Sao Trời Tựa Anh

Chương 36
Việc bảo vệ luận văn tốt nghiệp được tổ chức theo đúng tiến độ vào thứ Sáu, chuyên ngành thiên văn học của Sầm Nịnh vì số người trong lớp không nhiều, tất cả mọi người xếp hàng theo số thứ tự, xếp hết vào trong một phòng, dựa theo số thứ tự giảng dạy đến phòng bên cạnh tiến hành trả lời luận văn.

Mã sinh viên của Phương Thiến Thiến và Sầm Nịnh được xếp cạnh nhau, cô trông rất căng thẳng, tiến đến cạnh Sầm Nịnh nhỏ giọng nói chuyện với cô: “Luận văn tốt nghiệp của tớ thật sự viết rất nát, không biết một lần có thể qua hay không nữa.”

“Yên tâm đi, chỉ cần trả lời tốt, nhất định có thể qua.” Sầm Nịnh an ủi.

“Nhưng mà lúc thi cử tớ luôn biểu hiện không tốt.”

Vào lúc này, trợ lý của giáo viên đi vào gọi người.

“Bạn học Sầm Nịnh số hai mươi lăm, tiếp theo là đến em rồi, chuẩn bị một chút.”

“Vâng ạ.” Sầm Nịnh ôn lại luận văn tốt nghiệp, sau đó đứng dậy đi về phía phòng học bên cạnh.

“Cố lên, bé Nịnh.” Phương Thiến Thiến ngay trước khi cô rời khỏi phòng học.

Cuối cùng,luận văn tốt nghiệp của Sầm Nịnh đạt được thành tích xuất sắc, điều này cũng có nghĩa bốn năm học của cô tại đại học Khoa học và công nghệ Hoa Thanh sẽ đi đến hồi kết. Đại học có ý nghĩa là gì? Đối với một số người mà nói, chỉ để có được tấm bằng tốt nghiệp cũng như bằng cấp, đối có chút người tới nói là vì để lăn lộn trong cuộc sống hoặc tìm người yêu. Tóm lại, nguyện vọng mà mỗi người kỳ vọng ở bốn năm đại học ít nhiều cũng sẽ mang sắc thái cá nhân của người đó.

Đối với Sầm Nịnh mà nói, trong bốn năm này, tuy cô vẫn chưa kết giao được thêm nhiều bạn bè, vòng bạn bè vẫn rất nhỏ như trước, nhưng cô đã hoàn thành ước mơ của bản thân, làm gia sư, vượt qua kỳ thi tiếng Anh cấp bốn đến sáu*, hoàn thành thành công tất cả các môn học chuyên ngành thiên văn học, hơn nữa thành tích đạt được cũng không tồi.

*: CET4-6

Quan trọng nhất chính là gặp được Lục Tinh Diễn, cũng trở thành bạn bè của anh, Kỳ nghỉ hè khi Sầm Nịnh tốt nghiệp trung học, trong bản ghi nhớ của của điện thoại chỉ có hai nội dung:

Một là, Đại học Khoa học và Công Nghệ Hoa Thanh. Hai là, Lục Tinh Diễn.

Bây giờ cũng đã sắp tốt nghiệp đại học, cô đã thực hiện được một nửa, nửa còn lại chưa hoàn thành chính là việc tỏ tình với Lục Tinh Diễn, cô tính tổ chức tiệc rượu trong khoa để tỏ tình với anh, cũng lại đem thư tình gửi cho anh, xem như là việc dũng cảm nhất cô từng làm lớn như vậy đi.

Gần cuối tháng Sáu, tiếng ve rộn rã bắt đầu vang lên, chào đón biết bao sinh viên, chứng kiến những năm tháng thanh xuân từ thế hệ này qua thế hệ khác.

Buổi chụp ảnh tốt nghiệp được lên lịch vào sáng thứ bảy, Sầm Nịnh vẫn chỉ trang điểm nhẹ nhẹ thường lệ, cùng ba người bạn cùng phòng ra ngoài. Khác với những người khác, trong suốt bốn năm, Sầm Nịnh hầu như không lãng phí chút tâm tư nào lên việc ăn mặc, nhưng vẫn được bình chọn là hoa khôi khoa Vật lý của đại học khoa học và công nghệ Hoa Thanh trên diễn đàn trường học, hơn nữa vào lúc vừa mới khai giảng kỳ hai năm tư, Sầm Nịnh ở trong trường học còn gặp phải một người tự xưng là người đi tìm tài năng trẻ cho một công ty giải trí nào đó.

Người nọ còn đưa cho cô một tấm danh thiếp, nhưng Sầm Nịnh lo rằng đối phương là kẻ lừa đảo nên đã khéo léo từ chối. Sau đấy cô kể lại chuyện này cho bạn cùng phòng, mọi người đều nói là cô đã bỏ lỡ một cơ hội tiến lên. Lúc ấy phương Thiến Thiến và Hướng Uyển là hai người kích động nhất, trong ký túc xá chỉ có hai người bọn họ bình thường thích chú ý những tin tức giải trí, còn hâm mộ cuồng nhiệt các ngôi sao.

“Bé Nịnh, cậu không biết đâu, bây giờ muốn gia nhập giới giải trí cũng khó lắm, biết bao nhiều người chen lấn đập cả núi tiền cũng không vào được, hơn nữa có thể tiến vào vòng cạnh tranh tốt ít nhiều cũng đều là những người có quan hệ, có gia thế, có tiền có tài nguyên, nếu thật sự đến lượt tớ, tớ nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.” Phương Thiến Thiến thẳng vỗ bàn, thở dài.

“Nhỡ đâu người ta là kẻ lừa đảo thì sao?” Diệp Tử Khâm nãy giờ ngồi một bên vẫn không lên tiếng chợt nói: “Sầm Nịnh ngây thơ như vậy, giới giải trí hỗn loạn không thích hợp với cậu ấy.”

“Mấy lời này của cậu tớ không thích nghe, giới giải trí thì sao nào? Ngành nào chả có quy tắc ngầm, sao cứ nhất định phải nhìn chằm chằm vào giới giải trí?” Hướng Uyển nhịn không được đứng ra bắt đầu dỗi Diệp Tử Khâm.

Mắt thấy vài người lại muốn cãi nhau, Sầm Nịnh mau chóng đứng ra giải thích: “Là vấn đề của mình tớ, giới giải trí khá tốt, nhưng tớ cũng có lý tưởng của riêng mình, chỉ có thể nói đời người sẽ có rất nhiều lựa chọn, tớ chỉ chọn con đường khác, không chọn con đường này mà thôi.”

Lần này mới bình ổn lại cơn giận của bốn người, bốn năm ở chung, tình cảm của bốn nữ sinh cũng đã trở nên thân thiết hơn rất lúc mới vào trường ít nhiều, tuy rằng cũng vẫn có ồn ào nhốn nháo, nhưng vẫn rất nhanh hòa hợp trở lại.

Sầm Nịnh đảm nhiệm là vai trò điều hòa, chỉ cần có cô ở đây, ký túc xá liền không có chút cự cãi nào. Hơn nữa với tính cách dịu dàng của cô, chỉ cần cô khuyên một câu, bầu không khí giương cung bạt kiếm trong ký túc xá cũng có thể tiêu tan hơn nửa.

Mấy người đi ra cửa lớn ký túc xá, ánh nắng chói chang, cửa thư viện đã tụ tập một ít sinh viên đến chụp ảnh tốt nghiệp, hai chuyên ngành khoa Vật Lý cùng tụ họp, cùng với lớp chuyên ngành của mình chụp một tấm, lại chụp một tấm tốt nghiệp của toàn bộ sinh viên toàn khoa.  

Năm nay Đại học Khoa học Và Công nghệ Hoa Thanh cũng sẽ tổ chức một buổi lễ tốt nghiệp với sự tham gia của sinh viên năm cuối đại học toàn trường, sẽ có một liên kết chụp ảnh tốt nghiệp của vạn người. Thời gian lễ tốt nghiệp sẽ được sắp xếp trước bữa tiệc tốt nghiệp của các khoa, Sầm Nịnh cùng ba người bạn cùng phòng đi tới khu vực lớp Thiên Văn 1101, trong nháy mắt bốn năm thoáng qua, mọi người từ thiếu niên thiếu nữ mười tám tuổi trưởng thành thành thanh niên hơn hai mươi tuổi, mỗi người dường như đều đã cởi bỏ phần ngây ngô ngây thơ lúc trước khi bước vào khuôn viên trường đại học, trở nên thành thục, khéo léo.

Điều này dường như là điều tất cả mọi người phải đối mặt khi lớn lên. Như Giang Vũ đã nói, bạn chẳng thể nào mãi mãi ngây ngô đứng ở tháp ngà voi, một ngày nào đó, bạn sẽ lại phải đối mặt với xã hội tàn khốc này, và những cái đó được gọi là đạo ý đối nhân xử thế.

Lục Tinh Diễn chung quy vẫn vắng mặt trong buổi chụp ảnh tốt nghiệp này.

“Thật đáng tiếc, tớ mất công trang điểm vô ích rồi, hôm nay anh ấy không tới.” “Cứ nghĩ rằng cuối cùng cũng có thể sở hữu một tấm ảnh chụp chung với giáo thảo, uổng công mình vui vẻ một hồi.” Mấy nữ sinh bàn luận về anh.

Sầm Nịnh nhìn một vòng, xác nhận cũng không thấy bóng dáng anh, ngược lại lại nhìn thấy mấy người bạn cùng phòng của anh.

Tống Ngạn Trần đang mặt mày hớn hở nói chuyện với mọi người về trận World Cup tối qua cậu thức đêm xem.

“Sau khi số năm ghi bàn, tôi lập tức khui năm chai bia chúc mừng, cảm giác giống như mình mới là người thắng ấy.” “Biết rồi biết rồi, thằng nhóc nhà cậu lúc ở nhà chính là fan não tàn của cầu thủ số năm.” Một đám người bịt miệng cậu ta cười nói tiếp.

Sầm Nịnh trầm tư, vẫn đi về phía bọn họ, trong đó có một nam sinh nhìn thấy, ánh mắt sáng ngời, nói đùa: “Ô, đây chẳng phải là hoa khôi khoa mình sao? Nữ thần đến tìm ai thế?”

Tống Ngạn Trần đi tới huých bả vai nam sinh kia, nói: “Dù sao cũng không phải là tìm cậu.”

“Chẳng lẽ là tìm cậu? Với nhan sắc của cậu, bản thân cũng không tự đi soi gương lại đi.”

“Cậu nói cái gì? Cậu nói lại lần nữa cho tôi, ngoại hình của ông đây là do ba mẹ cho, còn đến lượt cậu nói ra nói vào.”

“Tống Ngạn Trần.” Sầm Nịnh mở miệng.

Hai người đang đấu võ mồm không hẹn mà cũng nhìn về phía cô.

Tống Ngạn Trần không rõ nguyên do hỏi: “Có việc gì thế?”

“Hỏi cậu chút chuyện, cậu có biết sao hôm nay Lục Tinh Diễn không đến buổi chụp ảnh tốt nghiệp không?”

Nam sinh bên cạnh à lên một tiếng: “À, hóa ra là vì nam thần Lục.” Nam sinh nói xong bèn chán ngán bỏ đi.

“Cái này…” Tống Ngạn Trần không biết có thể nói với cô chuyện này hay không.

“Không sao, cậu không cần cố kỵ cái gì, cậu ấy là bạn của tôi, tôi chỉ muốn hỏi thăm một chút thôi.”

Tống Ngạn Trần nghĩ đến quan hệ lúc trước của Lục Tinh Diễn và Sầm Nịnh, cũng không giấu cô nữa.

“Nhà cậu ấy xảy ra chút chuyện, ngày hôm qua trở về Huyên Thành, hôm nay không về kịp.”

“Hóa ra là vậy, cảm ơn cậu.”

“Không cần khách sáo.”

Sầm Nịnh trở lại lớp chuyên ngành thiên văn học, đợi một lúc sẽ bắt đầu chụp ảnh tốt nghiệp.

Tách tách.

Theo tiếng nhiếp ảnh gia ấn nút màn trập, cũng có nghĩa là thời gian học đại học của bọn họ đã đến hồi cuối, một bức ảnh bắt lấy thời khắc dừng cũng chính là thanh xuân của rất nhiều người.

Sầm Nịnh nhớ lúc tốt nghiệp cấp ba cũng đã từng chụp ảnh kỉ yếu, cô nhớ rõ lúc đó Lục Tinh Diễn đứng ở giữa hàng cuối cùng. Thiếu niên ngày đó kiêu ngạo sáng ngời, như một ngôi sao lấp lánh, mà cô chỉ là một ngọn cỏ ven đường không thể nào bình thường hơn.

Sầm Nịnh lúc ấy chỉ đứng ở ngoài góc hàng đầu tiên, cách anh một khoảng cách rất xa, nhìn như hai đường thẳng song song không bao giờ cắt nhau vậy.

Mà bây giờ, bọn họ lại trở thành bạn bè, đây là điều Sầm Nịnh chưa bao giờ nghĩ tới, cô cũng chưa bao giờ hy vọng xa vời sẽ xuất hiện trong thế giới của anh.

Ở, bọn họ trở thành bằng hữu, đây là Sầm Nịnh không có nghĩ tới, nàng cũng không hy vọng hy vọng xa vời có thể xuất hiện ở hắn thế giới.

Lúc kết thúc buổi chụp ảnh tốt nghiệp cũng đã gần đến giờ ăn trưa, Sầm Nịnh cùng mấy người bạn cùng phòng khác đến căng tin khu Bắc.

“Bốn năm, ký túc xá của chúng ta hình như cũng chưa từng ra ngoài tụ tập.” Phương Thiến Thiến miệng gặm đùi gà nói.

“Có hơi tiếc nuối thật.” Diệp Tử Khâm

“Có tiếc nuối mới có tương lai.” Hướng Uyển nói thêm một câu.

Sầm Nịnh chỉ yên lặng nhìn bọn họ vừa nói vừa cười vừa ăn cơm, lúc giật mình mới phát hiện đại học thật sự sắp kết thúc

Bốn nữ sinh ăn uống xong cũng bất chấp thời tiết nắng nóng hơn ba mươi độ để đi dạo quanh khuôn viên trường

Các cô đi qua thư viện, đài thiên văn, siêu thị mini, còn có cả một rừng cây nhỏ luôn mang theo cảm giác mờ ám.

Đi dạo một lúc, bốn người ngồi xuống một cái ghế dài bên hồ nhân tạo của trường, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát, sau đó tiếp tục đi dạo.

“Lễ tốt nghiệp và tiệc rượu tốt nghiệp mọi người đều đi chứ?” Hướng Uyển hỏi.

“Phải đi, có lẽ ngày tổ chức tiệc rượu sẽ có rất nhiều người tỏ tình đấy.” Những lời này của Diệp Tử Khâm chọc trúng tim đen của Sầm Nịnh, cô cúi đầu xuống như đang suy nghĩ điều gì.

“Chắc chắn rồi, ngày đó nếu còn không nói ra, mọi người trời nam biển bắc, sau khi tốt nghiệp liền đi mỗi người một nơi, nào còn có cơ hội gặp lại?” Phương Thiến Thiến nói.

Cuối cùng bọn họ cùng nhau lên sân thượng của tòa nhà thí nghiệm.

Đẩy cánh cửa gỗ lâu năm không tu sửa kia ra, đập vào mắt các cô là một mảng màu xám xịt của bầu trời. Bầu trời ở Bắc Kinh dường như chỉ có màu sắc đơn điệu này.

Phương Thiến Thiến là người đầu tiên chạy lên trên sân thượng, cô ấy kích động dang rộng hai cánh tay, hướng về phía bầu trời phương xa hét lên: “Cuối cùng tôi cũng tốt nghiệp rồi!” Diệp Tử Khâm và Hướng Uyển cũng nối bước cô theo lên sân thượng.

Sầm Nịnh là người cuối cùng đến sân thượng.

Hôm nay trời đầy mây, gần cuối tháng sáu, không khí khô nóng, nhưng trên sân thượng thi thoảng sẽ thổi qua một cơn gió, cũng thổi tan một chút khô ý trong người cô.

Chương kế tiếp