Sao Trời Tựa Anh

Chương 43
Sáng sớm hôm sau, Lục Tinh Diễn đến nhà Sầm Nịnh giúp cô chuyển đồ.

Lúc đó Sầm Nịnh vẫn đang rửa mặt trong phòng vệ sinh, thì nghe thấy tiếng gõ cửa “Cộc cộc”, cô đặt cốc nước xuống chạy ra cửa, nhìn từ mắt mèo ra bên ngoài thấy người bên ngoài là Lục Tinh Diễn, mới yên tâm mở cửa cho anh.

“Sao anh qua đây sớm thế?” Sầm Nịnh hỏi anh.

Người ngoài cửa bộ dạng phong trần mệt mỏi, rõ ràng là vội vàng chạy qua đây, chỗ bả vai áo khoác của anh còn có một mảng sẫm màu, nhìn giống như bị nước mưa làm ướt.

“Ngoài kia đang mưa hả?”

“Đang mưa nhỏ.” Lục Tinh Diễn vừa nói vừa đi vào trong.

Sầm Nịnh vừa định nói gì đó, Lục Tinh Diễn đã đi đến trước mặt cô, trên người Sầm Nịnh còn đang mặc bộ váy ngủ hoạt hình, nhìn cô trông rất ngoan ngoãn.

Cô còn tưởng anh định làm gì, vừa định lên tiếng, nhưng anh chỉ nhẹ nhàng giơ tay lau đi bọt kem đánh răng dính bên môi cô.

Sầm Nịnh cảm thấy mặt mình đang nóng dần lên, cô không dám nhìn anh, trực tiếp quay người chạy vào phòng vệ sinh, chỉ để lại một câu: “Anh đợi tôi một chút.”

Lục Tinh Diễn khẽ cười một tiếng, đi thẳng đến ghế sô pha ngồi xuống.

Vẫn dễ xấu hổ như vậy, hoàn toàn giống với trước kia.

Sầm Nịnh rửa mặt xong, về phòng thay quần áo rồi mới ra ngoài.

Lục Tinh Diễn thấy cô đã dọn được kha khá, đứng dậy khỏi sô pha nói: “Em nói chuyện với chủ nhà chưa? Chuyện em muốn trả phòng ấy.”

“Nói rồi, nhưng thật ra thời hạn cho thuê vẫn còn nửa năm, tôi như này được tính là trả phòng trước thời hạn, đáng lẽ phải bồi thường mấy ngàn phí vi phạm hợp đồng, nhưng chủ nhà rất tốt, bảo tôi chỉ cần trả tiền điện nước cùng tiền thuê mấy tháng là được.”

Lục Tinh Diễn ừ một tiếng, lại hỏi cô: “Hành lý của em đã dọn xong rồi đúng không?”

Sầm Nịnh chỉ chỉ một cái vali to đang để trong góc tường, nói: “Trừ cái vali này ra, thì tôi còn có một cái vali nhỏ, mấy cái khác thì hết rồi.”

“Đồ của em ít vậy sao?” Lục Tinh Diễn cảm thấy hơi bất ngờ: “Anh cứ tưởng đồ đạc của con gái phải nhiều lắm cơ.”

“Vì một số đồ tôi để bên nhà mẹ, cho nên đồ ở bên này tương đối ít.”

“Vậy thì chuyển một lần là xong, xe của anh đã đỗ ngay bên dưới rồi.” Lục Tinh Diễn nói xong rồi đi qua cầm vali.

“Còn cái vali nhỏ kia, để tôi tự cầm được rồi.” Sầm Nịnh nói xong chạy về phòng cầm cái vali nhỏ ra.

Hai người khóa cửa rồi đi xuống tầng.

Đi đến đầu đường, Sầm Nịnh nhìn thấy một chiếc Bentley đen dừng ở bên đường.

Lục Tinh Diễn đặt hai chiếc vali vào cốp xe, xe chậm rãi khởi động, trong xe mở một bài nhạc nhẹ thư giãn, lái xe khoảng nửa tiếng mới đến nhà Lục Tinh Diễn.

Xe đi vào nhà để xe, Sầm Nịnh nhìn qua cửa ô tô nhận ra, khu này là một trong số khu nhà giàu có tiếng Huyên Thành.

Hai người đi thang máy lên tầng, nhà Lục Tinh Diễn ở là một tiểu khu nhà ở thương mại (*) phổ thông, không phải biệt thự, chẳng qua là ở tầng cao nhất, điều này khiến Sầm Nịnh thấy khá bất ngờ.

(*) Nhà ở thương mại là tên gọi quen thuộc tại Việt Nam, còn ở nước ngoài gọi là Shophouse. Đây là loại hình kết hợp giữa nhà ở và điểm kinh doanh.

“Tôi còn tưởng anh sẽ ở biệt thự nhìn ra biển bên kia cơ.”

Hai người đứng ở trước cửa, Lục Tinh Diễn lấy chìa khóa từ túi quần ra chuẩn bị mở cửa, nghe thấy cô nói câu này, khẽ cười, nói: “Anh không thích quá xa xỉ, nhà đủ ở là được rồi.”

Lục Tinh Diễn cầm vali đặt vào trong nhà, quay đầu lại thấy Sầm Nịnh mất tự nhiên đứng trước cửa, vì thế anh nói với cô một câu: “Mời vào, không cần cởi giày đâu.”

Đây là lần đầu tiên Sầm Nịnh đến nhà Lục Tinh Diễn.

Sầm Nịnh nhìn quanh một vòng, căn hộ có khoảng ba phòng ngủ một phòng khách một phòng bếp còn có thêm một ban công, hai ba người ở cũng không thành vấn đề.

Căn nhà trang trí lấy màu xám lạnh làm chủ đạo, sạch sẽ đơn giản, hầu như không có quá nhiều đồ đạc.

“Đang nghĩ gì vậy.” Lục Tinh Diễn ôm cô từ phía sau, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô.

Sầm Nịnh hoàn toàn không tiếp nhận được anh làm động tác thân mật như vậy với cô, Sầm Nịnh tránh khỏi lòng anh, quay người nhìn thẳng anh.

“Tôi chỉ ở mấy ngày, tìm được nhà mới, thì sẽ lập tức dọn khỏi đây, mấy ngày này làm phiền anh đừng đi qua giới hạn, tôn trọng lẫn nhau, cảm ơn.”

“Thật sự không thể nào sao?” Lục Tinh Diễn hỏi cô.

“Chúng ta không phải người chung đường, câu này là anh nói nhỉ? Lục thiếu gia.”

“Em nghe anh giải thích, năm đó anh…”

Lục Tinh Diễn còn chưa nói xong, Sầm Nịnh đã xoay người đi lấy vali.

Lục Tinh Diễn tưởng cô muốn đi, liền vội vàng lên tiếng nói: “Được được, anh hứa với em sẽ không tùy tiện chạm vào em, nhất định sẽ nghiêm túc, chỉ cần em đừng đi.”

“Tôi nói tôi muốn đi lúc nào? Phòng nào là phòng của tôi? Tôi mang vali vào để trước.”

Lúc này Lục Tinh Diễn mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ căn phòng đối diện phòng ngủ chính nói: “Em ở phòng này đi. Anh đã quét dọn sạch sẽ rồi, em vào ở luôn là được rồi, không cần dọn lại đâu.”

“Ok.”

Cứ như vậy, cùng đặt ra ba điều quy ước với Lục Tinh Diễn, Sầm Nịnh tạm thời ở lại nhà Lục Tinh Diễn.

Mấy ngày tiếp theo, Sầm Nịnh vẫn vừa đi làm bình thường, đồng thời tìm nhà mới, mỗi lần tan làm về nhà, Lục Tinh Diễn đã nấu xong cơm từ sớm, hoặc là gọi ship đồ ăn sẵn chờ cô về ăn.

“Lục Tinh Diễn, anh không cần đi làm sao? Sao mà ngày nào cũng thấy anh rảnh rỗi như vậy?” Sầm Nịnh ngồi vào bàn ăn, mở hộp cơm trắng ra, lại mở thêm mấy hộp khác trên bàn.

“Tình hình nhà anh em cũng biết, đi làm hay không cũng không sao cả.” Lục Tinh Diễn đứng dậy khỏi ghế sô pha, ngồi vào đối diện cô, một tay chống cằm, nhìn cô ăn cơm.

Sầm Nịnh ăn rồi ăn, cảm giác có một ánh mắt nóng rực luôn dừng trên người mình, thì bắt đầu thấy hơi mất tự nhiên.

“Ăn cơm thôi mà cũng đẹp đến nỗi phải ngắm sao?” Giọng nói của cô có hơi không vui.

“Em làm gì cũng đẹp.” Lục Tinh Diễn cà chớn nói.

“Lục Tinh Diễn!” Sầm Nịnh có chút tức giận. “Anh có thôi đi không hả!”

Lục Tinh Diễn thấy cô giận thật, lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng, đứng dậy đi về sô pha nằm xuống tiếp tục lướt điện thoại.

Sầm Nịnh ăn xong thì dọn dẹp đồ trên bàn ăn, cô biết Lục Tinh Diễn đã ăn cơm rồi, chỉ cần là gọi cơm ngoài, thì đều là gọi cho mình cô.

“Tôi sẽ trả tiền điện nước và tiền ăn theo ngày cho anh, còn có tiền thuê nhà mấy ngày này là bao nhiêu, đến lúc đó anh nói cho tôi, tôi đưa một thể cho anh.” Sầm Nịnh nghĩ trong lòng, cô và Lục Tinh Diễn không thân không quen, cũng không thể cứ ở trong nhà anh ăn không uống không ở không.

“Cần phải tính toán rõ ràng với anh đến vậy sao?” Lục Tinh Diễn cũng miễn cưỡng ngồi dậy từ trên ghế sô pha nhìn cô.

“Chuyện nên làm mà.” Sầm Nịnh cầm túi rác chuẩn bị ra cửa mang đi vứt.

“Được, tùy em.” Lục Tinh Diễn nói xong, cũng không để ý đến cô nữa, yên lặng trở về phòng mình, chỉ là tiếng đóng cửa lớn hơn bình thường một chút.

Chương kế tiếp