Sao Trời Tựa Anh

Chương 48
Buổi tối thứ sáu nào đó, Sầm Nịnh đang ở trong nhà Lục Tinh Diễn thu dọn đồ đạc, hai người sống chung cũng đã được gần nửa tháng rồi.

Cô đang sắp xếp lại đồ đạc lấy từ nhà Dương Tần Phương qua, tất cả mọi thứ hầu như đều là sách và một chút tài liệu của hồi cấp ba và đại học.

Trước giờ Sầm Nịnh không có thói quen vứt sách, tuy rằng có mấy quyển sách và tài liệu chưa từng xem qua lần nào, giống như bộ sách năm ba (*) hồi lớp mười hai, nhưng lại được rất nhiều trường học coi như một trong những tài liệu dạy học quan trọng, thế nhưng trường THPT Số một Huyên Thành cũng không có quy định cứng nhắc như học sinh bắt buộc phải xem hết, THPT Số 1 tự có giáo trình giảng dạy riêng của mình, cho nên mấy quyển năm ba của Sầm Nịnh đều còn khá mới, nhất là quyển vật lý kia, hầu như luôn bị giấu dưới đáy.

(*) Sách năm ba tương tự mấy sách ôn thi, luyện đề thi THPT Quốc Gia bên Việt Nam.

“Cả buổi tối có sắp xếp xong không?”

Lục Tinh Diễn vẫn ung dung dựa vào cửa nhìn cô gái của anh, cũng không có ý muốn đi qua giúp đỡ.

“Chắc là có thể nhỉ.” Sầm Nịnh vừa nói, tay vẫn không ngừng sắp xếp.

Bỗng nhiên, một lá thư màu tím rơi trên mặt đất.

Sầm Nịnh vừa giơ tay muốn nhặt, không ngờ Lục Tinh Diễn lại nhanh hơn một bước đi đến nhặt lên.

“Đây không phải là lá thư năm ấy…”

Lục Tinh Diễn còn chưa nói xong, Sầm Nịnh đã đưa tay qua muốn cướp.

Người đàn ông cao hơn cô khoảng chừng một cái đầu, tay giơ lên, phong thư bị anh giơ lên đỉnh đầu một cách dễ như trở bàn tay, mặc cho Sầm Nịnh có với thế nào cũng không tới.

“Căng thẳng thế, em có bí mật gì à?” Trong mắt Lục Tinh Diễn lóe lên một tia ranh ma, tay vẫn giơ cao như trước.

Thấy không có hy vọng, Sầm Nịnh cũng mặc kệ anh, xoay người tiếp tục sắp xếp đồ đạc, dù sao thì sớm muộn gì anh cũng biết.

Lục Tinh Diễn chậm rãi mở lá thư mà năm đó cô tỏ tình với anh, lúc đó anh không nhận lá thư tỏ tình này.

Giấy viết là giấy A4 bình thường, nét chữ là chữ phổ thông viết tay nghiêng bình thường, anh nghiêm túc đọc từng chữ.

Gửi Lục Tinh Diễn:

Chào cậu Lục Tinh Diễn, tớ là Sầm Nịnh. Lúc quyết định viết bức thư này cho cậu, tớ đã hạ quyết tâm tỏ tình với cậu, cậu là bí mật lớn nhất trong thanh xuân của tớ. Từ năm 16 tuổi, từ ngày gặp cậu ở ngõ Bạch Mã trở đi, tớ đã thích thầm cậu, ngước nhìn cậu trong đám đông, có thể cậu đã không còn nhớ tớ là ai, ba năm học cấp ba, chúng ta không có nói chuyện được mấy câu, nhưng cậu biết không? Tớ vẫn luôn cố gắng để đuổi theo bước chân của cậu, biết cậu học giỏi vật lý, tớ cũng cố gắng học, nhưng mà có thể là do tớ quá ngốc, học thế nào cũng không được. Ngày cậu tham gia kỳ thi học sinh giỏi Quốc gia môn Vật lý, tớ đi chùa Thanh Thiền để cầu phúc cho cậu, còn treo một thẻ cầu quyện lên cây cầu nguyện, kết quả cậu thật sự lấy được thành tích tốt nhất. Sau đó gần đến kì thi THPT QG, tớ cứ nghĩ chắc chắn cậu sẽ đi Thanh Bắc, vì thế tớ lại dốc sức học, tớ chỉ muốn được gần cậu thêm một chút, sau đó tớ rất may mắn có thể học chung một trường đại học với cậu. Bốn năm đại học, vậy mà tớ lại có thể trở thành bạn với cậu, đây là hy vọng xa vời tớ không dám nghĩ đến, nhưng bây giờ tớ muốn có chút lòng tham, tớ thích cậu, thích thầm cậu rất nhiều năm, khi thích thầm có tâm trạng thế nào tất cả đều được tớ viết vào trong nhật ký, không biết cậu có muốn xem hay không, bây giờ tớ chính thức tỏ tình với cậu, hy vọng cậu có thể trở thành bạn trai của tớ, tương lai rất dài, tớ chỉ muốn sánh vai cùng cậu.

Sầm Nịnh, ngày 5 tháng 6 năm 2015.

Lục Tinh Diễn đọc xong bức thư, trầm mặc một lúc lâu, Sầm Nịnh tưởng là anh còn đang đọc, quay đầu lại thì thấy người đàn ông đang nhìn cô không chớp mắt.

“Trên mặt em có dính gì sao?”

Lục Tinh Diễn đi về phía cô, ôm chặt người vào trong lòng.

“Rất xin lỗi, đã để em phải chờ nhiều năm như vậy.”

Sầm Nịnh hiểu anh có ý gì, đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt lưng anh.

Một lúc sau, cô nghe thấy Lục Tinh Diễn nói một câu: “Em có muốn biết bí mật của anh không?”

Hóa ra Lục Tinh Diễn cũng có bí mật.

Sầm Nịnh hỏi: “Là bí mật gì vậy?”

Lục Tinh Diễn buông cô ra, đi tới hòm sách bên cạnh, rút ra quyển sách năm ba môn vật lý dưới cùng, sau đó đưa cho cô.

Sầm Nịnh cầm sách, không hiểu chuyện gì.

“Em lật đến trang 52 nhìn xem.” Lục Tinh Diễn nói.

Sách vở chồng chất trong hòm đã nhiều năm, trang giấy đã hơi ố vàng.

Sầm Nịnh đếm số trang, lật đến trang 52.

Đây là mấy đề bài khó giải nhất trong quyển năm ba môn vật lý này, tờ giấy trắng tinh, cô chưa làm một câu nào.

Sau đó ở lề trên đầu trang có một vài chữ được viết ngay ngắn thẳng hàng, nét chữ mạnh mẽ, phóng khoáng tự nhiên.

“Cô bé hay khóc nhè, tớ thích cậu.”

Lục Tinh Diễn viết ngày 5 tháng 6 năm 2011.

Mọi thứ đều để lại dấu vết.

Lục Tinh Diễn biết Sầm Nịnh học vật lý không tốt, anh có âm thầm quan sát biết câu cô chưa bao giờ làm đền trong sách năm ba môn vật lý, cho nên đã viết lời tỏ tình của mình ở đó, tình cảm thầm mến này, có lẽ cô mãi mãi cũng không biết, đây là bí mật thuở thiếu niên của anh.

“Ngày hôm đấy anh viết vào đây lúc nào vậy? Thế mà em hoàn toàn không phát hiện.”

“Nhân lúc em đi học tiết thể dục, lấy từ trên bàn em, viết xong lại để lại nguyên vị trí cũ.”

Lục Tinh Diễn nói xong, một lần nữa kéo người vào lòng, cúi đầu cắn môi cô, Sầm Nịnh cũng đáp lại nụ hôn của anh.

Mọi thứ đều là sự sắp xếp tốt nhất.

Từ năm 16 tuổi gặp nhau đến năm 26 tuổi và mãi mãi về sau, câu chuyện của bọn họ đơn giản thuần túy.

Quanh đi quẩn lại, vòng tới vòng lui, hóa ra bọn họ đều yêu thầm đối phương.

Sao trời như em, mà em là ngôi sao độc nhất vô nhị trong mắt anh.

Không phải hạt giống yêu thầm nào cũng có thể mọc rễ nảy mầm, nhưng điều may mắn nhất chính là người mà bạn đang thầm yêu, đúng lúc cũng yêu thầm bạn.

Thời gian vẫn đang tiếp tục tiến về phía trước, chân thành hy vọng mỗi một tình cảm thầm kín đều có một kết quả viên mãn hạnh phúc.

Chương kế tiếp