Sau Khi Bị Vả Mặt, Nữ Phụ Trèo Lên Người Nam Chính!

Chương 11: Chú thỏ trắng nhỏ rơi vào tay ác ma “những gì đã qua không bao giờ có thể quay trở lại”
Khoảng thời gian này bởi vì làm cơm hộp, lại dùng nguyên liệu thực phẩm nhập khẩu với giá cao nên tiền tiêu như nước chảy. Vạn Dung phải thường xuyên tăng ca đi sớm về muộn, Mộc Trạch Tê ăn mà bất an, cảm thấy như vậy không được, nếu không lộ tẩy thì mẹ sẽ mệt chết mất. Vì vậy cô liền suy nghĩ muốn kiếm tiền bù đắp chi phí trong nhà.

Mộc Trạch Tê đi tìm tài xế Lại, nói nếu ông tăng giá ngay bây giờ thì xem như là hủy hợp đồng, phải trả lại chi phí mà Vạn Dung đã trả trước, còn phải bồi thường tổn thất.

Tài xế Lại vốn còn muốn làm ầm ĩ, mặc dù tính cách Mộc Trạch Tê yếu đuối, nhưng tinh thông trà nghệ. Ở trên đường lớn diễn một tiết mục ‘bông hoa trắng nhỏ yếu ớt chịu sự bất công, rưng rưng nước mắt không chịu yếu thế thề phải đòi lại công bằng’.

Hàng xóm chứng kiến toàn bộ câu chuyện đều nhiệt tình đứng về phía Mộc Trạch Tê, chế giễu tài xế Lại đã chiếm được lợi con ăn hiếp trẻ con, tài xế Lại không chịu được những ánh mắt này, đành cun cút hoàn tiền lại.

Những ngày sau đó, đi học và tan học Mộc Trạch Tê đều phải ngồi tàu điện ngầm.

Hôm nay cô vẫn như vậy, dậy từ sớm để ngồi tàu điện ngầm, cả chặng đường cô luôn cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm vào mình nhưng quan sát mấy lần lại không thấy bóng dáng nào.

Sau khi lên tàu điện ngầm, cô yên lặng dựa vào trong góc học từ vựng tiếng Anh. Đột nhiên nghe thấy toa hành khách bên cạnh đang tranh cãi gì đó, còn là giọng nói quen thuộc, Mộc Trạch Tề tập trung lắng nghe cẩn thận thì phát hiện là giọng của Lâm Thi Vũ với một người đàn ông.

Mộc Trạch Tê do dự vài lần, cảm thấy vẫn là đừng nên đến gần nữ chính, cô ấy có hào quang của nữ chính. Nhưng cô nghe một lúc, dường như đang tranh chấp vấn đề quấy rối. Cô cắn răng, ôm lấy cặp xông qua đó.

Một người đàn ông mặc áo hoodie đen, đầu đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang cũng đi theo bước chân cô đến toa hành khách đó.

Mộc Trạch Tê trốn trong đám người nghe lén, hiểu rõ nguyên do sự việc. Trên toa xe vốn không đông đúc lắm, một người đàn ông trung niên lại cứ đứng gần vào Lâm Thi Vũ, Lâm Thi Vũ di chuyển chỗ đứng nhiều lần ông ta cũng đi theo, cứ như có như không mà cố ý đụng chạm Lâm Thi Vũ.

Cuối cùng Lâm Thi Vũ bộc phát cơn giận tố cáo hành vi thấp hèn của ông ta, mong ông ta biết tôn trọng.

Người đàn ông đó bị vả mặt, ngụy biện nói, cô gái nhỏ quá đa nghi, trong toa xe nhỏ như vậy, ông ta có thể đứng ở bất cứ đâu. Mà lúc toa xe rung lên, cơ thể va chạm cũng là chuyện bình thường.

Tính Lâm Thi Vũ bướng bỉnh, nói chuyện có phần xúc động, lại bị ông chú ngụy biện, cứ như hành vi quấy rối là do Lâm Thi Vũ nghi ngờ thái quá.

Người đàn ông lớn giọng nói mình đã có vợ có con, không cần phải làm như vậy. Dường như câu nói có vợ có con che chở , người bên cạnh cũng không thể nói gì nữa.

Lâm Thi Vũ một mình tranh cãi, giọng không lớn bằng người đàn ông, tức đến phát run.

Mộc Trạch Tê nghĩ lại, không chỉ nữ phụ như mình khổ mà nữ chính Lâm Thi Vũ cũng rất vất vả. Dù là thân phận con riêng hay bị nhà họ Lâm đối xử lạnh nhạt, cô ấy vẫn luôn tự lực cánh sinh. Có lẽ so với không nhận thân phận cô chủ nhà họ Lâm, để cô ấy tự lực cánh sinh còn tốt hơn, ít nhất không cần chịu uất ức.

Ông chú đó chiến thắng áp đảo với dáng vẻ tiểu nhân đắc chí, chế nhạo Lâm Thi Vũ: “Tàu điện ngầm vốn dĩ đã chật chội, mà tính khí nóng nảy như vậy thì không nên đến chen chúc trên tàu điện điện ngầm, ngồi xe sang sảng khoái hơn.”

Mộc Trạch Tê tìm đúng thời cơ, nóng lòng muốn thử, đúng lúc nghe thấy loa phát thanh thông báo đến trạm tiếp theo. Người đàn ông cao lớn lặng lẽ đứng phía sau cô cũng không kịp bắt lấy cô, trong phút chốc Mộc Trạch Tê liền xông ra như tên lửa.

“Này, chú ơi. Chú làm rơi tiền rồi.” Mộc Trạch Tê vỗ vai người đàn ông, ngắt lời nói dối của ông ta.

Người đàn ông nghe vậy thuận thế cúi đầu nhìn, dưới đất thật sự có mười tệ. Vốn dĩ tiền này cũng không phải của ông ta, nhưng người khác nói như vậy, ông ta không nhặt thì phí lắm.

Đúng vào lúc ông ta khom người nhặt tiền, cửa toa xe mở ra.

Mộc Trạch Tê nhấc chân lên đạp một cái thật mạnh về phía ông chú đó khiến ông ta bổ nhào về phía trước.

“Ai ya!” Người đàn ông kinh ngạc hét lên.

Người ở cửa toa xe rất có năng lực phân biệt tốt xấu nhanh chóng lui ra, để trống một con đường lớn rộng rãi. Ông chú đó bởi vì cúi người theo quán tính, tay chân loạng choạng, không có gì cản trở mà lao ra khỏi toa xe.

Sau khi cửa xe đóng lại, còn nghe thấy tiếng gào thét của ông chú đó, mặc dù không giải quyết được vấn đề, nhưng mọi người đều rất vui lòng.

Người đàn ông mặc hoodie đen…

Ngoại trừ bởi vì chuyện trước đây nên Mộc Trạch Tê cảm thấy có lỗi đối với Lâm Thi Vũ ra thì chuyện hôm nay cô quả thực không thể khoanh tay đứng nhìn. Mộc Trạch Tê đến gần Lâm Thi Vũ, vỗ vai cô ấy, an ủi cô ấy, lớn giọng nói: “Tớ tin cậu.”

“Một ông chú có tuổi, có thể cúi người vì mười tệ, lại không thể vào lúc thế này tránh ra khoảng cách hai mét với người khác giới. Bạn học của cháu thấy chú đó là đàn ông nên tôn trọng, không dây vào ông ta, còn không ngừng đổi chỗ, thế nhưng ông chú đó lại xảo trá, chen lấn về phía bạn học của cháu.” Mộc Trạch Tê  lên tiếng phê phán bằng giọng châm biếm.

Hốc mắt Lâm Thi Vũ bỗng chốc đỏ hoe, nhưng cô ấy từng có xích mích với Mộc Trạch Tê, không muốn thể hiện ra sự yếu đuối, nhẫn nhịn nói: “Lần này cảm ơn cậu, Mộc Trạch Tê.”

Bởi vì hành động anh dũng của Mộc Trạch Tê, một bác gái mập mạp cứ nhất định muốn nhường chỗ cho hai cô gái nhỏ, bắt vào ngồi.

Chặng xe tiếp đó, hai người ngồi cùng với nhau. Mà người đàn ông mặc hoodie đen thì đứng bên cạnh hai người họ, nghe lén bọn họ nói chuyện.

Mộc Trạch Tê nhìn thấy Lâm Thi Vũ véo lấy bắp đùi của mình cũng không chịu rơi nước mắt. Hôm qua không phải cuối tuần, hôm nay cô ấy lại ngồi tàu điện ngầm đến trường, chắc chắn là về nhà họ Lâm bị ức hiếp rồi, sáng sớm hôm nay lại gặp phải chuyện thế này.

Mộc Trạch Tê lấy một tờ khăn giấy ra, nhét vào trong bàn tay đang véo lấy bắp đùi của Lâm Thi Vũ: “Muốn khóc thì cứ khóc đi.”

Lâm Thi Vũ nắm chặt lấy khăn giấy, vẫn kiên quyết nói: “Tớ không khóc!”

“Nếu như tớ là cậu, tớ sẽ khóc trước rồi hẵng nói, ai khóc người đó yếu đuối, không đúng cũng chiếm ba phần lý lẽ.”

“Tớ chỉ cần chân tướng sự thật, cần được công nhận thật sự. Không cần sự đồng tình của người khác! Cậu khóc cũng chỉ được người khác nhượng bộ mà thôi, không phải đồng tình thật, càng không phải là sự kiên cường của chính mình!”

Mộc Trạch Tê có hơi kính phục. Tính cách này của Lâm Thi Vũ, cũng là thiết kế nhân vật. Quả nhiên đây chính là thiết kế nhân vật nữ chính thực sự mà La Nam Nam nói, hoàn toàn khác với nữ phụ là cô.

Mộc Trạch Tê cong môi nở nụ cười xấu xa, áp mặt sát lại chọc Lâm Thi Vũ: “Cậu quên rồi sao, tớ vốn dĩ chính là hoa thổ ty được kết hợp giữa hoa sen trắng và trà xanh. Làm nũng tỏ ra yếu đuối chính là lưỡi dao sắc bén của tớ, nước mắt chính là vũ khí bí mật của tớ, cho nên trước giờ tớ đều yên tâm mà khóc. Cậu có muốn gia nhập đội hoa sen trắng và trà xanh không.”

Mộc Trạch Tê ngày thường nhìn rất yếu đuối, nở nụ cười cũng là mím môi cười nhẹ. Nhưng khuôn mặt cô xinh đẹp, nụ cười dương dương tự đắc này rực rỡ quyến rũ tựa như trăm hoa đua nở.

Lâm Thi Vũ bị nụ cười này của cô làm cho lóa mắt, cũng theo đó mà cười lên. Cô ấy kính nể và khâm phục “da mặt dày” từ trước đến nay của Mộc Trạch Tê, những lời này đều là lời chế nhạo của người khác, cô lại không hề đau lòng mà còn có thể chế giễu lại.

“Không cần, cảm ơn.” Lâm Thi Vũ từ chối một cách dứt khoát. Cảm giác của bản thân quả nhiên không sai, Mộc Trạch Tê thật sự thay đổi rồi, mặc dù mình và cô vẫn còn “bất đồng quan điểm” nào đó, nhưng Mộc Trạch Tê bây giờ cho người ta một loại cảm giác tự nhiên thoải mái.

Mà người đàn ông mặc áo hoodie đứng ở bên cạnh trông chừng “bánh ngọt non mềm trắng mịn” của mình, trong lòng càng bị trêu chọc đến ngứa ngáy, bây giờ anh đã biết cái gì gọi là cười tươi như hoa rồi.

Lúc Mộc Trạch Tề và Lâm Thi Vũ cùng lên đến lớp, bạn cùng bàn của Lâm Thi Vũ là Mã Văn Lệ kinh ngạc đến ngơ ngác, nhân lúc đi lấy nước với Lâm Thi Vũ, cô ta hỏi.

Lâm Thi Vũ và Nghiêm Kỷ đúng lúc lướt qua nhau, chào hỏi qua lại bằng một câu chào buổi sáng.

Mộc Trạch Tê nhìn thấy Nghiêm Kỷ, liền vội vàng cúi đầu khó khăn học bài khóa, giả vờ như không nhìn thấy.

Mà Nghiêm Kỷ lại muốn đến tìm cô gây phiền phức, anh đi qua chỗ ngồi của Mộc Trạch Tê, hạ thấp giọng nói từng chữ: “Chào buổi sáng. Bạn học, Mộc, Trạch, Tê.”

Mộc Trạch Tề không khỏi sởn tóc gáy, đành ngẩng đầu lên, cười gượng: “Chào buổi sáng.”

Nghiêm Kỷ có hơi bất mãn, cười với người khác thì rất ngọt ngào, đối với bản thân anh thì lại qua loa. Mặc dù anh không biết tại sao Mộc Trạch Tề lại đột nhiên tránh xa mình, nhưng anh quyết định phải có được Mộc Trạch Tê, thì cô sẽ không còn đường lui.

Những ngày sau đó.

Mộc Trạch Tê tan học học đi lấy nước, Nghiêm Kỷ đi theo.

Mộc Trạch Tê ở phòng học ăn cơm trưa, Nghiêm Kỷ ở trong lớp nhìn.

Mộc Trạch Tê ăn xong rồi đi dạo, theo thường lệ ngồi trên cao thả lỏng suy nghĩ. Nghiêm Kỷ nhìn chằm chằm bắp đùi trắng nõn đang lắc lư của Mộc Trạch Tê, trên sân bóng mặc dù không có người, nhưng dục vọng độc chiếm không muốn để người khác chiếm lợi dù chỉ một chút đó của anh vẫn dâng lên.

Giọng điệu của anh hơi nặng nề, trực tiếp ra lệnh: “Xuống đây.”

Nghiêm Kỷ dù sao cũng đảm nhiệm “quan chức” giám sát an toàn của trường, giám sát sự an toàn trong khuôn viên trường. Mộc Trạch Tê cảm thán, Nghiêm Kỷ đúng là rất có trách nhiệm. Cô vâng lời chầm chậm bước xuống, rõ ràng vẫn là bạn học cùng một lớp giống với trước đây, nhưng cô cứ cảm thấy hôm nay số lần gặp Nghiêm Kỷ dường như “có hơi nhiều”.

Nghiêm Kỷ nhìn bóng lưng bỏ chạy của cô, trong lòng tức giận. Cho dù bản thân thế này, Mộc Trạch Tê vẫn không chịu nói chuyện với anh.

Buổi tối tan học, Mộc Trạch Tê đeo cặp lên hào hứng rời đi. Bởi vì cô phát hiện một cửa hàng đồ ngọt vô cùng xinh đẹp ở gần ga tàu điện ngầm.

Chân trước cô vừa bước đến, Nghiêm Kỷ ở phía sau đi theo bước chân cô cũng đến rồi.

Mộc Trạch Tê đứng ở bên ngoài cửa sổ nhìn những chiếc bánh kem nhỏ với kiểu dáng tinh xảo được trưng bày ở khu vực bán hàng mà chảy nước dãi, dù không mua xem thôi cũng cảm thấy sảng khoái. Cô còn nhìn thấy thạch trái cây hình thỏ nhỏ tinh xảo, hai mắt sáng lên, khen ngợi thạch trái cây này dễ thương quá.

Món Mộc Trạch Tê muốn ăn nhất cũng là món duy nhất có thể mua, là bánh su kem bình thường nhất trong tủ kính, nhưng giá bán của cửa hàng này cũng rất đắt đỏ. Một cái bánh su kem cũng phải mất 36 tệ, mà lại bán combo hai cái.

Vừa khéo, mua bốn cái. Bố cô không thích ăn đồ ngọt, một hộp còn lại để mẹ đem đi cho bà và em trai.

Tiền tiêu vặt cố định mỗi ngày của Mộc Trạch Tê chắc chắn không đủ, lần trước làm người mẫu nên Mộc Trạch Tê có chút quỹ đen, cô vui mừng lấy ví tiền ra, chuẩn bị mua.

Đếm ra có một trăm ba mươi tám tệ!

A… bởi vì lúc sáng ném ra mười tệ đó, bây giờ tiền của cô không đủ, chỉ có thể mua một hộp. Mộc Trạch Tề đành đứng ở ngoài cửa sổ trơ mắt nhìn bánh su kem của mình dần trở nên xa xôi.

Nhân viên bán hàng ở khu vực trưng bày gần cửa sổ là một người đàn ông trẻ tuổi, anh ta thấy ánh mắt khao khát của cô gái xinh đẹp động lòng người trước mắt này, có hơi không kiềm lòng được. Hơn nữa người xinh đẹp luôn sẽ có được đặc quyền.

Anh ta lấy ra hai hộp bánh su kem, chủ động mở lời: “Bạn học này, hay là em cầm lấy trước đi, giá chênh lệch anh có thể bù vào trước, ngày mai em có thể đến đây trả anh.”

“Ơ? Thật, thật sự được sao?” Mộc Trạch Tê do dự hỏi.

“Không cần. Phần của cô ấy tôi sẽ trả.” Nghiêm Kỷ đột nhiên xuất hiện sau lưng Mộc Trạch Tê, móc ví tiền lấy ra mấy tờ tiền giấy màu đỏ đặt lên cửa sổ.

Anh quay đầu hỏi Mộc Trạch Tê: “Có muốn mua thêm vài hộp không.”

Từ lúc nãy anh đã quan sát Mộc Trạch Tê, nhìn ánh mắt sáng lên khi nhìn thấy đống đồ ngọt này, đột nhiên nhớ lại lần trước lúc cô đọc sách ngữ văn cũng là ánh mắt thế này.

Đồ ngọt có thể lý giải được, sách ngữ văn thì sao?

Mộc Trạch Tê không mua nhiều như vậy, nhanh chóng lắc đầu. Cô ngẩng đầu lên nhìn Nghiêm Kỷ, Nghiêm Kỷ cao tầm 1m83, anh vốn kén ăn nên cả người nhìn rất gầy, không ngờ lại thích ăn đồ ngọt?

Nếu cô muốn ăn, tổng tài bá đạo trong tương lai là Nghiêm Kỷ có thể mua lại cả cửa hàng. Nhưng anh biết bây giờ mua cái gì cô đều sẽ từ chối hoặc là trả lại tiền. Chậc, phiền phức.

Anh nhìn ra sự nghi ngờ của cô, tự động giải thích: “Tôi đột nhiên rất muốn, rất muốn ăn một loại thạch trái cây trắng mịn, mềm mềm.” Đôi mắt đào hoa hẹp dài của Nghiêm Kỷ liếc nhìn Mộc Trạch Tề một cái, cười nhẹ nói: “Quá quyến rũ nên liền đến đây.”

Mộc Trạch Tê bị ánh mắt này của anh nhìn đến run cả người.

Đôi mắt đào hoa của Nghiêm Kỷ vốn đã là một đôi mắt sáng đa tình như say như tỉnh, nhưng ánh mắt đào hoa của anh ngoài vẻ đa tình còn nhiều thêm vài phần bức người.

Ngày thường anh cười dịu dàng vẫn ổn, nhưng một khi anh không cười hoặc nheo mắt nhìn người thì thực sự rất khiến người khác sợ hãi.

Ham muốn sống sót của Mộc Trạch Tê rất lớn, nói trắng ra chính là sợ. Cô cẩn thận nhớ lại, gần đây quả thật bản thân không xảy ra xung đột với Lâm Thi Vũ.

Cô lấy ra một trăm ba mươi tệ đưa cho Nghiêm Kỷ: “Cảm ơn cậu Nghiêm Kỷ, số tiền còn lại ngày mai tớ sẽ trả cho cậu. Cậu đột nhiên muốn ăn, vậy tất nhiên là được rồi, tớ thấy cậu cả ngày hôm nay đều không ăn gì.”

Nghiêm Kỷ vốn không nhận, giọng nói hơi chua mang theo sự kinh ngạc cảm thán: “Hóa ra cậu vẫn để ý tôi sao.”

Mộc Trạch Tê cười gượng. Bởi vì giờ nghỉ trưa hôm nay Nghiêm Kỷ cứ nhìn cô ăn cơm, nhìn đến mức cô muốn hỏi Nghiêm Kỷ có muốn ăn một miếng cơm không.

Mộc Trạch Tê nhét tiền vào trong tay Nghiêm Kỷ, sau khi cảm ơn xong nói phải đi ngay cho kịp tàu điện ngầm rồi chạy mất.

Nghiêm Kỷ mở cặp sách lấy cái hoodie đen ra, vừa muốn mặc vào liền nhận được điện thoại của bố, chỉ đành thôi.

Sau khi Mộc Trạch Tê ăn hết bánh su kem, đúng lúc Vạn Dung trở về.

Mộc Trạch Tê để lại phần cho mẹ,  đưa một hộp khác cho Vạn Dung: “Mẹ đem cho bà và em trai.”

“Con không phải muốn giữ dáng sao? Aiya cái bánh su kem này khá tinh xảo, bao nhiêu tiền vậy?” Vạn Dung hỏi.

“Con không mập. Cái này đắt hơn ngày thường một chút, 5 tệ.” Mộc Trạch Tê không thay đổi sắc mặt.

“Con giúp mẹ một việc. Hôm qua bà nội nói không rảnh, muộn chút nữa mẹ phải qua bên đó chăm sóc em con. Cho nên mẹ cần con đưa một phần quà đến nhà họ Nghiêm.”

Ông nội đã qua đời của Mộc Trạch Tê và bà nội của nhà họ Nghiêm có quan hệ tình thân không cùng huyết thống, lúc nhỏ từng ở cùng một khu trong thời kỳ đặc biệt, xem như là thanh mai trúc mã.

Nhưng ông nội sớm đã qua đời, Vạn Dung không muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Nghiêm, mỗi năm đều thúc giục bà nội làm một số đặc sản đưa đến tặng cho nhà họ Nghiêm. Đều nói là quà cáp nhẹ, tình nghĩa nặng. Không thể không nói mẹ mình thật cao tay.

Mộc Trạch Tê ngẩn người, nhà họ Nghiêm…

Mộc Trach Tê tắm rửa xong thay quần áo sạch sẽ, Vạn Dung sửa lại cổ áo sơ mi cho cô : “Qua bên đó đừng căng thẳng, tốt nhất là dẻo miệng một chút biết chưa? Nói chuyện với Nghiêm Kỷ nhiều thêm vài câu, đi chơi trở về muộn chút cũng không sao.”

Mộc Trạch Tề đã tính toán rồi, hôm nay là thứ năm, Nghiêm Kỷ sẽ không về nhà tổ, bản thân đưa quà xong sẽ trở về.
Chương kế tiếp