Sao Trời Tựa Anh

Chương 6
Sầm Nịnh quả thật không thể tin được. Cô đặt điện thoại di động đã khóa màn hình lên đầu giường, nằm xuống lần nữa nhưng hoàn toàn không buồn ngủ. Mấy bạn cùng phòng khác đã sớm chìm vào mộng đẹp, chỉ có một mình cô còn đang trằn trọc trở mình, trong lòng khó đè nén một tia vui mừng. Thật ra thì khi còn học cấp ba ở Huyên thành, cũng có lúc tên cô và tên Lục Tinh Diễn cách nhau gần như vậy.

Đó là kỳ thi khảo sát học kỳ nào đó năm lớp mười hai, sau khi công bố kết quả thi, có rất nhiều học sinh vây xem bảng thông báo, định tìm tên mình trên bảng thành tích kia. Sầm Nịnh vất vả chen vào trong đám người, không có bất kỳ bất ngờ nào, tên Lục Tinh Diễn vừng vàng xếp vị trí thứ năm, thuộc về top những người đứng đầu, mà ngoài dự đoán của cô chính là tên của cô, vậy mà lại tiến bộ vượt hơn trăm cái tên, hơn nữa tên cô vừa vặn xếp vị trí ngay dưới tên Lục Tinh Diễn. Khi đó, Sầm Nịnh đã vui vẻ rất nhiều ngày, dường như chỉ bởi vì được nhìn khoảng cách cô và anh gần hơn một chút.

Sầm Nịnh nhớ lại chuyện xảy ra thời cấp ba, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Một tuần sau đó, Sầm Nịnh vẫn lên lớp đều đặn. Trong thời gian này, mẹ Dương Tần Phương có gọi mấy cuộc điện thoại tới, phần lớn đều là dặn dò cô mấy đề tài như chú ý chăm sóc bản thân, chú ý thân thể, chăm chỉ làm học tập. Dương Tần Phương tương đối chuyên nghiệp. Và còn, bà không cho phép Sầm Nịnh yêu đương trong lúc học đại học, càng không cho phép Sầm Nịnh tìm bạn trai vùng khác. Bà cho rằng yêu đương lúc học đại học sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến học tập và tương lai của con gái. Bà càng hy vọng Sầm Nịnh có thể có được một tương lai vững chắc, tìm được một công việc ổn định có thể diện.

“Gần đây khi mẹ gửi cho con tiền sinh hoạt phí, thấy số tiền sinh hoạt phí trước đây gửi cho con, con vẫn chưa tiêu một đồng nào. Có chuyện gì sao?”

Trong giọng nói của Dương Tần Phương có chút sự chất vấn.

“Gần đây con có đi làm thêm.”

Từ nhỏ đến lớn, Sầm Nịnh chưa bao giờ giấu diếm chuyện của mình với Dương Tần Phương. Ở trước mặt Dương Tần Phương, cô chưa bao giờ dám nói dối, cũng không lừa được bà.

“Đi làm thêm rất lãng phí thời gian, lại không kiếm được nhiều tiền. Bây giờ tinh thần và thể lực của con cần phải đặt vào việc học. Chẳng lẽ con cảm thấy mẹ con ngay cả tiền cho con học đại học cũng không có sao?”

Cảm xúc của Dương Tần Phương khi nói chuyện kịch liệt hơn ban nãy một chút.

“Con biết rồi. Con còn có việc. Con cúp máy trước đây”

Lúc này Sầm Nịnh đang ở cửa thư viện, học sinh đi lại rất nhiều, cô không muốn cãi nhau với Dương Tần Phương ở chỗ này.

-

Bảy giờ tối thứ sáu, Sầm Nịnh và Lâm Lộc đúng giờ đến khách sạn năm sao mà nhóm học chung trường đã chỉ định. Khách sạn nằm trong khu thương mại cao cấp đứng đầu giới nhà giàu tại Bắc Kinh.

Hai người đang chuẩn bị vào cửa thì có nhân viên phục vụ nhiệt tình tiến lên tiếp đón.

“Chào mừng quý khách.”

Một phục vụ mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, đeo cà vạt trực tiếp mở cửa giúp các cô, sau đó khom lưng chào hỏi hai người.

“Xin chào.” Lâm Lộc dẫn đầu mở miệng trước, rồi mở điện thoại ra, đưa cậu xem tin nhắn thư mời tụ họp của nhóm học chung trường: “Xin hỏi…”

“Hai vị đến tham gia buổi tụ họp học chung trường cấp ba ở Huyên thành đúng không?” Người phục vụ chỉ nhìn lướt qua màn hình điện thoại của Lâm Lộc, sau đó mỉm cười với cô: “Rẽ trái ở đây chính là thang máy. Phòng VIP mà nhóm học chung các cô đặt trước nằm ở tầng mười tám.”

Trong lòng Sầm Nịnh âm thầm nghĩ, là bạn học cùng trường có tiền nào đã đặt phòng khách sạn đắt tiền như này vậy. Đặt phòng một đêm ở nơi này ít nhất cũng phải năm con số, không phải là…

“Đặt phòng đắt như vậy, không phải Lục Tinh Diễn đặt đó chứ.” Lâm Lộc bên cạnh nói thẳng suy đoán của Sầm Nịnh.

“Không phải nhà cậu ấy mở công ty đa quốc gia sao. Chút tiền này đối với đại thiếu gia Lục mà nói quả thật không đáng bao nhiêu.”

Sầm Nịnh từ chối cho ý kiến, cũng không trả lời cô.

“Cảm ơn anh nha anh trai nhỏ.” Lâm Lộc cười ngọt ngào với nhân viên phục vụ tiếp đãi bọn họ. Nam sinh kia đỏ mặt trong nháy mắt, xấu hổ nói: “Không có gì. Mọi người đi từ từ.”

Lời nói của cậu vẫn dùng từ lịch sự như cũ, nhưng sau khi hai người đi xa, người phục vụ mới lộ ra sắc mặt kinh diễm, ngẩn người nhìn bóng lưng Lâm Lộc hồi lâu. Chỉ là rất nhanh, cậu đã khôi phục lại trạng thái ban đầu, quay người đi ra cửa khách sạn, tiếp tục nghênh đón những vị khách sắp tới.

Trong thang máy khách sạn chỉ có Sầm Nịnh và Lâm Lộc. Nước sơn màu vàng sẫm dưới ánh đèn có thể chiếu rõ bóng dáng hai người, là hai loại phong cách hoàn toàn trái ngược.

Sầm Nịnh không nghĩ đến, buổi tụ họp các bạn học chung cấp ba Huyên thành lại chọn ở nơi khách sạn năm sao cao cấp như vậy. Cho dù đoán được thì cô cũng không có quần áo nào thích hợp. Trên cửa thang máy phản chiếu thân hình vẫn luôn hết sức giản dị của cô gái, một áo T-shirt trắng cộc tay, quần jean màu lam đã giặt còn hơi mới, chân đi đôi giày vải màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa cao.

Toàn bộ thời cấp ba, Sầm Nịnh cũng mặc trang phục như vậy. Cô có thể dùng hình tượng học sinh ngoan đơn thuần nhạt nhẽo, cách xa mọi chuyện không liên quan đến học tập. Thật ra, chỉ có bản thân cô mới biết, tại sao cô vẫn luôn cố gắng học tập như vậy. Không phải cô thật sự yêu thích học tập, bởi vì ngoại trừ tâm tư yêu thầm nhỏ bẻ kia thì cô đã dồn hết tâm sức vào việc học của mình, mà chỉ vì một nguyên nhân, đối với cô mà nói, chỉ khi cố gắng đạt được thành tích tốt nhất, cô mới có thể có cơ hội tiếp tục đồng hành với Lục Tinh Diễn.

Tên của người này từng xuất hiện vô số lần trong lòng cô vào những đêm tối muộn. Nhưng cho dù cô lẩm nhẩm hàng trăm lần thì anh vẫn cách cô rất xa. Nhưng khi học một từ đơn tiếng Anh hay công thức hóa học, ghi nhớ mấy trăm lần, cô sẽ không quên nữa. Hơn nữa cũng chỉ có những kiến thức này mới có thể lấp đầy khoảng không không xác định kia trong lòng cô.

“Tại sao cậu lên đại học rồi mà vẫn mặc giống y như hồi cấp ba vậy.”

Câu nói của Lâm Lộc kéo Sầm Nịnh đang suy nghĩ trở lại.

“Tớ không có thời gian đi mua quần áo, cho nên cứ mặc tạm bộ cũ trước.”

“Sao cậu không nói sớm. Sau này tớ đi dạo các cửa hàng với cậu, mua mấy bộ quần áo đẹp. Cậu cũng nên biết cách ăn mặc một chút.”

Sầm Nịnh nghe những lời này của Lâm Lộc, lại quan sát trang phục Lâm Lộc mặc hôm nay, quả thật có thể khiến nữ sinh hâm mộ, thậm chí ghen tị.

Chiều cao Lâm Lộc cũng xấp xỉ một mét bảy, hôm nay lại đi giày cao gót, ước chừng cao hơn Sầm Nịnh nửa cái đầu. Cả người mặc chiếc đầm hở vai màu đen, tôn lên làn da trắng như tuyết, môi đỏ răng trắng, ngũ quan khuôn mặt dường như không thể chê vào đâu được, cộng thêm việc cô lại cắt một quả tóc công chúa, cả người vừa dễ thương vừa quyến rũ. Trong nháy mắt, Sầm Nịnh cảm thấy bản thân là một nữ sinh còn bị cô ấy thu hút một chút, chứ đừng nói đến nam sinh. Sợ rằng không có mấy nam sinh có thể chống cự lại đại mỹ nữ như Lâm Lộc, ngoại trừ tên đần độn lạnh nhạt không hiểu phong tình Hạ Vân Khanh kia.

“Lộc Lộc, hôm nay cậu mặc bộ này giống như đang đi thảm đỏ vậy.” Sầm Nịnh vẫn không nhịn được mà cảm thán cách ăn mặc hôm nay của cô ấy.

“Thật sự vừa xinh đẹp vừa lộng lẫy.” Sầm Nịnh cảm thán từ tận đáy lòng nói.

“Tham gia hoạt động hay tụ họp gì đó, tớ đều sẽ mặc long hơn bình thường một chút, dù sao trường hợp như vậy, tớ phải nắm lấy cơ hội nha.”

“Cho nên cậu định chia tay với Hạ Vân Khanh sao?”

“Cậu ấy vẫn luôn không để ý đến tớ, tớ cũng không biết phải làm sao bây giờ. Gửi tin nhắn cho cậu ấy, cậu ấy cũng không trả lời. Tớ thấy lần này ý muốn chia tay của cậu ấy rất kiên định rồi.”

“...”

Khi hai người đang nói chuyện, thang máy dừng lại ở tầng mười tám.

“Ting toong” .Cửa thang máy mở ra. Sầm Nịnh đi ra ngoài trước, Lâm Lộc ra khỏi thang máy sau cô. Hai người vừa bước vào gian phòng, rất nhiều ánh mắt của nam sinh đã dừng trên người Lâm Lộc. Sầm Nịnh không quen bị người ta nhìn chằm chằm như vậy, mặc dù cô biết những ánh nhìn đấy không phải nhìn về phía cô, nhưng cô vẫn không thể thích nghi được với trường hợp nhiều người náo nhiệt như vậy, nói đúng ra cô cũng thấy hơi sợ hãi.

Trong gian phòng, tiếng người nói chuyện ồn ào, không gian rất lớn, ánh sáng rất nhẹ nhàng, có rất nhiều bạn học chung đã đến. Trong lòng Sầm Nịnh đánh giá một chút, nơi này ước chừng có hai mươi bàn.

Lâm Lộc bên cạnh nhìn thoáng qua bóng người gầy gò đang ngồi bàn ở hướng đông nam kia. Người kia đang nhàn nhã dựa lưng vào ghế, cúi đầu nhìn điện thoại di động, không chú ý đến các cô ở bên này, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của chính mình.

“Kia là Hạ Vân Khanh đúng không.” Sầm Nịnh nhìn về phía bàn ở hướng đông nam kia theo tầm mắt của Lâm Lộc, sau đó nói.

Lâm Lộc thờ ơ ừ một tiếng.

“Tớ đi ngồi cùng bàn với cậu ấy. Bên kia còn dư lại một chỗ ngồi, cậu một mình qua đó ngồi có sao không.”

“Ừ. Cậu qua đó đi. Tớ ngồi bừa một bàn là được rồi.”

“Tụ tập xong cậu đến tìm tớ, cùng nhau về trường. Một mình cậu nhất định không được trở về một mình, buổi tối không an toàn.”

“Được.”

Vì vậy Lâm Lộc trực tiếp đi về phía bàn kia của Hạ Vân Khanh, vừa vặn ngồi xuống chỗ trống bên cạnh cậu. Sau khi ngồi xuống, cô liếc mắt nhìn những người bên cạnh, người kia vẫn không phản ứng gì như cũ, vẫn cực kỳ chăm chú chơi điện thoại. Lâm Lộc có chút không biết phải làm sao, trực tiếp lấy cùi chỏ đụng vào cánh tay đối phương. Kết quả người kia đang muốn nổi giận, ngẩng đầu nhìn sang bên kia, vừa vặn đối mặt với đôi mắt to tròn vô tội và ngấn nước của nữ sinh.

Biểu cảm tức giận của thiếu niên vừa xuất hiện lại đè ép trở về, trở lại dáng vẻ vân đạm phong khinh.

“Còn giận em à?”

“Đã nhiều ngày như vậy rồi. Em đã chủ động gửi cho anh nhiều tin nhắn như vậy. Anh còn muốn em dỗ dành anh nữa sao. Đồ hẹp hòi.”

“Trễ rồi. Có dỗ cũng không dỗ được nữa.” Hạ Vân Khanh quay mặt đi không nhìn cô nữa, cúi đầu tiếp tục chơi đại chiến thực vật và zombie.

“Được. Vậy em không tốn thời gian với anh nữa. Xem ai chịu đựng ai. Đồ khốn nạn.”

Lâm Lộc nói xong thấy Hạ Vân Khanh vẫn không có phản ứng với cô, vì vậy tự rót cho mình một ly rượu vang rồi uống.

Sầm Nịnh nhìn bốn phía một lúc, dường như đều không còn bàn trống, chỉ còn lại bàn chủ trì còn hai chỗ trống. Cô thật sự không muốn ngồi ở bàn chủ trì chút nào. Nơi đó làm người khác chú ý quá mức, hơn nữa còn là trung tâm chủ đề bàn tán, cô hoàn toàn không muốn tới gần, cũng không cách nào thích ứng với không khí của bàn chủ trì. Nhưng những bàn khác đều đã đầy người, không còn cách nào khác, Sầm Nịnh chỉ có thể chọn ngồi xuống một trong hai vị trí còn trống.

Một bàn mười người, còn một người nữa chưa tới. Trong những bạn cùng bàn, cô chỉ thấy một nữ sinh quen thuộc — Hà Mộng Kỳ, là bạn cùng lớp thời cấp ba của cô, cũng là ủy viên tổ chức của lớp.

Sầm Nịnh có ấn tượng sâu với bạn nữ sinh này, bởi vì đây là nữ sinh duy nhất đi gần với Lục Tinh Diễn. Đã từng có lúc ở cấp ba, Sầm Nịnh nhìn thấy Lục Tinh Diễn khoác vai cô ấy.

“Cậu nghe qua chưa. Người làm chủ cuộc hội họp ngày hôm nay chính là nữ sinh Hà Mộng Kỳ ngồi cùng bàn này với chúng ta đấy.”

Nữ sinh bên cạnh Sầm Nịnh nhỏ giọng nói chuyện với nữ sinh khác ngồi bên cạnh cô ấy.

“Trong nhà cô ấy giàu có như vậy, làm party này cũng không tính là gì.”

“Nhưng tớ nghe nói hôm nay cô ấy chuẩn bị tỏ tình với Lục Tinh Diễn.”

“Không thể nào. Nhưng đó là Lục Tinh Diễn đấy. Lúc học cấp ba, chẳng phải cậu đã thấy có biết bao nhiêu cô gái chạy đi khóc lóc trước mặt anh đâu.”

“Cũng không biết tại sao, tớ cảm thấy Hà Mộng Kỳ có triển vọng. Dáng người đẹp lại có tiền. Đại tiểu thư của tập đoàn Hà thị phối hợp với đại thiếu gia của tập đoàn Lục thị, không có cảm giác không cân xứng nha.”

Sầm Nịnh vừa nghe thấy cái tên Lục Tinh Diễn này, sự chú ý dĩ nhiên sẽ tập trung lại, nhưng khi cô nghe các cô ấy nói Hà Mộng Kỳ muốn tỏ tình với Lục Tinh Diễn, trong lòng cô lại tăng thêm mấy phần buồn bã.

Có lẽ quả thật chỉ có nữ sinh như Hà Mộng Kỳ mới có thể xứng với Lục Tinh Diễn.

Lúc Sầm Nịnh đang thất thần, một bóng người ngồi vào chỗ trống bên cạnh cô.

“Đại thiếu gia Lục, cuối cùng thì cậu cũng đã đến rồi. Bàn này của chúng ta chỉ đang chờ nhân vật chính là cậu thôi đấy.”

Một nam sinh ngồi cùng bàn đột nhiên lên tiếng.

Sầm Nịnh lấy lại tinh thần, quay đầu liếc nhìn người mới ngồi xuống bên cạnh mình, vừa vặn đối mặt với ánh mắt của anh.

Chương kế tiếp