Sao Trời Tựa Anh

Chương 55
Thời gian vẫn luôn trôi đi, trong vô thức trường học của Lâm Lộc đã khai giảng được hơn một tháng rồi, cô và Hạ Vân Khanh đã chính thức ở bên nhau. Nhưng bởi vì bọn họ vừa mới lên năm nhất đại học, trường học không cho phép sinh viên đại học năm nhất thuê trọ ở bên ngoài, bọn họ cũng chỉ có thể tạm thời ở phòng ký túc xá của trường học.

Mấy người bạn cùng phòng của Lâm Lộc đều là những nữ sinh dạng mọt sách, bình thường cũng không biết ăn mặc trang điểm. Mấy người họ thường xuyên tụ tập cô lập Lâm Lộc, có lẽ bởi vì do cảm giác tự ti sâu bên trong nội tâm, dù sao Lâm Lộc vừa mới nhập học thì đã bị rất nhiều nam sinh chú ý tới, cho dù cô ấy đã có bạn trai, cũng vẫn có rất nhiều nam sinh đến hỏi thăm cô như cũ, có lẽ cũng là xuất phát từ sự ghen tị. Tóm lại nữ sinh muốn cô lập nữ sinh, luôn có các lý do muôn hình vạn trạng như vậy.

Có lúc các cô ấy sẽ cố ý không chú ý hay nói chuyện với cô, lạnh lùng với cô. Lâm Lộc thấy thái độ của các cô ấy như vậy, cũng không chủ động đi lấy lòng, dù sao tính cách của cô cũng không phải cái loại tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.

Lâu dần, ký túc xá của Lâm Lộc biến thành hai phe. Ba người khác thường xuyên lên lớp và tan học cùng nhau, cũng sẽ đi đến phòng ăn cùng nhau. Lâm Lộc nếu không đi cùng bạn học lớp khác hoặc những nữ sinh ở ký túc xá khác thì cũng là đi cùng Hạ Vân Khanh.

Có một hôm, Lâm Lộc nhớ ra đã không liên lạc với Hạ Vân Khanh rất nhiều ngày rồi, vì vậy hẹn cậu cùng nhau đi ăn cơm vào buổi tối, bảo cậu đến trước chờ cô dưới ký túc xá. Hạ Vân Khanh đồng ý rất nhanh.

Nhưng đến nửa đường, Lâm Lộc bị một đàn chị năm hai trong ban tuyên truyền lấy lý do trong câu lạc bộ tạm thời có việc kêu đi.

Lúc đó Lâm Lộc chưa kịp nói với Hạ Vân Khanh chuyện này, đã phải vội vàng chạy đến hội học sinh ở tòa nhà giảng dạy.

Bởi vì gần đây trường học chuẩn bị một hoạt động văn nghệ lớn, cần các ban cán sự của ban tuyên truyền đến hỗ trợ tổ chức. Đúng lúc Lâm Lộc là một thành viên của ban tuyên truyền, cho nên theo lẽ đương nhiên bị đàn chị sắp xếp một nhiệm vụ tạm thời.

Đợi đến khi làm xong hết tất cả, Lâm Lộc vừa mới bước ra khỏi tòa nhà giảng dạy, chuẩn bị liên lạc với Hạ Vân Khanh về thời gian ăn cơm, mới phát hiện ví tiền của mình bị mất rồi, tiền lẻ, điện thoại di động, thẻ học sinh, thẻ căn cước công dân, toàn bộ đều ở bên trong. Lâm Lộc gấp đến mức không biết phải làm gì, vội vàng không khác gì con kiến bò trên chảo nóng.

Cô đi lại theo con đường mà mình vừa đi để tìm lại, nhưng dọc đường đi cũng không thấy bóng dáng ví tiền đâu.

Lâm Lộc cúi đầu cẩn thận tìm một lúc. Ngay lúc cô đang tuyệt vọng chuẩn bị từ bỏ, bên tai lại truyền đến một giọng nói: “Bạn học, xin hỏi bạn đang tìm ví tiền sao?”

Lâm Lộc nghe vậy, ngẩng đầu nhìn thấy một nam sinh tướng mạo rất nhã nhặn, đeo một cặp kính đen.

Cô vội vàng nói: “Đúng vậy, xin hỏi cậu có nhặt được không?”

Nam sinh gật đầu một cái, lại hỏi các vấn đề liên quan đến kiểu dáng, màu sắc của ví tiền, Lâm Lộc đều có thể trả lời không chút do dự.

Lúc này, nam sinh mới yên tâm trả ví tiền lại cho cô.

Coi như để cảm ơn, Lâm Lộc mời nam sinh kia ăn cơm, hoàn toàn quên mất tiêu chuyện cần đi ăn cơm chung với Hạ Vân Khanh.

Lúc ăn cơm, Lâm Lộc mới biết nam sinh tên là Tưởng Tuấn Văn, là đàn anh học năm thứ hai đại học chuyên ngành máy tính. Sau khi hai người ăn cơm xong, lại nói chuyện một lúc, mới đi vào trường học.

Lúc sắp đến dưới ký túc xá của nữ sinh, Lâm Lộc đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở cách đó không xa, là Hạ Vân Khanh.

Cậu đang chán muốn chết, ngậm điếu thuốc, cúi đầu nhìn điện thoại di động, hình như đang đợi tin nhắn đến.

Lúc này cô mới nhớ tới cuộc hẹn với cậu.

Rất nhiều năm sau này, khi Lâm Lộc hồi tưởng lại chuyện này, đều cảm thấy hơi có lỗi với cậu, hại cậu đứng chờ uổng công dưới tầng lâu như vậy, hơn nữa còn làm trễ nải giờ cậu chơi game. Hạ Vân Khanh khi đó còn coi trọng trò chơi hơn mạng, còn thường xuyên nói bản thân mình phải đi thi thể thao điện tử chuyên nghiệp. Kết quả cũng không giải quyết được gì, cuối cùng còn phải bán tài khoản chơi game mà cậu thích nhất đi.

Con người của thời niên thiếu, luôn sẽ có ước mơ như thế này như thế kia, nhưng thật sự hành động và cố gắng thực hiện lại lác đác không có mấy người.

Lâm Lộc và Hạ Vân Khanh cũng có rất nhiều ước mơ, nhân lúc còn trẻ, cho dù là thất bại toàn tập, cùng lắm chỉ là làm lại từ đầu một lần nữa. Dù là lại ngã một lần nữa, dù là vẫn sứt đầu chảy máu như cũ, cũng phải đi đụng vào bức tường nam(*) một lần nữa. Đây được gọi là thiếu niên không sợ vì năm tháng còn dài mà.

(*)Nguyên văn là Bất tràng nam tường bất hồi đầu – 不撞南墙不回头 (không đụng tường nam không quay đầu; chỉ người cố chấp, không nghe lời người khác; giống như không thấy quan tài không đổ lệ; tường nam là tường ở phía nam, ở đây là chỉ bức tường bình phong ((gọi là ảnh bích/ chiếu bích) ) chắn trước cửa hậu viên/nhà trong của các nhà có thế lực, địa vị theo kiến trúc xưa của người TQ.