Sao Trời Tựa Anh

Chương 45
Mấy ngày sau, Sầm Nịnh lại thuê được một căn nhà mới, là nhà trọ dành cho nhân viên trong khu công nghiệp, tiền thuê cũng là rẻ nhất ở Huyên Thành, một tháng chỉ cần trả tám trăm tệ, điện nước cũng rất rẻ, nửa năm trả một lần, là một căn phòng rộng, còn có ban công, ở một mình hoàn toàn không có vấn đề. Hơn nữa dưới tầng còn có bảo vệ, mỗi tầng đều có camera, an toàn hơn chỗ ở cũ nhiều.

Vì vậy, sinh hoạt của Sầm Nịnh một lần nữa trở về quỹ đạo. Ngoại trừ ban ngày phải đi làm ở công ty, buổi tối cô còn tìm việc part time, đi làm nhân viên phục vụ trong quán cà phê, tiền lương tính theo giờ làm việc.

Hiện tại Dương Tần Phương thất nghiệp, tất cả kinh tế trong nhà đều rơi xuống người một mình cô.

Mà Lục Tinh Diễn dường như biến mất khỏi cuộc sống của cô, không hề xuất hiện, cũng không có tin nhắn hay bất cứ cuộc gọi nào cả.

Sau khi Dương Tần Phương thất nghiệp ở nhà, tâm trạng bà vẫn luôn không tốt, có lúc Sầm Nịnh tan làm sẽ qua thăm bà, thuận tiện giúp bà làm cơm tối.

Hôm nay, Sầm Nịnh từ siêu thị mua rau đến nhà Dương Tần Phương như trước, hai người cùng ăn cơm tối, rồi Sầm Nịnh về nhà. Vừa về đến nhà không lâu, cô nhận được một tin nhắn, là số lạ, nhưng tên thì lại quen thuộc, là tin nhắn của Tống Ngạn Trần gửi đến, nội dung đại khái là hỏi cô có rảnh không, muốn mời cô ăn cơm.

Sầm Nịnh nghĩ có lẽ là anh lại muốn đến làm thuyết khách thay Lục Tinh Diễn, lập tức trả lời tin nhắn.

Sầm Nịnh: 【 Nếu như cậu vì chuyện của Lục Tinh Diễn, vậy thì không cần thiết đâu, tôi và anh ta vốn chả có gì, sau này cũng sẽ không có gì. 】

Đối phương trả lời tin nhắn rất nhanh: Tình trạng gần đây của cậu ta không tốt lắm, tôi chỉ muốn nói với cậu, một số chuyện năm đó, cậu ta vẫn luôn tìm cơ hội giải thích với cậu, nhưng cậu không cho cậu ấy cơ hội.

Sầm Nịnh nhìn thấy anh nói gần đây Lục Tinh Diễn sống không tốt trong lòng liền căng thẳng, cô nghĩ nghĩ, vẫn gửi một tin nhắn qua.

Sầm Nịnh: 【 Cậu chốt thời gian và địa điểm đi. 】

-

Hai ngày sau, Sầm Nịnh và Tống Ngạn Trần hẹn ở một nhà hàng kiểu Trung gặp mặt, Sầm Nịnh đến sớm hơn thời gian hai người hẹn mấy phút, cô tìm một chỗ ngồi xuống. Đến thời gian hẹn, Sầm Nịnh thấy một người đàn ông đi vào cửa, là Tống Ngạn Trần.

Anh liếc mắt đã nhìn thấy Sầm Nịnh ngồi cạnh cửa sổ, vội đi qua bên này.

Mấy năm nay Tống Ngạn Trần không có thay đổi gì lớn.

Hai người từ khi tốt nghiệp đại học cũng không gặp mặt, trừ lần trước gặp ở khu phố ẩm thực gần trường học, lần này là lần đầu tiên gặp mặt hẳn hoi.

Sau khi ngồi xuống, hàn huyên mấy câu đơn giản, thì hai người đi thẳng vào chủ đề.

“Nếu như cậu đến làm thuyết khách thay anh ấy, có gì thì nói đi.” Sầm Nịnh đi thẳng vào vấn đề chính.

Tống Ngạn Trần vừa uống một ngụm trà, đặt chén trà xuống, sau đó nói: “Năm đó sau khi cậu ta từ chối cậu, trở về thì hối hận, nhưng cậu ta nói với tôi một câu, cậu biết cậu ta nói gì không?”

“Nói gì?” Sầm Nịnh nhìn anh không chớp mắt.

“Thế mà cậu ta lại nói mình không xứng với cô gái tốt như vậy.”

Khi đó lúc Tống Ngạn Trần nghe thấy Lục Tinh Diễn nói câu này cũng ngẩn người, người anh em của anh kiêu ngạo như thế, vậy mà lại mất tự tin đến thế trước mặt Sầm Nịnh.

Sầm Nịnh nghe Tống Ngạn Trần nói xong, rũ mắt xuống không biết đang nghĩ gì.

Một lát sau, cô lại ngước mắt lên nhìn anh, hỏi: “Anh ấy còn nói gì không?”

Tống Ngạn Trần ăn một miếng thức ăn, tiếp tục nói: “Cậu biết chuyện hồi nhỏ cậu ta phải phẫu thuật tim chứ.”

“Biết.”

“Thật ra lúc lên đại học có tái phát mấy lần, mấy anh em trong ký túc xá đều biết chuyện này, cho nên sau này cậu ta ra nước ngoài, có một phần nguyên nhân là do chữa bệnh.”

Sầm Nịnh nghe xong trong lòng cũng căng thẳng theo, hóa ra anh chưa từng nói với cô chuyện này.

“Cậu ta thật lòng thích cậu, nhưng trước khi bản thân chưa xác định được cuộc sống của mình ra sao, cậu ta không muốn để cậu phải chờ.” Tống Ngạn Trần nói. “Từ lúc tôi quen cậu ta, cậu ta vẫn luôn đeo một sợi dây đỏ nối với bùa bình an trên cổ, chưa từng rời người bao giờ. Chúng tôi trêu cậu ta đây là của cô bé tặng đấy, cậu ta chỉ nói là một người rất quan trọng, cậu ta hy vọng có thể gặp lại cô ấy. Sau đó cậu ta nói với tôi, cậu ta tìm thấy cô gái nhỏ tặng bùa bình an cho mình rồi, chính là cậu.”

Sầm Nịnh không tự chủ được bắt đầu rơi nước mắt. Tống Ngạn Trần đưa khăn giấy cho cô.

“Chuyện tiếp theo cậu tự quyết định đi, cái gì nên nói tôi đều nói hết rồi.”

Tống Ngạn Trần nói xong, đứng dậy đi tính tiền, sau đó rời đi.

Sầm Nịnh vẫn ngồi tại chỗ mãi một lúc sau mới tỉnh tại, lần này cô quyết định đi tìm Lục Tinh Diễn làm hòa, cho dù tương lai có gian khổ như thế nào, cô sẽ luôn kiên trì đối mặt với anh.

Chương kế tiếp