Sau Khi Bị Nam Chính Truyện Thế Thân Yêu Thầm

Chương 15: Hóa ra huynh còn nhớ

Úc Ly khoanh tay dựa vào trên tảng đá, ngữ khí không mặn không nhạt nói: "Đương nhiên là muội may mắn vì hôm nay tỉnh lại, như vậy ngày mai vẫn còn kịp thời gian để trở về Thanh Đăng Phong đánh nhau với người khác nữa."

Du Đào chớp chớp mắt, ngạc nhiên hỏi: "Đánh nhau sao?"

"Ta không có muốn đánh nhau với ai nha, đúng thật là ngày mai ta muốn đi Thanh Đăng Phong, nhưng mà vì ta đã hẹn với Chúc đồng học cùng nhau đi Tàng Thư Các đọc sách."

Úc Ly: “……”

Úc Ly im lặng một lúc: “… Tàng Thư Các?”

Ánh trăng yên tĩnh, Du Đào nhìn cánh đồng tuyết dưới ánh trăng cách đó không xa, có chút ngạc nhiên khi có một suối nước nóng trên núi tuyết.

Nghe thấy câu hỏi của Úc Ly, nàng vừa nghịch đống tuyết vụn bên cạnh, vừa trả lời: “Đúng vậy, lúc trước muội có hẹn nàng ấy cùng đi Tàng Thư Các đọc sách.”

Bài đăng nói hai người các nàng đối chọi gay gắt ở trước nhà ăn, Úc Ly nhíu mày: “Là hơn nửa tháng trước ở nhà ăn hẹn ước sao?”

“Đúng vậy.”

Du Đào có chút chán nản nói: “Có điều Chúc đồng học đã bị thương nặng, ngày mai chắc hẳn là nàng ấy không thể đi đến Tàng Thư Các được.”

Rõ ràng là nàng đã mong đợi nhiều ngày đến như vậy, nàng cũng vừa vặn kiếm được đủ tích phân để đổi hai tấm vé vào cửa, xem ra nàng chỉ có thể chờ cơ hội khác trong tương lai.

Nàng nằm bên mép suối nước nóng, tay vòng quanh gối, ánh mắt lo lắng: “Cũng không biết bây giờ nàng ấy thế nào rồi, có khỏe hơn một chút nào không.”

Nói đến đây, Lâm Lâm kia quả thật là một người không đáng tin cậy, chỉ có thể tin tưởng chính bản thân mình mà thôi.

Úc Ly khẽ thở dài, trực tiếp lấy ra lưu ly kính hỏi Hoa Liên một chút tin tức về tình huống hiện tại của Chúc Minh Ngọc như thế nào.

Tin tức bên kia phản hồi thật sự rất nhanh.

Úc Ly nhìn thoáng qua, giọng nói bình tĩnh nói: “Nàng ta đã dùng đan dược, hiện tại đã có thể hoạt động nhẹ nhàng, thương thế dù chưa khỏi hẳn, nhưng cũng không trì hoãn việc ngày mai đi Tàng Thư Các.”

Du Đào đột nhiên nâng lên đầu: “Thật sao?!”

Thiếu niên chậm rãi hỏi lại: “Vì sao ta phải lừa muội?”

“Nhưng liệu ngày mai nàng ta có đến Tàng Thư Các hay không, muội vẫn phải tự mình hỏi nàng ta đi.”

Du Đào không thể đợi được nữa, liếc nhìn mặt trăng hình bán nguyệt treo cao trên bầu trời, sau đó quay đầu lại nhìn xuống mặt đất bên cạnh tảng đá núi tuyết .

Thân hình mảnh khảnh của thiếu niên phản chiếu một nửa cái bóng dưới ánh trăng, mái tóc đen khẽ phấp phới trong gió, cái bóng cũng khẽ đung đưa.

Nàng nhìn chằm chằm bóng đen, thận trọng hỏi: “Vậy, tiểu sư huynh, bây giờ ta có thể đi ra khỏi suối nước nóng được không?”

Nàng ngủ hai ngày, cũng ngâm nước trong hai ngày. Tuy rằng nàng là người Hải Thành, ngày thường cũng rất thích nước, sau khi tu luyện thân thể cũng sẽ không chịu bất kỳ tổn thương nào nhưng cũng không chịu được ngâm mình bên trong suối nước nóng một khoảng thời gian dài đến như vậy.

Du Đào sờ mặt mình, rất nóng, không cần nghĩ cũng biết hiện tại nhất định là vừa đỏ bừng vừa bốc hơi.

Hai ngày hai đêm, hàn khí chắc hẳn đã được loại bỏ hết rồi.

Úc Ly đáp: “Có thể.”

Sau lưng có tiếng nước suối chảy róc rách, đoán chừng là nàng đang lên bờ: “Vậy chúng ta hãy trở về đi, tiểu sư huynh.”

Nghe Du Đào nói như vậy, Úc Ly xoay người vòng qua núi đá, chuẩn bị mang theo nàng cùng nhau quay về tông môn nhưng mới vừa đi hai bước, thiếu nữ đột nhiên vội vàng cản hắn lại.

“Đợi đã, chờ một chút!!”

“Tiểu sư huynh, huynh đừng tới đây!!”

Úc Ly tuy khó hiểu nhưng vẫn làm theo lời nàng nói, không cử động, ở phía sau núi đá, hỏi: “Làm sao vậy?”

Sau khi Du Đào leo lên từ mép suối nước nóng, nàng nhìn vào cánh tay của mình, chợt nhận ra một vấn đề nghiêm trọng.

Bộ quần áo ướt sũng ôm sát vào người nàng, đường cong ẩn hiện, nàng còn mặc áo mỏng mùa xuân, sau khi bị ướt thậm chí có thể nhìn thấy làn da trắng nõn cùng mạch máu xanh trên cánh tay, một chút cũng không che đậy được.

Du Đào mím môi, giọng nói có chút ngượng ngùng: “Cái kia… Tiểu sư huynh, huynh có mang theo quần áo thừa không?”

Úc Ly ngẩn người, suy nghĩ hai giây, chợt hiểu ra nàng là đang lo lắng về chuyện gì.

Hắn hoảng loạn cụp mi, vành tai lặng lẽ nhiễm một màu hồng nhạt.

Còn may là nàng phản ứng nhanh, vừa mới nãy hắn cũng không nghĩ đến chuyện này.

Hắn bình tĩnh nói: “Có, nhưng muội cũng không thể mặc ngay bây giờ được, hãy dùng linh lực để hong khô quần áo trước.”

Du Đào cao chỉ tới bờ vai của hắn, mặc quần áo của hắn hiển nhiên sẽ kéo dài tới trên mặt đất, di chuyển sẽ rất bất tiện.

Du Đào trên mặt tràn đầy chua xót, nếu nàng có thể sử dụng linh lực để hong khô quần áo thì nàng đã không hỏi Úc Ly có dư quần áo hay không.

Tu vi hiện tại của nàng còn chưa đạt tới cảnh giới có thể tùy tiện dùng linh lực để hong khô quần áo.

Thiếu niên dường như cũng nhận ra được điều này, im lặng một lúc, Du Đào nhìn thấy cái bóng mảnh khảnh trên mặt đất đột nhiên quay đầu lại, sợi dây màu đỏ buộc tóc hắn tung bay theo chuyển động.

Sau đó một giọng nói lạnh lùng truyền đến: “Vì chúng ta là đồng môn, nếu sư muội thật sự cần ta giúp đỡ... Cũng không phải là không thể.”

Nàng luôn cảm thấy những lời này có chút thân thuộc.

Du Đào chớp mắt, nhớ lại rằng lần trước nàng hỏi liệu hắn có thể cõng nàng trở lại không, sư huynh cũng đã nói như vậy.

Trong lòng Du Đào tuy rằng cảm thấy có chút kỳ quái nhưng vẫn cảm thấy rất may mắn, cho nên nhanh chóng ừ một tiếng: “Vậy phiền toái tiểu sư huynh.”

“Đi đến phía sau núi đá, chỉ cần duỗi tay ra là được.”

Cả người Du Đào ướt đi trên tuyết, ngoan ngoãn đi đến vị trí chỉ định, chuông ở cổ chân gió mát thổi qua rung lên.(Ứng dụng TᎩT)

Úc Ly chỉ cách nàng chỉ có một mét nhưng bị ngăn cách bởi một bức tường đá, Du Đào không thể nhìn thấy cơ thể hắn mà chỉ có thể nhìn thấy bóng của thiếu niên trên mặt đất đổ xuống rõ ràng dưới chân nàng.

Không khí rất yên tĩnh, nàng có thể mơ hồ nghe được hơi thở của hắn.

Rất nhẹ nhàng và dịu dàng.

Du Đào ngoan ngoãn duỗi tay ra, những giọt nước nhỏ xuống đầu ngón tay, kêu vài tiếng.

“Tiểu sư huynh.”

Thiếu niên đang quay lưng về phía nàng chậm rãi đưa tay ra, khi đốt ngón tay chạm vào cổ tay nàng liền đột ngột rút lại như căng thẳng.

Sau một thoáng ngập ngừng, như thể do dự, hắn từ từ nắm lấy cổ tay nàng và siết chặt.

Hơi ấm từ tay thiếu niên truyền đến, linh lực khiến toàn thân Du Đào cảm thấy ấm áp, một làn hơi nước mờ nhạt tràn ngập.

Bàn tay nắm lấy cổ tay khô nóng, Du Đào không dám ngẩng đầu, chỉ dám nhìn xuống bóng đen.

Kết quả là khi nàng cúi đầu xuống, từ góc độ này, dường như hai người đang nắm tay nhau, ngón tay như đan vào nhau, nàng đột nhiên cảm thấy mặt mình càng nóng hơn.

Nàng, này có được xem như là nàng đang nắm tay Úc Ly hay không?

Hơn nữa hai ngày trước hắn còn cõng nàng đi một quãng đường xa đến như vậy, cứ như vậy quả thực rất hạnh phúc, Du Đào thoải mái thả lỏng mặt mày, cảm thấy mình không còn gì phải hối tiếc cả.

Nhưng nếu nàng không phải sư muội của hắn, Úc Ly cũng sẽ không chiều chuộng và đồng ý với yêu cầu của nàng.

Có thể trở thành sư muội của hắn thật sự là quá tốt.

Du Đào mím môi, do dự một hồi vẫn hỏi ra: “Tiểu sư huynh, huynh còn nhớ rõ hai năm trước có một lần huynh đến Hải Dụ thành ở Đông Quốc hay không?”

Linh lực đang lưu chuyển bỗng nhiên dừng lại một chút, các khớp tay nắm siết chặt, giọng nói của thiếu niên có chút lạnh lùng và cứng rắn: “Không nhớ rõ.”

Quả nhiên là không nhớ rõ.

Du Đào đã trải qua nhiều khóa huấn luyện tâm lý trước đây, cho nên bây giờ nghe được đáp án cũng cảm thấy không quá buồn, chỉ là khẽ ừ một tiếng, mặt mày ủ rũ.

Chỉ là nàng bên này không lên tiếng, thiếu niên bên kia ngược lại lại tỏ ra bất mãn, lạnh nhạt nói: “Ta đi qua nhiều nơi như vậy, nhất thời nhớ không ra cũng là chuyện bình thường, muội không thể nhắc cho ta chi tiết nhiều hơn một chút hay sao?”

“… Hả?” Du Đào chớp chớp mắt, hắn nói như vậy dường như là?

Vì thế nàng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hai năm trước ở Hải Dụ thành có một đôi hải yêu tác loạn, làm cho bá tánh trong thành đều lâm vào ảo mộng hải yêu, huynh đã lợi dụng nhược điểm của nó, hóa giải ảo mộng thuật của hải yêu, giải cứu bá tánh trong thành.”

“Chỉ có như vậy à?”

Du Đào có chút ngây ngốc, nàng để sót chỗ nào hay sao?

Lại nhớ lại một lần nữa, sau khi xác định chính xác như vậy liền gật đầu: “Đúng vậy, mọi thứ theo như ta nhớ là như vậy. Huynh còn có ấn tượng gì không?”

Giọng điệu Úc Ly không được tốt nói: “Vậy còn muội?”

Du Đào hơi giật mình: “Ta?”

“Muội bị người cầm cây xiên cá truy bắt, thiếu chút nữa bị trở thành cá trên xiên, lúc đó ta…”

Thiếu niên buột miệng thốt ra, tựa hồ là ý thức được là không đúng, hắn nói tới đây đột nhiên im bặt.

Du Đào mở to hai mắt nhìn liền nói tiếp: “Sau đó huynh xuất hiện đã cứu ta, đưa ta lên trên mái nhà.”

“Tiểu sư huynh, hóa ra huynh vẫn còn nhớ rõ.”

“…”

Thiếu niên lúng túng nghiêng đầu, đột nhiên buông tay ra: “Không có, đã sớm quên mất, vừa nghe muội kể lại nên mới nhớ lại.”

Hắn lạnh lùng nói: “Dù sao sau khi sư muội được cứu đã hỏi ta rằng ta có phải là hải yêu hay không, rất khó không để lại cho người ta một ấn tượng sâu sắc.”

Đây là quá khứ đen tối gì vậy…

Du Đào ngay tức khắc xấu hổ đến muốn tìm cái khe hở dưới đất chui vào đi, một tay nắm phần y phục đã được hong khô trên cánh tay, bất an xoa nắn cánh tay dưới ống tay áo.

Lúc trước nàng rốt cuộc là đã nghĩ như thế nào mà vừa mới gặp mặt liền có thể hỏi người khác có phải là hải yêu hay không?

“Thật ra hai năm trước chúng ta đã từng gặp mặt, lúc ấy ta còn đưa muội về nhà.”

Du Đào có chút thận trọng hỏi: “Cho nên bây giờ huynh vẫn còn nhớ tất cả mọi chuyện đúng không?”

Úc Ly dựa vào núi đá, giọng điệu bình thản nói: “… Chắc là vậy.”

“Vậy đó chính là vẫn còn nhớ.”

“…”

Du Đào nhịn không được cười một tiếng, sau khi nhận ra bản thân mình cười có chút ngớ ngẩn liền nhanh chóng ho khan hai tiếng.

“Có lẽ là lúc đó muội vừa sợ hãi vừa hoảng loạn, ngay cả lời cảm ơn cũng không nói, hai năm qua muội đều muốn nói lời cảm ơn với huynh.”

“Tiểu sư huynh, cảm ơn huynh đã cứu muội.”

Nàng nghiêm túc nói, dừng lại một chút lại nói: “Còn đưa muội về nhà.”

===

Tên truyện: TIỂU TRÙ NƯƠNG CỦA THIẾU KHANH ĐẠI LÝ TỰ

Tác giả: Tắc Ngoại Khách

Editor: Team TN

Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Phá án, Mỹ thực, Hoan hỉ oan gia, Cải trang giả dạng, Duyên trời tác hợp, Kim bài đề cử 🥇 , 1v1, Thị giác nữ chủ.

Giới thiệu:

Tiểu trù nương nữ giả nam × nam nhân xấu xa bận rộn đến mắc bệnh kén ăn.

Ăn uống, tra án, yêu đương

***

Khi Đường Tiểu Hà vừa đến kinh thành, cuộc sống của nàng có hai mục tiêu lớn——

“Trở thành đầu bếp đầu bảng của Thiên Hương Lâu.”

“Lấy được dao phay vàng ngự tứ.”

Mãi cho đến khi bị liên lụy vào một vụ án mạng, bị Thiếu Khanh của Đại Lý Tự coi thành “đối tượng khả nghi” nhét vào đại lao giam giữ nửa tháng, khi ra khỏi đại lao thì cũng đã bỏ lỡ thời gian Thiên Hương Lâu chiêu mộ đầu bếp.

Đường Tiểu Hà liền hắc hóa.

Mục tiêu sống của nàng biến thành ——

“Độc chết tên cẩu quan Tống Hạc Khanh.”

“Độc chết tên cẩu quan Tống Hạc Khanh.”

“Độc chết tên cẩu quan Tống Hạc Khanh.”

Tục ngữ nói, bệnh do ăn uống mà ra. Đường Tiểu Hà cảm thấy kinh thành khô ráo, vì để Tống Hạc Khanh nóng trong người, loét miệng, hôm nay nàng làm đậu hũ Ma Bà, ngày mai làm trộn mì siêu cay, ngày mốt làm cơm cháy cay siêu cấp……

Non nửa tháng qua đi, Tống đại nhân béo lên một vòng.

Càng khiến người ta tức điên hơn là Đường Tiểu Hà phát hiện Tống Hạc Khanh chẳng hề bị ảnh hưởng gì, ánh mắt của nàng lại càng thêm nóng rực lên.

*

Hình Bộ cháy, Đại Lý Tự vạ lây cá trong chậu, toàn bộ án tử đều ném hết lên người Tống Hạc Khanh mới vừa nhậm chức.

Đối mặt với bản án treo cũ, Tống Hạc Khanh ra sức tìm chân tướng.

Đối mặt với tham quan ô lại, Tống Hạc Khanh lạnh lùng trừng mắt.

Đối mặt với nghiệm thi, thẩm tra, đối chiếu, Tống Hạc Khanh làm gương cho binh sĩ.

Đối mặt mỹ thực, Tống Hạc Khanh…… nôn.

Thuộc hạ cố ý đưa tới một chén mì chua cay, nói là đầu bếp Đường mới tới làm.

Tống Hạc Khanh: “Nhìn dầu mỡ quá! Cho chó cũng chẳng thèm ăn! Đem đi đi!”

……

Tống Hạc Khanh: “Hương vị sao lạ vậy nhỉ, lại ăn thêm miếng nữa vậy.”

# Nam nhân chân chính rất thương thê tử.

Tag: Hoan hỉ oan gia, Duyên trời tác hợp, Ngọt văn, Nữ giả nam trang

Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Đường Tiểu Hà, Tống Hạc Khanh vai phụ: cái khác:Một câu tóm tắt: “Độc chết tên cẩu quan Tống Hạc Khanh.” 

Chương kế tiếp