Sau Khi Bị Vả Mặt, Nữ Phụ Trèo Lên Người Nam Chính!

Chương 16: “Khóc cái gì, bây giờ khóc như vậy thì sau này chẳng phải sẽ khóc càng nhiều.”
Mộc Trạch Tê suy nghĩ xong, trái tim cũng dần trở nên kiên định. Cô hít mũi một cái, kiềm nén nước mắt. Việc này đã qua, sau này không nhắc tới nữa. Mọi thứ đều sẽ như lúc đầu, cho đến khi đi hết nội dung cốt truyện.

Nghiêm Kỷ nhìn Mộc Trạch Tễ rõ ràng rất sợ hãi nhưng không hiểu sao ánh mắt lại chẳng may may dao động, bỗng nhiên cảm thấy bực bội. Suy đoán của anh về phản ứng của Mộc Trạch Tê không hề sai, cô sợ hãi, bất an.

Nhưng điều gì đã tiếp cho cô sức mạnh để đeo tấm chắn “kiên cường” giả tạo đó lên, thậm chí còn vô cùng dứt khoát nói rằng: “Xem như không xảy ra chuyện gì.”

Nghiêm Kỷ thầm ngờ vực trong lòng, chậc, anh không thích cảm giác không thể kiểm soát mọi thứ trong tay này.

Có điều anh lại thích cái cảm giác từ từ lấy lại quyền khống chế kia, rất có tính khiêu chiến, khiến anh nóng lòng muốn thử đến mức cảm xúc dâng trào. Bởi điều anh thích nhất là xé nát lá chắn của người khác.

“Việc chịu trách nhiệm hay không để đó nói sau, giờ ăn cơm trước đã. Tối qua chúng ta đã làm rất nhiều lần, thậm chí phút cuối cậu còn ngất xỉu. Hôm nay lại dậy trễ như vậy, bụng hẳn là trống rỗng rồi. Để tôi ôm cậu xuống ăn cơm.” Nói xong, Nghiêm Kỷ ôm Mộc Trạch Tê lên, chuẩn bị đi xuống tầng.

Cảm xúc khó khăn lắm Mộc Trạch Tê mới ổn định được giờ lại trở nên căng thẳng một lần nữa. Cô vội vàng che miệng Nghiêm Kỷ lại, mặt mày đỏ bừng, xấu hổ nói: “Chúng ta nói xong rồi! Chuyện này cứ cho qua như vậy đi, cậu… cậu đừng nhắc lại nữa.”

Nghiêm Kỷ chính là không muốn cho Mộc Trạch Tê dễ chịu, cố ý nói làm cho cô xấu hổ. Bây giờ cô nhắc lại, bỗng nhiên có loại cảm giác mình là người kéo quần lên không thừa nhận nắm chặt chăn mền trên giường mà khóc kia.

“Cho dù em nói như vậy nhưng đêm qua thật sự rất khó để quên đi, bởi đó là đêm đầu tiên của hai ta. Tôi sẽ không nhắc tới trước mặt người khác, nhưng kiểu gì chúng ta cũng sẽ nhớ tới đối tượng đã cùng nhau trải qua đêm đầu thôi.” Nghiêm Kỷ hôn lên lòng bàn tay mềm mại của cô, nói.

Cảm xúc mềm mại ẩm ướt của đôi môi nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay, trái tim Mộc Trạch Tê cũng run lên theo. Cô vội thả lỏng tay ra, vỗ nhẹ vào vai Nghiêm Kỷ, nói nhỏ: “Nghiêm Kỷ… cậu thả tớ xuống, tớ tự đi được.”

Cho dù cơ thể hai người đã từng hòa làm một nhưng Mộc Trạch Tê vẫn chưa thể quen với việc bất ngờ tiếp xúc quá thân mật như vậy với Nghiêm Kỷ, bởi điều đó sẽ khiến Mộc Trạch Tê cảm thấy bất an và uất ức. Những lần thân thiết bất ngờ đó gợi cho cô nhớ về khoảnh khắc cô và Nghiêm Kỷ say rượu đánh mất lý trí, dẫn tới quan hệ giữa hai người thay đổi.

Nghiêm Kỷ rất tốt, anh đồng ý chịu trách nhiệm, nhưng chỉ giới hạn ở việc chịu trách nhiệm mà thôi. Còn Mộc Trạch Tê đã được mẹ dạy dỗ từ nhỏ nên hiểu rất rõ cái gọi là chịu trách nhiệm của những gia đình giàu có đó là như thế nào. Họ có thể nuôi cô, để cô thích làm gì thì làm, đưa cô vô số tài sản, nhưng chỉ vậy thôi, không còn gì nữa.

Nhìn thì giống như chỉ cần trèo vào được nhà giàu là sẽ có tất cả, nhưng thứ bọn họ không thiếu nhất chính là những đồng tiền này. Dù cô có tiêu xài phung phí cỡ nào cũng chẳng ăn thua gì với họ, chẳng có gì quan trọng hết.

Và một gia tộc giàu có như nhà họ Nghiêm cũng không phải ngoại lệ.

Nghiêm Kỷ không hề thích cô. Anh biết rất rõ những chuyện xấu xa lúc trước cô từng làm với Lâm Thi Vũ, nhưng thậm chí là đến tận bây giờ anh cũng không hề nói gì. Điều này không phải là do Nghiêm Kỷ dịu dàng mà là anh căn bản không thèm để ý.

Giống như lúc nhỏ, từng có một thời gian Nghiêm Kỷ rất thích hoa anh túc, một loài hoa toàn thân đều là độc, hơn nữa độc tính còn lớn đến mức có thể gây nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng anh không quan tâm, chỉ xem hoa có đẹp hay không là được, còn độc hay không độc không quan trọng. Sau đó anh thậm chí còn trồng đầy một sân.

Nghiêm Kỷ lại một lần nữa cảm nhận được sự lơ đãng xen lẫn chút xa cách nào đó của Mộc Trạch Tê, anh cảm thấy rất bực bội, bực bội đến khó hiểu. Lần mây mưa sau anh phải dạy dỗ cô gái nhỏ không nghe lời này một trận mới được.

Anh nhẹ nhàng đặt Mộc Trạch Tê xuống: “Vậy để bảo thím Lý bưng cơm lên đây.”

“Ừ.” Mộc Trạch Tê không muốn ở lại đây, chỉ muốn nhanh chóng rời đi, nhưng bụng cô thực sự đói đến mức không chịu nổi. Đêm qua, sau khi làm được một nửa thì bụng của cô đã trống huơ trống hoác rồi, thứ duy nhất cô nuốt xuống dạ dày là nước bọt của Nghiêm Kỷ trong lúc môi lưỡi hai người giao nhau…

Hầy… Mộc Trạch Tê nắm chặt áo ngủ lụa trắng trên người mà vân vê, càng ở lại lâu, Mộc Trach Tê càng thấy gian nan.

Mộc Trạch Tê nhìn ánh mặt trời gay gắt ngoài cửa sổ, giật mình nhảy dựng lên: “Tiêu rồi, tiêu rồi! Hôm nay phải đi học.” Nhưng vì hai chân đã quá tê mỏi không còn sức nên lại yếu ớt ngã xuống.

Do hai người say rượu làm loạn, mãi đến tận lúc này Mộc Trạch Tê mới nhớ ra hôm qua thứ năm.

Nghiêm Kỷ ôm cô, đưa điện thoại ra trước mặt, bật lên cho cô xem: “Trường học đã gửi thông báo tới, nói rằng nay học sinh được nghỉ khẩn cấp để nhà trường kiểm tra lại hệ thống an ninh. Chủ nhật học bù.”

Mộc Trạch Tê nhận lấy điện thoại, bất chợt nhớ ra đêm nào mình cũng sẽ gọi điện cho La Nam Nam. Cô cuống quít mở điện thoại lên, nhìn thấy tin nhắn tối qua La Nam Nam gửi tới, kèm theo ám hiệu đặc biệt của hai người, nói rằng cô ấy đã chuyển viện chữa trị dựa theo cái cốt truyện chó má kia, lần sau liên lạc.

Cốt truyện sao…

Mộc Trạch Tê vẫn còn lo sợ bất an, cô cả đêm không về, làm sao giải thích với mẹ đây. Sau đó cô lại đọc được tin nhắn mẹ gửi tới, em trai của Mộc Trach Tê đột nhiên sốt cao, nên bà ấy phải ở lại chăm sóc em trai, dặn Mộc Trạch Tê nhớ khóa kín cửa và cửa sổ rồi đi ngủ trước, không cần đợi bà ấy.

Đây là ý trời hả…

Thế nên đêm qua không một ai biết Mộc Trạch Tê và Nghiêm Kỷ đã ngủ chung với nhau, mọi mối liên quan với Mộc Trạch Tê đều bị gián đoạn như một sự trùng hợp ngẫu nhiên, như thể mọi thứ tự động nhường đường, khiến chuyện này trở nên lặng yên không một tiếng động.

Mộc Trạch Tê đờ ra, cảm giác sợ hãi khi biết không thể đảo ngược cốt truyện dần bao trùm lấy cô.

Mộc Trạch Tê hít sâu vài lần, tự an ủi mình rằng như vậy cũng tốt. Không cần sợ sẽ làm đảo lộn cốt truyện hay gì đó.

“Nghiêm Kỷ… cậu đã hứa sẽ không kể chuyện này cho người khác, đúng không?”

Nghiêm Kỷ biết Mộc Trạch Tê rất giỏi trong việc đè nén và tiêu diệt cảm xúc trong lòng, nhưng khi nhìn thấy Mộc Trạch Tê giây trước còn tỏ ra hoảng sợ, giây sau đã có thể làm như không có gì thì Nghiêm Kỷ vẫn rất đỗi ngạc nhiên cũng như khó hiểu: “Chuyện liên quan tới thanh danh trong sạch của cậu, đương nhiên tôi sẽ không đi nói lung tung rồi.”

Nghiêm Kỷ nhớ lại lúc kiểm tra điện thoại di động của Mộc Trạch Tê, anh phát hiện hầu như đêm nào cô và La Nam Nam cũng nói chuyện điện thoại với nhau hơn một tiếng, hơn nữa lịch sử trò chuyện trong phần mềm trò chuyện đã bị xóa bớt, còn dùng cả ám hiệu riêng nữa, thật sự rất bí ẩn.

Nghiêm Kỷ đã xác định được sự thay đổi gần đây của Mộc Trạch Tê có liên quan đến La Nam Nam. Nghiêm Kỷ cẩn thận nhớ lại từng chi tiết về La Nam Nam, ấn tượng của anh với cô ấy chỉ dừng lại ở một cô gái học tập khắc khổ đến tự hại mình, nhưng bây giờ xem ra cô ấy không chỉ đơn giản như vậy.

Nghiêm Kỷ không biết nhiều về La Nam Nam, lại sợ cô ấy sẽ nói gì đó với Mộc Trạch Tê. Đôi mắt hoa đào hẹp dài cong cong, tung đòn phủ đầu: “Tôi sẽ không nói, thế em có định nói cho ai khác biết không?”

Nghiêm Kỷ vén chiếc áo khoác lụa của mình lên để lộ dấu răng đỏ tươi ở trên cổ, nói bằng giọng chế giễu: “Hay là thanh danh của tôi không đáng giá tiền? Nhưng đây cũng là lần đầu tiên của tôi đó.”

Mộc Trạch Tê nghẹn họng, không nói nên lời, mắt mở to nhìn nhìn dấu răng kia, trong lòng cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Sau khi xảy ra chuyện như vậy, người đầu tiên Mộc Trạch Tê nhớ tới quả thực là La Nam Nam. Cô không dám, cũng sẽ không bao giờ nói cho Vạn Dung biết, bởi cô hoàn toàn có thể tưởng tượng được mẹ sẽ lợi dụng chuyện này mà nổi giận, uy hiếp Nghiêm Kỷ, bắt anh chắc chắn phải chịu trách nhiệm và cưới mình.

Dựa theo quy luật của tiểu thuyết, gia đình nữ phụ sẽ không thành công, hơn nữa rất có thể sẽ tiêu đời.

Nam Nam là chỗ dựa duy nhất của mình, cho dù là khóc lóc kể lể hay tìm kiếm sự an ủi thì cô vẫn muốn thảo luận với Nam Nam xem rốt cuộc bây giờ nên làm thế nào. Nhưng mình đã hứa với Nghiêm Kỷ rằng chuyện này chỉ có hai người biết, nên nếu mình nói cho người thứ ba nghe thì đúng là không phúc hậu cho lắm.

“Tớ cũng sẽ không nói! Tớ sẽ không nói với ai hết.” Mộc Trạch Tê giơ ba ngón tay lên thề, hứa với anh.

Nghiêm Kỷ khẽ mỉm cười, Nghiêm Kỷ có thể nắm rõ tính cách Mộc Trạch Tê như lòng bàn tay nhưng lại không biết gì về La Nam Nam. Vậy nên chuyện này chỉ có hai người biết mới dễ xử lý.

Sau khi ăn cơm xong, kiểu gì Mộc Trạch Tê cũng không chịu ở lại nữa, cô khăng khăng đòi về, từ chối cả đề nghị của Nghiêm Kỷ.

Nghiêm Kỷ nhìn cô gái nhỏ sau khi ăn no có sức rồi là lập tức chuẩn bị chạy trốn, chẳng hề có chút lưu luyến nào. Trước kia cô thích xoay quanh mình, hiện tại lại tránh mình như tránh tà. Nhưng điều khiến Nghiêm Kỷ khó chịu trong lòng là không phải cô đang xài chiêu lạt mềm buộc chặt mà thật sự muốn vậy.

Dạo gần đây, nhà họ Nghiêm có việc nên Nghiêm Kỷ cũng không thể giữ cô lại, đành đưa cô trở về trước. Ngày tháng còn dài, không có gì phải vội.

Đến cổng khu chung cư Khang Thanh.

Mộc Trạch Tê không cho xe chạy vào khu chung cư mà bảo anh dừng lại gần đó là được, càng không dám để Nghiêm Kỷ đưa tới nhà vì sợ bị hàng xóm nhìn thấy, mà Nghiêm Kỷ cũng chiều theo ý cô.

Trước khi Mộc Trạch Tê xuống xe còn cẩn thận nhìn ngó xung quanh xem có ai đang ở gần đó hay không.

Nghiêm Kỷ ngồi trên xe, châm thuốc, rít một hơi dài rồi híp mắt hưởng thụ, miệng nhả ra từng vòng khói. Trong làn khói lượn lờ hiện lên bóng dáng Mộc Trạch Tê mặc một chiếc váy trắng hở lưng dài đến đầu gối, phần xương vai xinh đẹp lộ ra ngoài không khí, hai chân mềm nhũn tập tễnh chạy trối chết. Trông cô chẳng khác nào con bướm trắng vui vẻ bay múa, mỏng manh nhưng khó nắm bắt.

Trong lòng Nghiêm Kỷ bỗng thấy hối hận, người ôm chưa nóng đã không thấy đâu nữa.

Anh khẽ thở dài, lẩm bẩm: “Chậc, đáng lẽ phải cưỡng chế giữ cậu ấy ở lại.”

Bác Trần ngồi ở ghế trước nghe vậy, trong đầu bỗng hiện lên suy nghĩ: hiếm khi cậu chủ nhà họ bằng lòng quan tâm để ý một người như vậy, sau này cô Mộc chắc chắn sẽ có phúc lắm đây.

Mộc Trạch Tê trở về nhà, mãi đến khi cửa phòng đóng lại, cảm giác mất mát và bất lực trong lòng mới trào ra. Cô thay bộ quần áo mà Nghiêm Kỷ đã đưa cho mình, không muốn nghĩ nhiều tại sao anh lại biết size đồ của cô mà lập tức bổ nhào vào ổ nhỏ của mình, khóc một trận cho thoải mái.

Tay Nghiêm Kỷ kẹp điếu thuốc, vươn ra ngoài cửa sổ, tay còn lại cầm di động, ngồi lặng trong xe ngắm những bức hình trong điện thoại. Thông qua thông qua camera giám sát trong phòng Mộc Trạch Tê mà anh mới lắp sáng nay, anh nghe thấy tiếng khóc của cô, cũng nhìn thấy dáng vẻ Mộc Trạch Tê lăn lộn trên giường giống như một con chạch ở trong bùn.

Anh ngẩng đầu nhìn về phía nhà của Mộc Trạch Tê, vẻ mặt mờ mịt. Thông qua gương hai bên hông xe, Nghiêm Kỷ nhìn thấy một người phụ nữ mang thai chuẩn bị đi ngang qua, anh lập tức dập tắt điếu thuốc rồi đẩy cửa bước xuống xe.

Tối hôm qua Mộc Trạch Tê thật sự rất mệt mỏi nên vẫn chưa trở lại bình thường, cô cứ như vậy khóc nức nở rồi ngủ thiếp đi.

Cả người Mộc Trạch Tê thả lỏng, mơ màng chìm vào giấc ngủ ngay lập tức. Cô loáng thoáng nghe thấy tiếng ấn mật mã mở cửa, tưởng rằng mẹ Vạn Dung đã trở về nhưng cô không thể nào mở mắt ra được.

Bỗng, cô bị vây trong vòng tay tràn đầy hương vị tươi mát, hơi thở ấm áp ẩm ướt trượt trên cần cổ nhạy cảm của cô truyền tới cảm giác ngứa ngáy khó nhịn.

Mơ sao? Đôi mi dài của Mộc Trạch Tê rung lên nhưng cô vẫn không thể nào mở mắt ra được.

Nghiêm Kỷ ôm Mộc Trạch Tê vào trong lòng rồi cúi người hôn lên cổ cô, hàm răng nhẹ nhàng cắn lên da thịt mềm mại của cô. Bàn tay ấm áp thăm dò vào trong vạt váy ngủ vuốt ve làn da trơn nhẵn của cô rồi trượt đến bộ ngực mềm mại nhẹ nhàng xoa nắn.

Nghiêm Kỷ biết cái gì gọi là ăn quen bén mùi, vốn dĩ anh chỉ định đi lên ôm và dỗ dành cô, nhưng khi nhìn thấy cô mềm mại thơm phức nằm ở trên giường, anh lập tức không nhịn nổi nữa, chỉ muốn thân mật với cô, chỉ hận không thể lập tức ăn cô.

Mộc Trạch Tê vô thức vặn vẹo, giãy dụa thân thể, khẽ rên rỉ một cách yếu ớt.

Cô mơ hồ nghe thấy giọng nói trầm thấp dễ nghe như tiếng nước vang lên bên tai: “Khóc cái gì? Mới vậy thôi đã khóc, vậy chẳng phải sau này sẽ càng khóc nhiều hơn sao.”

Giọng nói của anh nhẹ nhàng và êm dịu nhưng lại làm cho Mộc Trạch Tê cảm thấy như tiếng thì thầm lạnh lùng và hung ác của ác ma...
Chương kế tiếp