Sau Khi Bị Vả Mặt, Nữ Phụ Trèo Lên Người Nam Chính!

Chương 17: Nữ phụ trà xanh tỏ tình lại online, trà xanh bị bắt tại trận, tổng tài bá đạo đưa ra lời cảnh cáo nghiêm phạt
Mộc Trạch Tê ngủ một giấc đến sáng ngày hôm sau mới từ từ thức dậy, trừ chiếc váy ngủ không hiểu sao lại nhăn như rong biển khô kia thì những thứ khác đều vẫn ổn.

Mộc Trạch Tê đã quen tự mình điều chỉnh lại cảm xúc, cả ngày thứ sáu Mộ Trạch Tê đều im lặng làm bài tập để ổn định lại tâm trạng.

Giữa chừng Nghiêm Kỷ gửi tin nhắn đến, Mộc Trạch Tê trả lời vài câu thì không muốn trả lời nữa, Nghiêm Kỷ cũng không nhắn thêm gì.

Mộc Trạch Tê rất muốn nói chuyện cùng La Nam Nam, nhưng cũng hiểu, thật ra người nắm tình tiết sách trong tay như La Nam Nam càng không có tự do so với nhân vật trong sách như cô, cô ấy có hệ thống, đôi khi còn bị cưỡng chế thực hiện nhiệm vụ.

Cô không muốn tạo thêm phiền toái cho La Nam Nam, đây là chuyện cô đã quyết định.

Sáng sớm chủ nhật, Mộc Trạch Tê cảm thấy sức khỏe của mình đã hồi phục lại, tràn đầy tinh thần đến lớn học thêm. Cô còn nghe nói Nghiêm Kỷ đã xin nghỉ ba ngày phép liền nên cũng thở phào nhẹ nhõm, không cần cảm thấy lúng túng nữa.

Hai ngày nay, cuộc sống của Mộc Trạch Tê yên bình đến mức kỳ lạ, tạm thời không thể liên lạc với La Nam Nam, Nghiêm Kỷ cũng vắng mặt, còn Lâm Thi Vũ thì dạo gần đây tinh thần thường hay tụt dốc, Mộc Trạch Tê cũng từng hỏi thăm Lâm Thi Vũ nhưng cô ấy cũng chỉ lắc đầu cười khổ.

Gần đây ở chỗ làm lại nổi lên tin đồn về thân thế của Lâm Thi Vũ, ngay cả Mộc Trạch Tê cũng bị cuốn vào vòng xoáy dư luận.

Trong nhà vệ sinh Mộc Trạch Tê nhận được cuộc gọi đến của La Nam Nam, trong lòng xem như yên tâm, giọng nói cũng trở nên hơi nghẹn ngào.

La Nam Nam vừa nghe đương nhiên tưởng là Mộc Trạch Tê bị uất ức, lại không biết  làm sao an ủi cô, toàn nói những câu như 'chỉ cần không chết, mọi thứ chỉ là vết thương ngoài da.' hoặc là 'Tê Tê rất dũng cảm không sợ khó khăn!'

Trong chốc lát đã chọc Mộc Trạch Tê vui vẻ, hai người nói chuyện cười đùa trong điện thoại.

Trong nhà vệ sinh Mộc Trạch Tê nghe vài người đang bàn tán về tin đồn của Lâm Thi Vũ, nói cô ấy có người mẹ làm tiểu tam, lại còn có người bố dượng giết người, tiếp đến lại bàn tới chuyện dạo gần đây không thấy Mộc Trạch Tê tiếp cận Nghiêm Kỷ nữa, chắc là do Nghiêm Kỷ hết chịu nổi cô rồi nên mới bảo cô tránh xa anh ra một trăm mét.

Còn có người nói Mộc Trạch Tê ăn liền một lúc hai hộp cơm nên Nghiêm Kỷ cảm thấy không nuôi nổi người phụ nữ tham ăn này, nên mới bảo cô tránh xa anh ra một trăm mét. Cô gái nói xong câu này thì cả đám người đều im lặng...

Đương sự Mộc Trạch Tê và La Nam Nam nghe thấy những lời này cũng ...

"Nói đến lời đồn đại, thật ra tớ có việc này rất muốn làm." Mộc Trạch Tê nói.

Bây giờ Mộc Trạch Tê đi về phía vườn hoa nhỏ của trường học, bước đi của cô mang theo dáng đi "hiên ngang thẳng tắp của nữ phụ". Từ xa cô đã nhìn thấy nhóm nhỏ ba nữ một nam đang ngồi tụ tập rất nghiêm túc ăn uống trên ghế đá, cô đang chuẩn bị qua đó vả mặt họ.

Giọng nói của La Nam Nam đang vang ra từ tai nghe bluetooth: "Tê Tê! Nữ phụ của chúng ta không chọc được nam nữ chính thôi, còn sợ đám người cỏn con không nổi tiếng bằng cậu ư?! Chỉ mấy thằng nhóc con miệng thối nổ pháo này, cậu sợ họ sao, lên đi!"

Mọi tin đồn thất thiệt về Mộc Trạch Tê ngày càng lan rộng, và một nửa nguyên nhân nằm ở nhóm nhỏ bé này, trọng tâm của nhóm này chính là học sinh nam lớp hai kia, tên là Hoàng Tài.

Cậu ta từng theo đuổi Mộc Trạch Tê, sau khi bị Mộc Trạch Tê từ chối thì cho là cô không biết tốt xấu, có ý đồ muốn báo thù cô.

Cậu ta trà trộn vào nhóm học sinh nữ có thành kiến với Mộc Trạch Tê, thả thính với cả ba cô gái trong nhóm, lợi dụng thiện cảm của các cô gái dành cho cậu ta mà thêm râu thêm ria cho chuyện của Mộc Trạch Tê, rồi giúp cậu ta lan truyền tin đồn thất thiệt. Sau khi Mộc Trạch Tê bị đám đông chế giễu, lại châm dầu vào lửa, giậu đổ bìm leo.

Lúc trước nhìn thấy Lâm Thi Vũ bị mọi người xa lánh, sau lưng lan truyền một số ít tin đồn, ngoài mặt cậu ta tỏ ra quan tâm, dùng chút ơn nghĩa để tiếp cận Lâm Thi Vũ, bị Lâm Thi Vũ từ chối thì lại giở cùng thủ đoạn với Lâm Thi Vũ

Cậu ta chính là một tên cặn bã.

La Nam Nam chế giễu: "Từng theo đuổi nữ phụ lại còn theo đuổi cả nữ chính, tên Hoàng Tài này cũng lớn gan quá, dám đụng vào nữ chính của nam chính. Nếu mà trong tiểu thuyết ngôn tình bình thường thì loại đàn ông như cậu ta đã sớm bị pháo nổ cho tàn đời từ lâu rồi, còn để mặc cho loại cặn bã như cậu ta âm thầm làm bậy đến giờ ư!"

Mộc Trạch Tê thấy vài người tách ra, vừa hay nhìn thấy được khoảng cách của đôi bên mới bước lên.

Mộc Trạch Tê đi đến bên cạnh Hoàng Tài rồi mỉm cười với cậu ta, nói với giọng điệu ngọt ngào: "Bạn học Hoàng Tài, nghe nói đợt trước cậu tham gia vào cuộc thi Olympic toán học của thành phố, thật giỏi quá đi, tôi cũng có hứng thú với cuộc thi đó, chắc là cậu cũng có lưu lại đề nhỉ, có thể cho tôi xem được không?"

Hoàng Tài bỗng nhiên được Mộc Trạch Tê bắt chuyện thì cảm thấy hơi choáng váng, lại khá vui mừng khôn xiết.

Sự tranh chấp của hai người bắt đầu từ lúc Hoàng Tài tỏ tình, và bị Mộc Trạch Tê từ chối, Hoàng Tài không chịu buông tha còn quấy rối Mộc Trạch Tê.

Hỏi Mộc Trạch Tê đã từ chối mà sao khi cậu ta còn đến lớp số một thì cô bèn cười, còn nói chuyện với cậu ta, không phải là đang muốn thu hút sự chú ý của cậu ta hay sao, chơi trò mèo vờn chuột đây mà.

Mộc Trạch Tê bất lực nói chỉ là xã giao giữa bạn bè, có công việc chung nên đương nhiên cần nói chuyện... Sau đó vì không muốn tiếp tục dây dưa, Mộc Trạch Tê liền không để ý đến Hoàng Tài nữa.

"Có chứ, Tê Tê, để tớ lấy cho cậu." Hoàng Tài phấn khích nói, lập tức chạy về lấy đề cương của cuộc thi Olympic toán học, hai người hẹn nhau sau giờ tan học sẽ trả.

Sau giờ học.

Khi Mộc Trạch Tê lấy cuốn sách của Hoàng Tài thì cố tình đi ngang nhóm nhỏ không có Hoàng Tài ở đó, còn để lộ tên cuốn sách cho các cô gái nhìn rõ.

Nghiêm Kỷ vội vàng quay lại trường học thì không thấy Mộc Trạch Tê ở lớp làm bài, mà thấy cô mặt mày rạng rỡ cầm quyển vở đi về phía lớp số hai. Anh không nói lời nào đi theo sau cô.

 

Sau đó liền nhìn thấy Mộc Trạch Tê ngượng ngùng nói chuyện với học sinh nam ở lớp bên cạnh.

Sau trò chuyện được một lúc, Mộc Trạch Tê dỡ chiêu trà xanh ra.

Mộc Trạch Tê xúc động nói: "Tôi thấy các cậu tán gẫu rất vui vẻ đấy, nhân duyên của tôi luôn không tốt, họ cũng không thích tôi lắm nên không dám lên làm phiền. Cuối cùng tôi lấy hết can đảm để hỏi cậu, không ngờ cậu thật sự cho tôi mượn, cậu thật tốt, cảm ơn nhé." Giọng điệu trầm bổng, khéo léo. Vẻ mặt từ hâm mộ đến buồn bã, đến ca ngợi Hoàng Tài.

Nét đáng thương làm động lòng người được biểu hiện một cách sinh động.

Nghiêm Kỷ lặng lẽ trốn sang một bên bỗng sững người lại. Trước đây Mộc Trạch Tê thường dùng cách "Không đánh mà thắng." Anh mang theo cảm giác hoài niệm mà nén nhịn xúc động muốn kéo Mộc Trạch Tê đi, tiếp tục nhìn cô diễn xuất.

Hoàng Tài lập tức bị bắt lấy trái tim, quên mất chuyện bản thân mình mới là người khởi xướng, giả nhân giả nghĩa an ủi Mộc Trạch Tê: "Trong chuyện học tập, cậu hỏi thì dĩ nhiên tớ cho mượn rồi! Hơn nữa thật ra tớ cũng không thân với họ lắm, cũng không hiểu rõ những lời nói của bọn họ, cậu đừng quá để ý!"

Lông mày của Mộc Trạch Tê cong lên, và 'nước mắt cá sấu' lóe lên: "Cảm ơn bạn học Hoàng Tài, cậu thật tốt bụng." Sau đó cô lại tiếp tục nói chủ đề mà Hoàng Tài quan tâm.

Mộc Trạch Tê biết người đàn ông muốn nghe gì nhất. Cô ngồi thẳng lưng, giả vờ đang nghiêm túc lắng nghe Hoàng Tài ngồi lê đôi mách, thỉnh thoảng phụ họa khen cậu ta một câu.

Mộc Trạch Tê xinh đẹp, quyến rũ nhưng khí chất rất điềm tĩnh. Đôi mắt lóe sáng, có thể nhìn rõ hình ảnh người kia trong mắt cô, khiến đối phương có cảm giác như trong ánh mắt ấy chỉ có mỗi họ, rất có tính lừa gạt.

Hoàng Tài dường như đã bị ánh mắt ngập tràn tình yêu kia thu hút, chìm vào mê hoặc không tìm ra lối thoát.

Hừ! Nghiêm Kỷ ghen tuông hừ lạnh trong lòng, bản thân anh cũng từng được hưởng đãi ngộ như vậy chứ bộ.

Lúc trước Mộc Trạch Tê cũng dùng ánh mắt này nhìn anh, dỗ dành khiến trái tim anh mềm nhũn. Anh không nhịn được tiến tới che đôi mắt Mộc Trạch Tê lại, ánh mắt như vậy chỉ mình anh được nhìn.

Mộc Trạch Tê lờ mờ nhìn thấy đám người đang hừng hực khí thế lao tới thì biết ngay thời cơ đã đến, chuẩn bị bỏ chạy.

“Hôm nay chúng ta nói chuyện vui quá nhỉ, tớ rất mừng vì được cậu cho mượn đề thi Olympic toán, cảm ơn cậu rất nhiều. Nhưng lần sau gặp lại chúng ta hãy giả vờ như không quen biết nhé, bạn bè cậu nhìn thấy sẽ hiểu lầm mất.”

Hoàng Tài vẫn chưa nói xong, cho dù không nói, chỉ nhìn khuôn mặt của Mộc Trạch Tê cũng đủ khiến cậu ta thỏa mãn trong lòng.

Nên vừa nghe thấy lời này, cậu ta đã cuống cuồng hết cả lên. Khó khăn lắm cậu ta mới tiếp cận được với Mộc Trạch Tê, và Mộc Trạch Tê cũng tỏ ra hứng thú với cậu ta.

Không thể để những người kia phá hoại được, cậu ta chỉ hận không thể lập tức phân rõ ranh giới: “Tớ và mấy cậu ấy không thân đến vậy, cũng chẳng phải bạn bè gì đâu! Mấy ngày nay họ cứ bám theo tớ đòi chép bài hoài, phiền muốn chết! Cũng vì vậy mà dần dần tớ mới chơi chung với họ.”

Trong đám đông có mấy bạn nữ vừa hay nghe thấy câu này, giận dữ hét lên: “Hoàng Tài, con mẹ nó cậu tồi thật đấy.”

Hoàng Tài không ngờ bọn họ sẽ nghe thấy được nên càng thêm lúng túng và hoảng loạn.

Mộc Trạch Tê nhướn mày, vội vàng nói: “Làm sao đây, cậu cãi nhau với bạn rồi, tôi không cố ý đâu, bọn họ nhất định sẽ hiểu lầm mất, làm sao đây, bạn học Hoàng Tài.”

Hoàng Tài ỷ vào việc mấy bạn nữ có hảo cảm với mình, nghĩ rằng sau này nói vài câu ngon ngọt lừa họ là được, còn giờ người đẹp đang đứng ngay trước mặt thì tất nhiên Hoàng Tài phải chọn người đẹp rồi.

Cậu ta hạ quyết tâm, giả nhân giả nghĩa an ủi: “Không sao, tớ sẽ nhắc nhở bọn họ không được nói xấu cậu, cậu yên tâm đi, Tê Tê!”

Hoàng Tài đang định tiến thêm một bước, gắn kết cảm tình với Mộc Trạch tê thì bất chợt nhìn thấy Nghiêm Kỷ đứng phía sau Mộc Trạch Tê, nụ cười lập tức cứng đờ.

Nghiêm Kỷ đưa tay ra hiệu cho cậu ta, ý bảo mau cút đi, áp lực đến từ lòng chiếm hữu của anh khiến Hoàng Tài không dám động đậy.

Hoàng Tài chỉ có thể chán nản nói lời tạm biệt. Trước khi đi cậu ta vẫn còn thầm nghĩ, mình luôn chú ý đến Mộc Trạch Tê mà Nghiêm Kỷ đối xử với Mộc Trạch Tê thì vô cùng lãnh đạm, còn với Lâm Thi Vũ lại vô cùng tốt, thế nên Hoàng Tài không dám làm phiền Lâm Thi Vũ.

Nhưng chuyện bây giờ là sao?

Thông qua tai nghe bluetooth, La Nam Nam đã biết được toàn bộ quá trình. Chưa đến nửa ngày cô đã thu phục được cậu ta, thật sự rất khâm phục. La Nam Nam thầm cảm thán trong lòng, cô vừa có sắc đẹp lại vừa có kỹ năng trà xanh của nữ phụ, tính sát thương đúng là cao!

Về phần Hoàng Tài, dù cậu ta muốn giải quyết tốt cả hai bên cũng không thể. Bởi Mộc Trạch Tê đã sớm tìm được bằng chứng Hoàng Tài chọc ghẹo ba bạn nữ kia, rồi gửi cho họ. Lần này cậu ta muốn chạy cũng không thoát được.

Mộc Trạch Tê nhỏ giọng nói: “Mẹ tớ từng nói, khi đứng trước mặt đàn ông, chỉ cần tỏ vẻ yếu đuối không thể tự gánh vác được mọi chuyện thì họ sẽ tự động vươn tay giúp đỡ. Nhưng một khi không có đàn ông ở đó thì bản thân phải có bản lĩnh đấu tranh. Còn nữa, mỗi lúc đàn ông không khống chế được mình cũng có thể dùng bản lĩnh này để xé nát gã.”

Không hổ là quý cô hoa hồng, Vạn Dung, vừa xinh đẹp vừa quyến rũ còn mang gai nhọn. La Nam Nam cảm thán: “Cách dạy dỗ của dì Dung thật mới mẻ.”

Trở lại với Nghiêm Kỷ, lúc anh nhìn thấy nụ cười ấm áp của Mộc Trạch Tê dành cho người đàn ông khác, trong lòng có cảm giác gì? Chắc là muốn làm cô không xuống nổi giường được nữa.

Mộc Trạch Tê vừa quay đầu liền phát hiện Nghiêm Kỷ đã đứng phía sau.

Dáng người anh cao thẳng, đồng phục học sinh sạch sẽ, chỉnh tề. Trên mặt là nụ cười quen thuộc, cặp mắt đào hoa vẫn tĩnh lặng như nước, nhưng đuôi mắt dài lại tràn ngập hơi lạnh. Anh quét mắt nhìn tai nghe bluetooth Mộc Trạch Tê đeo trên tai, sau đó chuyển qua nhìn cô chằm chằm.

Trông không giận, cũng chẳng vui.

Nhưng rada dò cảm xúc của Mộc Trạch Tê lại kêu lớn khi đối diện với Nghiêm Kỷ, kêu to đến mức đầu cô kêu ong ong.

Chính lúc đó, tai nghe Bluetooth của Mộc Trạch Tê bị ngắt, tín hiệu đường truyền không ổn định, hai bên đều không nghe thấy âm thanh: “Alo alo, Nam Nam?” Mộc Trạch Tê nhẹ giọng gọi, không ai đáp lại, sau đó thì cắt đứt hẳn.

“Nghiêm, Nghiêm Kỷ.” Mộc Trạch Tê kinh ngạc, chuyện vừa nãy đã bị nhìn thấy hết rồi sao?

Lúc trước Mộc Trạch Tê cũng từng tỏ vẻ “bạch liên”, “trà xanh” với Nghiêm Kỷ, mà Nghiêm Kỷ thông minh nhìn thấu những mánh khóe nhỏ này nhưng không bao giờ tỏ ra ghê tởm, điều này càng khiến Mộc Trạch Tê cảm thấy mình như một kẻ hề.

Sau này Mộc Trạch Tê cũng hiếm khi nảy sinh xung đột với người khác nên cũng không cần tới, mà có dùng cũng sẽ lén dùng sau lưng Nghiêm Kỷ. Bây giờ lại bị anh bắt quả tang, Mộc Trạch Tê cảm thấy ngại đến mức muốn đào cái hố chui xuống.

Mộc Trạch Tê hoàn toàn không biết suy nghĩ của mình đã lệch hướng.

Nghiêm Kỷ quay đầu, ý nói: “Đi theo tôi.”

Mộc Trạch Tê đang định từ chối.

Nghiêm Kỷ không quay đầu, cất bước rời đi: “Hay là để tôi khiêng cậu đi cũng được.”

Nghiêm Kỷ thật sự dám làm ra chuyện như vậy ngay trước mặt mọi người, không biết sợ là gì.

“Ừm…” Mộc Trạch Tê ủ rũ trả lời, nhanh chóng đuổi theo bước chân anh, ngoan ngoãn đi phía sau.

Mộc Trạch Tê theo chân Nghiêm Kỷ tới phòng nghỉ riêng. Mộc Trạch Tê cảm thấy kỳ quái: “Nghiêm Kỷ, có gì lần sau chúng ta nói đi, buổi chiều còn một tiết học nữa.” Vừa muốn quay người rời đi, Nghiêm Kỷ đã bắt lấy eo mềm mại của cô lôi vào phòng, nhanh đến độ cô không kịp hô hoán.

“Rầm!” Cửa phòng đóng lại.

Nghiêm Kỷ dùng sức mạnh của đàn ông, dễ dàng ép Mộc Trạch Tê vào tường, một chân tiến vào giữa hai chân cô, tách chúng ra, treo hai bên eo. Chiếc lều cứng ngắc dưới eo đựng đứng, chỉa thẳng vào chính giữa hai chân Mộc Trạch Tê.

Mộc Trạch Tê cứ như vậy bị Nghiêm Kỷ ôm chặt, không dám động đậy. Nỗi sợ khi bị người tuỳ ý chơi đùa và thống trị đêm đó lập tức xông lên đầu. Mộc Trạch Tê e dè, run rẩy khóc gọi “Nghiêm Kỷ…”

Nghiêm Kỷ vùi đầu vào cổ Mộc Trạch Tê: “Mộc Trạch Tê, cậu không nghe lời.”

Âm thanh ấm áp, dịu dàng lại khiến cả người Mộc Trạch Tê lạnh run…
Chương kế tiếp