Sao Trời Tựa Anh

Chương 9
Lúc Lâm Lộc tỉnh dậy, thì cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, cổ họng cũng nóng rát rất khó chịu. Cô nhạy bén phát hiện ra giường dưới thân không phải giường lót ván cứng ngắc ở ký túc xá nữ sinh ở trường cao đẳng đào tạo nghề Hà Thanh. Giường lót ván cứng ngắc ở ký túc xá kia làm sao có thể thoải mái mềm mại như thế này. Cô vất vả chống cùi chỏ nâng người dậy, mới nhìn rõ hóa ra ở đây là phòng của khách sạn.

Trong nháy mắt có một ý nghĩ không tốt xuất hiện trong lòng Lâm Lộc. Theo bản năng, cô nhìn lại quần áo trên người mình, vẫn ổn, vẫn mặc rất chỉnh tề, thân thể cũng không có cảm giác khác thường nào khác, xem ra không bị xâm phạm. Vì vậy sau đó, cô chuyển mắt nhìn người đang ngủ trên một chiếc giường khác trong gian phòng khách sạn. Người kia nằm nghiêng một bên, quay lưng về phía cô, chăn hơi phồng lên.

Lâm Lộc xốc chăn trên giường lên. Trong phòng vẫn đang mở điều hòa, lạnh đến mức khiến Lâm Lộc run lên một chút. Cô rón rén đi đến mép giường của người kia, cúi người mới nhìn rõ, hóa ra người nằm trên giường là Hạ Vân Khanh. Chăn đắp đến chóp mũi của thiếu niên, cả người cậu đều được bọc trong chăn, chỉ lộ ra một cái đầu với mái tóc đen hơi rối, trên trán còn có vài sợi tóc hơi loạn, nhìn giống như một con mèo nhỏ đang ngủ ngon giấc.

Lâm Lộc dứt khoát quỳ nửa người xuống, nằm bên mép giường của người kia, lặng lẽ nhìn khuôn mặt khi ngủ của cậu. Gương mặt thiếu niên lộ bên ngoài nhìn rất sạch sẽ, rất dịu dàng vô hại, khác hoàn toàn bộ dạng lạnh lùng và ngang ngược phách lối khi tỉnh thường ngày của cậu.

Cho nên cuối cùng, cậu vẫn không thể không quan tâm cô. Khi đó cô chỉ nhớ bản thân đã uống say đến mơ mơ màng màng, chỉ nghe loáng thoáng có người muốn đưa cô về nhà, sau đó nghe được mấy câu nói chuyện của Hạ Vân Khanh và người kia, rồi sau đó cô hoàn toàn mất đi ý thức. Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Lộc lại dễ chịu hơn một chút. Từ khoảng thời gian này trở đi, sương mù cảm xúc tiêu cực hình thành từ chiến tranh lạnh của hai người lập tức bị xóa sạch.

Ngay sau đó, trong lòng Lâm Lộc lại nhảy ra một ý nghĩ “trêu tức mèo”. Cô nhẹ nhàng vén một góc chăn mà thiếu niên đang đắp trên người lên, trực tiếp muốn chui vào trong chăn cậu.

Hạ Vân Khanh lập tức tỉnh táo lại, tính khí khi thức dậy cũng bắt đầu xuất hiện.

“Lâm Lộc, em có thấy phiền không hả? Cả người toàn mùi rượu mà còn dám lên giường anh!” Trong giọng nói khàn khàn của thiếu niên lộ ra vẻ tức giận.

Lâm Lộc cũng không để ý nhiều như vậy, tiếp tục chui vào ngực Hạ Vân Khanh. Hạ Vân Khanh không biết phải làm sao, chỉ có thể rút một tay ra, với tay lấy điện thoại di động đặt trên ngăn tủ đầu giường, liếc nhìn thời gian, hơn năm giờ rạng sáng.

“Cũng may anh không có thói quen ngủ cởi trần, nếu không đã bị nữ quỷ say lưu manh nhà em chiếm tiện nghi rồi.” Giọng nói khàn khàn của thiếu niên mang theo giọng mũi vừa mới tỉnh ngủ, nghe có một loại cảm giác vô tội.

“Anh còn muốn ngủ thêm một lúc nữa. Đại tiểu thư Lâm, em có thể đừng ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh không?”

“Hạ Vân Khanh, anh thật đáng yêu.” Lâm Lộc cũng không định trêu đùa cậu nữa, trực tiếp ngồi dậy xoa đầu thiếu niên rồi quay người xuống giường.

Đầu tóc người trên giường lộn xộn rối bời, khuôn mặt tràn đầy sững sờ. Vậy là cậu lại bị cô bắt nạt sao? Xem ra cuộc đời này nhất định phải thua trên tay người phụ nữ Lâm Lộc này rồi.

Lần này Hạ Vân Khanh dứt khoát trực tiếp kéo chăn trùm đầu. Trước mắt, cậu không hề muốn nói một câu nào với Lâm Lộc.

-

Một tuần lễ mới diễn ra như thường lệ, sân trường của đại học Khoa học và Công nghệ Hoa Thanh náo nhiệt hơn rất nhiều so với ngày thường, mà tuần này lại náo nhiệt hơn bất cứ tuần nào khác, bởi vì các hội sinh viên và câu lạc bộ sinh viên mỗi năm một lần sẽ tổ chức hoạt động để kêu gọi các nhóm học sinh mới của trường.

Khu vực tuyển sinh viên mới của trường học và vài cái trên đường chính đều tạm thời dựng lều màu xanh da trời để tuyển chọn, và đặt các loại biển tuyển chọn tạm thời ở các khu vực mới cũng có thể tùy ý thấy. Tất cả đều biểu thị công khai hoạt động kêu gọi tuyển chọn các nhóm học sinh trong trường mỗi năm một lần của trường đại học Khoa học và Công nghệ Hoa Thanh, tất cả đều chính thức bắt đầu từ tuần này.

Phương Thiến Thiến và Sầm Nịnh đang ăn sáng ở phòng ăn khu phía Bắc của trường học. Sầm Nịnh đang định nhân lúc hôm nay không có tiết sẽ đến thư viện luyện tập tiếng Anh cấp bốn. Kết quả bị Phương Thiến Thiến lôi chạy đến khu vực tuyển thành viên mới của trường học ở bên này.

“Hai bạn kia của phòng ký túc xá 808 chúng ta, từ sớm đã tìm được chỗ tốt rồi. Bây giờ chỉ còn lại hai chúng ta. Chúng ta không thể rơi vào thế hạ phong được.” Phương Thiến Thiến vừa kéo Sầm Nịnh, vừa ngắm nhìn xung quanh xem nên tham gia vào câu lạc bộ nào của trường.

Trong nội tâm Sầm Nịnh thật ra hoàn toàn không muốn tham gia vào các loại hội sinh viên của trường hay câu lạc bộ nào. Thứ nhất, bởi vì đại học Khoa học và Công nghệ Hoa Thanh cũng không quy định nghiêm khắc học sinh phải tham gia vào hội sinh viên này của trường, trong luận văn tốt nghiệp cũng không bao gồm loại hoạt động thực hành này. Thứ hai, bản thân Sầm Nịnh cũng không thích không khí của hội sinh viên của trường. Cô không hề muốn tiếp xúc sớm một vài chuyện đối nhân xử thế trong xã hội ngay tại trường học này.

Quá trình bốn năm học khoa chính quy, Sầm Nịnh đơn giản chỉ muốn học cho xong, sau đó tìm một công việc ổn định, lại tìm một người đáng tin cậy để kết hôn. Cả đời này, nếu nói trước đây cô còn có một khát vọng để có thể theo đuổi, nhưng hôm nay, ước mơ duy nhất cũng đã tan vỡ.

Biến số duy nhất đã không tồn tại nữa, cho nên Sầm Nịnh cảm thấy đời này của mình đã định trước sẽ bình tĩnh như vũng nước không có bất kỳ gợn sóng nào. Nhưng điều mà cô không nghĩ tới là ở tuổi mười tám số mạng lại từng từ hơn người, mỗi người đều giống như một hạt cát bị cuốn vào trong dòng chảy của số phận.

“Sầm Nịnh, cậu đã quyết định muốn điền vào câu lạc bộ nào của trường chưa?” Phương Thiến Thiến thấy cô có chút thất thần, vẻ mặt đầy ân cần hỏi.

“Vẫn chưa nghĩ ra.”

“Tớ muốn vào hội sinh viên của trường.” Vẻ mặt Phương Thiến Thiến tràn đầy tự tin.

“Hội sinh viên sao? Chỗ đó rất phức tạp. Cậu nhất định muốn đi sao?” Sầm Nịnh cảm thấy nên tốt bụng nhắc nhở Phương Thiến Thiến một câu.

“Coi như đi rèn luyện một chút đi, cũng giống việc tiếp xúc với xã hội sớm hơn một chút.”

“Vậy chúc mọi việc của cậu thuận lợi nha.”

“Ừ. Cậu cũng phải cố lên nha.”

Vì vậy Sầm Nịnh đi cùng Phương Thiến Thiến đến khu vực tuyển chọn sinh viên mới của hội học sinh. Khu vực tuyển sinh viên mới của hội sinh viên của trường cũng không tính là rất sôi nổi, nơi sôi nổi nhất vẫn là các câu lạc bộ. Tất cả học sinh đều biết các câu lạc bộ sẽ nhẹ nhàng và thú vị hơn hội sinh viên. Tham gia vào hội sinh viên thì sẽ phải lao động, các câu lạc bộ thì không giống vậy, mặc dù cũng phải làm các hoạt động hỗ trợ, nhưng ít nhất hoạt động ở các câu lạc bộ sẽ tự do và thú vị hơn. Cho nên cuối cùng Phương Thiến Thiến chỉ mất mấy phút đã thuận lợi lấy được đơn xin tham gia của ban tuyên truyền hội sinh viên rồi. Sau đó hai người lại đi dạo một vòng, nhưng Sầm Nịnh vẫn chưa quyết định được sẽ tham gia vào tổ chức nào của trường.

“Sầm Nịnh, cậu mau nhìn bên kia đi. Đó không phải là hot boy Lục Tinh Diễn của khoa chúng ta sao? Trời ơi! Sớm biết như vậy thì tớ đã quyết định muộn một chút rồi. Như vậy thì có thể chọn cùng một nhóm với anh ấy rồi.” Vẻ mặt Phương Thiến Thiến tràn đầy tiếc nuối: “Sầm Nịnh, cậu nhanh một chút đi. Đừng bỏ qua cơ hội tốt để ngắm trai đẹp nha.”

Nói xong, Phương Thiến Thiến cũng không đợi Sầm Nịnh trả lời, đã trực tiếp đẩy cô đi qua phía Lục Tinh Diễn ở bên kia.

“Cậu đừng lấy tớ ra làm bia đỡ đạn. Tớ không muốn nhìn cậu ấy đâu.” Sầm Nịnh thấy hơi xấu hổ, quay đầu nhìn nữ sinh phía sau.

“Cơ hội tốt không thể bỏ qua. Cơ hội không thể bỏ qua.” Phương Thiến Thiến bịt tai không nghe, vẫn tiếp tục đẩy Sầm Nịnh đi qua bên phía Lục Tinh Diễn.

Trong nháy mắt, Sầm Nịnh đã trực tiếp đứng bên cạnh Lục Tinh Diễn. Khoảng cách hai người rất gần, Sầm Nịnh có thể cảm nhận rõ ràng tay áo sơ mi của mình đang đụng vào ống tay áo của đối phương. Cô cúi thấp đầu, làm bộ như đang xem tài liệu giới thiệu tóm tắt bài tranh luận của trường học đặt trên bàn ở trước mặt, mà người bên cạnh dường như cũng nhận ra bên người xuất hiện thêm một người.

“Hóa ra là cậu à. Thật trùng hợp.” Giọng nói dịu dàng của Lục Tinh Diễn vang lên trên đỉnh đầu của Sầm Nịnh. Lần này là anh chủ động mở miệng lên tiếng chào hỏi với Sầm Nịnh trước.

Sầm Nịnh cũng không ngờ tới anh lại chủ động nói chuyện trước, vì vậy cô cũng ngẩng đầu nhìn anh, rất tự nhiên trả lời Lục Tinh Diễn.

“Thật trùng hợp. Cậu đã chọn xong chưa? Chuẩn bị gia nhập tổ chức nào của trường vậy?”

“Câu lạc bộ hùng biện thôi. Có thể rèn luyện khả năng hùng biện một chút.”

“Cậu mà cũng cần rèn luyện khả năng hùng biện sao?”

Thật ra trong lòng Sầm Nịnh rất nghi ngờ, Lục Tinh Diễn, người kia từ trước đến giờ không bao giờ cần phải rèn luyện khả năng hùng biện. Hồi còn đi học cấp ba, anh đã tham gia không ít các cuộc thi diễn thuyết, thực hiện các loại báo cáo, còn tham gia rất nhiều buổi biểu diễn văn nghệ của trường học, đáng lẽ người cần tham gia câu lạc bộ hùng biện là cô mới đúng.

“Vừa vặn việc học năm nhất đại học không bận lắm, tớ lại có hứng thú với tranh luận, cho nên định tham gia câu lạc bộ hùng biện, còn có thể quen biết thêm nhiều bạn.”

“Cũng tốt.” Sầm Nịnh vẫn trả lời một câu như vậy từ sâu trong nội tâm.

Sau đó, Lục Tinh Diễn không nói chuyện với Sầm Nịnh nữa, trực tiếp cầm đơn xin tham gia câu lạc bộ hùng biện để trên bàn rồi rời đi. Chỉ là trước khi đi, anh vẫn rất lịch sự nói lời tạm biệt với cô.

“Vậy tớ đi trước đây.” Lục Tinh Diễn hơi nhếch môi cười với cô một tiếng.

“Tạm biệt.” Sầm Nịnh cũng cười với anh.

Sau khi Lục Tinh Diễn đã đi rất xa rồi, Phương Thiến Thiến đứng ở bên cạnh mới dám mở miệng nói.

“Mới vừa rồi tớ không dám làm phiền hai người, cũng không dám nhìn anh ấy. Vẫn tiếc quá đi mất, mới vừa rồi tớ nên dũng cảm hơn một chút mới đúng, trực tiếp đi xin Wechat của anh ấy.”

“Có gì mà đáng tiếc chứ. Đều học chung một trường mà, cũng có phải là sau này không thấy nữa đâu.” Giọng nói Sầm Nịnh lạnh nhạt, nghe không ra tâm trạng gì: “Chỉ là xin Wechat thì thôi đi. Cậu ấy đã có bạn gái rồi, chắc là sẽ không thêm Wechat của nữ sinh nữa đâu.”

“Đây là chuyện gì vậy? Thế mà hot boy của khoa lại có bạn gái rồi á?” Phương Thiến Thiến cực kỳ kinh ngạc.

“Thì ở buổi tụ tập của các học sinh học chung trường mấy ngày trước, có một nữ sinh học cùng lớp hồi cấp ba của bọn tớ tỏ tình với cậu ấy. Cậu ấy đồng ý rồi.”

“Trời ơi! Vậy thì tiếc quá đi mất. Vậy cậu còn chuẩn bị tham gia câu lạc bộ hùng biện nữa không?”

“Tớ vẫn đang xem xét.” Trong lòng Sầm Nịnh đang rất do dự. Một mặt cô vẫn hy vọng có thể đến gần Lục Tinh Diễn, dù cho chỉ là đứng từ xa nhìn anh, cô biết mới vừa rồi gặp anh, bản thân vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ. Mặt khác lại cảm thấy chán ghét bản thân như vậy, rõ ràng không nên có những suy nghĩ không an phận như vậy với anh.

Chỉ vì như vậy nên Sầm Nịnh vẫn đứng đấu tranh tại chỗ.

“Vậy mà vẫn cần phải xem xét? Nhưng đó là Lục Tinh Diễn đó. Bây giờ là hot boy khoa Vật lý, tương lai là hot boy của đại học Khoa học và Công nghệ Hoa Thanh đó. Mặc dù bây giờ người ta đã có bạn gái, nhưng cũng không thể ngăn cản chúng ta ngắm anh đẹp trai nha. Không chạm được, không sờ được, vậy nhìn một chút vẫn có thể mà.”

“Tớ cũng không phải là cậu nha.”

Mặc dù ngoài miệng Sầm Nịnh nói không muốn tham gia câu lạc bộ hùng biện, nhưng vẫn tiện tay cầm một tờ đơn đăng ký tham gia câu lạc bộ hùng biện đi. Phương Thiến Thiến vẫn vì chuyện này mà cười nhạo cô rất nhiều ngày, nói cô cái gì mà miệng thì nói không nhưng cơ thể vẫn rất thành thực nha.

-

Thời gian kêu gọi sinh viên mới tham gia của trường cũng như vậy mà kết thúc trong tiếng cười đùa, cãi nhau ồn ào.

Cuối cùng vào một buổi tối nào đó mùa thu, Phương Thiến Thiến thuận lợi nhận được tin nhắn khảo sát của đội tuyên truyền hội sinh viên của trường, mà Sầm Nịnh thì trực tiếp nhận được thông báo được tham gia vào câu lạc bộ hùng biện.

Chương kế tiếp