Sao Trời Tựa Anh

Chương 7
“Lớp trưởng, xin chào.”

Sầm Nịnh thật sự không biết làm sao để nói câu đầu tiên với anh, suy nghĩ một lúc chỉ có thể lúng túng nói ra một câu.

Mặc dù rất lo lắng và căng thẳng, nhưng Sầm Nịnh vẫn có dũng cảm chủ động mở miệng chào hỏi với Lục Tinh Diễn, không làm như không thấy giống như mấy lần trước nữa.

“Lớp trưởng?” Hình như Lục Tinh Diễn không nhận ra Sầm Nịnh ngay lập tức: “Cậu là?”

“Sầm Nịnh.”

“Tớ là bạn cùng lớp của cậu thời cấp ba. Có thể cậu không nhớ tớ đâu.”

“Tớ có ấn tượng. Không phải cậu hỏi tớ điện nguyện vọng vào trường nào sao.”

“Đúng vậy.” Khi Sầm Nịnh vừa trả lời, nhịp tim cũng đập rất nhanh, mà trong lòng cô cực kỳ vui mừng.

Hóa ra Lục Tinh Diễn còn nhớ cô.

Sầm Nịnh cảm thấy tất cả giống như bây giờ thật ra cũng rất tốt, lặng lẽ thích thầm một người, mà người kia còn có một chút xíu ấn tượng về mình, điều này là đủ rồi. Cô không hề hy vọng xa vời rằng có thể xuất hiện đồng thời với Lục Tinh Diễn.

“Cậu cũng rất giỏi đấy.” Đột nhiên Lục Tinh Diễn nói một câu không đầu không đuôi như vậy.

“?” Sầm Nịnh thấy hơi khó hiểu nhìn anh.

“Năm nay ở Huyên Thành thi đậu vào đại học Khoa học và Công nghệ Hoa Thanh chỉ có sáu người, chỉ có mình cậu là nữ sinh. Tớ đã xem danh sách trúng tuyển của trường rồi. Bốn người khác thì tớ đều biết. Cậu vừa nói tên cậu là tớ đã nhớ ra rồi.”

“Hóa ra là như vậy.”

Ngay khi Sầm Nịnh đang định hỏi mấy vấn đề liên quan đến bài vở trên lớp với Lục Tinh Diễn, thì một giọng nói dịu dàng của một nữ sinh truyền đến.

Là Hà Mộng Kỳ.

“Lục Tinh Diễn, hôm nay tớ cố ý tổ chức buổi tụ tập này, chính là vì muốn tỏ tình với cậu. Vừa hay các bạn học cùng trường ở đây tối nay cũng có thể làm chứng. Lục Tinh Diễn, tớ thích cậu rất nhiều năm rồi. Cậu có thể đồng ý làm bạn trai tớ không?”

Trong nháy mắt, Sầm Nịnh và mọi người ở bàn trung tâm, bao gồm tất cả mọi người ở các bàn bên cạnh đều kinh sợ. Mọi người kinh ngạc, đồng thời cũng rất bội phục Hà Mộng Kỳ. Dù sao nữ sinh tỏ tình với Lục Tinh Diễn bị anh từ chối, mọi người vô cùng rõ ràng, còn có một lần vô cùng tàn nhẫn là trực tiếp xé nát thư tình thành từng mảnh ngay trước mặt nữ sinh đó.

Thậm chí một vài người ở đó đã bắt đầu đồng cảm với Hà Mộng Kỳ, quần chúng ăn dưa chuẩn bị xem trò vui cũng không ít.

Trong gian phòng có vài người bắt đầu bàn tán, vì vậy càng ngày càng nhiều người chú ý đến động tĩnh của bàn chủ bên này.

Lâm Lộc dùng ngón tay chọc chọc cánh tay người bên cạnh, mà lần này, người kia ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên.

“Buổi tụ họp này vừa mở màn đã có trò hay để xem, tối nay đến rất đáng nha. Anh nói xem lớp trưởng đại nhân của chúng ta, lần này có đồng ý không?” Lâm Lộc sáp lại gần tai người bên cạnh, nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe thấy, nói xong còn cố ý thổi thổi bên tai nam sinh.

Mặc dù tai của Hạ Vân Khanh đã tự giác cảm thấy nóng lên, nhưng vẫn thờ ơ như cũ, mặt không cảm xúc tiếp tục chơi thực vật đại chiến zombie ván thứ hai mươi trong tối nay. Tối nay, không biết cậu bị cái gì, hiện tại đã thua mười ván game rồi.

“Có phải trong mắt anh chỉ có trò chơi không thế, anh còn tìm bạn gái làm gì nữa, cứ thể sống qua ngày với trò chơi của anh đi là được rồi.” Lâm Lộc thấy Hạ Vân Khanh vẫn có dáng vẻ chuyện tôi tôi làm như cũ, tức giận xoay người đi, bắt đầu uống rượu giải sầu.

Một lát sau, cuối cùng Hạ Vân Khanh vẫn cất điện thoại di động đi, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lâm Lộc. Cậu thấy nữ sinh kia lại trực tiếp mở chai rượu trắng ra uống.

“Uống ít thôi, đây là rượu trắng đấy chị đại. Đợi lát nữa uống say ở đây, anh cũng không vác con sâu rượu về đâu.”

“Anh quan tâm em làm gì. Chơi trò chơi của anh đi.”

“Thôi đi. Coi như anh chưa nói gì.”

Hạ Vân Khanh nói xong những lời này liền đứng dậy rời khỏi phòng. Thật ra thì cậu rất ghét những loại tụ tập bạn bè khoe khoang thương mại kiểu này.

-

Lúc này, phần lớn người trong phòng, đều đang chờ câu trả lời của Lục Tinh Diễn, mà người kia sau khi nghe Hà Mộng Kỳ tỏ tình xong chỉ nhấc khóe miệng, không quan tâm mà đùa nghịch ly thủy tinh trong tay.

Trái tim Sầm Nịnh đã dâng tới cổ họng. Khoảnh khắc kia cô dường như vừa hy vọng Lục Tinh Diễn sẽ từ chối giống như thường ngày, vừa sợ anh sẽ không từ chối.

Không gian lớn như vậy im lặng trong mấy giây, giống như thời gian trong mấy giây này đều dừng lại vậy.

Sầm Nịnh ngồi gần nhất. Cô nhìn người ngồi bên cạnh kia lười biếng nhìn Hà Mộng Kỳ, nói một câu không nghe ra cảm xúc gì.

“Có thể.”

-

Mười một giờ rưỡi tối, buổi tụ tập còn chưa kết thúc, Sầm Nịnh đã mượn cớ thân thể khó chịu để rời đi sớm.

Sự chú ý của mọi người đều tập trung trên người Hà Mộng Kỳ mới tỏ tình thành công và vị đại thiếu gia có thái độ khác thường kia, không một ai để ý đến Sầm Nịnh đã rời chỗ, cũng sẽ không có ai để ý.

Sầm Nịnh cảm thấy bản thân người dư thừa kia. Bây giờ suy nghĩ lại một chút, lẽ ra cô không nên đồng ý với tin nhắn tham gia cuộc tụ tập này, càng không nên ngồi ở bàn trung tâm. Dường như trời cao đang chơi đùa trò đùa tàn nhẫn nhất với cô, để cho cô tận mắt chứng kiến người mình thầm mến nhiều năm trở thành bạn trai của người khác trong tối nay.

Sầm Nịnh rời khỏi gian phòng cũng không rời đi luôn, mà đi vào phòng vệ sinh. Cô muốn đi rửa mặt, cũng để bản thân tỉnh táo bình tĩnh hơn một chút. Vừa đi vào khúc rẽ, cô đã nhìn thấy một bóng người cao gầy đang dựa lưng vào cửa nhà vệ sinh. Dáng người của người kia rất cao, một tay đút trong túi quần, ngón tay thon dài của bàn tay kia đang cầm một điếu thuốc.

Là Hạ Vân Khanh. Cậu đang hút thuốc một mình ở bên này.

Sầm Nịnh và Hạ Vân Khanh cũng không phải rất thân quen. Mặc dù hai người học cùng lớp thời cấp ba, nhưng dường như không nói chuyện qua. Chỉ bởi vì cậu là bạn trai của Lâm Lộc, cho nên hai người cũng đối mặt nói chuyện mấy lần.

Cô trực tiếp vượt qua Hạ Vân Khanh đi đến bồn rửa tay, rửa mặt để tỉnh táo. Lúc quay trở về, khi Sầm Nịnh đi qua bên cạnh Hạ Vân Khanh lần nữa, mới lên tiếng chào hỏi cậu một câu.

“Phiền cậu giúp tớ chuyển lời cho Lâm Lộc, tớ về trường học trước rồi, không chờ cô ấy nữa.”

Nửa người dựa vào tường, dập tắt điếu thuốc giữa các ngón tay rồi ném vào thùng rác bên cạnh, sau đó đứng thẳng người nhìn nữ sinh trước mặt, thờ ơ mở miệng.

“Chẳng lẽ cậu không biết gần đây tớ và cô ấy ầm ĩ chia tay sao?”

“Biết.”

“Vậy tại sao cậu còn bảo tớ nhờ cậu chuyển lời làm gì?”

Giọng nói thiếu niên có chút không kiên nhẫn.

“Lát nữa tớ sẽ gửi tin nhắn cho cô ấy vậy. Không làm phiền cậu nữa.”

Tâm trạng của Sầm Nịnh vốn không tốt, lúc này cộng thêm thái độ có phần tồi tệ của Hạ Vân Khanh, hốc mắt của cô dần dần ửng đỏ.

Nữ sinh cắn môi không nói gì nữa, xoay người rời đi.

“Này.”

Nhưng chưa chờ bóng dáng Sầm Nịnh biến mất ở ngã rẽ, đã bị người phía sau gọi lại.

“Tớ nói với cô ấy giúp cậu. Một mình cậu về đi, trên đường cẩn thận một chút.”

Sầm Nịnh dừng bước chân nhưng cũng không quay người lại, chỉ cúi đầu nói cảm ơn rồi rời đi.

Hạ Vân Khanh nhìn bóng lưng biến mất của nữ sinh mà sửng sốt một lúc, dường như đang hoài nghi tại sao vừa rồi bản thân lại bật thốt lên nói sẽ chuyển lời hộ cô, hoặc có lẽ là do nhìn thấy một mặt yếu ớt nhạy cảm của Sầm Nịnh, cho nên, nguyên nhân là bởi vì chuyện Hà Mộng Kỳ tỏ tình tối nay sao.

Hạ Vân Khanh bỏ mặc những suy nghĩ linh tinh trong đầu đi, đôi chân dài trực tiếp bước vào gian phòng kia.

Trong phòng vẫn ồn ào náo nhiệt như cũ, chỉ là có một số người đã uống say rồi, một vài người thì đã rời đi.

Đôi mắt màu đen của Hạ Vân Khanh trong nháy mắt đã nắm được chút tình huống ở bàn phía đông nam bên kia.

Bàn mà cậu vừa ngồi kia, người cùng bàn đã đi hết rồi, chỉ còn lại một mình Lâm Lộc.

“Bạn học, cậu còn ổn không.”

Nam sinh dáng người hơi mập, tướng ngũ đoản (*) đang đứng bên cạnh Lâm Lộc. Hắn cúi người nhìn nữ sinh đã uống say bất tỉnh nhân sự nằm trên bàn kia.

(*) Tướng ngũ đoản: giải nghĩa là tướng có năm bộ phận ngắn. Trong năm bộ phận này có thể là: đầu, tay, chân, hay là thân người. Nên người có tướng Ngũ Đoản bắt buộc phải có năm bộ phận ngắn. Và nếu năm bộ phận này đều ngắn mà còn cân đối hài hòa thì sẽ có được tướng mạo phú quý.

“Hạ… Hạ Vân… Khanh. Đồ con rùa rụt cổ nhà cậu, lại muốn bịp bợm gì sao?” Giọng nói Lâm Lộc lẩm bẩm không rõ.

“Bạn học, cậu uống nhiều rồi. Tớ… Tớ đưa cậu về nha.”

Trong mắt của nam sinh lóe lên vẻ giảo hoạt, đưa tay ra muốn chạm vào vai Lâm Lộc.

Nhưng hắn còn chưa động đến người, cổ tay đột nhiên bị người ta bắt lại.

“Ai đang…”

Lời còn chưa dứt, nam sinh đã cảm thấy lực đạo trên cổ tay tăng thêm một chút, ngay sau đó là một cảm giác đau đớn truyền tới. Hắn muốn rút tay ra, nhưng cổ tay hắn bị người kia hung dữ kìm lại.

“Con mẹ nó, mày là ai hả.” Nam sinh ngẩng đầu nhìn thiếu niên trước mặt cao hơn hắn rất nhiều.

“Người này là bạn gái tao.” Hạ Vân Khanh hất cằm về phía cô gái đang nằm trên bàn nói.

Nhìn sắc mặt lạnh lùng của thiếu niên trước mặt, dáng vẻ không dễ chọc, nam sinh vội vàng xin lỗi.

“Xin lỗi. Tôi không biết cô ấy là bạn gái cậu. Tôi… Tôi chỉ muốn đưa cô ấy về mà thôi. Thật sự không có gì khác… khác…”

Lời nam sinh còn chưa nói hết lời, Hạ Vân Khanh đã trực tiếp hất cổ tay hắn ra, như thể đã chạm vào thứ gì đó rất chán ghét vậy.

Nam sinh lập tức xoa xoa cổ tay, ngại ngùng rời khỏi gian phòng.

Hạ Vân Khanh liếc nhìn nữ sinh nằm trên bàn, lại nhìn bình rượu trên bàn một chút, thật sự không thể tin được những gì mình nhìn thấy. Cậu mới ra ngoài hút mấy điếu thuốc, người này lại làm xong nửa chai rượu trắng.

-

Sầm Nịnh đi ra cửa khách sạn, cửa kính sau lưng phản chiếu ánh đèn mờ ảo của thành phố và bóng hình cô đơn của cô, dường như cô và thành phố này cho đến bây giờ vẫn hoàn toàn xa lạ.

Một cơn gió đêm thổi qua, nhưng không thổi tan vị chua trong lòng cô. Cô không có trí tuệ cao như Lục Tinh Diễn, nhưng vẫn luôn nỗ lực suốt ba năm, một giây cũng không dám buông lỏng, cuối cùng cũng có thể đạt được nguyện vọng đi đến đại học Khoa học và Công nghệ Hoa Thanh.

Tối hôm nay, Hà Mộng Kỳ tỏ tình thành công, tất cả mọi người đều kinh ngạc không thôi, không thể tin nổi. Mà trong khoảnh khắc đó, Sầm Nịnh nghĩ đến sự theo đuổi Lục Tinh Diễn mấy năm này lại là một trò cười không có chút ý nghĩa gì, vừa ngu ngốc lại vừa buồn cười. Hóa ra gã hề đến cuối cùng chỉ có một mình cô mà thôi.

Từng giọt nước mắt lăn theo gò má của Sầm Nịnh rơi xuống đất. Bóng hình cô đơn của cô bước đi trên vạch đường dành cho người đi bộ, đi đến trạm xe buýt đối diện.

Bắc Kinh không giống thành phố nhỏ ở vùng duyên hải như Huyên Thành, vừa mới bảy giờ tối đã không còn xe buýt. Sầm Nịnh biết từ đây về trường học có một chuyến xe buýt đi về đường 108 sẽ đến trạm trước mười hai giờ đêm. Chỉ cần thuận lợi ngồi trên chuyến xe này, sau một giờ, cô có thể đứng trước cổng trường đại học Khoa học và Công nghệ Hoa Thanh. Sau đó một mình đi xuyên qua sân trường yên tĩnh không một bóng người, cuối cùng đi về ký túc xá của nữ sinh.

Sầm Nịnh yên tĩnh ngồi trên ghế dài ở trạm chờ xe buýt đợi chuyến xe đến. Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm. Thành phố Bắc Kinh này dường như mãi mãi cũng không thấy được các ngôi sao. Cô chớp chớp đôi mắt bởi vì vừa mới khóc mà lúc này hơi chua xót.

Thành phố Bắc Kinh này thật lớn, mà cô cũng thật sự rất nhớ nhà.

Khi đang chờ xe buýt, điện thoại di động rung lên, Sầm Nịnh phản ứng không kịp, sửng sốt một lúc mới lấy điện thoại từ trong túi vải dày màu trắng ra, cuộc gọi đến hiện trên điện thoại là “Mẹ”.

Trong lòng Sầm Nịnh thật giống như bị một cây kim đâm một cái, cảm xúc buồn bã và tủi thân trong đầu vào giây phút này tràn ra. Mặc dù bình thường cô rất ít khi chủ động liên lạc với Dương Tần Phương, nhưng một mình ở nơi đất khách quê người lâu rồi, cộng thêm việc trải qua rất nhiều chuyện, khó tránh khỏi suy nghĩ nhớ người thân. Cô vừa hít thở sâu, vừa điều chỉnh cảm xúc. Đợi đến khi cô cảm thấy ngụy trang tốt rồi, lát nữa sẽ không lộ ra sơ hở gì, mới ấn xuống nút trả lời.

“Nịnh Nịnh?”

“Mẹ, sao giờ này mẹ lại gọi cho con.”

“Bây giờ con đang ở ký túc xá à.” Người trong điện thoại lo lắng sẽ đánh thức các bạn cùng phòng của Sầm Nịnh, cố ý giảm âm giọng xuống.

“Vâng.” Giọng nói của nữ sinh cũng đè thấp xuống. Như vậy sẽ không bị mẹ hoài nghi.

“Đúng thì tốt rồi.” Dương Tần Phương dường như thở phào nhẹ nhõm: “Vừa rồi mẹ nằm mơ thấy ác mộng, mơ thấy một mình con đi trên đường bị người ta bắt cóc. Mẹ lập tức bị dọa tỉnh ngủ.”

“—”

Sầm Nịnh nghẹn lời một chút, không trả lời.

Dương Tần Phương hỏi: “Có phải làm phiền con nghỉ ngơi không?”

“Không. Con đang chuẩn bị đi ngủ.”

“Tại sao mẹ nghe giọng con như vừa mới khóc vậy.” Dương Tần Phương nhạy bén phát hiện ra Sầm Nịnh có điều gì đó không đúng.

“Có thể bị cảm một chút rồi.”

“Vậy ngày mai con nhất định phải đi phòng y tế của trường khám đấy.”

Cuối cùng cũng lấp liếm cho qua xong. Sau khi cúp điện thoại, chuyến xe buýt 108 cũng vừa đến trạm. Sầm Nịnh cất điện thoại di động, trực tiếp lên xe.

Trên xe trừ cô và tài xế, đến một người khách cũng không có, hoàn toàn trống trơn.

Sầm Nịnh tìm một hàng ghế phía sau, ngồi xuống chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Cô nghiêng đầu dựa lưng vào ghế ngồi, nhìn cảnh xe qua lại trên đường phố bên ngoài. Những tòa nhà chọc trời, xe cộ, lác đác vài người đi đường. Tốc độ của xe rất nhanh, tất cả cảnh vật đều vụt qua, nhanh chóng lướt qua trước mắt cô.

Cảnh vật không ngừng biến đổi dần dần biến thành ánh sáng, mang suy nghĩ Sầm Nịnh trở lại năm tuổi mười sáu kia.

Chương kế tiếp