Sau Khi Bật Nắp Quan Tài Ra, Ta Bắt Đầu Bắt Quỷ Kiếm Tiền

Chương 17

Editor: Phụng

Bảo vệ đỏ mặt tía tai, điên cuồng giãy giụa trong tay Tư Hàng. Trong nháy mắt bảo vệ gần như không thể hô hấp dưới bàn tay lạnh lẽo của y, Tư Hàng mới chậm rãi buông tay ra.

Liêu Minh đứng sau Tư Hàng nhìn thấy toàn bộ quá trình vô thức nuốt nước bọt.

Quá đáng sợ rồi.

Sau khi được thả tự do, bảo vệ sờ lấy cổ của mình, không ngừng hô hấp.

Sờ chiếc cổ bị bóp in lằn 5 ngón tay của mình, bảo vệ chỉ cảm thấy trong lòng sợ hãi.

Người này…vừa nãy muốn bóp chết anh ta thật!

Bảo vệ kinh hãi nghĩ, một tay lén lén sờ vào trong túi, chuẩn bị gọi 110 báo cảnh sát.

Chính ngay trong lúc này, trong biệt thự đột nhiên truyền đến một tiếng hét.

Bảo vệ giật mình, theo bản năng anh ta quay đầu nhìn về phía biệt thự.

Tư Hàng cũng nhìn theo hướng đó.

Liêu Minh không tự chủ được co rúm người về phía sau sư phụ nhà mình, rồi nép sát vào người sư phụ cậu một chút.

Tuy cậu chưa nhìn thấy quỷ, nhưng cả căn biệt thự này, không biết vì sao mà khắp nơi đều lộ ra một cỗ khí tức quỷ dị, khiến người ta rợn gáy.

Bảo vệ quay đầu nhìn biệt thự một cái, sau đó lại nhìn Tư Hàng ở phía sau mình, cuối cùng, anh ta cắn răng, đem việc báo cảnh sát gạt sang một bên trước, rồi quay người chạy về phía biệt thự, anh ta quyết định đi vào bên trong trước xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Còn về tên giang hồ bịp bợm này, để sau hẵng nói.

Ở bên khác.

Không còn bảo vệ, một người một quỷ không còn bị cản trở nữa.

Bảo vệ vừa đi, Tư Hàng cũng không do dự mà bước vào bên trong biệt thự, Liêu Minh thì không cần nói, đương nhiên là cậu ta phải đi theo sau sư phụ nhà mình rồi.

Sau khi bước vào biệt thự, bầu không khí ảm đạm và nguy hiểm của biệt thự trở nên nồng đậm hơn.

Liêu Minh đứng phía sau sư phụ nhà cậu ngẩng đầu nhìn về phía biệt thự cách đó không xa, chỉ thấy cậu cảm thấy rợn tóc gáy, nổi da gà khắp nơi.

Liêu Minh sờ sờ cánh tay của mình, nép vào sau lưng sư phụ nhà mình co rút người lại.

Sau khi trốn ở sau lưng sư phụ, Liêu Minh mới cảm thấy yên tâm một chút.

Tiếp đó, Liêu Minh đột nhiên nghĩ ra điều gì, cậu nghi hoặc không hiểu hỏi: “...Sư phụ, con có chút không hiểu, lúc trước khi chúng ta bắt xe, không phải là có tài xế nói anh em cùng ngành với anh ta chỉ vì chở khách đến chỗ này, sau khi trở vể liền gặp xui xẻo sao? Nhưng người vừa rồi nhìn qua nào giống bị gì đâu?

Tư Hàng không ngước mắt lên, đơn giản nói: “Dương khí của anh ta nhiều.”

Người bảo vệ kia từng làm lính, đương nhiên là dương khí trên người bình thường người không thể so được với dương khí trên người anh ta được.

Chỉ cần dương khí đủ mạnh, thì ma quỷ không thể đến gần.

Nghe nói vậy, Liêu Minh mới chợt hiểu ra.

Liêu Minh: “Thì ra là như vậy…”

Nói xong, giọng điệu Liêu Minh xoay chuyển. Chỉ thấy cậu lại hỏi tiếp: “Sao dương khí trên người anh ta lại nhiều như vậy?”

Tư Hàng dừng chân lại, y quay đầu nhàn nhạt liếc nhìn Liêu Minh một cái.

Liêu Minh im bặt, ngậm miệng lại.

Liêu Minh có chút uất ức.

Cậu…cậu tò mò thôi mà .

………..

Từ lối vào của biệt thự đến nhà chính của biệt thự có một khoảng cách nhỏ.

Mặc dù không xa, nhưng cũng không gần.

Tư Hàng nhàn nhã đi về nhà chính của biệt thự, dáng vẻ đó của y, không có chút gấp gáp nào cả.

Giống như hoàn toàn không nghe thấy tiếng hét lúc nãy.

Bảo vệ đã đi vào nhà chính được một lúc rồi, nhưng thầy trò bọn họ vẫn còn đang bước lững thững ở trên đường.

Nhìn dáng vẻ không gấp gáp của sư phụ nhà mình, Liêu Minh không nhịn được hỏi: “...Sư phụ, thầy không qua đó xem trước ạ?”

Tư Hàng lạnh lùng hỏi lại: “Không phải là hiện giờ chúng ta đang đi qua đó sao?”

Liêu Minh nhỏ giọng nói: “Nhưng…nhưng mà, sư phụ, chúng ta đi như vậy cũng quá chậm rồi, đợi đến lúc đến nơi, đã xảy ra chuyện rồi thì phải làm sao?”

Càng nói, âm thanh của Liêu Minh càng nhỏ.

Sau đó, chỉ thấy Tư Hàng mắt cũng không ngước lên nói: “Có liên quan gì đến tôi.”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Giọng Liêu Minh cứng lại, sau đó cậu chợt nhớ ra.

À đúng rồi, cậu quên mất, sư phụ nhà cậu là quỷ.

….Quỷ, sao có thể đặt tính mạng của con người vào trong mắt chứ?

Nhưng sau đó, Liêu Minh đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Liêu Minh nghĩ nghĩ, nói: “Nhưng mà sư phụ, nếu như chủ nhà chết rồi, vậy không phải là chúng ta sẽ không lấy được 2 triệu tệ hay sao? Mấy chục đồng tiền xe vừa nãy cũng lãng phí rồi…..?”

Nghe vậy, bước chân Tư Hàng khựng lại.

Tư Hàng từ từ quay đầu lại, nhìn Liêu Minh một cái.

Liêu Minh vô tội chớp chớp mắt.

Tư Hàng trầm mặc.

Tư Hàng im lặng một lúc, rồi thu hồi ánh mắt lại.

Chỉ thấy y tăng nhanh bước chân, đi về phía nhà chính.

Rất nhanh, một người một quỷ đã đi đến trước mặt nhà chính.

Mà trong lúc Liêu Minh không muốn nghĩ đến chuyện bước vào bên trong, Tư Hàng đang đi trước mặt cậu đột nhiên dừng chân lại.

Chỉ thấy Tư Hàng đột ngột dừng lại, nhìn về phía cổng lớn.

Liêu Minh đi theo sau sư phụ nhà cậu lo lắng suốt nãy giờ thấp giọng hỏi: “....Sao vậy sư phụ?”

Tư Hàng cau mày, không nhúc nhích.

Y đứng ngay tại chỗ, im lặng nhìn chằm chằm vào cánh cửa trong một lúc, rồi mới từ từ thu hồi ánh mắt lại.

Sau đó, y đứng ngay ở cửa không nhúc nhích.

Liêu Minh đứng ngay sau lưng sư phụ nhà cậu, đợi một lúc lâu cũng không thấy sư phụ mình đi tiếp, cậu hoài nghi không hiểu hỏi: “....Sư phụ, thầy không vào trong sao?”

Giọng Tư Hàng lạnh nhạt: “Không.”

Mặc dù Liêu Minh không hiểu, nhưng cậu ngoan ngoãn nghe lời, đứng tại chỗ cùng với sư phụ nhà mình.

Một người một quỷ quan sát phòng khách tầng một của biệt thự thông qua cánh cửa mở rộng.

Trong phòng khách tầng một có 6 người, một người là người bảo vệ mà vừa nãy bọn họ nhìn thấy, một người khác là vị thiên sư mà lần trước Kim Chí Quốc gặp qua.

Không sai.

Chính là vị thiên sư mà Kim Chí Quốc học theo người ta dán bùa lên trán của bảo vệ.

Tiếp theo, là tiểu đồ đệ 10 tuổi của vị thiên sư đó.

Tiếp đó nữa là một phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng, một người đàn ông trung niên cao lớn vạm vỡ và một cậu thanh niên.

Hình dáng của người đàn ông trung niên và người thanh niên có chút giống nhau, chắc là có quan hệ huyết thống với nhau.

Mà người cuối cùng, cũng chính là chủ của ngôi biệt thự này.

Thân thể của người đàn ông trung niên ấy bị chiếm hữu bởi con ác quỷ kia.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, thì người đàn ông trần truồng/ đang không ngừng vùng vẫy bị trói trên bàn ăn bằng đá cẩm thạch trong phòng khách này, chính là “ông chủ giàu có bị ma nhập” mà một vị khách hàng cũ đã nói với Kim Chí Quốc trước khi hắn ta bị Tư Hàng nhập.

Tư Hàng liếc nhìn sắc mặt xanh đen của ông chủ giàu có đang nằm trên bàn cẩm thạch một cái, rồi chậm rãi thu hồi ánh mắt.

Sau đó y hướng ánh nhìn về phía người thanh niên đang đứng lặng lẽ bên chiếc bàn đá cẩm thạch.

Chỉ thấy người thanh niên cao lớn kia đứng im không nhúc nhích bên bàn ăn, chỉ yên lặng đứng ở một bên, mà sắc mặt người thanh niên lộ ra vẻ nhợt nhạt tái xanh như của người bệnh.

Dưới góc nhìn của Tư Hàng, hai mắt của người thanh niên kia, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên trên bàn đá cẩm thạch, nhưng ánh mắt của cậu ta, lại không tập trung nhìn trên người đàn ông trung niên.

Hai mắt của cậu ta một mảng tối tăm, đờ đẫn, không hề có hình bóng của người đàn ông trung niên, ánh mắt này, không phải tò mò, mà giống như đang cố tình ngụy trang.

Giống như chủ nhân của nó đang che giấu điều gì đó.

……Che giấu?

Tư Hàng híp mắt nhìn người thanh niên một hồi, rồi khẽ nhướng mày.

Y nhẹ nhàng đánh giá người thanh niên trẻ một lúc, sau đó chuyển ánh nhìn về chiếc bàn đá cẩm thạch.

Chỉ thấy trên bàn đá bày một chiếc bàn tế đơn giản, trên bàn thờ có một số đồ vật. Có gạo nếp, tiết gà, đàn hương, bát không và một tờ giấy đỏ ghi sinh thần bát tự.

Tư Hàng nhẹ nhàng quét một vòng lên những đồ vật trên bàn tế, chỉ thấy y đột nhiên hiểu ra.

Những thứ này, Tư Hàng y đã quá quen thuộc rồi.

Trong lúc y chưa bị phong ấn vào trong quan tài, có biết bao tên đạo sĩ mũi trâu dùng mấy món đồ chơi này để đối phó y chứ.

Đương nhiên, đối với y mà nói cũng chỉ vô dụng thôi.

Sau khi xem xong, rốt cuộc Tư Hàng cũng nhìn về phía thiên sư đang đứng ở giữa phòng khách tầng một.

Chỉ thấy vị thiên sư đó mặc chiếc áo bào đơn giản tối màu, tay cầm một thanh kiếm gỗ đào, lúc này, ông ta đang niệm chú với linh hồn ác quỷ đang không ngừng vùng vẫy và cắn phá chiếc bàn ăn bằng đá cẩm thạch, hình như là đang niệm khẩu quyết.

Phía sau thiên sư có một cậu bé khoảng 10 tuổi đứng đó, đó là đệ tử nhỏ tuổi của vị thiên sư. Vị tiểu đệ tử đó cũng mặc một chiếc áo bào nhỏ giống sư phụ nhà mình, nhìn vô cùng đáng yêu.

Nhưng ở trong mắt Tư Hàng…chỉ có ghê tởm.

Tư Hàng chăm chú nhìn hai người một lớn một nhỏ, chỉ thấy y đột nhiên lộ ra biểu tình cực kỳ ghê tởm.

Nhìn vào bọn họ lẫn mấy thứ đồ của bọn họ, y liền thấy ác cảm.

Không cần biết đã trải qua bao nhiêu năm, chỉ cần nhìn thấy những món đồ chơi đó của thiên sư, y liền cảm thấy khó chịu.

Tư Hàng bình tĩnh tính toán một chút trong lòng.

Lúc Kim Chí Quốc rời khỏi đây đi đến núi Thanh Thành, là ngày 20.

—Nhưng bây giờ đã là ngày 23 rồi.

Như vậy, có thể nói…..đã tròn 3 ngày rồi, vậy mà vị thiên sư nổi tiếng này vẫn chưa xử lý được con quỷ này.

Hừ, vô dụng.

Ngay lúc Tư Hàng cười lạnh chế nhạo vị thiên sư kia ở trong lòng, người phụ nữ trung niên đang ngồi trên ghế sofa vẫn chưa hết hoảng loạn kia đột nhiên phát hiện ra điều gì đó.

Chỉ thấy người phụ nữ thoáng nhìn thấy 'hai người' Tư Hàng và Liêu Minh đứng bất động ở cửa, bà ta sững sờ nói: “Xin hỏi, hai người là….?”

Trong lúc người phụ nữ còn chưa nói xong, thì bảo vệ đứng bên cạnh chiếc bàn đá cẩm thạch đang liều mạng giúp vị thiên sư kia đè đôi chân của ác quỷ mới nhớ ra sự tồn tại của một người một quỷ bọn họ.

Thế là, chỉ nghe bảo vệ nghĩ cũng không thèm suy nghĩ mà nói: “Bà chủ bà đừng quan tâm, hai tên giang hồ bịp bợm này là đến cửa lừa tiền thôi! Lúc nãy bị tôi vạch trần, còn bóp cổ tôi, muốn uy hiếp tôi!”

Nghe thấy là giang hồ bịp bợm, Tôn Dung ngồi trên ghế sofa trong phòng khách lộ ra vẻ mặt thất vọng.

…Lại là kẻ bịp bợm.

Đại khái là đã gặp quá nhiều kẻ bịp bợm rồi, nên Tôn Dung cũng không còn tâm trạng tức giận nữa.

Hơn nữa bây giờ không phải là lúc để tức giận với người ngoài.

Nghĩ nghĩ, Tôn Dung khoát tay với một người một quỷ bọn họ, nhẹ nhàng nói: “ Nếu hai vị không có cách giúp đỡ trừ tà thì mời về cho, để tránh dính vào phiền phức không cần thiết.”

Tôn Dung nói xong, Tư Hàng cũng không có phản ứng gì.

Bởi vì y vốn không phải đến trừ tà.

Mà là giết quỷ.

Nhưng Liêu Minh đứng ở sau lưng sư phụ nhà cậu nghe xong liền tức giận phản bác lại: “Sư phụ của tôi không phải là giang hồ bịp bợm!”

Vừa nói xong, Liêu Minh đã nghe thấy bảo vệ cười lạnh nói: “Cái này cũng không phải tôi nói, là chính sư phụ của cậu phủ nhận bản thân mình không phải thiên sư!”

Nghe vậy, giọng Liêu Minh cũng trở nên yếu ớt hơn.

Liêu Minh càu nhàu: “Cho dù không phải thiên sư, cũng không có nghĩa là giang hồ bịp bợm…”

Bảo vệ cười khẩy, anh ta cảm thấy lời nói của Liêu Minh thật nực cười.

Đến đây trừ tà, nhưng lại không phải thiên sư, vậy không phải giang hồ bịp bợm thì là gì?

Chương kế tiếp