Sao Trời Tựa Anh

Chương 39
Hai năm sau, Huyên Thành.

Trong một phòng làm việc sáng sủa và rộng rãi, một người phụ nữ trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng, váy đen đang chăm chú kiểm tra số liệu trên máy tính.

Trong chốc lát, một người đàn ông trung niên mang phong thái lãnh đạo đi đến bên cạnh bàn làm việc của cô, nhẹ nhàng vỗ vai cô, nói: “Tiểu Sầm này, tí nữa tan làm đừng về vội, buổi tối cùng nhau đi ăn cơm đi.”

Sau khi tốt nghiệp đại học Sầm Nịnh về Huyên Thành, sau đó thông qua kỳ thi tuyển dụng, vào Công ty Thương mại Mậu Dịch làm kế toán, tất cả đều phải học lại từ đầu.

Bởi vì không đúng chuyên ngành, cho nên lúc Sầm Nịnh vừa vào công ty đã gặp phải rất nhiều khó khăn. Đồng nghiệp chế nhạo cô, lãnh đạo không coi trọng cô, cuối cùng cô cũng cảm nhận được hiện thực rằng nơi làm việc còn tàn khốc hơn so với trường học, chỉ cần bạn không mang lại lợi ích cho công ty, thì sẽ bị coi thường. Hơn nữa loại hình xí nghiệp do nhà nước quản lí này rất coi trọng các bữa tiệc, công ty lại ít nhân viên nữ, mà nhân viên nữ xinh đẹp lại chỉ có mình Sầm Nịnh, cho nên khi công ty có tiệc gì đó đối nội đối ngoại, đều gọi cô đi.

Sầm Nịnh cũng không có cách nào từ chối, vì cô vẫn chưa có năng lực nhảy việc nên chỉ có thể tiếp tục ở lại công ty, mà chỉ cần ở thêm một ngày, thì vẫn cần tuân theo cái gọi là quy tắc công ty thêm một ngày.

Khi tham gia tiệc rượu của công ty, Sầm Nịnh đều lấy cớ dị ứng cồn, tuyệt đối không uống rượu, cô biết chỉ cần uống một lần, sau này không uống không được, cho dù thế nào, cô cũng là con gái, uống say rất dễ xảy ra chuyện.

Lúc này Tổng giám đốc Vương qua đây nói với cô những lời này, trong lòng Sầm Nịnh rất chán ghét, nhưng trên mặt lại không thể biểu hiện ra.

“Dạ được, tổng giám đốc Vương, chỗ tôi còn mấy khoản mục cần đối chiếu.”

“Được được, cô làm việc trước đi, làm việc trước đi.”

Nửa tiếng sau đến thời gian tan làm buổi tối, đồng nghiệp lục đục dọn đồ ra khỏi phòng làm việc chuẩn bị về nhà.

Chỉ còn Sầm Nịnh ngồi trên ghế làm việc vô cùng buồn chán lướt điện thoại, cô đang đợi Tổng giám đốc Vương, còn có một số lãnh đạo cấp trung khác của các công ty kết thúc cuộc họp, sau đó mọi người cùng nhau đi ăn cơm.

Xấp xỉ sáu giờ tối, Sầm Nịnh cùng với lãnh đạo công ty đến nơi tổ chức liên hoan tối nay.

Nhưng chuyện khiến cô có thế nào cũng không nghĩ tới là, nơi ăn cơm sẽ là nhà hàng hướng biển ở khu vực phồn hoa nhất của Huyên Thành. Xem ra tối nay không phải bữa tiệc nội bộ của công ty, mà ăn cùng với người bên ngoài công ty. Bữa tiệc liên hoan bình thường giữa lãnh đạo và nhân viên trong công ty thì làm gì có đãi ngộ như vậy, Vương Hưng Tài nổi tiếng keo kiệt, toàn trực tiếp đưa mọi người đến quán ăn nào đó gần công ty, cho nên hôm nay chắc không phải công ty bỏ tiền ra mời khách, là đối phương ra tiền mời lãnh đạo và nhân viên công ty ăn cơm.

Trang phục và cách trang điểm của Sầm Nịnh có phần trưởng thành hơn so với lúc còn đi học, nhìn vào không còn giống sinh viên nữa, nhưng nhìn cô vẫn lộ ra vẻ non nớt, bởi vì gương mặt búp bê, không quá lộ tuổi.

Cô yên lặng đi theo mấy lãnh đạo trong công ty vào phòng bao.

“Hân hạnh hân hạnh, chào anh Tổng giám đốc Lục, chào Tổng giám đốc Tiết.” Vương Hưng Tài chủ động chào hỏi mấy người trong phòng bao.

Trong thoáng chốc, Sầm Nịnh nhìn thấy một người đang ngồi trên ghế, người đó cúi đầu thờ ơ lướt điện thoại. Khuôn mặt vẫn lạnh nhạt như trước kia, là người cô không thể quen thuộc hơn nữa.

Hình như người đàn ông trẻ tuổi chú ý đến ánh mắt của cô, giương mắt lên nhìn cô, tầm mắt hai người chạm giữa không trung.

Tim của Sầm Nịnh nặng nề nhảy một cái, hai người giống như rất ăn ý đều rời tầm mắt đi chỗ khác.

Hai năm không gặp, dường như anh đã thay đổi, lại như không thay đổi.

“Giới thiệu với mọi người một chút, đây là tiểu mỹ nữ của công ty chúng tôi, tên là Sầm Nịnh.” Vương Hưng tài bắt đầu giới thiệu Sầm Nịnh với người của công ty đối phương: “Cô ấy phụ trách chức vụ kế toán bên công ty chúng tôi, năng lực nghiệp vụ không tồi.”

Hàn huyên mấy câu, Sầm Nịnh tự giác tìm một chỗ gần rìa ngồi xuống, cô không biết tại sao Lục Tinh Diễn lại đột nhiên về nước.

Bữa tiệc tổ chức được một nửa, rượu nên kính cũng kính rồi, lời khách sáo cũng nói kha khá rồi.

Vương Hưng Tài mới bắt đầu lôi kéo làm quen với Lục Vân Phong lãnh đạo lớn nhất của công ty đối phương.

“Tổng giám đốc Lục, việc kinh doanh của tập đoàn dạo này thế nào?” Ông vừa nói vừa kính Lục Vân Phong một ly rượu.

Sầm Nịnh nhìn thấy người đàn ông tên Lục Vân Phong nhấc ly rượu lên và chào hỏi lại với vẻ mặt mệt mỏi, trông có vẻ rất vội vàng, chắc cũng tầm năm mươi tuổi, nhưng nhìn trạng thái của ông giống như người ốm vì làm việc quá sức.

“Cũng được, trước kia một chi nhánh bên nước Anh, vốn là sắp đóng cửa, còn may A Diễn đang học ở bên đấy, giúp không ít việc, công ty mới từ từ khôi phục lại được trạng thái ban đầu, bây giờ cả tập đoàn cũng xem như ổn định, không lãi lỗ gì.” Lục Vân Phong nói.

“Con trai ông không những là một người tài năng, lại còn là sinh viên hàng đầu của Cambridge (*), ngay cả việc kinh doanh cũng có thiên phú như vậy, đúng là hổ phụ không sinh khuyển tử mà.” Vương Hưng Tài lại bắt đầu nịnh nọt.

(*) Đại học Cambridge là trường đại học nghiên cứu công lập thành lập năm 1209 tại thành phố Cambridge. Đây là trường đại học lâu đời thứ 2 tại các nước nói tiếng Anh (sau Đại học Oxford) và là trường đại học lâu đời thứ 3 trên thế giới.

“Tổng giám đốc Vương quá khen rồi.” Lục Vân Phong nói.

“Tại sao cậu Lục đang phát triển ở nước Anh thuận lợi như thế, lại muốn về nước vậy?” Vương Hưng Tài hỏi Lục Vân Phong.

“Nó nói muốn về nước tìm bạn trước đây còn có tụ họp với các bạn cùng lớp, dù sao cũng còn trẻ, thôi thì tùy nó đi.” Lục Vân Phong giải thích thay Lục Tinh Diễn.

Vương Hưng Tài thấy thế, liền nhấc ly rượu lên mời rượu Lục Tinh Diễn, dáng vẻ gió chiều nào theo chiều nấy.

“Cậu Lục, sau này còn phải làm phiền cậu giúp đỡ công ty nhỏ của chúng tôi rồi, tương lai của cậu nhất định sẽ tiền đồ vô hạn, thật sự là tuổi trẻ tài cao, tuổi trẻ tài cao mà.”

“Tổng giám đốc Vương ngài quá bác rồi, cháu không tốt như bác nói đâu.” Lục Tinh Diễn cũng kính lại một ly, sau đó một hơi uống cạn.

“Đâu có đâu có.” Vương Hưng Tài cười hì hì hai tiếng, mới bắt đầu lôi kéo làm quen với những người khác.

Trong phòng bao kín không kẽ hở, mùi rượu mùi thuốc lá còn có mùi cơm và thức ăn tất cả đều quyện lại với nhau, Sầm Nịnh cảm thấy hơi khó chịu thở không thông, mượn cớ nói đi vệ sinh, rồi rời khỏi phòng.

Cô đến bồn rửa tay bên cạnh để rửa mặt, đang nhìn vào gương chuẩn bị dặm thêm phấn.

Ban nãy trong phòng riêng đầu óc hỗn loạn, bây giờ ra ngoài một lát, người cũng tỉnh táo hơn nhiều. Thật sự không thể ngờ được sẽ gặp lại Lục Tinh Diễn dưới tình huống như thế này, dường như đây là cảnh tượng chỉ xuất hiện trong giấc mơ lúc cô đi ngủ.

Sầm Nịnh dặm xong phấn, chuẩn bị quay về, vừa ra cửa thì thấy một bóng dáng cao lớn đang dựa cạnh tường.

Là Lục Tinh Diễn.

Anh trực tiếp chắn trước mặt cô, cúi đầu nhìn thẳng cô.

Ánh mắt của anh nóng bỏng đến mức làm cô đứng nguyên tại chỗ không thể nhúc nhích, Sầm Nịnh chỉ có thể ngước mắt nhìn anh.

“Đã lâu không gặp.” Lục Tinh Diễn mở lời trước, giọng anh hơn khàn vì ban nãy uống một chút rượu.

“Ừ.” Giọng điệu Sầm Nịnh hờ hững, giống như không muốn nói thêm một chữ nào với anh.

“Không hỏi tại sao anh trở về sao sao?” Lục Tinh Diễn vẫn chắn trước mặt cô, không hề có ý định tránh đường.

Sầm Nịnh không hiểu rốt cuộc bây giờ anh có ý gì, hai năm trước rõ ràng đã từ chối cô từ chối triệt để như vậy, cũng khiến cô hoàn toàn buông bỏ, hoàn toàn chết tâm rồi. Tại sao bây giờ lại đến trêu chọc cô?

“Không muốn biết.” Sầm Nịnh bỏ lại câu này, nghiêng người chuẩn bị rời đi.

Lúc sắp đi qua, Lục Tinh Diễn dùng sức kéo tay cô lại.

“Sầm Tiểu Mãn, cho anh thêm hai năm, hai năm sau anh nhất định sẽ trở về tìm em, sau đó chúng ta ở bên nhau, được không?” Giọng điệu thương lượng của Lục Tinh Diễn thậm chí còn có chút cầu xin.

Sầm Nịnh lại cảm thấy rất buồn cười, đây là đang muốn làm gì, theo đuổi cô?

Trước đây anh cũng thích nửa thật nửa giả nói đùa như vậy, khiến người khác không nhìn thấu được anh.

“Lục đại thiếu gia, tôi không chơi cái trò vừa nhàm chán vừa ấu trĩ này với anh nữa đâu.”

Sầm Nịnh dùng sức rút tay ra khỏi tay anh, cổ tay lập tức đỏ lên, sau đó cô đi thẳng về phòng riêng không hề quay đầu lại.

Chương kế tiếp