Sao Trời Tựa Anh

Chương 35
Địa điểm Lâm Lộc chọn là một nhà hàng xa hoa mới mở ở Tam Lí Truân.

Cô ấy và Hạ Vân Khanh đã đến trước, ở trong phòng chờ hai người còn lại khoan thai tới muộn.

“Anh nói xem Lục Tinh Diễn có ý gì? Rốt cuộc cậu ta có ý đó với Sầm Nịnh không?”

Lâm Lộc hỏi Hạ Vân Khanh đang chơi game bên cạnh.

“Không biết, nếu cậu ấy không có ý đó với Sầm Nịnh thì đã không nhờ chúng ta giúp đỡ vụ này.”

Hạ Vân Khanh vừa trả lời cô ấy, vừa giết một loạt ba mạng, sau đó tắt điện thoại, cất vào trong túi.

“Em đã quen biết Sầm Nịnh mấy năm rồi, tình cảm của cậu ấy không thể qua được mắt em, thế nhưng cậu ấy lại không nói cho em, cũng không biết cậu ấy thích Lục Tinh Diễn từ lúc nào. Suy cho cùng, người nào đó cũng chỉ được cái đẹp trai, còn tính cách thì cực kì bướng bỉnh.”

“Em đừng nói cậu ấy, em thì khác gì, lão tử đã phải nhịn em bao nhiêu năm nay rồi.”

Hạ Vân Khanh cúi đầu, lấy thuốc lá và bật lửa trong túi quần ra, đang chuẩn bị châm lửa thì Lâm Lộc đưa tay đến.

“Cho em một điếu.”

Giọng điệu của Lâm Lộc có hơi bực bội, bởi vì câu nói vừa rồi của Hạ Vân Khanh đã chạm vào vảy ngược của cô.

“Con gái hút thuốc làm gì.”

Tuy ngoài miệng không cho cô hút thuốc, nhưng Hạ Vân Khanh vẫn đưa một điếu qua, anh biết vị đại tiểu thư này một khi tranh chấp với người khác, mười con trâu cũng không kéo lại được, anh vẫn còn muốn sống thêm mấy năm nữa.

Hai người ở trong phòng hít mây nhả khói, thời gian chầm chậm trôi qua, không khí trong phòng rất yên tĩnh, bọn họ chỉ có thời điểm như bây giờ hoặc khi ở trên giường mới có thể hòa hợp đôi chút. Trừ cái này ra, không nói chuyện hợp ý được quá ba câu.

Giờ cao điểm buổi chiều ở Bắc Kinh lúc nào cũng chật ních xe trên đường, khi Sầm Nịnh đến nơi, ba người còn lại đang đợi cô.

“Ngại quá, kẹt xe nên đến muộn.”

Thật ra cô đã đến muộn hơn một tiếng.

“Không sao đâu, bọn tớ cũng chỉ vừa mới đến thôi.” Lâm Lộc hòa giải thay cô.

Sầm Nịnh tìm một vị trí ngồi xuống.

Bởi vì chỉ có bốn người, không cần phòng lớn, cho nên trong phòng chỉ có một chiếc bàn hình chữ nhật bốn chỗ ngồi

Hai vị trí đối diện đã bị Lâm Lộc và Hạ Vân Khanh chiếm, cô chỉ có thể ngồi vào chỗ trống bên cạnh Lục Tinh Diễn.

Bốn người nhất thời không tìm được đề tài nào, dù sao cũng đã rất lâu không gặp. Lần cuối cùng họp nhóm là từ hồi học năm nhất.

“Thời gian trôi qua nhanh thật đấy, bốn người chúng ta đều sắp tốt nghiệp rồi.” Hạ Vân Khanh lên tiếng trước: “Đến đây đi, uống một ly, truy điệu cho thanh xuân sắp chết của chúng ta.”

“Văn học không chính thống như anh nói cái gì vậy, tưởng lõm được vài chữ là thành nam thanh niên văn nghệ à?”

Lâm Lộc vẫn cãi cọ ầm ĩ với Hạ Vân Khanh như trước.

Khi hai người đối diện mắng qua mắng lại, Lục Tinh Diễn vẫn luôn im lặng bỗng quay sang hỏi Sầm Nịnh: “Sau khi tốt nghiệp cậu định đi đâu?”

Ngay khi quay đầu nhìn sang, Sầm Nịnh bắt gặp một đôi mắt trong veo đang nhìn cô.

Có hơi không tự nhiên khi bị người mình yêu thầm nhiều năm nhìn thế này.

“Vẫn chưa quyết định được, có lẽ là sẽ trở về Huyên Thành.” Sầm Nịnh nói xong liền dời tầm mắt.

Thật ra là cô không dám đối mặt với anh quá lâu, sợ mình sẽ không nhịn được tỏ tình với anh, nhưng cô vẫn hỏi anh: “Còn cậu thì sao?”

“Đi nước ngoài thôi.” Lục Tinh Diễn không chút để ý trả lời cô.

Mấy người nói chuyện phiếm được một lúc thì đồ ăn được đưa lên.

“Cửa hàng này đúng là phí phạm biển chữ vàng, món thịt kho cà tím này quá mẹ nó khó ăn.” Lâm Lộc bật chế độ chửi rủa.

“Tạm chấp nhận ăn một chút đi công chúa.” Hạ Vân Khanh vừa nói vừa gắp vào bát cô một miếng thịt xào dứa mà cô thích nhất.

Cuối cùng, khi mọi người đã ăn gần hết, Hạ Vân Khanh lại một lần nữa đảm nhiệm vai trò làm nóng bầu không khí.

“Chúc tất cả mọi người tương lai suôn sẻ, không sóng gió, đi hết những nơi mình muốn đến, ngắm hết những cảnh đẹp muốn thấy, tương lai còn dài, có duyên lại tụ họp.” Anh say sưa nói một mình.

Lâm Lộc thấy anh đáng thương, bèn góp vào một câu: “Cũng hy vọng nếu hai người các cậu gặp được người mình thích thì có thể dũng cảm thổ lộ, đừng để lại bất cứ điều gì hối tiếc.” Cô cố ý nói những lời này cho Sầm Nịnh và Lục Tinh Diễn.

Sầm Nịnh không nói gì cả, chỉ nói thầm với Lục Tinh Diễn trong lòng: “Thiếu niên mà tôi thích, hy vọng con đường cậu đi sẽ bằng phẳng, được như ước nguyện, thực hiện được lí tưởng cao đẹp của mình,theo đuổi ước mơ, không phụ thanh xuân.”

“Không phụ thanh xuân, kính chào tương lai.” Lục Tinh Diễn nói câu cuối cùng.

Bốn người lại một lần giơ lên ly chúc mừng, mỗi người đều đem mang theo đối tương lai thành tín nhất chúc phúc đi hướng phương xa.

Bốn người lại nâng ly chúc mừng một lần nữa, mỗi người đều

Ra khỏi nhà hàng đã là tám giờ tối, Lâm Lộc và Hạ Vân Khanh đều nói có việc đi trước, nhanh chóng bỏ trốn, chỉ còn lại Sầm Nịnh và Lục Tinh Diễn đứng ở bên đường.

Tháng sáu ở Bắc Kinh, nhiệt độ không khí dần tăng cao, rất nhiều quán bar ở Tam Lí Truân bắt đầu buôn bán.

“Tìm chỗ yên tĩnh ngồi một lát nhé? “ Lục Tinh Diễn đề nghị.

“Được.”

Lục Tinh Diễn cùng Sầm Nịnh tìm được một cửa quán nước trông khá vắng vẻ, yên tĩnh. Tên quán cũng rất kì lạ, tên là “một cửa hàng nhỏ cũ kỹ”.

Sau khi đi vào, bọn họ thấy đúng là quán không có nhiều khách.

Hai người tìm một chỗ và ngồi xuống đối diện nhau.

“Hai người uống gì?” Một người phục vụ đi đến chỗ họ, hỏi.

“Cho tôi một ly rượu Cocktail, còn cho cô ấy một ly đồ uống là được rồi.” Lục Tinh Diễn biết Sầm Nịnh dị ứng cồn, nên trực tiếp chọn hộ cô.

Rượu và đồ uống được bưng lên rất nhanh.

Mặc dù việc kinh doanh của cửa hàng này không được tốt lắm nhưng thái độ phục vụ của nhân viên phục vụ và chất lượng đồ uống khá ổn.

Sầm Nịnh bưng cốc đồ uống lên, uống một ngụm rồi nói: “Hồi còn nhỏ tôi từng gặp cậu.”

Nghe vậy, ngón tay đang lướt điện thoại của Lục Tinh Diễn dừng lại, giương mắt nhìn về phía người đối diện, hờ hững hỏi: “Ở đâu?”

Anh có linh cảm rằng chuyện này không phải chuyện tốt, nếu suy nghĩ kĩ thì chắc chắn sẽ không tốt

“Ở bệnh viện nhân dân Huyên Thành.” Sầm Nịnh đặt chiếc cốc xuống rồi nói: “Cậu còn giữ lá bùa bình an buộc sợi chỉ đỏ không?”

Sầm Nịnh nói xong câu đó, cô nhìn thấy rõ biểu cảm sững sờ của người đối diện, sau đó cô nghe thấy anh nói: “Thì ra là cậu.”

“Tôi cũng không ngờ cậu bé kia lại là cậu.”

“Cho nên cậu đã biết tất cả?” Lục Tinh Diễn nói.

“Gần như là vậy.”

“Cậu có quan hệ gì với bác sĩ Dương?” Lục Tinh Diễn lại hỏi cô.

“Bà ấy là mẹ tôi.”

Lục Tinh Diễn cũng bưng cốc rượu lên, nhấp một ngụm Cocktail mà anh chưa uống bao giờ, ngón tay thon dài của anh cầm lấy chân ly, chậm rãi mở miệng: “Chuyện này tôi thật sự không ngờ tới.”

Sầm Nịnh đặt cốc xuống, nói: “Nếu tim của cậu không tốt, tại sao hồi năm nhất lại tham gia chạy ba nghìn mét?”

Lục Tinh Diễn uống một ngụm rượu Cocktail, hương vị không ngon như anh tưởng tượng, có hơi chát. Khóe môi anh cong lên, cười tự giễu, nói: “Không biết lúc nào sinh mệnh sẽ kết thúc, đương nhiên phải tranh thủ trải nghiệm những chuyện chưa từng làm. Tôi không hi vọng còn quá nhiều điều tiếc nuối trong cuộc đời tôi, đó là điều mà tôi từng nói.”

Trong lòng Sầm Nịnh dâng lên cảm giác chua xót không rõ lí do, cô hỏi: “Cậu có nghĩ chuyện của mẹ cậu có liên quan đến Tề Huệ không?”

“Không phải là tôi không nghĩ tới.” Lục Tinh Diễn nói: “Tôi cũng đã từng cảm thấy chuyện này quá trùng hợp, sau khi mẹ tôi qua đời ngoài ý muốn được mấy năm, bà ấy lấy bố tôi, còn mang theo con nuôi, chuyện này đúng là khiến người ta sinh nghi. Cho nên tôi đã lén điều tra bà ấy, nhưng không tìm được chứng cứ chứng minh bà ấy có liên quan đến cái chết của mẹ tôi, sau đó chuyện này cũng chấm dứt.”

Lúc sau, hai người yên lặng uống rượu Cocktail và nước trái cây, không nói gì nữa.

Thời gian thấm thoát trôi đi, gần mười một giờ đêm, Lục Tinh Diễn đưa Sầm Nịnh an toàn đến dưới tầng kí túc xá nữ, vẫn nhìn cô vào bên trong rồi mới yên tâm rời đi.

Chương kế tiếp