Sao Trời Tựa Anh

Chương 49
Hồi lớp mười hai, trong một lần trùng hợp Sầm Nịnh được ngồi cùng bàn với Lục Tinh Diễn mấy ngày ngắn ngủi.

Mặc dù hai người bình thường không hay nói chuyện với nhau, cũng rất ít khi trao đổi các vấn đề về bài vở, nhưng Sầm Nịnh cảm thấy chỉ riêng việc ngồi cùng bàn với anh đã là chuyện rất khó tin rồi.

Hôm đó vừa học xong tiết một tiết tiếng Anh, chuông tan học vừa vang lên, sau khi giáo viên tiếng Anh ra khỏi lớp, lớp học ngay lập tức ồn ào như ong vỡ tổ, con trai bắt đầu hi hi ha ha cười đùa, còn con gái thì ngay lập tức tụ lại một chỗ bắt đầu tám chuyện.

Có lẽ bầu không khí lớp mười hai quá nghiêm túc, cũng chỉ có giờ ra chơi mười phút ngắn ngủi này bọn họ mới được thả lỏng một chút.

Sầm Nịnh tranh thủ giờ ra chơi đi lấy nước ấm, lúc quay về vẫn thấy Lục Tinh Diễn đang ngồi ở chỗ làm đề. Cô để bình nước lên bàn, liếc mắt nhìn anh làm đề, hình như là đề thi vật lý của các năm trước.

Nhớ tới cuối tuần này anh phải tham gia kỳ thi học sinh giỏi vật lý, với tư cách bạn cùng bàn tạm thời, Sầm Nịnh nghĩ rằng cho dù thế nào thì cũng phải nói với anh một câu cố lên. Khi đó Sầm Nịnh vẫn có chút tự ti khi đứng trước mặt Lục Tinh Diễn.

“Lục Tinh Diễn, cuộc thi vật lý vào thứ bảy này cố lên nhé.”

“Cảm ơn.” Lục Tinh Diễn không ngẩng lên, vẫn cúi đầu tính một bài vật lý trên nháp.

Sau đó sáng sớm thứ bảy Sầm Nịnh đã đi chùa Thanh Thiền cầu phúc, hôm đó mưa phùn, bầu trời âm u, không có nhiều người đến chùa thắp hương.

Sầm Nịnh tìm thấy một cây cầu nguyện lớn nhất thành phố, cây long não này đã hơn 150 năm tuổi, trên cây treo rất nhiều thẻ cầu nguyện được buộc bằng dây ruy băng đỏ, gió thổi qua, những sợi ruy băng tung bay được nối với những tấm gỗ va vào nhau phát ra âm thanh, không ngừng truyền đến tai Sầm Nịnh.

Cô cũng cầm một tấm thẻ cầu nguyện, viết lên trên một điều ước.

“Hy vọng thiếu niên mà tôi thích sẽ có được những gì anh ấy muốn, việc gì cũng suôn sẻ, một đời bình an vui vẻ.”

Một ngày nọ của rất nhiều rất nhiều năm sau.

Một người đàn ông nắm tay một người phụ nữ, còn dắt theo một bé trai sáu bảy tuổi đi đến chùa Thanh Thiền cầu phúc.

“Em viết gì trên tấm thẻ cầu nguyện mà năm đó em viết cho anh thế?” Lục Tinh Diễn hỏi Sầm Nịnh.

“Đợi lát nữa anh tự đi tìm đi, em còn phải chăm Tiểu Ninh nữa, đứa bé này nghịch quá rồi, thật sự giống y hệt anh hồi nhỏ.”

Lục Tinh Diễn ôm lấy Lục Tinh Ninh, nói với cô: “Sau này bớt chọc tức mẹ con, đã biết chưa?”

Lục Tinh Ninh ngoan ngoãn gật đầu, ở trước mặt Lục Tinh Diễn, cậu bé không dám tùy tiện cáu kỉnh.

“Cũng chỉ có anh mới quản được nó.” Sầm Nịnh bất đắc dĩ nói.

“Đợi hạng mục bên nước ngoài kia của anh đàm phán xong sẽ về với hai mẹ con, tiện thể quản thằng nhóc này.”

Một nhà ba người đi đến cạnh cây ước nguyện, Sầm Nịnh dựa vào kí ức tìm được vị trí năm đó cô treo thẻ ước nguyện, nhưng mà tìm thế nào cũng không tìm thấy tấm gỗ năm đó cô treo lên.

“Thôi được rồi đừng tìm nữa, bao nhiêu năm rồi, đã bị thay thế lâu rồi.” Lục Tinh Diễn một tay bế Lục Tinh Ninh, một tay ôm vai cô.

“Chúng ta viết một cái mới đi.” Sầm Nịnh đề nghị.

Lục Tinh Diễn cưng chiều sờ đầu cô nói: “Vợ quyết định là được.”

Vì vậy hôm đó, cây cầu nguyện chùa Thanh Thiền lại nhiều thêm hai tấm thẻ cầu nguyện.

Tấm thẻ cầu nguyện đầu tiên viết mấy chữ: Lục Tinh Diễn yêu Sầm Nịnh, bắt đầu từ 16 tuổi, cho đến vĩnh viễn.

Tấm thẻ cầu nguyện thứ hai viết thế này: Lục Tinh Diễn cảm ơn anh dã tặng Tinh Ninh cho em, cũng cảm ơn anh đã xuất hiện trong sinh mạng của em, em yêu anh.

Hàng năm có không ít người đến chùa Thanh Thiền để lễ Phật, cũng có rất nhiều người đến đây cầu phúc, thẻ cầu nguyện trên cây cầu nguyện vẫn mãi bay phấp phới trong gió, cũng có ước nguyện của cô và anh, cũng có ngàn vạn ước nguyện khác nữa.

Chương kế tiếp