Sau Khi Bị Vả Mặt, Nữ Phụ Trèo Lên Người Nam Chính!

Chương 10: Nhận ra ngón chân trắng hồng mập mạp đó, dục vọng chiếm hữu của nam chính bùng nổ, thỏ trắng nhỏ bị theo dõi
Thời gian sau đó, Mộc Trạch Tê và La Nam Nam đã trở thành bạn tốt, mỗi ngày hai người đều buôn chuyện qua điện thoại vào thời gian rảnh rỗi buổi tối.

La Nam Nam nằm trên giường, đang “nhớ lại” bộ truyện nữ phụ chuyển mình mà bản thân đã từng đọc. Cũng trong thời gian này, cô ấy đã dạy mười tám chiêu võ nghe như ‘kịch bản quen thuộc trong văn học mạng’ cho Mộc Trạch Tê.

Mộc Trạch Tê không vả mặt nữ chính, cũng không tẩy trắng để có được sự yêu quý của mọi người. Cô vẫn hàng ngày đi học, nghe những lời đồn hay chuyện nhảm nhí từ người khác.

Tuy Mộc Trạch Tê là nữ phụ có vẻ ngoài và vóc dáng đều xinh đẹp đến bùng nổ, nhưng cô cũng chỉ là đứa trẻ trong gia đình bình thường của thế giới trong sách. Cô không có bối cảnh gia đình hoành tráng như nam chính Nghiêm Kỷ, cũng không có hào quang của nữ chính.

Thế giới trong sách chính là thế giới của cô, sẽ không vì cô hiểu ra mà thay đổi hoàn toàn.

Vì vậy kế hoạch của La Nam Nam chỉ có một chữ “bừa”, bừa đến mức đã kết thúc luôn phần diễn của Mộc Trạch Tê.

Vì hộp cơm lần trước bị chính Mộc Trạch Tê ăn mất nên Vạn Dung liền cho là Nghiêm Kỷ thích nên mừng rỡ như điên. Sau đó, ngày nào cũng tóm lấy Mộc Trạch Tê thức dậy sớm nấu cơm.

Mộc Trạch Tê…

Mộc Trạch Tê thực hiện theo 『Kế trì hoãn』 mà La Nam Nam nói.

La Nam Nam nói: “Trong sách nói hộp cơm bị Lâm Thi Vũ ăn, nhưng lại không nói cụ thể lần nào. Chúng ta phải tiêu diệt kẻ thù ngày từ trong trứng nước! Chỉ cần bảo đảm Lâm Thi Vũ không thể ăn được hộp cơm, vậy thì tình tiết truyện không phải sẽ không xảy ra sao!”

Cái cách “chân cách xa mặt đất, vi-rút sẽ không thể xâm nhập” này vậy mà lại khá có tác dụng.

Vì vậy, hai hộp cơm mà mỗi lần Mộc Trạch Tê mang theo đều bị chính mình tiêu diệt hết, cũng vì bản thân không tin người khác. Mộc Trạch Tê vừa báo cáo với La Nam Nam vừa lau nước miếng.

Bây giờ Mộc Trạch Tê cảm thấy rất vui vẻ, điều cô mong đợi mỗi ngày chính là thời gian ăn cơm.

Còn Vạn Dung thì nghĩ Nghiêm Kỷ là con trai, dạ dày lớn, vì vậy khẩu phần ăn mà bà chuẩn bị khá nhiều, cũng đồng nghĩa tất cả niềm vui của Mộc Trạch Tê cũng được tăng thêm.

Gắp một miếng thịt bò bít tết, lại gắp một miếng thịt kho cà tím, lại thêm miếng cơm trắng to, cơm trắng và nước sốt của món ăn hòa vào trong miệng đúng là sự kết hợp tuyệt vời. Nước sốt cà tím hôm nay do chính mình làm đúng là hoàn hảo. Mộc Trạch Tê phồng má nhai thật kỹ, vẻ mặt hạnh phúc. Thật ngon!

Các bạn trong lớp ít nhiều gì cũng đều biết Mộc Trạch Tê tập múa, rất chú trọng dáng người, nên khi thấy hai hộp cơm trước mặt cô thì mọi người đều ngạc nhiên.

Lý Vi lại càng vô cùng khiếp sợ, hỏi thẳng: “Mộc Trạch Tê, cậu thế này là sao?! Đau lòng muốn chết nên ăn uống quá độ à?”

Mộc Trạch Tê đang vùi đầu mải miết ăn, trả lời mơ hồ không rõ: “Ăn cơm.”

Lý Vi: “?”

Nghiêm Kỷ ngửa đầu uống nước nhưng mắt vẫn không quên nhìn chằm chằm quai hàm căng tròn của Mộc Trạch Tê, sau đó yết hầu chuyển động, nước uống vào còn cuốn theo những thứ khác.

Thấy Mộc Trạch Tê ăn ngon lành như vậy, anh cũng không nhịn được bật cười, tầm mắt thỉnh thoảng liếc nắp hộp cơm của Mộc Trạch Tê, tờ giấy bên trên còn chưa kịp xé, viết: Phần của Nghiêm Kỷ.

Nghiêm Kỷ…

Lúc ban đầu là tin đồn truyền trong lớp, sau đó bắt đầu truyền trong trường, nói có một học sinh nữ thất tình, mỗi ngày đều mang theo hai hộp cơm để chữa lành vết thương.

Mộc Trạch Tê ăn xong, ngoại trừ đi tản bộ cho tiêu cơm ở sân thể dục, mỗi ngày còn ngồi trên khung xà thể dục cao cao ngắm nhìn xung quanh, im lặng suy nghĩ một lúc.

Bây giờ những ngày trôi qua của cô gần như không thay đổi. Áp lực học tập và cuộc sống vẫn nặng nề, nhưng cô cảm thấy đã nhẹ lòng hơn.

Nghiêm Kỷ giữ chức ủy viên giám sát an toàn của trường, thường xuyên sẽ đi kiếm tra khuôn viên trường, đúng lúc đi qua sân thể dục vắng vẻ, nhìn thấy Mộc Trạch Tê đang ngồi trên khung xà thể dục.

Ánh mặt trời rạng rỡ là tấm chiếu sáng thiên nhiên, Mộc Trạch Tê vốn trắng trẻo, cả người lúc này như đang phát sáng dưới ánh nắng. Mái tóc dài xoăn lọn như chùm hoa đung đưa trong gió, cặp mắt đẹp dường như lúc nào cũng chứa đầy sương mù lại bất giác chuyển động, nhưng lúc này ánh mắt đẹp đẽ lại trống rỗng.

Vì cô mặc đang mặc chiếc váy liền chữ A cổ bẻ hơi ngắn nên lộ ra bắp đùi trắng nõn, cộng thêm xà cao, càng khiến người ta tưởng tượng xa vời chỗ thầm kín dưới váy.

“Mặc váy thì đừng nên ngồi quá cao.”

Mộc Trạch Tê hoàn hồn, nhìn thấy Nghiêm Kỷ đang đứng phía dưới, trên cánh tay đeo huy hiệu “năm tốt”, ánh mặt trời chói chang không xua đi được vẻ đẹp trai trên gương mặt tuấn tú nhẵn mịn, trắng trẻo của anh.

“Xin lỗi, tớ sẽ chú ý an toàn.” Mộc Trạch Tê dịch mông, điều chỉnh tư thế chuẩn bị xuống dưới.

Chính vào lúc cô vừa di chuyển, đôi mắt tinh tường của Nghiêm Kỷ nhìn thấy tấm vải nhỏ màu trắng thấp thoáng ở nơi giữa thầm kín kia, con ngươi sắc bén tối lại.

Kể từ sau cái ngày La Nam Nam lôi kéo Mộc Trạch Tê chạy một cách khó hiểu, Mộc Trạch Tê cũng trở nên khác đi.

Dạo này cô thường chạy bộ, siêng năng, ai không biết còn tưởng rằng La Nam Nam đã chết, cô tới tưởng niệm nữa kìa.

Nghiêm Kỷ đưa tay muốn đỡ Mộc Trạch Tê xuống.

Không ngờ Mộc Trạch Tê lại nhảy thẳng xuống, còn ngã dập mông. Sau đó cô đứng dậy phủi váy, nói tạm biệt với Nghiêm Kỷ rồi nhanh chóng rời đi như chạy trốn.

Bàn tay đưa ra của Nghiêm Kỷ và lời chưa kịp nói đã bị bóp chết bởi hành động chạy trốn của Mộc Trạch Tê.

Nghiêm Kỷ nhìn bóng lưng của Mộc Trạch Tê, lông mày nhíu lại thật chặt.

Khoảng thời gian này Mộc Trạch Tê vẫn không quên thực hiện theo cách『tránh xa nam nữ chính, tiến thẳng đến kết cục』mà La Nam Nam nói.

“Đừng lại gần vầng sáng của nam nữ chính, nếu bị vả mặt thì vai phụ sẽ trở nên bất hạnh.”

“Đừng cướp người đàn ông của nữ chính, không thì sẽ càng bất hạnh hơn.”

Những lời chỉ bảo của La Nam Nam vang rõ bên tai.

Mộc Trạch Tê thật sự tránh “thật xa” Nghiêm Kỷ và Lâm Thi Vũ, tuyệt đối sẽ không chủ động tới gần hai người họ, giữ khoảng cách hai mét.

Đây cũng là việc khó nhất.

Mộc Trạch Tê theo đuổi Nghiêm Kỷ thời gian dài như vậy, bây giờ đột nhiên từ bỏ, nói không khó là không thể nào.

Cô thường xuyên ngồi chăm chú nhìn tư thế nghiêm chỉnh của Nghiêm Kỷ, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Mộc Trạch Tê biết mình là một người nhát gan, mặt nước bị vỗ một cái liền bị dọa sợ đến mức co mình vào mai rùa không dám động đậy, thậm chí còn phải đào một cái hố để chôn mình.

Cô không có can đảm cũng không có mưu trí thì làm gì có thể làm được nữ phụ chuyển mình chứ.

Mộc Trạch Tê nhìn chằm chằm bóng lưng của Nghiêm Kỷ và Lâm Thi Vũ. Cô biết hai người bọn họ là nam chính, nữ chính, cuối cùng sẽ ở bên nhau, trái lại bản thân lại không hề oán hận hay không cam lòng, chỉ có sự hụt hẫng sâu sắc mà thôi.

Mộc Trạch Tê cũng không nói được rõ đây là cảm giác gì, chỉ có thể cảm thán thật sự không thể cưỡng cầu với số mệnh, cũng không thể lay động nhân vật trong truyện có sức mạnh ngay từ ban đầu.

Nghiêm Kỷ cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình, ngẩng đầu lên thì Mộc Trạch Tê kịp lúc cúi xuống, căn chặt răng biến cảm xúc thành sức mạnh làm đề.

Buổi chiều tan học, Nghiêm Kỷ đứng đợi Mộc Trạch Tê cùng đến phòng giáo viên trực nhật, tiện sắp xếp lại hồ sơ lớp, nhưng người đến lại là Lâm Thi Vũ.

“Lần trước tớ bị ốm, Mộc Trạch Tê trực nhật thay. Hôm nay cậu ấy nói có việc bận nên tớ đến thay.” Lâm Thi Vũ nói xong, nhìn xung quanh thấy không có người, mới nói tiếp.

“Tớ nghe đồn gần đây Mộc Trạch Tê đang thiếu tiền nên bận rộn kiếm tiền.”

Vẻ mặt Nghiêm Kỷ khó hiểu, kiếm tiền? Anh nhìn ngang dọc tìm Mộc Trạch Tê nhưng cô sớm đã hòa lẫn vào dòng người vội vã trên tàu điện ngầm.

Anh bỗng cảm thấy, hay Mộc Trạch Tê đang trốn tránh mình nhỉ? Vậy mà cô lại đang né tránh anh?

Đúng rồi, cô không còn tìm anh hỏi bài nữa, không còn tươi cười rạng rỡ chào anh buổi sáng.

Thậm chí cô còn cố tình giữ khoảng cách với anh.

Nghiêm Kỷ rất tinh tế. Anh đoán ra được Mộc Trạch Tê không phải đang chơi trò ‘lạt mềm buộc chặt’, cũng không phải bơ anh mà là cô thực sự muốn tránh xa anh.

Đột nhiên, trong lòng Nghiêm Kỷ dâng lên sự bồn chồn khó hiểu và một loại xúc động muốn muốn đạp tan nó.

Một bạn nữ lớp múa nhận đi diễn nhưng cô ấy đang bị bong gân, vì không muốn hủy hợp đồng nên đã nhờ Mộc Trạch Tê diễn hộ.

Tiền lương hai mươi nghìn tệ cũng thuộc về Mộc Trạch Tê nên dạo này cô đang tăng cường luyện tập.

Mộc Trạch Tê nằm trên giường vừa giãn cơ chân sau khi luyện tập xong, vừa nghe La Nam Nam kể tại sao Nghiêm Kỷ lại thích Lâm Thi Vũ.

Vốn dĩ Mộc Trạch Tê thấy hơi khó chịu. Mình lấy lòng Nghiêm Kỷ từ bé mà chẳng hiệu quả bằng Lâm Thi Vũ mới đến có mấy chục ngày ngắn ngủi.

Nhưng cô lại tò mò nên vẫn kiên trì nghe hết câu chuyện.

“Bởi vì mượn thân phận của người khác nên Lâm Thi Vũ không nhận ra Nghiêm Kỷ!” Nghĩ lại, Mộc Trạch Tê thấy Nghiêm Kỷ chẳng khác hồi bé là bao. Dù là ngoại hình hay tính cách thì cũng rất ít có đứa trẻ nào giống anh.

La Nam Nam ở đầu dây bên kia cũng đang nằm mát xa chân, cười nhạo nói.

“Ha ha ha. Cậu không biết ở thế giới chúng ta có mấy bộ phim gái giả trai chì cần gắn thêm bộ râu hoặc buộc tóc lên là được à? Người ta không chỉ không có mắt, mà còn không có IQ nữa, sống chết có khi cũng chẳng phân biệt được. Nhưng khi rơi râu, xõa tóc, rồi gió thổi tung bay thơ mộng thì người ta nhận ra ngay. Lại còn cảm thán “hóa ra cô là con gái?!” Chỉ cần đạo diễn bảo không nhận ra thì sẽ không ra.”

“Đúng thế, tiểu thuyết cũng vậy. Có lẽ Nghiêm Kỷ đội mũ lên hoặc mặc áo có mũ, cậu cũng chẳng nhận ra được.”

Mộc Trạch Tê không thể tin nổi nhưng lại bị thế giới chân thực vặn vẹo này làm cho váng cả đầu.

Tối đến, cả người Nghiêm Kỷ nôn nao bồn chồn. Anh vẫn lướt mấy trang web bán đồ chơi tình dục như thường ngày, xem đồ tình thú vừa thuần khiết vừa gợi cảm.

Nghiêm Kỷ không mua kích thước cũ. Nghĩ một lúc, ma xui quỷ khiến thế nào anh ước chừng và đặt theo size của Mộc Trạch Tê.

Mua xong anh bỗng thấy thoải mái hơn.

Lướt xuống dưới anh lại thấy một shop bán tất sexy, anh liền dừng lại.

Vấn đề không phải shop bán tất mà là người mẫu ảnh đã che mặt kia, khiến tâm trạng anh u ám.

Anh vừa nhìn đã nhận ra đó là ai.

Tiệm này rất mới nhưng bỗng chốc hiện ra trang đầu.

Nghiêm Kỷ ấn vào xem shop, thấy có bán tất mà mẫu ảnh đã từng mặc, còn kèm thêm một video.

Kiểu dáng tất cũng bình thường, có mấy hình động vật hoạt hình nhưng anh không kìm được muốn xem đôi chân trắng thon dài, thẳng tắp quyến rũ của người mẫu ảnh.

Đôi chân đung đưa theo nhịp của máy quay, trắng nõn nà như trân châu. Con thỏ đáng yêu trên tất bó vào đôi chân mảnh mai mềm mịn làm nổi lên một vòng thịt mềm mềm, gợi lên vẻ thuần khiết và sắc dục đan xen.

Hình ảnh ấy làm người ta không khỏi tưởng tượng đôi chân đó mềm mượt, nõn nà đến nhường nào.

Khi mẫu ảnh tháo tất con thỏ ra, Nghiêm Kỷ nhìn thấy đôi chân trắng nõn co rúm vì căng thẳng và cổ chân quen thuộc.

Sau đó người mẫu ảnh lại xỏ một đôi tất mèo đen.

Trong lòng Nghiêm Kỷ ngập tràn cảm giác ghen tuông và bực tức.

Lẽ nào đây là công việc Mộc Trạch Tê làm gần đây để kiếm tiền sao? Được, được lắm!

Tính chiếm hữu của anh đã bị khơi dậy

Giá tất không ngừng tăng cao, đã lên đến hơn nghìn tệ.

Anh ra giá ba mươi ngàn tệ. Cuộc đấu giá dừng lại, tất cả im lặng.

Kéo xuống dưới xem, Nghiêm Kỷ thấy shop còn bán cả ảnh chân của người mẫu, trả tiền mới được tải xuống.

Mấy bức ảnh này là Mộc Trạch Tê muốn bán à? Bỗng nhiên anh nhớ đến bức ảnh ôm ngực trong điện thoại. Bức đó thì sao? Cũng bán à? Bán cho ai?

Nghiêm Kỷ đột nhiên bật cười, nhưng ánh mắt lạnh lẽo.

Sau màn hình máy tính, Vạn Bình Lâm sướng điên lên. Cô ta nghĩ tiền của đàn ông thật dễ kiếm, chỉ cần nói mấy đôi tất rẻ tiền kia do người đẹp từng mặc là bán được cả mấy chục đôi. 

Thậm chí cô ta nghĩ lần sau làm thế nào để em họ chụp thêm mấy bức quyến rũ để kiếm nhiều tiền hơn.

Mỗi đôi tất đấu giá thôi đã lên hơn nghìn tệ, giờ nhìn xem, lại lên 30.000 tệ?

Vạn Bình Lâm bị miếng bánh béo bở này đập cho choáng đầu rồi. Cô ta định đợi một lúc xem có thể tăng giá không, nhưng lại đổi ý, tham thì thâm, sợ tham quá lại mất hết.

Cuộc đấu giá đã thành công.

Vạn Bình Lâm hí hửng chuẩn bị đếm tiền thì website bị hack sập, màn hình tối thui. Vạn Bình Lâm “!!!”

Đến khi cô ta lên lại được thì toàn bộ ảnh gốc đã bị xóa sạch, nghĩa là kể cả những ảnh bán được rồi cũng mất hết, cô ta phải hoàn tiền.

Đến ảnh người mẫu bìa trang trong shop cũng bốc hơi, tất cả biến mất trong nháy mắt.

Vạn Bình Lâm vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ… cô ta động đến ai rồi hay sao?

Vị đức phật này cũng quá lớn!

Xong xuôi, Nghiêm Kỷ ngồi tựa vào ghế, nhắm mắt suy nghĩ.

Đôi mắt đào hoa bỗng mở ra.

Anh chuyển động ghế nhìn tủ đồ tình thú, rốt cuộc cũng hiểu tại sao mấy hôm nay nhìn tủ đồ kia không cảm thấy thuận mắt, thì ra là không đúng size.

Anh tiếp tục chuyển động ghế nhìn “bảo bối” quanh phòng, cuối cùng cũng tìm rađối tượng để sử dụng những “bảo bối” đó.

Chiếc gương treo tường to lớn soi rõ khuôn mặt Nghiêm Kỷ, trên mặt anh nở nụ cười đen tối và tàn bạo. Anh thì thầm: “Xem ra mấy bộ đồ kia phải vứt rồi. Phải mua thêm “đồ chơi” mới thôi.”

Nụ cười đen tối, bạo ngược kia giờ đây trở nên cố chấp. Anh lấy điện thoại ra, chậm rãi soạn tin nhắn rồi gửi cho shop

[Nhớ phải gửi mấy đôi tất người mẫu đã từng mang.]
Chương kế tiếp