Sau Khi Bị Nam Chính Truyện Thế Thân Yêu Thầm

Chương 14: Có chút giống mèo nhỏ

Trên người tiểu sư huynh có hương vị rất dễ chịu, giống như tùng chi hay là cây linh sam, Du Đào cũng không thể phân biệt được, chỉ biết đó là mùi gỗ thoang thoảng hòa với không khí thanh đạm, sạch sẽ của tuyết làm cho người khác thoải mái thư giãn. 

Hơn nữa trên người hắn thật sự rất ấm áp, áo quần mùa xuân hơi mỏng nên không thể giữ ấm được, Du Đào vẫn đang run lên vì lạnh, nàng gần như không thể khống chế được mà muốn dựa gần hơn một chút để hấp thụ một chút hơi ấm.

Nhưng rốt cuộc nàng vẫn không dám làm như vậy, chỉ vùi mặt vào vai thiếu niên, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Thiếu nữ trên lưng giống như một khối băng vừa được lấy ra từ hầm băng, thậm chí hô hấp cũng không có chút độ ấm nào.

Úc Ly hơi hơi nhíu mày.

Sau khi tu vi của hắn tăng lên, cảm giác của hắn đối với thời tiết bên ngoài lạnh hay nóng đã giảm đi rất nhiều, thời tiết lạnh giá khắc nghiệt này đối với hắn chẳng là gì, nhưng lại không phải là điều mà Du Đào có thể chịu đựng được lúc này.

Chưa kể Du Đào đã ở nơi băng thiên tuyết địa này mất ba bốn canh giờ. 

Huyễn Hư Ảnh có mấy ngàn cảnh khác nhau, dưới tình huống không biết Du Đào ở cảnh nào, bọn họ chỉ có thể tìm kiếm từng cảnh và phải hao phí rất nhiều thời gian mới tìm được các nàng.

Úc Ly vốn định trực tiếp quay trở về chợt dừng một chút, lại cõng thiếu nữ đi về phía những ngọn núi phủ đầy tuyết trắng chạy thành một hàng dài vô tận.

"Tiểu sư huynh, chúng ta đi đâu vậy, không quay về sao?"

Du Đào thấy người thiếu niên không lấy ra ngọc truyền tống mà đi sâu về hướng tuyết vực nên lấy làm lạ mà hỏi hắn.

Úc Ly thần sắc bình tĩnh: "Ngọc truyền tống đã đưa cho Hoa Liên rồi."

Du Đào chớp mắt: "Nhưng nhị sư huynh đã rời đi rồi ... sao lúc nãy chúng ta không cùng trở về luôn?" 

" Ngọc truyền tống một lần truyền tống nhiều nhất chỉ được có hai người thôi."

Chuyện này thì Du Đào hiểu, tình huống của Chúc đồng học nghiêm trọng, phải đưa nàng ấy trở về trước, cho nên hiện tại khẳng định bọn họ phải đi đến pháp trận truyền tống cách đây ba trăm dặm.

Đối với chuyện này nàng không có bất mãn gì.

Ngược lại, nàng cảm thấy vô cùng vui vẻ khi có thể có nhiều thời gian hơn ở bên cạnh Úc Ly.

"Tiểu sư huynh, huynh và nhị sư huynh đã thấy được tin ta lưu lại phải không?" Nàng hỏi.

"Ừm." Úc Ly chậm rãi vận dụng linh lực truyền hơi ấm cho nàng, "Dẫn Linh Thuật mà muội lưu lại đã thu được ma linh tàn dư của ma tu kia, Cốc Vũ đã dẫn người đi điều tra."

Du Đào cong mắt, thả lỏng người nhẹ nhõm: "Thật may mắn vì đã thành công. Ta sợ hắn nhìn thấu kỹ xảo của ta rồi xóa bỏ sạch sẽ mọi tin tức mà ta lưu lại. Như vậy ta và Chúc đồng học gặp nạn mà không có ai phát hiện ra được."

Úc Ly im lặng không nói.

Trong tình huống cực đoan, với tu vi chênh lệch lớn như vậy, chạy đi gọi người hoặc trực tiếp đối đầu với ma tu đều sẽ lâm vào hiểm cảnh khó khăn không thể thoát ra được.

Tuy rằng trong ngọc lục lạc có phong ấn pháp thuật phòng ngự của hắn, một khi bị kích phát hắn sẽ biết ngay, nhưng nếu như ma tu kia dùng chướng khí có độc, không biết chừng trên người còn có những độc chất khác, nếu không chữa trị kịp thời có thể xảy ra tai nạn. Trong khoảng thời gian trước khi hắn tới không biết sẽ xảy ra chuyện nguy hiểm ngoài ý muốn gì nữa hay không?

Nàng đã làm rất tốt, không chỉ tới cứu người mà còn thiết kế để thu được ma linh của ma tu.

Chỉ là……

"Tiểu sư huynh, nếu có ma linh rồi, hẳn là rất nhanh sẽ tìm được hung thủ phải không?"

"Đúng vậy."

Linh lực của mỗi người đều là đặc thù, độc nhất vô nhị, ma tu cũng không ngoại lệ.

Nàng cười yếu ớt, thanh âm cũng vô cùng suy yếu: “Thật tốt quá, Chúc đồng học mà biết được nhất định cũng sẽ vô cùng vui vẻ.”

…… Ngu ngốc.

Úc Ly hơi rũ mắt xuống, nàng chỉ lo quan tâm đến người khác như thế nào mà hoàn toàn không nghĩ tới hoàn cảnh của mình sao?

Nàng còn chưa đạt được Trúc Cơ, không giống với Chúc Minh Ngọc, thân thể chưa qua linh khí tôi luyện, lại bị hàn khí xâm nhập vào cơ thể như vậy, cho dù trở về cũng khó tránh khỏi để lại di chứng, đối với việc tu luyện sau này sẽ vô cùng bất lợi.

Cánh tay trắng nõn của nàng đang vòng quanh người hắn, bất chợt hơi siết chặt một chút, mái tóc đen rũ xuống rơi trên đầu vai, mặt nàng vùi vào vai hắn, thanh âm của thiếu nữ nghèn nghẹn, khẽ thì thầm bên tai hắn.

"Tiểu sư huynh, ta thật..." Cánh tay trắng nõn của nàng đột nhiên siết chặt một chút, tóc đen rũ xuống rơi trên đầu vai, mặt chôn ở đầu vai, lẩm bẩm, ở bên tai hắn nhẹ nhàng nỉ non.

“Tiểu sư huynh, ta rất thích……”

(Nguyên văn: 我好喜……(Wǒ hǎo xǐ…) - trong tiếng Trung 我好喜欢你 (Wǒ hǎo xǐhuān nǐ) là "ta rất thích huynh" ở đây tác giả muốn nói là Úc Ly nghe Du Đào nói một nửa câu là nàng "thích…"nên hắn đợi nàng nói cho đủ chữ luôn.)

Úc Ly dừng lại.

 ……Thích sao?

Mí mắt hắn chợt giật giật, hô hấp hơi ngưng trệ, im lặng chờ tiểu cô nương nói câu tiếp theo nhưng Du Đào nói đến đó liền dừng lại, giống như đứng yên vậy.(Ứng dụng TᎩT)

Hắn đành phải hỏi ra miệng "Muội vừa nói gì ta không nghe rõ."

Tiểu cô nương cọ cọ gương mặt vào y phục trên bờ vai ấm áp của hắn, giống như một con vật nhỏ, nhẹ nhàng rầm rì một tiếng: “Ừm… ta rất muốn ngủ…”

(Nguyên văn 好想睡……(Hǎo xiǎng shuìjiào……) ở đây tác giả muốn nói là Du Đào buồn ngủ quá nên kéo dài giọng, khiến cho Úc Ly nghe nhầm thành nàng muốn nói thích hắn)

Úc Ly: “……”

Thì ra là buồn ngủ.

Chướng hương quả thực sẽ khiến người khác cả người vô lực và vô cùng buồn ngủ, nhưng khi hắn tìm được nàng, chỉ thấy nàng nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang cháy, hoàn toàn nhìn không ra bộ dạng của người đã bị trúng chướng hương.

Gió tuyết ở tuyết vực vẫn còn thổi mạnh, Úc Ly cõng tiểu cô nương trên lưng giẫm lên lớp tuyết mềm xốp, linh lực bao phủ quanh thân, chặn lại tất cả gió tuyết hung hãn, sắc bén, để lại một khoảng không gian nhỏ bé yên tĩnh. 

Hơi thở của nàng nhẹ nhàng bên tai, Úc Ly vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy tiểu cô nương dựa vào trên vai hắn ngủ, hai mắt nàng nhắm nghiền, lông mi khẽ run run, tựa hồ ngủ không yên giấc.

Cũng không biết là nàng đã mơ thấy chuyện gì nghiêm trọng.

Tiểu cô nương chợt nhăn mày lại, có chút sốt ruột lo lắng nhẹ giọng nói mớ trong giấc mơ: "Ôi, mèo nhỏ đừng có cào ta được không ... Ta sẽ làm một ít cá khô cho ngươi ăn ..."

 "Chà, thật ngoan nha... sao bụng ngươi mềm mại quá, để cho tỷ tỷ sờ đuôi ngươi một cái nha……”

Úc Ly: ?

Chẳng lẽ hắn lại là một người tùy tiện như vậy trong giấc mơ của nàng sao?

-

Khi Du Đào tỉnh dậy, nàng không nhìn thấy trần nhà đơn giản quen thuộc của mình mà là đang ghé và bên một tảng đá, xung quanh chỉ nhìn thấy được một đống hòn đá, nàng bỗng sững sờ trong giây lát.

Đầu óc nàng trống rỗng hai ba giây mới nhớ lại được những gì đã xảy ra.

 Vậy... đây là ở suối nước nóng sao?

Du Đào cúi đầu, giơ hai tay lên, cảm nhận dòng nước suối ấm áp tràn ngập cơ thể, hơi ấm xâm nhập vào các khớp xương khiến nàng cảm thấy thoải mái không thể tả hết bằng lời.

Nước ôn tuyền không cao, vừa vặn có thể ngập qua bả vai.

Nàng nhìn quanh một vòng, xung quanh ánh sáng tối tăm mờ ảo, chỉ có ánh sáng thanh thiển từ ánh trăng chiếu rọi xuống. 

Thời gian hiển nhiên là vào ban đêm, trong không khí ngoại trừ mùi lưu huỳnh của nước ôn tuyền, mơ hồ còn có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt của tùng chi và lãnh mộc quanh quẩn, đó là mùi hương trên người Úc Ly.

Đầu nàng vẫn còn hơi choáng váng, Du Đào không biết mình đã ngủ bao lâu, càng không biết nàng đã ngâm mình trong nước ôn tuyền này bao lâu rồi.

Nàng suy nghĩ một chút, kêu một tiếng: “Tiểu sư huynh?”

Úc Ly chắc sẽ không bỏ mặc một mình nàng ở suối nước nóng đâu, có lẽ là hắn đang chờ ở cách đây không xa.

Quả nhiên, sau khi nàng kêu lên, thanh âm lạnh lùng của thiếu niên từ phía sau tảng đá cách đó không xa truyền đến.

"Muội thức dậy rồi thì hãy ngâm mình cho thật tốt."

Du Đào theo bản năng gật đầu ngoan ngoãn, gật đầu xong mới nhận ra hắn không nhìn thấy được, vì vậy nàng đổi thành nói chuyện: “Được!”

“Tiểu sư huynh, ta đã ngủ bao lâu rồi?”

"Hôm nay là ngày 27 tháng 3."

Du Đào lập tức mở to hai mắt nhìn, ngày nàng đến đây là ngày 25 tháng 3, như vậy nàng đã ngủ hai ngày hai đêm rồi sao?

Đây là cái gì mà "Thời gian tan biến Đại pháp" chắc!

Thiếu niên lạnh lùng, nhàn nhạt nói: “Muội đã trúng độc của chướng hương, hơn nữa đã nửa tháng nay muội ngủ không tốt, bây giờ mới chỉ ngủ có hai ngày, sư muội hẳn là nên cảm thấy may mắn mới đúng.”

Sau khi hắn nói lời này xong, không biết vì sao Du Đào cảm thấy một trận chột dạ: “May mắn cái gì vậy?”

Úc Ly rũ lông mi xuống.

Trước đó lưu ly kính của hắn đã bị bể nát ở Mạc Hà, sau khi trở về, Hoa Liên vì đề phòng sau này lại không liên hệ được với hắn nên đã dùng một thuật pháp đặc biệt, tế luyện lưu ly kính mới, ngày hôm kia vừa mới đưa cho hắn.

Chẳng qua bởi vì sự việc của Du Đào, hắn không có thời gian để kết nối lại tin tức trên linh võng. 

Hai ngày này Du Đào ngủ, hắn thủ hộ ở chỗ này không có việc gì làm nên mở lưu ly kính ra.

Tin nhắn đầu tiên và mới nhất là của Lâm Lâm sư thúc.

Tiểu sư muội nhà ngươi gần đây đã đến thời kỳ phản nghịch rồi, muốn cùng người khác đánh nhau, ngươi quản hay mặc kệ đây?   

Lúc đầu, hắn không tin, Du Đào cũng không phải là người có tính khí như vậy.

Nhưng Lâm Lâm đã đem cái thiệp kia vứt ra, lại thề son sắt, lấy số tóc còn dư lại ít ỏi trên đầu của mình mà đảm bảo, ngày đó hắn đã nhìn thấy hai người họ đối đầu với nhau gay gắt, đến nỗi bắn ra tia lửa.

Sau đó Úc Ly đã cùng Lâm Lâm trao đổi tin tức, biết được nửa tháng nay ngày nào nàng cũng ngủ không tốt.

Hèn gì trong khoảng thời gian này, lúc nàng tu luyện ở Xuân Thâm Đài lại thường xuyên ngủ gà ngủ gật.

Cuối cùng, hai người dùng lời nói của Lâm Lâm Giữa hai người nếu có mâu thuẫn gì, thì hãy từ từ tìm cách giải quyết, ngươi hãy khuyên nhủ sư muội của ngươi cho tốt đi

Còn hắn đáp lại ừm, ta sẽ nóiđể kết thúc.

Chương kế tiếp