Sao Trời Tựa Anh

Chương 53
Thời tiết của thành phố Huyên thành này vĩnh viễn là mùa hè, không có mùa đông, mùa đông cũng vĩnh viễn nóng nực, là một nơi tràn đầy ấm áp. Nơi này không có mùa đông cực lạnh nên không bao giờ cần lo lắng thời tiết lạnh giá ảnh hưởng đến tâm trạng.

Lâm Lộc gặp được Hạ Vân Khanh vào năm lớp mười cấp ba. Theo lời của cô, thì cô và Hạ Vân Khanh, nhất định là thuộc về loại oan gia không đội trời chung.

Hai người lần đầu tiên gặp nhau đã cãi nhau vì chuyện chỗ ngồi.

Ngày đó là ngày đầu tiên học sinh mới nhập học vào lớp mười trường trung học số một Huyên Thành. Trong phòng học lớp mười ba, mọi người đều tạm thời chọn chỗ để ngồi.

Dáng người Lâm Lộc cao, chỉ có thể ngồi hàng cuối cùng. Cô đến chậm, hồi đó chỉ còn một chỗ trống bên cạnh Hạ Vân Khanh.

Hạ Vân Khanh rất không thích ngồi cùng bàn với nữ sinh. Cậu ghét phiền phức, nhưng Lâm Lộc cũng rất bướng bỉnh, không chịu đổi chỗ với nam sinh ngồi hàng trước, nhất định muốn ngồi bên cạnh cậu.

Khi đó, Hạ Vân Khanh cảm thấy cô gái này quá cứng đầu, sau này nếu ai dám cưới cô, nhất định sẽ bị vợ quản rất nghiêm, thật sự là một con cọp cái, hoàn toàn không dịu dàng như cô gái Hà Mộng Kỳ ngồi ở đằng trước.

Khi đó, thật ra Hạ Vân Khanh rất được hoan nghênh, lại là lớp phó thể thao của lớp, luôn có những nữ sinh của lớp khác đưa thư tình đến. Nhưng một bức thư Hạ Vân Khanh cũng không nhận được, bởi vì tất cả đều bị Lâm Lộc ở nơi này chặn lại.

“Thật ngại quá. Bạn cùng bàn của tớ không nhận thư tình và quà cáp. Cậu ấy lo lắng sẽ bị phân tâm, ảnh hưởng đến học tập.”

Trong trường học, Lâm Lộc trực tiếp đưa tay nhận lấy thư tình của nữ sinh đưa cho Hạ Vân Khanh, quay đầu liền ném vào thùng rác ở trong góc.

Hoa khôi của lớp khác kia tức giận dậm chân không ngừng, nói với Lâm Lộc: “Cậu dựa vào cái gì mà quyết định thay cậu ấy? Cậu cũng không phải bạn gái cậu ấy.”

Người bên cạnh vẫn luôn cúi đầu làm đề khẽ cười một tiếng, giọng nói lạnh nhạt, chậm rãi mở miệng: “Là tôi bảo cô ấy nhận thay tôi. Tạm thời tôi không muốn phân tâm vào những việc khác ngoài việc học.”

Nữ sinh lập tức xấu hổ muốn độn thổ, tức giận chạy đi.

Lâm Lộc về chỗ ngồi của mình, bắt đầu đọc tiểu thuyết. Khi đó cô thích xem nhất là cuốn tiểu thuyết “Dòng ý thức” (*), nhất là cái loại cái hiểu cái không, phong cách ngắm hoa trong sương mù, cô rất thích.

(*)Dòng ý thức là một thuật ngữ văn học chỉ một xu hướng sáng tạo văn học (chủ yếu là văn xuôi) khởi điểm từ đầu thế kỷ 20, tái hiện trực tiếp đời sống nội tâm, xúc cảm và liên tưởng ở con người.

Vừa mới lật được vài tờ, liền nghe thấy nam sinh bên cạnh nói: “Tự ý chặn thay cho tớ nhiều hoa đào như vậy. Có phải cậu có ý kia với tớ đúng không, bạn cùng bàn?”

Lâm Lộc nghe vậy nhìn về phía nam sinh ngồi bên cạnh. Cậu nhìn giống như một học sinh hư hỏng lưu manh ở trường tư bên cạnh, nhất định không phải loại học sinh giỏi ngoan ngoãn dễ bảo.

“Vậy cậu có dám nói rằng cậu không có ý kia với tớ không.” Lâm Lộc hỏi ngược lại cậu.

Cô biết Hạ Vân Khanh thường xuyên lợi dụng khe hở của tấm bảng đen lén lút nhìn cô trong giờ học. Tan học, khi cô đang đọc tiểu thuyết cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của cậu sẽ lơ đãng quét qua phía bên cô. Có lúc cô quá đáng chiếm nửa cái bàn của cậu, sách vở cũng đẩy qua bên cậu một ít, nhưng cậu không nói câu nào, mặc kệ cho cô làm tới.

Nếu những điều này đều không thể chứng minh cậu thích cô, vậy thì hành động lén lút ngồi cùng một chuyến xe buýt trở về nhà với cô sau khi tan học vào buổi chiều, cậu nên giải thích như thế nào?

“Nếu như nói tớ thích cậu, cậu sẽ ở bên cạnh tớ sao?” Hạ Vân Khanh hỏi cô.

Sự yêu thích của thuở thiếu niên luôn mang một chút sự nhiệt tình thẳng thắn, thế nhưng mặc dù bông hồng xinh đẹp, nhưng lại mang gai trên mình, cũng giống như một số người, luôn trong lúc nội tâm bạn lơ đãng, sẽ hung hăng khiến trái tim bạn đau nhói.

“Ít nhất hiện tại sẽ không ở bên cạnh cậu. Sau này còn phải xem biểu hiện của cậu.” Lâm Lộc nói.

Cô biết hoa hồng và con nhím vĩnh viễn không thể ở bên nhau.

Một đoạn thời gian rất dài sau ngày hôm đó, Hạ Vân Khanh cũng không nói chuyện với bạn cùng bàn của cậu nữa.

Chương kế tiếp