.

“Có thể, tôi chưa đến Hương Sơn bao giờ.”

Vì thế, hai người giao hẹn cùng nhau đón giao thừa năm nay.

-

Buổi chiều thứ bảy, Sầm Nịnh đến phòng làm việc gần một khu thương mại trên đường vành đai ba ở Bắc Kinh của Trần Thanh Tụng theo đúng thời gian đã thỏa thuận.

Gần đây, thời tiết Bắc Kinh cực kì lạnh.

Sầm Nịnh mặc một chiếc áo khoác lông vũ dày ra ngoài cũng không ấm bao nhiêu, áo lông vũ không chống lại được thời tiết rét lạnh khắc nghiệt như thế này.

Phải mất vài chuyến xe buýt mới đến phòng làm việc, khi đẩy cửa đi vào, có một nhân viên công tác đến tiếp đón. Nhân viên công tác là một cô gái tương đối trẻ tuổi, nhìn bề ngoài có vẻ chừng 25-26 tuổi, cô ấy bước đến chỗ Sầm Nịnh và đưa cô đến khu khám bệnh.

“Cô đợi ở đây một lát, bác sĩ Trần hiện đang có một bệnh nhân. Khoảng năm phút nữa sẽ kết thúc, đến lúc đó tôi sẽ đưa cô đến thẳng phòng của anh ấy.”

“Được, làm phiền cô rồi, cảm ơn.”

“Không có gì.”

Sầm Nịnh đã quen dùng thời gian rảnh để lướt Douyin và Weibo, xem một ít video ngắn, hoặc là ghi nhớ một số từ đơn tiếng Anh, cô chuẩn bị thi lên tiếng Anh cấp sáu vào học kỳ sau của năm hai.

“Xin chào, bác sĩ Trần đã khám bệnh xong, tôi đưa cô đến phòng anh ấy.”

Nhân viên công tác đi tới nói với Sầm Nịnh.

Sầm Nịnh đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Trần Thanh Tụng đang cúi đầu lật xem hồ sơ bệnh án.

Người đàn ông mặc áo blouse trắng, đeo một chiếc kính gọng vàng, ngũ quan rõ nét, có chiều sâu, mũi cao thẳng, môi mỏng mím lại thành một đường, trên người toát ra khí chất tự phụ, tao nhã.

“Bác sĩ Trần, chào buổi chiều.” Sầm Nịnh đóng cửa, sau đó chào hỏi anh.

“Cô đến rồi, đợi tôi dọn dẹp một chút, sau đó chúng ta sẽ bắt đầu buổi trị liệu hôm nay.”

Trần Thanh Tụng ngước mắt nhìn Sầm Nịnh một cái, sau đó bắt đầu sắp xếp lại một ít hồ sơ bệnh án trên bàn.

“Có nước trên bàn đằng kia, cô có thể tự rót, tôi bên này bận quá, thật sự không rảnh tay.” Giọng điệu Trần Thanh Tụng ôn hòa.

Dường như anh luôn luôn có thái độ hòa nhã, tao nhã với mọi người như vậy.

Sầm Nịnh không rót nước, trực tiếp ngồi xuống ghế đối diện với bàn của anh ấy.

Buổi trị liệu hôm nay chủ yếu vẫn xoay quanh cảm xúc cá nhân và vấn đề giấc ngủ của Sầm Nịnh.

Nói là trị liệu, nhưng thật ra hầu hết thời gian hai người đều nói chuyện phiếm với nhau như bạn bè.

Quen biết suốt mấy tháng nay, thật ra Sầm Nịnh không hoàn toàn coi Trần Thanh Tụng là bác sĩ tâm lí của cô, mà giống người cố vấn cuộc sống hơn.

Cuối cùng, Trần Thanh Tụng lại dặn dò Sầm Nịnh mấy câu: “Điều quan trọng nhất đối với cô bây giờ là giữ tâm thái bình tĩnh. Cần phải điều chỉnh tốt cảm xúc của mình trước, đừng để tinh thần căng thẳng.”

Sầm Nịnh gật đầu.

Trần Thanh Tụng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lại nói thêm: “Để tôi lái xe đưa em về trường học, hôm nay quá lạnh, bên ngoài vừa có gió vừa có tuyết nên không thể bắt xe được, bây giờ cũng đúng lúc tôi tan làm.”

“Như vậy làm phiền anh lắm, bác sĩ Trần, tôi tự đi xe buýt là được rồi.”

Sầm Nịnh từ chối.

Trần Thanh Tụng vẫn kiên trì đưa cô về trường học, Sầm Nịnh cũng không tiện từ chối nữa.

Trong xe Trần Thanh Tụng có máy sưởi, Sầm Nịnh không cảm thấy lạnh chút nào, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, cả thành phố Bắc Kinh đều bị tuyết bao phủ, Hương Sơn đằng xa cũng vậy. Khắp nơi trắng xóa, không nhìn ra được cảnh vật cụ thể.

Đến cổng trường, Sầm Nịnh mở cửa xe, Trần Thanh Tụng cũng xuống xe theo.

Sầm Nịnh chào tạm biệt anh ấy.

Hai người đứng ở cổng trường nói thêm vài câu, Sầm Nịnh mới xoay người đi vào trường học.

Nhưng mà, cảnh này bị Lục Tinh Diễn đang tình cờ ra ngoài mua đồ bắt gặp.

Anh nhìn thấy Sầm Nịnh bước xuống từ xe của một người đàn ông xa lạ, lúc ấy anh cảm thấy trong lòng rất khó chịu, nhưng không có bước tới.

Anh thấy người đàn ông nhìn bóng dáng Sầm Nịnh một hồi lâu mới quay trở lại xe, khởi động xe rời đi.

Lục Tinh Diễn đi vào trong trường, anh muốn tìm Sầm Nịnh hỏi rõ ràng người đàn ông kia là ai, nhưng Sầm Nịnh đã trở về ký túc xá.

Không phải anh muốn quản cô, cũng không phải anh phản đối cô kết bạn hay thậm chí là yêu đương với người khác, thật ra anh chỉ lo lắng cô quá ngây thơ bị người ta lừa. Anh biết tính tình của Sầm Nịnh là kiểu người mà chỉ cần ai đó đối xử tốt với cô một chút, là cô đã có thể móc tim móc phổi đưa cho người đó, không có lòng đề phòng gì.

Anh rất sợ cô gái này bị người ta lừa.

Hơn nữa, ánh mắt người đàn ông kia nhìn cô tuyệt đối không hề trong sáng.

Lục Tinh Diễn thầm nghĩ trong lòng.

Chương kế tiếp