Sau Khi Bật Nắp Quan Tài Ra, Ta Bắt Đầu Bắt Quỷ Kiếm Tiền

Chương 15

Editor: Phụng

Một người một quỷ tìm một góc tương đối vắng vẻ yên tĩnh ngồi xuống.

Người và quỷ vừa ngồi xuống, nhân viên phục vụ bên cạnh nhanh tay lẹ mắt cầm menu đi đến trước mặt hai người, bắt đầu giới thiệu về đặc sản của quán.

Nhân viên phục vụ đứng ở bàn, hùng hồn nói: “Không biết hai vị khách thích ăn món nào? Nếu thích ăn cay thì quán chúng tôi có món thịt bò cuộn nấm kim châm, lẩu xào cay…”

Tư Hàng không có kiên nhẫn, trực tiếp ngắt lời.

Tư Hàng: “Im miệng.”

Nhân viên phục vụ sững sờ, không kịp phản ứng.

Nhân viên phục vụ: “....Quý khách?”

Tư Hàng: “Cậu tự xem mà làm, đừng hỏi tôi.”

Nhân viên phục vụ: “....À?”

Nhân viên phục vụ ngốc luôn rồi.

Liêu Minh ngồi đối diện với Tư Hàng trầm mặc, lúc sau cậu ngập ngừng nói với nhân viên phục vụ : “À…cái đó, cậu đưa menu cho tôi đi, sư phụ của tôi không thích gọi món..”

Nghe vậy, nhân viên phục vụ duỗi tay đưa menu cho Liêu Minh ở bên cạnh.

Liêu Minh nhận lấy thực đơn, cúi đầu xem một lượt món ăn trên đó, sau đó ngẩng đầu lên hỏi sư phụ nhà mình: “...Sư phụ, con gọi giúp sư phụ 2 món rau và một chén cơm có được không?”

…….

Không ai trả lời.

Liêu Minh hiểu ý, giúp sư phụ nhà mình gọi một món chay và một món mặn.

Do trên người của sư phụ nhà mình không có nhiều tiền, vì vậy Liêu Minh đặc biệt chọn 2 món tương đối rẻ một chút.

Nhân viên phục vụ cúi đầu ghi lại, thuận miệng hỏi: “Chỉ 2 món thôi ạ?”

Liêu Minh ngoan ngoãn gật đầu, nói một câu phải.

Nhân viên phục vụ hiểu ra, cầm lấy menu rời đi. Lúc quay người rời đi, anh ta nhịn không được nhìn hai người họ với ánh mắt kỳ lạ.

Không thích gọi món? Sư phụ?

Đây là trò chơi đặc biệt mới ra gần đây sao?

Một người một quỷ ở đây.

Liêu Minh biết thầy của mình thích yên tĩnh, nên lúc người phục vụ rời đi, cậu ngoan ngoãn ngậm miệng, nín thở yên lặng ngồi ở chỗ của mình, không nói một lời.

Nhưng ngồi không thực sự rất nhàm chán, vì vậy Liêu Minh bắt đầu âm thầm lắng nghe cuộc trò chuyện của những người khác xung quanh mình.

Bên trái:

“Nghe nói người đàn ông ở dưới lầu nhà cậu ngoại tình rồi?”

“Đúng rồi, hôm kia bị vợ ông ta phát hiện ra, bây giờ đang náo loạn ở nhà đòi ly hôn!”

“Chậc chậc, đàn ông chẳng có một người nào tốt.”

“Đúng vậy—”

Phía trước:

“Anh Lưu dạo này trông thật tiêu sái, kiếm được không ít tiền, phải không?”

“Haiz, cũng không nhiều, cũng chỉ có trăm tám mươi triệu..”

“Trâu bò vậy! Anh Lưu kiếm ở đâu ra vậy, dắt em đi theo với.”

“Ha ha, được chứ được chứ”.

Xéo bên phải:

“Tư Tư, cậu làm xong bài tập chưa?”

“Vẫn chưa, nhiều như vậy, sao làm hết được.”

“Tớ cũng chưa…”

“Aiz..không muốn sống nữa.”

…..

Giống như trong dự đoán của cậu, nội dung câu chuyện của mọi người xung quanh, đa phần đều không có tin gì mới, không phải là chuyện trong nhà, thì cũng là những câu chuyện tầm phào nhàm chán, nếu không thì cũng là những câu chuyện thường ngày vô nghĩa không có gì đặc sắc.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Liêu Minh đang chuẩn bị thu hồi lực chú ý, nhưng đúng lúc này, cậu chợt nghe thấy một câu chuyện khác.

“Nghe nói… nhà họ Tề vẫn như vậy?”

“Đúng vậy, tôi thấy chắc là không cứu được rồi.”

“Không phải nói còn mời cả thiên sư sao?”

“Ai mà biết, có lẽ mời đều là mấy tên giang hồ lừa gạt?”

“Nhưng mà tôi nghe nói, thù lao tăng lên đến 2 triệu tệ rồi?”

“Đúng vậy, chậc chậc.”

“2 triệu tệ đó, nếu tôi biết trừ tà, tôi cũng đi rồi.”

“Đừng nghĩ lung tung nữa, cái đó đâu dễ học như vậy…”

Chỉ thấy cách một người một quỷ không xa, chếch về phía trước, hai người đàn ông ngồi ở vị trí của mình, nói qua nói lại, mỗi người một câu. Lắng nghe câu chuyện trong miệng hai người họ, hai mắt Liêu Minh càng ngày càng sáng.

2 triệu tệ! ! !

Nghe xong, Liêu Minh chẳng nghĩ ngợi gì lập tức chuyển ánh mắt lên trên người sư phụ cậu, người đang ngồi phía đối diện cậu, vui vẻ nói: “Sư phụ sư phụ! Sư phụ có biết lúc nãy con vừa nghe thấy gì …..”

Chỉ là cậu còn chưa kịp nói xong, thì đã nghe Tư Hàng với vẻ mặt thờ ơ nói: “Im miệng, yên lặng.”

Liêu Minh ngoan ngoãn ngậm miệng lại, vẻ mặt uất ức.

Liêu Minh buồn bã cúi đầu, đưa tay lên bàn vẽ vòng tròn.

Cùng thời gian đó.

Món ăn cuối cùng cũng đưa lên.

Tuy rằng điều kiện trong quán ăn chẳng ra làm sao (đối với con quỷ nào đó mà nói), nhưng món ăn thì, ít nhất cũng có thể tạm được một chút.

Lúc này, con quỷ nào đó trầm mặc không nói nhìn chằm chằm vào hai đĩa thức ăn trước mặt, sau đó, giống như làm ra một quyết định trọng đại và khó khăn, chỉ thấy sắc mặt y vô cùng trầm trọng cầm đôi đũa lên.

Tư Hàng gắp thức ăn lên, nhăn mày ăn một miếng.

Hai giây sau.

—Phi, cái mùi vị quái quỷ gì vậy.

Thực ra mùi vị của hai món ăn cũng khá đặc sắc, nhưng đối với một con quỷ chưa từng ăn qua đồ ăn nào đó mà nói, ngoại trừ kỳ lạ ra, y không tìm được tính từ nào khác để hình dung.

Càng ăn, sắc mặt con quỷ nào đó càng lúc càng khó coi.

Đồng thời, y càng hoài niệm khoảng thời gian lúc y còn là một con quỷ, lúc mà y không cần ăn không cần mặc và ngủ.

….

Khoảng nửa giờ sau.

Giải quyết vấn đề ấm no xong, con quỷ nào đó với sắc mặt khó coi lập tức đặt đũa xuống, tính tiền, rồi đứng dậy rời đi.

Liêu Minh ngoan ngoãn đi theo sau Tư Hàng, muốn nói lại thôi.

Ra khỏi quán ăn, bên tai yên tĩnh được một chút, sắc mặt Tư Hàng cũng hơi dịu đi.

Thấy sắc mặt sư phụ nhà mình đã dễ nhìn hơn một chút, Liêu Minh bèn nhanh chóng mở miệng nói: “Sư phụ lúc nãy con nghe thấy…”

Không đợi Liêu Minh nói hết, chỉ nghe Tư Hàng lạnh nhạt nói: “Tôi biết rồi.”

Liêu Minh sững ra.

Liêu Minh hơi sửng sốt, sau đó rất nhanh cậu đã khôi phục lại tinh thần, hai mắt cậu sáng rực nói: “Vậy bây giờ chúng ta đi bắt quỷ sao sư phụ?”

Vẻ mặt Tư Hàng không chút biểu cảm trả lời: “Không”.

Liêu Minh chớp chớp mắt, ngây ngốc.

Liêu Minh tỏ ý hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta đi đâu hả sư phụ?”

Tư Hàng không trả lời.

Tư Hàng cúi đầu, mặt không đổi sắc nhìn bộ quần áo hai ngày không thay, nhíu mày.

Bởi vì gần hai ngày không tắm rửa cũng không thay quần áo, cho nên hiện tại cả người y có chút không thoải mái.

Một sự khó chịu không có từ nào để diễn tả.

Mặc dù y đã cố gắng hết sức để bỏ qua sự khó chịu trên cơ thể, nhưng vẫn vô ích. Có vẻ như không có giải pháp nào khác ngoại trừ đến nhà của Kim Chí Quốc để tắm.

Mặt Tư Hàng trầm xuống, y không kiên nhẫn chậc lưỡi một tiếng.

….Làm con người thật là phiền.

Nhìn xong, Tư Hàng lạnh lùng ngẩng đầu lên.

Tư Hàng: “Đi.”

Liêu Minh vô thức hỏi: “Đi đâu?”

Tư Hàng vẫn như cũ không trả lời.

Liêu Minh nghi hoặc không hiểu đi theo.

Dựa theo ký ức trong đầu của Kim Chí Quốc, một người một quỷ đón xe đi đến phố Bình Hòa.

Chính xác mà nói, phải là đến nơi ở của Kim Chí Quốc.

Lúc này, một người một quỷ đứng trước một cửa hàng cũ kĩ, im lặng không nói một lời nhìn cửa hàng thật lâu.

Cửa hàng vừa cũ vừa đổ nát, cửa cuốn phủ đầy gỉ đỏ, mà hai bên cửa cuốn hoen gỉ dán dày đặc đủ các loại quảng cáo nhỏ.

Cái gì mà thông tắc cống, mở khóa nhanh chóng, miễn phí, quý cô cô đơn 18 tuổi trò chuyện miễn phí với bạn …

Đúng, không sai.

Đây là cửa hàng của Kim Chí Quốc, hoặc có thể nói là nơi ở của Kim Chí Quốc.

Bởi vì nơi này hẻo lánh, lại rất cũ kỹ, cho nên phí mặt bằng cực kỳ rẻ, hầu như ngang với nhà cho thuê bình thường, thậm chí còn thấp hơn một chút so với nhà cho thuê bình thường.

Cũng vì điều này, Kim Chí Quốc dứt khoát thuê lại chỗ này, để làm nơi ở của mình.

Cũng bởi vì quá hẻo lánh, vì vậy căn bản không có người đi đường nào đi ngang qua. Đã không có người qua đường đi qua, thì khỏi nói đến khách hàng.

Vì vậy, vào ban ngày, Kim Chí Quốc vẫn dựng quầy hàng bên đường để lừa đảo ... À không, bói toán.

Nhìn cửa hàng nghèo nàn hay nói là nơi ở của Kim Chí Quốc này, cũng không có gì khó hiểu vì sao Kim Chí Quốc lại liều mạng như vậy, dù phải mạo hiểm cả tính mạng cũng vẫn gỡ những lá bùa Chân Võ Thần Phù trên quan tài xuống.

Liêu Minh ngước mắt nhìn cửa hàng, sau đó lại quay đầu nhìn bốn phía một vòng, tiếp đó, cậu ngốc nghếch hỏi: “Sư phụ à, nơi này là…”

Tư Hàng không trả lời, trực tiếp lấy chìa khóa từ trong túi áo ra.

Liêu Minh sững sờ.

Liêu Minh liếc nhìn chiếc chìa khóa, rồi nhìn chiếc cửa cuốn gỉ sét, chợt hiểu ra điều gì đó.

Liêu Minh kinh ngạc nói: “....Đây là cửa hàng của sư phụ sao?”

Lúc biết đây là cửa hàng của sư phụ nhà mình, cũng không biết vì sao, trong mắt Liêu Minh, cửa hàng tồi tàn và đổ nát trước mặt đột nhiên trở nên cao cấp hơn nhiều.

Tiếp đó, Liêu Minh lại đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.

Chỉ thấy hai mắt cậu sáng rực nói: “Hèn gì, sư phụ cố ý trở về cửa hàng, là muốn lấy đồ dùng sao?”

Tư Hàng cũng không quay đầu lại: “Không phải”.

Liêu Minh không hiểu: “Vậy thì là để làm gì?”

Tư Hàng: “Tắm.”

Liêu Minh mơ hồ: “....À?”

….Ở đây có thể tắm sao?

Cùng thời gian đó.

Tư Hàng tra chìa khóa vào ổ khóa, sau đó y cúi người xuống kéo cánh cửa cuốn lên.

Sau khi cánh cửa cuốn hoen gỉ được kéo lên, khung cảnh bên trong cửa hàng cũng đồng thời hiện ra trước mắt một người một quỷ.

Cảnh tượng bên trong cửa hàng xem ra còn nghèo nàn hơn ở bên ngoài cửa hàng.

Bên trong cửa hàng hoàn toàn không có trang trí, bốn phía đều là tường bê tông trơ trụi, cũng không có gạch lát nền.

Đèn dùng để thắp sáng trên đỉnh đầu cũng chỉ là bóng đèn sợi đốt loại hai đồng, không có chụp đèn.

…Chẳng trách tiền thuê lại rẻ như vậy.

Nhìn thoáng qua, cả cửa hàng chẳng có gì ngoại trừ một cái giường và một cái ghế, còn có mấy bộ quần áo cũ và cả bữa tối của “thằng nhóc” Kim Chí Quốc kia.

Nghèo nàn đến đáng sợ.

Còn về cơm ăn của “thằng nhóc” kia, cũng là mấy thứ bày biện ở quầy bói toán của Kim Chí Quốc, mấy món đồ chơi dùng để gạt người.

Tư Hàng khẽ liếc nhìn cảnh tượng trong cửa hàng, rồi tiện tay chọn một bộ quần áo trong số ít bộ quần áo kia ới vẻ mặt chán ghét, mang vào phòng tắm.

Liêu Minh ngoan ngoãn ngồi trên ghế ở bên ngoài, đợi sư phụ nhà mình tắm rửa xong.

………….

Một lát sau.

Tư Hàng đứng trong phòng tắm chật hẹp, chỉ thấy y nhìn chằm chằm xà phòng trơn bóng nhơn nhớt trong tay một lúc, rồi cúi đầu nhìn thứ mềm nhũn đang treo giữa hai chân mình, sau đó, rơi vào trầm mặc.

Y thực sự không muốn rửa thứ đồ chơi này.

Cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt hết, chỉ là ghét bỏ thôi.

Giờ phút này.

Ở bên ngoài phòng.

Liêu Minh ngồi một lúc lâu cũng chưa thấy sư phụ nhà mình ra khỏi phòng tắm, không nhịn được nghi hoặc hỏi: “....Sư phụ vẫn chưa xong sao?”

Một giọng nam thiếu kiên nhẫn vang lên từ phòng tắm: “Im miệng.”

Liêu Minh ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Liêu Minh ngồi trên ghế, nhìn nhìn ngón tay mình, vẻ mặt ủy khuất.

Sao tâm trạng của sư phụ lại không tốt nữa vậy.

Chương kế tiếp