Sao Trời Tựa Anh

Chương 8
Đó là tháng 9 năm 2008, Sầm Nịnh mới nhập học trường cấp ba Huyên thanh không lâu. Bởi vì sau khi tan học, cô nhất định phải đi con ngõ chật hẹp để về nhà, cho nên vừa mới bắt đầu khai giảng mấy ngày, thời gian tan học trở về nhà dường như đã trở thành ác mộng mà cô không thể thoát khỏi. Phần lớn học sinh đều không đợi được đến giờ tan học mà tan học trước, chỉ có cô hy vọng thời gian lên lớp có thể trôi qua chậm hơn một chút.

Thỉnh thoảng Sầm Nịnh sẽ gặp phải mấy tên côn đồ nhỏ tuổi ở trong ngõ. Những thiếu niên bất lương kia phần lớn đều là học sinh của trường cấp ba Thiên Dương, ngoài ra có một ít học sinh bỏ học đã lâu hoặc là một ít thanh niên lêu lổng không đi học.

Con ngõ đó được gọi là ngõ Bạch Mã, từ lâu đã trở thành một trong những cấm địa trong mắt các học sinh cấp ba của Huyên thành, trừ khi bất đắc dĩ lắm, nếu không bọn họ sẽ không đi vào trong ngõ Bạch Mã.

Trường trung học số một Huyên thành và trường trung học Thiên Dương quả thật chính là hai thái cực khác nhau. Nếu nói trường trung học số một Huyên thành là thiên đường, vậy trường trung học Thiên Dương chính là địa ngục.

Mà Sầm Nịnh chính là học sinh xui xẻo nhất kia. Toàn trường chỉ có một mình cô cần đi qua ngõ Bạch Mã để về nhà, ngay cả một người bạn để đi cùng cũng không tìm được. Nếu cô không đi đường ngõ Bạch Mã, thì phải đi đường vòng rất xa mới có thể về đến nhà. Bởi vì công việc của Dương Tần Phương rất bận rộn, cũng không thể đón Sầm Nịnh tan học hằng ngày, trạm xe buýt gần nhất cũng phải đi qua hẻm mới có.

“Các cậu nghe qua chưa? Hôm nay trong ngõ Bạch Mã lại có một học sinh của trường chúng ta bị người ta đánh đấy.”

“Lại là đám học sinh trung học kia làm à?”

“Điều đó còn phải hỏi sao. Những người ở đối diện đó ngày nào cũng làm ầm ĩ ở bên ngoài. Không phải bọn họ thì là ai?”



Sầm Nịnh vừa nghe đám học sinh trong phòng học bàn tán, vừa từ từ thu dọn đồ sách vở, chuẩn bị trực nhật xong sẽ về nhà. Hôm nay, cô vẫn phải đi qua ngõ Bạch Mã như cũ. Bởi vì hôm nay là thứ tư, thứ tư là ngày mà công việc của Dương Tần Phương bận rộn nhất, cho nên sẽ không có thời gian tới đón cô tan học.

Hôm nay sắp xếp trực nhật vừa vặn là Sầm Nịnh và Lục Tinh Diễn. Trên bảng đen là tên của hai người được sắp xếp theo thứ tự. Sau khi tất cả học sinh trong phòng học đều rời đi, Sầm Nịnh quay đầu lại liếc nhìn dãy cuối phòng học theo bản năng. Không ngoài dự đoán của cô, trong phòng học trống, không còn bóng dáng ai khác ngoài cô. Cô biết người như Lục Tinh Diễn, chắc chắn sẽ không bao giờ để ý đến những chuyện nhỏ nhặt như trực nhật lớp này. Hơn nữa vừa mới qua khai giảng không lâu, chắc hẳn anh cũng không biết trong lớp có một học sinh tên Sầm Nịnh, cho dù biết tên thì đoán chừng cũng không biết cô là ai.

Sầm Nịnh đứng dậy cầm chổi và gầu hót để ở trong góc phòng học, bắt đầu quét dọn vệ sinh phòng học. Khi cô quét đến vị trí ngồi của Lục Tinh Diễn, bước chân dừng lại. Bởi vì cô thấy trên bàn học của Lục Tinh Diễn xếp chồng rất nhiều phong thư và túi quà tinh xảo. Xem ra hôm nay lại có rất nhiều người tỏ tình với anh. Lúc này vừa mới khai giảng không bao lâu, mà Sầm Nịnh đã không còn xa lạ gì với nhân vật Lục Tinh Diễn này rồi.

Ánh sáng dư lại của buổi chiều tà chiếu vào trong phòng học, bóng dáng cô đơn của nữ sinh từ từ di chuyển trong phòng học, cuối cùng cũng quét dọn sạch sẽ một gian phòng học lớn. Sầm Nịnh cất chổi và gầu hót về chỗ cũ, sau đó đi ra cửa phòng học. Khi đi trên hành lang, cô vô tình liếc mắt nhìn sân bóng rổ bên kia, có rất nhiều nam sinh đang chơi bóng rổ ở bên kia, cũng có rất nhiều nữ sinh đang vây xem. Sầm Nịnh cũng không quá chú ý, cô biết những tiếng hoan hô và những tràng vỗ tay kia đều hướng về Lục Tinh Diễn, bởi vì buổi chiều thứ tư hàng tuần sau khi tan học, anh đều sẽ đi chơi bóng rổ. Sầm Nịnh nhìn thấy mấy lần, dần dần cũng đã quen với những cảnh như vậy. Cô ổn định lại tâm trạng để chuẩn bị đối mặt với con đường về nhà đáng sợ kia.

Thật may là phần lớn thời gian, những tên côn đồ ở trong ngõ Bạch Mã kia đều làm như không thấy đối với Sầm Nịnh, bởi vì quả thật Sầm Nịnh không tính là cô gái xinh đẹp, hơn nữa bọn họ cũng biết chắc chắn một học sinh cấp ba sẽ không có bao nhiêu tiền. Cho nên tất nhiên Sầm Nịnh sẽ bị loại ra khỏi phạm vi mục tiêu của bọn họ, thuộc về loại không tiền không sắc kia, thật sự trên người Sầm Nịnh cũng không có gì đáng giá để bọn họ đánh cướp.

Cho nên chạng vạng tối hôm nay, sau khi tan học, Sầm Nịnh vốn vẫn đi vào ngõ giống như ngày thường, nhưng đi được nửa đường lại bị ba tên học sinh trung học Thiên Dương nhuộm tóc vàng chặn lại bên trong ngõ.

Gần đây, đúng lúc mấy người này rất thiếu tiền, chỉ cần đụng phải trái hồng mềm thì trực tiếp chặn người lại, bất kể đối phương có tiền hay không, chặn trước nói sau.

“Em gái nhỏ, bây giờ đi qua con đường này đều phải nộp phí bảo kê nha. Anh thấy em là học sinh ngoan trường THPT số một, thì sẽ thu của em ít đi một chút. Nộp ra sáu trăm là người có thể đi rồi.” Nam sinh cầm đầu là trùm trường nổi tiếng trường Thiên Dương, Trần Phong. Gã trực tiếp chặn trước mặt Sầm Nịnh, nói với cô.

“Tôi… Tôi không có tiền.” Cô gái run rẩy nói, nước mắt chảy xuống theo gò má cô.

“Không có tiền á? Vậy thì chỉ có thể giữ người lại thôi, anh cũng không có sự lựa chọn nào khác rồi, mặc dù em là loại mà anh coi thường nhất.”

“Dáng vẻ của cô bé này đơn thuần thật đấy. Chúng ta mới hù dọa một tí mà đã khóc rồi.”

“Từ trước đến giờ tao chưa đụng vào loại con gái ngoan ngoãn như vậy đâu. Nếu không thì để lại cho chúng mày đi.”

“Ha ha ha ha.”

Mấy nam sinh bật cười càn rỡ, ánh mắt bắt đầu không kiêng kỵ gì mà đánh giá khắp người cô gái.

“Sáu trăm đúng không? Tôi trả thay cô ấy.”

Ngay lúc đó, một giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng lười biếng truyền đến từ cách đó không xa.

Sầm Nịnh quay sang nhìn theo giọng nói, cô nhìn thấy một thiếu niên cao gầy đi về phía bọn họ, trong tay anh cũng cầm áo khoác đồng phục học sinh trường THPT số một giống cô, xem ra là bạn học cùng trường. Đến khi thiếu niên đến gần một chút, cô mới nhìn rõ, hóa ra là Lục Tinh Diễn học cùng lớp. Mặc dù mới khai giảng không bao lâu, nhưng Sầm Nịnh đã sớm biết nhân vật trong lớp này như thế nào. Nghe nói nhà anh mở công ty lớn, rất giàu có, nhưng gần đây trong lớp có tin đồn rằng Lục Tinh Diễn hình như là một người ngông cuồng tùy tiện, không dễ chung đụng, xấu tính. Vì vậy Sầm Nịnh cũng không nói chuyện với anh. Thỉnh thoảng khi Sầm Nịnh đi qua cửa phòng học sẽ liếc nhìn về phía vị trí ngồi của Lục Tinh Diễn, anh vẫn mãi là dáng vẻ cởi mở không chịu bó buộc, ngồi dựa vào tường ở vị trí chính giữa ở hàng cuối cùng, một mình một bàn, muốn đi học thì đi học, không muốn đi học thì trực tiếp trốn học, dường như giáo viên cũng không muốn quản học sinh không chịu nghe lời được này.

Mà trường THPT số một và trường trung học Thiên Dương không hợp nhau, như nước với lửa. Học sinh trường trung học Thiên Dương còn thường xuyên ầm ĩ ở bên ngoài, nói các kiểu như một núi không thể có hai cọp, nhưng trong đám học sinh bất lương của trường trung học Thiên Dương kia có một quy tắc luật bất thành văn, đó là mỗi khi bọn họ đụng độ với học sinh trường THPT số một đều sẽ nhường nhịn ba phần, văn không được thì dùng võ, lấy điều này để thể hiện phong thái của học sinh trung học Thiên Dương.

Sầm Nịnh vừa nhập học đã được nghe các bạn học có nói qua quy tắc này của học sinh trung học Thiên Dương. Nhưng cô vẫn lo lắng cho sự an toàn của thiếu niên đưa tay ra giúp đỡ cô nửa đoạn đường này.

Dù sao bọn họ có ba người, mà Lục Tinh Diễn lại đơn thương độc mã.

Nhưng sự thật đã chứng minh, trường trung học Thiên Dương đụng phải trường trung học phổ thông số một, quả thật sẽ không cứng rắn đối đầu trực tiếp với đối phương.

Lục Tinh Diễn đi qua Sầm Nịnh, trực tiếp đi đến đứng trước mặt Trần Phong.

“Mày là gì của nó vậy hả. Tại sao lại tiêu số tiền này cho nó?”

Trần Phong ngẩng đầu nhìn thiếu niên trước mặt cao hơn mình nửa cái đầu, trong giọng nói tràn đầy sự nghi ngờ không hiểu.

“Bạn học chung trường.” Giọng nói Lục Tinh Diễn phóng khoáng, tiếp tục lấy xấp tiền giấy mấy trăm lớn trong túi quần, có khoảng hơn hai mươi tờ, ngón tay thon dài của anh kẹp xấp tiền kia.

“Nhiều rồi. Nhiều rồi.” Từ trước đến nay Trần Phong vẫn luôn tuân thủ nguyên tắc, ai có tiền thì người đó là ông lớn, vừa nhìn thấy nhiều tiền như vậy, khóe miệng cũng sắp nhếch lên tận trời rồi. Cái gì gã cũng không để ý, giơ tay đã muốn cầm tiền vào tay.

Nhưng Lục Tinh Diễn lại thu tay lại, Trần Phong bắt hụt, nhất thời giọng nói có chút không tốt.

“Mày con mẹ nó đùa…”

“Muốn lấy tiền thì phải nhớ kỹ lời của tôi.” Lục Tinh Diễn lạnh nhạt cắt đứt lời nói gã chưa nói xong: “Sau này nếu lại để tôi thấy các cậu bắt nạt học sinh trường trung học phổ thông số một Huyên thành, thì sẽ không dễ dàng như chuyện cầm tiền này bỏ đi này đâu.”

“Rõ rồi rõ rồi.” Trần Phong gật đầu ngay lập tức: “Chỉ cần là những anh em tôi biết trong ngõ này, tôi sẽ đánh tiếng với bọn họ, sau này cô gái này có anh bảo kê rồi.”

Lục Tinh Diễn nghe được lời này của gã, mới trực tiếp vất xấp tiền kẹp trong ngón tay cho người trước mặt.

Có rất nhiều tờ tiền Trần Phong không kịp cầm lấy, rơi loạn xạ xuống đất.

Hai người khác thấy vậy cũng vội vàng nhặt tiền giúp. Sau khi ba người nhặt hết tiền đút vào túi, lại đưa tay làm một động tác cúi chào với Lục Tinh Diễn. Cuối cùng Trần Phong nói một câu: “Anh nghỉ ngơi đi ạ. Mấy người chúng tôi đi trước đây.” Sau đó ba người chạy mất tăm khỏi đầu ngõ như một làn khói.

Sau khi ba người rời đi, ngõ Bạch Mã lúc chạng vạng tối lại yên tĩnh giống như thường ngày.

Ánh sáng chiều tà chiếu rải rác trên tường rào, thiếu niên vắt áo khoác đồng phục học sinh lên vai, hai tay cắm vào trong túi quần, phóng khoáng dựa vào bức tường loang lổ sau lưng. Ánh sáng chiếu lên mặt anh, nửa người được phủ kín ánh sáng chiều tà.

Sầm Nịnh vừa mới khóc xong nên đôi mắt hồng hồng. Cô sợ hãi đến gần thiếu niên, cúi đầu nói nhẹ một câu: “Cảm ơn.”

Nghe vậy, Lục Tinh Diễn rũ mắt liếc nhìn cô gái đang cúi đầu đứng trước mặt mình, hốc mắt ửng đỏ, sau đó thu hồi tầm mắt, chỉ lười biếng nói một câu: “Mau về nhà đi, nhóc mít ướt.”

-

“Đinh đoong.”

“Trạm dừng ở đại học Khoa học và Công nghệ Hoa Thanh đã đến rồi. Quý khách vui lòng xem lại vật phẩm tùy thân, lần lượt xuống xe từ cửa sau.”

Âm thanh thông báo đến trạm của radio trên xe buýt đường 108 đánh thức Sầm Nịnh. Trong lúc vô tình cô đã ngủ ở trên xe.

Sau khi xuống xe, Sầm Nịnh quẹt thẻ ra vào ở cổng trường.

Hơn một giờ rạng sáng, sân trường yên tĩnh không một tiếng động. Buổi đêm gần tháng mười, đã không còn nghe thấy mấy tiếng ve kêu, một mình cô từ từ đi trên đường về ký túc xá cho nữ sinh, đồng thời cũng quyết định không đuổi theo bước chân của Lục Tinh Diễn nữa. Nếu anh đã có bạn gái, vậy thì cô cũng nên nghiền nát hoàn toàn bí mật đơn phương nhiều năm này trong trái tim. Từ giây phút này trở đi, Lục Tinh Diễn chẳng qua chỉ là bạn học chung lớp thời cấp ba, bạn học chung trường đại học của cô, chỉ như vậy mà thôi.

Sầm Nịnh đang thuyết phục bản thân, nhưng khi cô đến cửa phòng 808 của ký túc xá, vẫn luôn hồi tưởng quá trình đơn phương của mình mấy năm này, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt của Lục Tinh Diễn. Thậm chí cô có chút ghét bản thân như vậy. Hóa ra thích một người không thích mình lại là việc vô nghĩa như vậy. Đơn phương đau khổ như vậy, nhưng cô vẫn lao đầu vào lửa như con thiêu thân như cũ.

Sau khi trở lại ký túc xá, Sầm Nịnh không trực tiếp đi nghỉ ngơi luôn, mà lấy quyển nhật ký mà mình cất giữ nhiều năm kia ra, lại viết thêm một câu vào quyển nhật ký lúc trước: Người thiếu niên giúp mình giải vây ở trong ngõ Bạch Mã kia, vĩnh viễn độc chiếm một vị trí.

Chương kế tiếp