Sao Trời Tựa Anh

Chương 38
“Cậu mặc cái váy kia đi, tớ còn một cái váy dự phòng khác.” Diệp Tử Khâm vừa đeo vòng cổ vừa quay đầu lại nói với Sầm Nịnh.

Quần áo của Diệp Tử Khâm đều là những bộ hàng hiệu bản giới hạn khả mắc, một bộ thôi cũng đã vài vạn. Sầm Nịnh lo lắng sẽ làm hỏng bộ quần áo đấy, vì thế cô từ chối: “Cảm ơn cậu nha Diệp Tử, nhưng tớ mặc của tớ là được rồi.”

Diệp Tử Khâm như nhìn ra nỗi băn khoăn của cô, nói: “Cậu đừng lo quần áo sẽ bị gì, quan trọng là hôm nay cậu muốn tỏ tình với người cậu thích, trường hợp quan trọng như thế thì sao có thể không mặc đẹp hơn được?”

Cuối cùng, Sầm Nịnh vẫn thay bộ váy liền thân bản giới hạn toàn cầu kia của Diệp Tử Khâm, hơi trang điểm một chút, các bạn cùng phòng sôi nổi kinh ngạc cảm thán.

“Nếu bình thường cậu cũng trang điểm như, chắc chắn người theo đuổi cậu sẽ xếp hàng dài từ đây đến tận cổng trường đấy.” Phương Thiến Thiến là người đầu tiên nói.

“Đúng đấy, lúc đấy làm gì có chỗ cho hoa khôi trương, cậu đẹp hơn cô ta nhiều.” Diệp Tử Khâm chân thành cảm khái.

“Trương Ngưng kia rõ kiêu ngạo, tớ chưa thấy mắt cậu ta nhìn trúng ai đâu.” Hướng Uyển nói.

“Nhưng tớ nghe nói cô ta từng tỏ tình với Lục Tinh Diễn nhưng bị từ chối, không biết lần này liệu có lại…” Phương Thiến Thiến muốn nói lại thôi, cô ấy nhìn về phía Sầm Nịnh, người sau lại không hề để ý đến lời cô ấy nói mà chỉ lo tập trung dọn dẹp đồ đạc trên mặt bàn, cuối cùng bỏ lá thư tỏ tình kia vào trong túi xách.

Bốn người cùng nhau ra cổng trường, gọi xe đến nơi tổ chức tiệc rượu.

Trang trí của nơi tổ chức tiệc rượu rất long trọng, lần này học sinh của khoa vật lý của Sầm Nịnh có tổng cộng không đến trăm người, cho nên chỉ cần một sảnh khách sạn bình thường như này là đủ rồi, đã có một nửa số học sinh đến nơi.

Bầu không khí ở đây rất náo nhiệt, không có sắp xếp chỗ ngồi theo lớp chuyên ngành, mọi người đều tìm bừa một chỗ để ngồi. Ngoại trừ học sinh ra thì cũng có mấy giáo viên bình thường có quan hệ thân thiết với học sinh cũng đến đây.

Sầm Nịnh và các bạn cùng phòng tìm một chỗ trống rồi ngồi xuống, cô nhìn xung quanh một vòng nhưng không nhìn thấy Lục Tinh Diễn với mấy người bạn cùng phòng của anh đâu. Không biết vì sao cô thấy hơi căng thẳng, tâm trạng căng thẳng còn lớn hơn tâm trạng kích động.

Người chủ trì bắt đầu dẫn chương trình, tiệc rượu mừng tốt nghiệp chính thức bắt đầu rồi.

Tiệc rượu mới vừa tiến hành được một nửa, cũng đã có mấy thiếu niên tỏ tình với mấy cô gái, đương nhiên cũng có không ít con gái tỏ tình với con trai.

Có rất nhiều học sinh còn trêu chọc: “Đây làm gì phải tiệc mừng tốt nghiệp đâu, thế này không phải thành địa hội tỏ tình rồi sao?”

Đến cuối cùng, bởi vì số người tỏ tình chậm rãi nhiều lên nên mọi người từ lúc đầu còn ồn ào đến sau đấy dần dần không để ý, nên ăn nên uống nên chơi, lo làm việc của mình.

Mãi đến khi Lục Tinh Diễn xuất hiện ở nơi tổ chức tiệc mừng tốt nghiệp, trường hợp mới lại ầm ĩ lên.

“Hôm nay anh ấy đẹp trai quá.” Có nữ sinh nhỏ giọng nói với bạn mình.

“Đương nhiên rồi, không biết sẽ có bao nhiêu cô gái tỏ tình với anh ấy đây.”

Sầm Nịnh nhìn về phía anh, anh với bạn cùng phòng đang tìm bàn trống để ngồi, hôm nay anh mặc một bộ đồ màu đen, còn đội một cái mũ lưỡi trai màu đen, cách ăn mặc rất giản dị, vành nón đè rất thấp, không nhìn thấy được biểu cảm của anh, toàn thân như chìm vào trong bóng tối. Dường như anh không muốn bị mọi người để ý quá, nhưng người giống như anh càng muốn ẩn mình thì lại càng trở thành tiêu điểm của đám đông.

Quả nhiên, anh vừa mới ngồi xuống được mấy phút đã có người đến tỏ tình.

“Lục Tinh Diễn, em thích anh, xin hãy nhận thư của em.” Cô gái nói xong, khuôn mặt ửng đỏ chờ anh trả lời.

Xung quanh không ngừng vang lên tiếng ồn ào.

Sầm Nịnh cũng biết cô gái kia, là bạn cùng lớp của Lục Tinh Diễn, lúc trước khi ôn tập ở thư viện cũng đã từng quan sát cô mấy lần.

“Xin lỗi, tạm thời tôi không định yêu đương.”

Những lời này của Lục Tinh Diễn hoàn toàn phá hỏng con đường muốn tỏ tình với anh của mấy cô gái khác.

Tay cô gái thu lá thư lại, hụt hẫng quay trở về chỗ mình ngồi.

Sau đấy tiệc rượu tổ chức đến tận khi sắp kết thúc, không có cô gái nào đến tỏ tình với Lục Tinh Diễn, lời vừa rồi của anh đã nói rất rõ ràng rồi.

Bản thân đã biết rõ kết quả là gì, các cô có đi cũng không có gì thú vị.

Sầm Nịnh thấy người trong buổi tiệc càng ngày càng ít, qua mấy phút nữa là buổi tiệc sẽ kết thúc, anh ra nước ngoài rồi thì anh với cô sẽ không còn bất cứ cơ hội nào nữa.

Cho dù đã biết rõ anh sẽ từ chối nhưng cô vẫn muốn làm thiêu thân lao đầu vào lửa một lần, nội tâm vẫn mong chờ anh sẽ đối xử với cô khác những cô gái khác.

Lúc này Lục Tinh Diễn đang cúi đầu lướt điện thoại, anh đang xem thông báo thuê nhà bên nước Anh. Tháng trước, anh đã thành công nhận được lời mời từ một trường đại học hàng đầu của Anh, và anh dự định ra nước ngoài học nghiên cứu sinh, nhân tiện giúp đỡ một nhóm công ty chi nhánh của gia đình ở Anh.

Trong tầm mắt anh xuất hiện một lá thư màu tím nhạt, trên bìa là một hàng chữ tinh tế xinh đẹp, dùng chữ nghiêng viết đều đặn, từng nét bút viết: Gửi cậu, người mình thích.

Lục Tinh Diễn ngước mắt nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt hai người vô tình chạm vào nhau.

Có rất nhiều học sinh đã lục tục trở về, không còn mấy người ở lại đây.

Có lẽ do đêm nay đã nhìn thấy quá nhiều người tỏ tình nên mọi người đã thấy nhiều không trách, cho nên hầu như không có mấy người chuyển tầm mắt về phía bọn họ.

Chỉ có bạn cùng phòng của Sầm Nịnh và Tống Ngạn Trần là còn đang chờ, chờ lần này Sầm Nịnh tỏ tình xong là có thể về nhà.

Lục Tinh Diễn không nói chuyện cũng không nhận thư, hai người cứ thế giằng co khoảng chừng bốn năm giây, trường hợp một lần nữa hơi xấu hổ.

Cuối cùng Sầm Nịnh chỉ hỏi anh một câu: “Có thể hẹn hò với tớ không?”

Cô không nói mấy câu ba hoa chích chòe như mấy cô gái khác khi tỏ tình với anh, chỉ có mấy chữ đơn giản nhưng lại rất chân thành như tớ thích cậu.

Nam sinh vẫn không nhận lấy bức thư, một lần nữa cúi đầu, chỉ thờ ơ nói câu: “Xin lỗi.”

Sầm Nịnh đã đoán trước được kết quả này.

Vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh thản nhiên nói với cô một câu: “Không sao.”

Sau đó mấy người Phương Thiến Thiến đến đây kéo Sầm Nịnh rời đi.

Mãi đến khi bóng dáng Sầm Nịnh biến mất ở ngã rẽ, chàng trai vẫn không ngẩng đầu lên, người khác nhìn vào sẽ thấy như anh vẫn đang lướt điện thoại, nhưng chỉ có mình anh biết vừa rồi nội tâm anh đã bối rối đến mức nào.

-

Mấy người Phương Thiến Thiến đi ra khỏi khách sạn gọi để về trường học, Sầm Nịnh nói bản thân muốn đi giải sầu nên sẽ về muộn. Các bạn cùng phòng đều biết cô vừa tỏ tình bị từ chối nên tâm trạng không tốt, muốn ở một mình một lúc, cũng không khuyên cô, bọn họ về trường học trước.

Sầm Nịnh đi đến một công viên nhỏ gần đó, cô lấy điện thoại ra tìm được hình ảnh đại diện trong thế giới giả tưởng quen thuộc kia, muốn gửi gì đấy cho Lục Tinh Diễn, cô đã cho anh biết tấm lòng của cô rồi, anh chỉ nói một câu xin lỗi, cho nên rốt cuộc Lục Tinh Diễn có thích cô chút nào không, cô vẫn chưa từ bỏ ý định mà muốn xác nhận thêm lần nữa, kết quả vừa mới chuẩn bị đánh chữ, đã nhận được một tin nhắn do đối phương gửi đến.

LXY: 【 Xin lỗi, Sầm Nịnh, tớ với cậu không phải người chung đường, bây giờ cậu đã về đến phòng chưa? 】

Nhìn thấy tin nhắn có ý từ chối rõ ràng này, trong lòng Sầm Nịnh cũng không còn ôm bất cứ hy vọng nào nữa, đã đến lúc tạm biệt anh, cũng là lúc nên tạm biệt mình của quá khứ.

-

Chẳng mấy chốc đã đến khoá tốt nghiệp năm ấy, Sầm Nịnh chịu trách nhiệm trả ký túc xá, cho nên cô là người cuối cùng rời khỏi ký túc xá.

Nhìn căn phòng ký túc xá vốn náo nhiệt nay lại trở nên trống rỗng, trong lòng không khỏi nhớ lại những năm ở đại học khoa học và công nghệ Hoa Thanh, đây là khoảng thời gian không bao giờ có thể lặp lại từ đầu, một khoảng thời gian tuổi trẻ sắp bị cô niêm phong trong chai thủy tinh theo năm tháng.

Chương kế tiếp