Sao Trời Tựa Anh

Chương 46
Nhà Lục Tinh Diễn.

Trong nhà tối om, rèm cửa khép kín, mấy hôm nay Lục Tinh Diễn bị bệnh, mà hôm nay là ngày giỗ của ông nội anh. Lục Tinh Diễn vẫn luôn nằm trên giường, cũng không muốn ăn cái gì, người nửa tỉnh nửa mê.

Đột nhiên, tiếng chuông cửa vang lên.

Anh xoay người xuống giường, lê dép ra mở cửa, kết quả khi vừa mở cửa, nhìn thấy Sầm Nịnh đứng bên ngoài, anh sửng sốt, giống như không thể tin được việc cô đến tìm anh.

“Tôi nghe Tống Ngạn Trần nói gần đây anh bị bệnh, nên qua thăm anh thế nào.” Sầm Nịnh không biết nên mở lời thế nào, vì thế dùng lý do này để chào hỏi anh.

Lục Tinh Diễn cũng không nói gì mà quay người vào phòng, cô đi theo Lục Tinh Diễn vào nhà.

Hai người ngồi xuống ghế sô pha, im lặng trong chốc lát, Sầm Nịnh mở lời trước: “Tại sao lại không nói cho tôi biết năm đó anh ra nước ngoài là vì chữa bệnh.”

Lục Tinh Diễn bất đắc dĩ cười một cái nói: “Đến anh cũng không biết là có thể chữa khỏi hay không, sao mà dám nói với em, cho nên năm đó anh mới nói dứt khoát với em như vậy.”

Vì đang sốt nên giọng nói của anh còn mang theo giọng mũi.

“Cho nên, em có còn muốn bắt đầu lại cùng anh không? Anh thích em, Sầm Nịnh.”

Lục Tinh Diễn quay đầu nhìn cô, rất trịnh trọng nói ra những lời này.

Bọn họ bỏ lỡ nhiều năm như vậy, cuối cùng ngày hôm nay cũng bù đắp được tiếc nuối.

“Trước khi bắt đầu lại với anh, em còn có mấy thắc mắc.”

Sầm Nịnh nhìn vào mắt anh, đôi mắt sạch sẽ trong suốt phản chiếu hình ảnh của cô.

“Ừ, em hỏi đi.”

Lục Tinh Diễn thản nhiên dựa vào ghế sô pha chờ cô hỏi.

“Năm đó anh ra nước ngoài, trừ việc chữa bệnh, có phải anh còn đi điều tra chuyện tai nạn xe của mẹ anh?”

“Đúng.” Lần này, Lục Tinh Diễn không lừa cô nữa.

“Vì tìm một nhân chứng, năm đó có người tận mắt nhìn thấy Giang Vũ động tay động chân lên bánh của chiếc xe MVP mà hai ngày sau mẹ anh ngồi, cuối cùng tạo thành tai nạn một người chết một người thương nặng.”

Lục Tinh Diễn yên lặng trong chốc lát rồi mới tiếp tục nói: “Cho nên mấy năm nay, anh không hề từ bỏ việc điều tra chuyện này. Giang Vũ nghe lời xúi giục của Tề Huệ, anh giao hết tất cả manh mối mấy năm nay thu thập được, nhân chứng, vật chứng cho cảnh sát, chứng cứ đã hoàn chỉnh, Tề Huệ và Giang Vũ đều lọt lưới. Nhưng vì vậy lại liên lụy đến mẹ em, cho nên anh nghĩ em sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho anh, sẽ cảm thấy anh lấy oán báo ơn, dù sao mẹ em cũng là ân nhân cứu mạng của anh.”

Lục Tinh Diễn nói đến câu cuối, giọng đã khàn đi.

“Đương nhiên, mọi chuyện đều bắt đầu từ mẹ anh, bà ấy vì cứu anh mà liên lụy nhiều người như vậy, còn có con gái của Tề Huệ, nếu như có thể, anh thật sự muốn dùng cái mạng này của mình để đổi lại mạng của con gái bà ta.”

“Mạng sống của mỗi người đều rất quý giá.” Sầm Nịnh nhẹ nhàng nói. “Nếu như anh đã sống sót, vậy thì phải sống lâu trăm tuổi cho em, sống cho thật tốt. Chúng ta không thể làm chủ vận mệnh, vậy thì hãy chấp nhận vận mệnh của mình.”

“Lúc mà bệnh tái phát, anh nghĩ là cái mạng này vốn không thuộc về anh, chết rồi là xong hết mọi chuyện. Nhưng sau này anh nghĩ đến em, anh chỉ muốn dùng hết mọi cách để sống sót, vì được ở cạnh em, anh cũng phải khỏe mạnh.”

Viền mắt Sầm Nịnh lại dần dần đỏ lên, cô quay người nhẹ nhàng ôm lấy anh.

Lục Tinh Diễn tựa đầu lên vai cô, một lúc lâu, cô giơ tay muốn đẩy anh ra, tay vừa chạm vào trán anh đã cảm thấy không bình thường.

Sao lại nóng như vậy?

“Lục Tinh Diễn?” Sầm Nịnh gọi tên anh.

“Hả?” Giọng của anh rầu rĩ.

“Nhà anh có cặp nhiệt độ không?” Sầm Nịnh hỏi.

“Ở ngăn kéo dưới TV.”

Sầm Nịnh đặt anh nằm xuống, tự đi lấy.

Kết quả đo xong, quả nhiên là 37.5 độ.

Mấy ngày sau đó, trừ khi đi làm thì Sầm Nịnh đều sẽ đến chăm sóc anh, quan hệ của hai người cũng ngày càng thân thiết.

Chương kế tiếp