Sau Khi Bật Nắp Quan Tài Ra, Ta Bắt Đầu Bắt Quỷ Kiếm Tiền

Chương 16

Editor: Phụng

Tư Hàng rũ mắt, trầm mặc im lặng nhìn “cây đồ chơi” đó một hồi, sau đó lạnh nhạt thu hồi ánh mắt.

Y quyết định xem như món đồ chơi đó không tồn tại.

Tư Hàng với sắc mặt khó coi tắm rửa, sau đó đứng trước gương cạo râu.

Đã mấy ngày rồi Kim Chí Quốc không cạo râu, nên râu cũng mọc dài rồi, sờ vào thật là không thoải mái.

Lúc đứng trước gương cạo râu, mỗi lần cạo, y đều không nhịn được lặp lại câu nói: “….Làm người thật phiền” ở trong lòng.

Tắm rửa, cạo râu xong hết, cả “người” Tư Hàng bỗng sảng khoái dễ chịu. Cảm giác khó chịu không diễn tả được bằng lời kia cũng không còn tồn tại nữa, mà biến mất không tung tích.

Sau đó, Tư Hàng lại không nhịn được lặp lại một câu kia ở trong lòng.

—Làm người thật phiền.

Vừa phải tắm rửa vừa phải ăn cơm uống nước, vừa phải thay quần áo cạo râu….

Khiến cho tâm tình của con quỷ nào đó thật là buồn bực.

Tỉ mỉ nghĩ thì, làm quỷ thật là tốt.

Không cần ăn không cần mặc không cần mua nhà, đi đâu cũng không cần ngồi xe, trực tiếp bay đi là được. Hơn nữa quan trọng là, lúc “đi” trên đường, người thấy người sợ, hầu như không ai dám đụng tới y.

Trừ những tên đạo sĩ mũi trâu kia ra, quỷ hầu như không có kẻ địch.

* Tên đạo sĩ mũi trâu: thường dùng để gọi các Đạo Sĩ với ý miệt thị, vì họ thường búi một búi tóc ở giữa đầu trông giống như cái Lỗ Mũi con Trâu vậy, nên thường bị gọi là: "Tên đạo sĩ mũi trâu!"

Aizzz.

—Làm người thật phiền!!!!

Đen mặt tắm rửa xong, Tư Hàng thay một bộ quần áo sạch sẽ bước ra khỏi phòng tắm.

Liêu Minh đang ngồi bên ngoài phòng tắm lập tức háo hức nhìn sang.

Mặc dù Liêu Minh không nói lời nào, nhưng trong ánh mắt chờ mong của cậu lại ẩn ẩn hiện ra điều cậu muốn nói.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Tư Hàng nhẹ nhàng quét mắt nhìn Liêu Minh nói: “Đi thôi.”

Liêu Minh đứng dậy khỏi ghế, đi theo sau lưng y.

Liêu Minh ngoan ngoãn hỏi: “Đi đâu vậy sư phụ?”

Tư Hàng cũng không quay đầu lại đáp: “Bắt quỷ.”

Dứt lời, chỉ thấy giọng y hơi khựng lại, rồi sửa lại câu nói vừa rồi của mình.

Tư Hàng sửa lại nói: “Không…kiếm tiền.”

Hai người đứng dậy rời khỏi cửa hàng, quay người liền đi.

Đi được hai bước, Liêu Minh chỉ vào cánh cửa cuốn đang mở toang, nhịn không được nghi hoặc hỏi sư phụ nhà mình: “Cái đó….sư phụ không khóa cửa sao? Nếu có trộm vào thì sao?”

Tư Hàng biểu tình ghét bỏ: “Có cái gì để trộm chứ.”

Trong nhà của Kim Chí Quốc, ngoại trừ “thân xác” của Kim Chí Quốc ra, thì không có gì đáng tiền cả.

Không đúng.

Trong nhà Kim Chí Quốc chẳng có gì đáng tiền cả.

Liêu Minh ngây ngốc vâng một tiếng.

….Hình như nói cũng phải.

……

Năm phút sau, một người một quỷ rời khỏi phố Hòa Bình, đi đến bên con đường lớn, chuẩn bị bắt xe đến biệt thự bắt quỷ.

À không, là kiếm tiền.

Một người một quỷ đứng ở bên đường bắt xe, trong lúc chờ xe, Liêu Minh không nhịn được tò mò hỏi sư phụ nhà mình: “Sao sư phụ biết được là ở đâu?”

Tư Hàng không trả lời.

Liêu Minh đã sớm quen với tính cách lạnh nhạt của sư phụ nhà mình, nên với thái độ này của Tư Hàng, cậu cũng không ngoài ý muốn. Cậu nhiệt tình tiếp tục hỏi: “Sư phụ có biết là quỷ như nào không?”

Tư Hàng vẫn không trả lời.

Mặc dù sư phụ nhà mình vẫn không trả lời, nhưng Liêu Minh vẫn tiếp tục kiên trì đứng bên cạnh nói: “Nếu nhà đó quăng ra 2 triệu tệ để treo thưởng cho việc trừ ma thì chắc con quỷ đó rất lợi hại đi? Có khi nào rất khó đối phó không sư phụ?”

Liêu Minh ở bên cạnh lo lắng sốt ruột, nói huyên thuyên.

Cuối cùng Tư Hàng không nhịn được, lạnh lùng liếc nhìn Liêu Minh một cái.

Liêu Minh lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Một người một quỷ đứng ở bên đường lớn không động đậy, không bao lâu sau, một chiếc taxi màu đỏ dừng lại cạnh bọn họ.

Tài xế ở ghế lái kéo cửa sổ xuống, hỏi: “Hai vị có muốn lên xe không?”

Liêu Minh cũng không nghĩ ngợi nói: “Muốn.”

Liêu Minh lên trước mở cửa xe, lúc cậu vừa định ngồi vào bên trong, tài xế ngồi ở trước tiện miệng hỏi: “Hai vị muốn đi đâu?”

Liêu Minh trả lời: “Biệt thự phía bên kia.”

Tài xế cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục hỏi: “Là biệt thự nào?”

Nhớ lại những lời cậu nghe được ở quán ăn lúc sáng, Liêu Minh có chút không chắc chắn trả lời: “Hình như gọi là cái gì Tề, chính là cái biệt thự ồn ào chuyện ma quỷ gần đây đó.”

Khi nghe thấy những lời đó, khuôn mặt của tài xế đông cứng lại. Thái độ của anh ta đột ngột thay đổi.

Chỉ thấy tài xế vội lật mặt như lật bánh tráng, người tài xế với thái độ hoà hảo dễ gần vừa nãy đột nhiên biến sắc, thô bạo nói: “Đi xuống đi, không chở! Tìm người khác đi!”

Liêu Minh há hốc mồm.

Liêu Minh quay người xuống xe, người tài xế giống như sợ Liêu Minh sẽ đuổi theo, khởi động xe liền chạy.

Trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng chiếc xe đâu nữa.

Nhìn hướng taxi rời đi, một lúc lâu Liêu Minh vẫn chưa hoàn hồn.

………….

Mấy chiếc taxi tiếp theo cũng giống vậy, lúc đầu vẫn còn tốt, nhưng sau khi nghe thấy nơi hai thầy trò bọn họ muốn đến là biệt thự của nhà họ Tề, tài xế lập tức thay đổi thái độ, bảo bọn họ xuống xe.

Sao có tiền cũng không chịu lấy vậy???

Dưới sự truy hỏi của Liêu Minh, cuối cùng cũng có một tài xế nói rõ nguyên do.

Người tài xế đó sờ mặt nói: “Người bạn nhỏ, không phải là tôi có tiền mà không chịu kiếm, chỉ là nơi đó quả thực quá không bình thường! Lúc trước có hai anh em trong nghề chúng tôi, chở khách qua đó một lần, lúc đi thì cũng không sao, ai biết sau khi trở về liền gặp xui xẻo. Một người thì bị cướp, toàn bộ đồ vật trên người đều bị cướp sạch, còn người kia thì bị tai nạn xe, bị người ta đụng gãy chân, giờ vẫn còn đang nằm ở bệnh viện chưa ra! Hai người này lúc trước vẫn đang rất tốt, chưa từng xảy ra chuyện gì, kết quả vì chở khách đến nơi quỷ quái đó mà gặp phải chuyện như vậy!”

Nói xong, vị tài đó liền quay người khởi động xe chạy đi.

Liêu Minh hoang mang đứng ngay tại chỗ, cậu có chút bất đắc dĩ quay đầu nhìn về phía sư phụ nhà mình.

Liêu Minh hỏi: “Sư phụ, bây giờ phải làm sao ạ?”

Tư Hàng đứng tại chỗ, nheo mắt lại.

Anh hỏi: “Con đường ở phía trước biệt thự tên là gì?”

Liêu Minh lấy điện thoại ra, cúi đầu tìm kiếm.

Tìm xong, Liêu Minh ngẩng đầu nói: “Là đường Thiên Dương.”

Tư Hàng: “Đến đường Thiên Dương.”

Liêu Minh ngây người, rất nhanh cậu đã phản ứng lại.

Liêu Minh hỏi: “...Sư phụ, chúng ta đến đường Thiên Dương trước, rồi mới đi đến biệt thự sao ạ?”

Tư Hàng lạnh lùng nhìn Liêu Minh một cái rồi thu hồi ánh mắt.

Nhìn ánh mắt ghét bỏ của sư phụ nhà mình, Liêu Minh cúi đầu im lặng không nói nữa.

Được rồi, vừa rồi cậu đã nói lời thừa thãi rồi…

Lần này sau khi đặt đích đến là đường Thiên Dương, hai thầy trò bọn họ không gặp phải tình trạng như lúc nãy: không có xe nào chịu đi.

Hai mươi phút sau, một người một quỷ đã đến nơi.

Biệt thự yên tĩnh cô đơn, lộ ra một cảm giác đáng sợ.

Rõ ràng là giống với căn biệt thự mà Kim Chí Quốc nhìn thấy trước đây, nhưng giờ nó lại mang đến cho người ta một cảm giác hoàn toàn khác.

Lúc trước, khi Kim Chí Quốc đến đây, biệt thự này vẫn còn có chút hơi người.

Nhưng bây giờ, chút hơi người đó đã biến mất không còn tăm hơi, chỉ còn sót lại quỷ khí lạnh lùng và đáng sợ.

Cả căn biệt thự giống như bị thứ gì đó bao phủ, cực kỳ u ám.

Nói là nhà ma, sợ rằng cũng sẽ có người tin.

Nhìn căn biệt thự khiến người ta rợn gáy ở phía trước, Liêu Minh không nhịn được sợ hãi lùi về sau nửa bước, co rút ở phía sau sư phụ nhà mình.

Núp ở phía sau sư phụ nhà mình, cảm giác sợ hãi trong lòng Liêu Minh đã giảm đi rất nhiều.

Phía Tư Hàng bên này.

Chỉ thấy y ngước mắt lên, im lặng không nói nhìn chằm chằm biệt thự một lúc, sau đó y thu hồi ánh mắt, chuẩn bị trực tiếp bước chân vào bên trong.

Vào lúc y chuẩn bị bước vào, nhân viên bảo vệ đứng cạnh lối vào biệt thự đã ngăn y lại.

Bảo vệ đi lên phía trước nhìn, thấy lại là “Kim Chí Quốc” biểu tình của bảo vệ rất chi là kinh ngạc.

Bảo vệ với biểu tình quái dị nói: “Sao lại là anh?”

Đối với những kẻ muốn đến đây để lừa gạt, kết quả đều là đám giang hồ bịp bợm bị anh ta vạch trần, ít nhiều anh ta cũng có chút ấn tượng. Mà trong số đó, người mà anh ta có ấn tượng sâu nhất, có lẽ không ai khác ngoài Kim Chí Quốc người này.

Do lần trước sau khi nhìn thấy thiên sự thật dán một tấm bùa chú định thân lên trên trán của anh ta, Kim Chí Quốc cũng bắt chước học theo, lấy từ trong túi ra một tờ giấy định dán vào trán của anh ta.

Trong miệng còn nói: “Không phải người vừa nãy chỉ dán một tờ giấy lên trán của anh thôi hay sao, ông ta biết tôi cũng biết.”

Thế là, anh ta liền nhớ rõ Kim Chí Quốc.

Nhìn thấy gương mặt “quen thuộc” của Kim Chí Quốc, trong đầu anh ta lập tức hiện lên bốn chữ giang hồ bịp bợm.

Nhìn thấy “Kim Chí Quốc” lại chạy đến đây để lừa gạt, biểu tình của bảo vệ là chán ghét.

Nhưng mà nói lại cũng có chút kỳ quái, rõ ràng người trước mặt này giống hệt với tên giang hồ bịp bợm đến lần trước, nhưng anh ta lại có cảm giác không giống lắm.

Lúc trước, khi đến đây, nhìn thì là bộ dáng nghèo nàn khốn khổ, miệng lưỡi trơn tru linh hoạt. Nhưng hiện giờ, anh ta không còn cảm giác được bộ dáng miệng lưỡi linh hoạt đó của Kim Chí Quốc nữa, không chỉ như thế, còn khiến anh ta có chút sợ hãi.

…..Là ảo giác của anh ta sao?

Bảo vệ nhìn “Kim Chí Quốc”, trong lòng có chút khó hiểu.

Nhưng mà rất nhanh, bảo vệ đã quăng sự nghi hoặc này ra khỏi sau đầu.

Dù lần này Kim Chí Quốc mang lại cho anh ta cảm giác không giống với lần trước thì sao? Giang hồ bịp bợm thì vẫn là giang hồ bịp bợm !

Đã nhận định “Kim Chí Quốc” là tên giang hồ bịp bợm rồi nên bảo vệ cũng không cần nghĩ nói: “Lại đến đây gạt người sao? Đi đi đi, đi qua một bên, tôi tuyệt đối không để anh đi vào trong.”

Chỉ thấy Tư Hàng vẫn chưa lên tiếng, thì Liêu Minh ở phía sau y đã không hài lòng nói: “Anh nói bậy cái gì đấy, sư phụ của tôi đến đây để bắt quỷ.”

Nhìn Liêu Minh bất mãn ở phía sau Tư Hàng, bảo vệ vui như nở hoa.

Bảo vệ đưa tay chỉ chỉ Liêu Minh, vui vẻ nói: “Mới có mấy ngày, mà thu nhận đồ đệ luôn rồi? Không phải là thấy đại sư người ta dắt đệ tử theo sau nên anh cũng quay về học theo nhận đồ đệ đấy chứ?”

Tư Hàng hơi cau mày.

Còn chưa đợi Tư Hàng lên tiếng, Liêu Minh đứng ở phía sau y đã phẫn nộ: “Là tôi chủ động tìm đến sư phụ để bái sư, xin sư phụ thu nhận tôi!”

Nghe vậy, bảo vệ thở dài một hơi.

Sau đó, bảo vệ nói với Liêu Minh bằng giọng điệu nghiêm túc: “Cũng không biết anh ta đã cho cậu uống bùa mê thuốc lú gì nữa? Nhưng người sư phụ này của cậu, chỉ là một tên giang hồ bịp bợm thôi.”

Trong lúc bảo vệ tận tình khuyên bảo Liêu Minh, để Liêu Minh sớm cắt đứt quan hệ với “Kim Chí Quốc”, cuối cùng Tư Hàng cũng mở miệng.

Chỉ thấy gương mặt y lạnh lùng, không chút biểu cảm nói: “Tránh ra.”

Nghe vậy những lời đang nói của bảo vệ đông cứng lại, bảo vệ kinh ngạc nhìn Tư Hàng.

Đại khái là không ngờ đến, “Kim Chí Quốc” đã bị anh ta phát hiện ra là một tên giang hồ bịp bợm, vậy mà vẫn có thái độ cứng như vậy.

Bảo vệ thu lại vẻ mặt tươi cười, nghiêm túc.

Bảo vệ vẫn nói câu nói cũ: “Chỉ cần anh có thể chứng minh được thân phận thiên sư của mình ở ngày tại đây, tôi sẽ không nói hai lời, lập tức cho anh đi vào.”

Bảo vệ vừa nói xong, Tư Hàng đã lộ ra vẻ mặt cực kỳ chán ghét.

Tư Hàng đen mặt hỏi lại: “Ai là thiên sư ?”

Liêu Minh im lặng đứng sau lưng y, không nói gì vội lùi ra xa một chút.

Sư phụ cậu….ghét nhất là có người gọi thầy ấy là thiên sư.

Chỉ là bảo vệ không biết điều này, thậm chí anh ta còn tự cho là bản thân thông minh, tưởng rằng Tư Hàng chột dạ, mới chủ động phủ nhận thân phận thiên sư của mình.

Bởi vậy, bảo vệ không một chút do dự chế nhạo nói: “Nếu đã không phải là thiên sư, vậy anh đến đây để làm gì? Người ta đã nói rõ ràng rồi, là muốn tìm thiên sư đến giúp đỡ…”

Chỉ thấy bảo vệ còn chưa kịp nói ra hai chữ trừ tà, Tư Hàng đã lạnh lùng đưa tay ra, bóp lấy cổ bảo vệ.

Bảo vệ không chút phòng bị, nên không kịp tránh đi.

Đợi đến khi hồi hồn lại, phản ứng đầu tiên của bảo vệ là lập tức kéo tay của Tư Hàng ra.

Sau đó cũng không biết vì sao, thân là bảo vệ xuất thân từ quân đội, nhưng anh ta lại không thể lay chuyển được “Kim Chí Quốc” không có tí da thịt nào trước mặt mình.

Tư Hàng bất động đứng tại chỗ, gương mặt y lạnh lùng, lực đạo trên tay dùng hết 10 phần, gần như không để lại một chút chỗ trống.

Tư Hàng bóp cổ bảo vệ, giọng điệu bình tĩnh.

Chỉ nghe thấy Tư Hàng mặt không biểu cảm nói: “Nếu còn để tôi nghe thấy 2 chữ này thêm lần nữa, tôi sẽ chỉnh chết anh.”

Ba chữ chỉnh chết anh Tư Hàng nói cực kỳ nhẹ nhàng, giọng điệu y cũng cực bình tĩnh.

Nhưng bảo vệ không dám xem thường.

Bởi vì từ lực đạo ở cổ có thể nhìn ra được…Kim Chí Quốc sẽ bóp chết anh ta thật.

Chương kế tiếp