Sao Trời Tựa Anh

Chương 54
Mùa hè luôn luôn nóng nực như vậy, cũng giống như tình yêu mới bắt đầu của họ vậy, cũng cuồng nhiệt không sợ hãi như vậy.

Mùa hè năm đó, sau khi kết thúc kỳ thi cấp ba năm 2010, Lâm Lộc và Hạ Vân Khanh chính thức xác định quan hệ yêu đương.

Hạ Vân Khanh vì Lâm Lộc mà buông bỏ trường học tốt hơn, cùng cô đi lên Bắc Kinh học ở trường cao đẳng đào tạo nghề Hà Thanh. Vì chuyện này mà bố mẹ cậu đã cấm túc cậu rất lâu, mắng cậu là tự hủy đi tương lai của mình, đồ lụy tình, trong mắt chỉ có tình yêu. Nhưng cậu vẫn kiên định không thay đổi nguyện vọng.

Một hôm, Hạ Vân Khanh đang chơi game trong thư phòng, điện thoại di động trên bàn bỗng nhiên vang lên một tiếng. Cậu cầm lên nhìn qua một cái, là tin nhắn Wechat mà Lâm Lộc gửi tới.

Lộc: 【 Cậu mở cửa sổ ra một lúc đi. 】

Hạ Vân Khanh không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn thoát khỏi trò chơi đang tiến hành đến thời khắc mấu chốt. Các đồng đội đều đang hoang mang thì thấy ID trò chơi của cậu gửi đến một tin nhắn: Bạn gái tìm đến. Rút trước đây.

Các động đội nhao nhao bày tỏ rằng chắc chắn Hạ Vân Khanh là đồ lụy tình.

Lúc đó trong mắt Hạ Vân Khanh, quả thật bạn gái còn quan trọng hơn trò chơi, dù sao hồi đó hai người mới xác định quan hệ không lâu, nhưng cậu không dám lạnh nhạt với cô. Nhỡ không may người chạy đi mất, thời gian lâu như vậy đều theo đuổi vô ích rồi.

Toàn bộ thời cấp ba, tâm tư của Hạ Vân Khanh chỉ đặt trên người Lâm Lộc. Trừ học tập ra, điều cậu để ý nhất chính là Lâm Lộc.

Nam sinh đưa tay đẩy cánh cửa sổ thủy tinh ra. Hơi nóng đập vào mặt, thời tiết nóng nực buổi chiều không khác gì hơi nóng trong lồng hấp. Hơn nữa cảm giác sau khi mở cửa sổ của phòng điều hòa càng rõ rệt hơn.

Nhà Hạ Vân Khanh ở là biệt thự, tầng lầu không cao. Từ phòng học của cậu nhìn ra bên ngoài là một con đường mòn, xung quanh có cây cối trồng thành hàng.

Cậu nhìn ra bên ngoài thì thấy một nữ sinh xinh đẹp cao gầy đang đứng dưới bóng cây, là Lâm Lộc.

Nữ sinh thấy cậu mở cửa sổ ra, lập tức nở nụ cười, vẫy vẫy tay với cậu. Cô cười với câu một chút, cậu liền cảm thấy tâm tình phiền muộn mấy ngày nay đều bị quét sạch.

“Em ở đây này.”

“Nhìn thấy rồi.”

“Anh vẫn không thể ra ngoài à? Vốn dĩ muốn gọi anh ra ngoài đi chơi mà.”

“Không ra được.”

Hạ Vân Khanh nhìn dáng vẻ vẫn luôn dựa vào thân cây quạt gió của cô, chắc hẳn đã đến được một lúc rồi. Vì vậy hô về phía cô: “Em về trước đi. Thời tiết nóng quá rồi, rất dễ bị cảm nắng.”

Đúng lúc này, cách đó không xa, mẹ Hạ vừa đi mua đồ từ siêu thị trở về, vừa đúng lúc phải đi qua con đường nhỏ kia.

Hạ Vân Khanh đứng trên cao nhìn được phía xa. Lâm Lộc còn chưa chú ý đến.

Hạ Vân Khanh lo lắng mẹ của cậu sẽ nói với Lâm Lộc những lời nói khó nghe, vì vậy vội nói với cô: “Em mau đi về đi. Mẹ anh đang gần em đó.”

Lâm Lộc nhìn xung quanh một chút, quả nhiên thấy mẹ Hạ đang xách một túi đồ đi về phía cô, còn cách khoảng năm trăm mét.

“Được. Buổi tối em đến tìm anh.” Nữ sinh nói xong liền chạy theo hướng ngược lại.

Hạ Vân Khanh nhìn bóng lưng chạy mất của cô, khẽ thở dài.

Bọn họ tại sao yêu đương phải lén lút như vậy, giống như đang làm việc xấu vậy. Mọi người đều đã là người lớn rồi, cũng đã tốt nghiệp cấp ba rồi. Suy cho cùng vẫn là bởi vì chuyện điền nguyện vọng kia.

Anh em bên cạnh đều nói cậu thật sự yêu cô gái này đến chết rồi, mới vì cô mà bất hiếu với bố mẹ, còn sửa nguyện vọng thi vào trường cao đẳng.

Sau này Lâm Lộc hỏi Hạ Vân Khanh tại sao, làm như vậy có đáng không?

Cậu chỉ nói với cô một câu: “Em vĩnh viễn là nguyện vọng đầu tiên của anh. Em đi đâu anh đi đó. Đời này của ông đây đã quyết định là em rồi.”

Về sau nữa, bọn học cùng nhau học chung một trường đại học, thuở thiếu niên cũng được thỏa mãn ý nguyện.

Lễ tổng kết mùa hè đã kết thúc, nhưng tình yêu của bọn họ chỉ vừa mới bắt đầu.

Nghỉ hè kết thúc, từ Huyên Thành đến Bắc Kinh, đường xá xa xôi. Chuyến đi ra bắc này, đối với Lâm Lộc và Hạ Vân Khanh mà nói, là một khởi đầu hoàn toàn mới, lên đại học suy nghĩ cũng trưởng thành.

Bọn họ đã không thể tùy ý thất thường như thuở niên thiếu nữa, bố mẹ cũng không có khả năng che chở cho bọn họ ở mọi lúc mọi nơi. Cho nên bọn họ phải học được cách độc lập, trở thành một người lớn có thể một mình gánh vác trách nhiệm, đi đối mặt với tất cả những điều thiện và điều xấu trên thế giới này.

Cái giá của sự trưởng thành có lẽ sẽ không dễ dàng nhẹ nhàng giống như trong tưởng tượng, thế giới này luôn sẽ có những ý xấu, mà bọn họ cũng chỉ có thể sau khi nhìn rõ cái thế giới này, vẫn phải dũng cảm, thẳng thắn tiếp nhận tất cả những điều mà cuộc sống này dành cho bọn họ.

Chương kế tiếp