Sao Trời Tựa Anh

Chương 44
Hai ngày sau, Sầm Nịnh đang làm việc tại công ty lại nhận được điện thoại của cậu gọi đến. Ông nói Dương Tần Phương bị bệnh viện sa thải rồi, bây giờ đang ở nhà, tâm trạng không được tốt lắm, Sầm Nịnh xin công ty nghỉ nửa ngày chạy về nhà.

Mở cửa ra, thì nhìn thấy Dương Tần Phương mặt mày ủ rũ ngồi trên ghế sô pha, không nói một lời.

“Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con nghe cậu nói…” Sầm Nịnh đúng lúc dừng lại câu chuyên, cô đi đến bên cạnh Dương Tần Phương.

“Con biết không, Tề Huệ với con trai của bà ta đã bị kết án rồi, tội giết người là thật, chuyện năm đó cuối cùng cũng không thể giấu diếm được, là mẹ lừa dối bệnh viện cho nên mới có những chuyện này xảy ra, đầu sỏ gây nên là mẹ, người nên chịu trừng phạt nhất là mẹ.” Dương Tần Phương nói xong bắt đầu ôm đầu khóc nức nở.

Sầm Nịnh cúi đầu ôm lấy bà, an ủi: “Cùng lắm là mất việc làm thôi, nhẹ hơn người ta ngồi tù nhiều lắm, mẹ nên nghĩ tích cực lên.”

Dương Tần Phương là một người kiêu ngạo, bỗng nhiên từ bác sĩ chuyên khoa của bệnh viện tim trở thành người không có việc làm, chuyện này đối với bà chính là một đả kích nặng nề, trong lòng Sầm Nịnh biết rõ, chỉ là bây giờ mọi chuyện đã xảy ra, không thể xoay chuyển. Chuyện năm đó liên lụy quá nhiều người, có nhân có quả, ai cũng không trốn thoát được nhân quả báo ứng.

“Mẹ sẽ dùng quãng đời còn lại để sám hối.” Dương Tần Phương khóc không thành tiếng nói.

Sầm Nịnh nấu cơm tối cho Dương Tần Phương xong thì rời đi. Dương Tần Phương bảo cô ở lại ăn cùng, cô viện cớ nói còn có việc rồi vội vã rời khỏi. Cô có quá nhiều nghi vấn muốn hỏi Lục Tinh Diễn, cô muốn biết chân tướng chuyện năm đó là như thế nào.

Lúc cô đến nhà Lục Tinh Diễn, trong nhà một mảng tối đen, anh không ở nhà, Sầm Nịnh bật đèn lên. Cô ngồi trên sô pha, chuẩn bị chờ anh về rồi hỏi rõ mọi chuyện xảy ra gần đây.

Đợi đến gần mười hai giờ, Lục Tinh Diễn vẫn chưa về nhà, Sầm Nịnh thật sự không chịu nổi nữa, cô ngủ luôn trên ghế sô pha. Không biết đã qua bao lâu, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Sầm Nịnh cảm thấy bản thân bị người khác bế lên.

Sau đó cô cảm giác được mình bị đặt lên trên giường, người đó đắp chăn cho cô, lại nhẹ nhàng đóng cửa rồi rời khỏi.

Mấy ngày nay, không biết Lục Tinh Diễn bận rộn chuyện gì, hai người vội vã chạm mặt cũng không nói được mấy câu, mà Sầm Nịnh đã nhận được phản hồi của công ty môi giới cho thuê nhà, bảo cô cuối tuần này đến xem nhà.

Buổi trưa Sầm Nịnh trở về nhà Lục Tinh Diễn một chuyến, cô chuẩn bị dọn dần một số đồ đạc, lỡ như có căn nào thích hợp, lúc chuyển cũng có thể tiết kiệm được một chút thời gian, mà thời gian này hầu như Lục Tinh Diễn đều không ở nhà.

Vậy mà hôm nay Sầm Nịnh mới vừa vào cửa, đã nhìn thấy anh đang dựa vào ghế sô pha tựa lưng nghỉ ngơi. Nghe tiếng mở cửa, người trên ghế sô pha mở to mắt nhìn qua.

Vẻ mặt Sầm Nịnh có chút mất tự nhiên, chột dạ nói: “Tôi về lấy ít đồ rồi đi.”

Cô không biết tại sao mình lại phải nói dối anh.

Lục Tinh Diễn lại giống như nhìn thấu tâm tư của cô. Anh đứng dậy trực tiếp đi đến trước mặt cô.

Lúc này Sầm Nịnh mới thấy rõ, trên cổ anh hôm nay có đeo một sợi dây đỏ nối liền với cái gì đó, cái đó ở trong cổ áo, dán trên da, cô không biết là cái gì, nhưng vẫn liên tưởng đến có thể là bùa bình an trước kia cô tặng anh.

Lục Tinh Diễn bước từng bước tới gần, anh ép cô vào tường, không thể lùi được nữa.

Lưng Sầm Nịnh dán lên bức tường lạnh như băng, người trước mặt dùng chân dài chống trước người cô, áp sát người vào tường.

Lần đầu tiên hai người đứng gần nhau như vậy, tim cô đập rất nhanh.

Lục Tinh Diễn cúi thấp đầu đối mặt với cô, nói: “Vội vã rời khỏi anh đến vậy sao?”

“Lẽ ra tôi không nên ở đây.” Sầm Nịnh nói.

“Rốt cuộc em muốn gì? Tâm ý của anh em còn không hiểu sao?” Lục Tinh Diễn tiếp tục chất vấn cô.

Sầm Nịnh không tránh được tầm mắt của anh, nói: “Anh quên bốn năm trước anh nói gì rồi sao?”

“Gần đây anh luôn muốn giải thích với em, em cho anh cơ hội không? Em không hề tin tưởng anh.” Lục Tinh Diễn lùi về phía sau một chút, duy trì một khoảng cách nhất định với cô, giọng điệu cũng rất mất tinh thần.

“Vậy tôi hỏi anh, mấy năm nay anh về nước rồi lại ra nước ngoài, có phải luôn điều tra chuyện tai nạn xe của mẹ anh năm đó?”

“Đúng.”

Lục Tinh Diễn cũng không lừa cô.

“Rất tốt, Tề Huệ và Giang Vũ đều kết án rồi, sau đó việc của mẹ tôi cũng mất rồi, bà ấy là một người kiêu ngạo như vậy, bà ấy…”

Sầm Nịnh lạnh lùng nhìn Lục Tinh Diễn một cái, không nói gì nữa, trực tiếp đi thẳng vào phòng mình, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Lục Tinh Diễn sửng sốt một chút, nghe thấy tiếng động trong phòng mới lấy lại tinh thần.

Sầm Nịnh đang sắp xếp một cái vali nhỏ. Gấp quần áo để vào trong, vừa quay đầu đã nhìn thấy Lục Tinh Diễn miễn cưỡng dựa vào cánh cửa nhìn cô, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

“Có gì cứ nói.”

“Mấy năm nay anh một lòng một dạ điều tra chuyện mẹ anh năm đó, bây giờ cuối cùng bụi cũng lắng xuống, nhưng mà liên lụy đến mẹ của em, rất xin lỗi, bác sĩ Dương có khỏe không?”

Sầm Nịnh cười lạnh một tiếng, nói: “Có thể tốt không, nhà tôi không so được với nhà Lục thiếu gia, không có việc làm là không sống nổi đâu.”

Sầm Nịnh đã xếp xong một chút đồ.

“Những đồ đạc còn lại ngày mai tôi sẽ quay lại lấy, từ nay về sau chúng ta nước sông không phạm nước giếng.”

Vốn dĩ Sầm Nịnh còn muốn hỏi Lục Tinh Diễn chuyện năm đó rốt cuộc là như thế nào, bây giờ hình như cũng không cần thiết nữa.

Thù lớn của anh đã báo rồi, người đáng bị trừng phạt cũng bị trừng phạt rồi, sau này anh có thể không buồn không lo, ung dung tự tại sống cuộc sống thanh xuân của anh, mà cô và Dương Tần Phương vì kiếm sống không ngừng bôn ba, lại có ai sẽ tội nghiệp đồng tình với bọn họ đây?

Kẻ mạnh sẽ chỉ mạnh hơn, kẻ yếu muốn trở thành kẻ mạnh còn khó hơn lên trời. Cái xã hội cá lớn nuốt cá bé này vốn dĩ đã không công bằng, có người vừa sinh ra giống như Lục Tinh Diễn, có một gia đình tốt đẹp, sở hữu tiền tài quyền thế, mà có người lại chỉ có thể sống trong bùn lầy khổ sở đấu tranh.

Đây chính là sự khác biệt giữa cô và anh, người không môn đăng hộ đối thì làm sao có thể đi cùng với nhau.

Thật sự không phải người đi cùng một đường.

Chương kế tiếp