Sau Khi Bị Vả Mặt, Nữ Phụ Trèo Lên Người Nam Chính!

Chương 21: Một viên gạch đập ra chiêu “bán thân”
Lâm Thi Vũ sửng sốt một lúc, lập tức phản ứng trở lại, hai cô gái giương mắt nhìn nhau sau đó xoay người bỏ chạy.

Nhưng những con hẻm chằng chịt bên này thông với nhau, Lưu Tâm Ấu đã dẫn người từ quán nét Tư Học đến bao vây lại.

Lưu Tâm Ấu ngạc nhiên hỏi Mộc Trạch Tê sao lại ở đây. Mộc Trạch Tê mặt không đỏ tim không loạn nói chỉ đi ngang qua.

Lưu Tâm Ấu lập tức cảm thấy không phải cách hay, sợ Mộc Trạch Tê báo cảnh sát nên thử thăm dò hỏi: "Cậu không mật báo đấy chứ?"

Mộc Trạch Tê làm như không biết: "Cậu nghĩ như vậy thì tôi cũng không có cách nào."

Lưu Tâm Ấu bị chặn nghẹn họng.

Lúc Mộc Trạch Tê đến thì đã báo cảnh sát và nói rõ những chuyện xảy ra. Chú cảnh sát nói chuyện này chưa xảy ra nên chỉ có thể xem là tình huống giả, nhiều nhất chỉ được xem là tụ tập đánh nhau.

Nhưng chuyện đánh nhau ẩu đả ở trường trung học Hoa Thịnh thì khó xử lý. Học sinh ở đây đa phần đều không phú thì quý, thường bắt được người rồi lại bất đắc dĩ phải thả ra, còn phải xã giao đủ kiểu, tiêu hao lực lượng cảnh sát.

Cho nên nếu không phải là đánh nhau gây thương tích nặng ảnh hưởng đến tính mạng, thì cục cảnh sát xung quanh cũng làm như không thấy.

Một lát sau, lại có một nhóm người nữa từ từ đi vào hẻm nhỏ, có người còn hung hăng cầm đủ loại gậy sắt trong tay. Người xung quanh nhìn thấy một đám người như vậy sợ tới mức đều tránh đi.

Người cầm đầu là một học sinh nam tóc uốn xoăn lò xo, đi đường thuộc dạng giơ tay giơ chân, vẻ mặt lưu manh lại kiêu ngạo. Vừa nhìn thấy Lâm Thi Vũ đã liền lớn tiếng kêu lên: "Bắt lấy đứa Lâm Thi Vũ đó!"

Mộc Trạch Tê vừa thấy nhiều người như vậy, còn cầm theo vũ khí, vội vàng nhặt hai viên gạch từ đống rác bên cạnh lên, ước lượng rồi sau đó đưa cho Lâm Thi Vũ một viên:"Lâm Thi Vũ cậu đã từng đập côn đồ chưa?"

Lâm Thi Vũ nhìn cái người gọi là cầm đầu kia là cái người được gọi là em trai của mình, đẩy Mộc Trạch Tê bảo cô đi, lo lắng nói: "Mộc Trạch Tê, cậu đi nhanh đi! Những người này đến làm thật đấy!"

Mộc Trạch Tê vội đến mức lòng bàn tay rịn mồ hôi, suýt nữa không cầm nổi viên gạch. Cô hỏi Lâm Thi Vũ: "Cậu tưởng đi được sao? Nhẹ thì bọn họ bao vây tớ, đánh cậu bị thương, nặng thì người nhìn thấy bọn họ hành hung cũng chạy không thoát. Đây lại là kẻ thù nào của cậu đấy?"

Lâm Thi Vũ tức giận nhìn chằm chằm vào Lâm Khải: "Lâm Khải. Là con trai của cái người tôi gọi là bố ruột đấy."

Lâm Khải đi lên trước, nói với vẻ mặt dữ tợn: "Ai cũng đừng hòng chạy thoát! Lâm Thi Vũ! Đứa đê tiện chết tiệt! Dám xúi ông già khóa thẻ của tao!"

Mộc Trạch Tê thầm than, lại là một tên nhóc lớn xác đầu óc bị bệnh. Thế mà lại tổn thương chị gái chung DNA với mình như vậy, cho dù Lâm Thi Vũ không được chào đón thì cũng chảy chung dòng máu cùng bố, khi đó thì không chỉ là khóa thẻ thôi đâu.

Mộc Trạch Tê nhìn thấy bên cạnh dựng mấy chiếc mô tô thì nghĩ đến đạp hư đồ của chủ đồ trước, đến lúc đó gây chuyện ầm ĩ lên, lấy cớ cố ý phá hoại tài sản báo cảnh sát, mới thoát thân được.

Cô trở tay đập viên gạch lên một chiếc mô tô trong số đó, chỗ xilanh trước xe bị đập lõm vào trong.

Lưu Tâm Ấu nhìn thấy thì nổi điên, tức giận mắng: "Mộc Trạch Tê cậu có bệnh hả, sao đập xe yêu quý của tôi! Cậu với Lâm Thi Vũ cùng một giuộc với nhau! Tôi với cậu không đội trời chung!"

Mộc Trạch Tê vô cùng kinh ngạc, không phải chứ! Cách thì là cách tốt, nhưng lại vừa khéo đụng trúng vào chỗ phát lửa giận của đối phương!

Học sinh nam tóc quăn đó nhìn thấy Lưu Tâm Ấu, đương nhiên cũng kéo vào chung một nhóm: "Này? Có thù hả? Tính chung một lượt đi."

Lâm Khải quay đầu bỗng nhiên nhìn thấy Mộc Trạch Tê, ánh mắt phát sáng. Một đôi mắt đặc quánh dính chặt trên người Mộc Trạch Tê, cậu ta ho khan một tiếng: "Lâm Thi Vũ, nếu cô giới thiệu cô gái bên cạnh cô cho tôi chơi, có lẽ tôi còn có thể suy nghĩ mà nhẹ tay với cô một chút."

Lập tức trong đám người đều vang lên tiếng huýt sáo và tiếng cười đáng khinh.

Lâm Thi Vũ nổi giận: “Chơi cái đầu cậu! Lâm Khải! Đây là ân oán giữa tôi và cậu, không liên quan gì đến người khác!" Cô ấy nói xong liền che chắn trước mặt Mộc Trạch Tê.

Lâm Khải hỏi Lưu Tâm Ấu: "Bao nhiêu tiền? Tôi bồi thường thay cô ấy." Sau đó lại quay sang trêu Mộc Trạch Tê: "Sau khi tôi đánh chết Lâm Thi Vũ, người đẹp này cũng phải đi theo tôi, lấy thân báo đáp!"

Nhà họ Lâm chỉ có chút chuyện đó đã nói đến nát rồi, ngoài nhà giàu mới nổi, tác phong làm việc thô tục của nhà họ Lâm mới là thứ vẫn luôn bị chỉ trích.

Mộc Trạch Tê biết bố của Lâm Thi Vũ hay ông nội đều là những người kỳ dị.

Bố của Lâm Thi Vũ sau khi phất lên thì tự cao tự đại lại thêm dáng vẻ lưu manh không ngừng theo đuổi đủ loại cô chủ nhà giàu, bên ngoài nuôi vô số bà ba, bà tư, bà năm, bà sáu, chỉ muốn lấy cô chủ hào môn thế gia, thật sự cho rằng hào môn thế gia đều đui mù hết à.

Ông nội kia cũng không đứng đắn, chuyên theo đuổi quả phụ hoặc phụ nữ nhà giàu đã ly hôn, còn bị con cháu nhà người ta đánh đuổi đi.

Mộc Trạch Tê chỉ yên lặng nói một câu: "Thì ra là cóc gia truyền"

Tất nhiên Lâm Thi Vũ biết chuyện xấu nhà mình, vừa nghe đã hiểu, không nhịn được phốc một tiếng bật cười. Nhưng lại nhanh tay che miệng lại, cảm thấy tình huống này mà cười ra thì không tốt.

Ở trong một con hẻm trong số đó, Nghiêm Kỷ và một thiếu niên đầu đinh tuấn tú đang đứng lẩn trốn và quan sát.

"Tạm thời không nên ra mặt. Hai chúng ta đã thống nhất rồi, đừng xúc động." Thiếu niên đấu đinh đứng đầu hẻm nói.

Người phụ nữ của mình bị đùa bỡn, Nghiêm Kỷ rất khó chịu, vẻ mặt vô cùng u ám, nhưng vẫn nhẫn nhịn: "Biết rồi, đừng nhấn mạnh nữa."

Thiếu niên đó lại nhìn Mộc Trạch Tê trong đám người, lúc trước ở “quán nét Tư Học” đã cảm thấy cô gái có giọng nói ngọt ngào mềm mại này hơi quen mặt.

Lại nghe thấy câu vàng câu bạc của cô, anh ta bỗng nhớ ra cô gái này là ai.

Anh ta kinh ngạc thốt lên một tiếng, "Đó không phải em gái Tê thường vây quanh cậu lúc trước sao? Thật sự là cô ấy! Đừng nói là bây giờ cô ấy vẫn còn theo đuổi cậu đấy!"

Nghiêm Kỷ không trả lời anh ta.

Anh đưa điếu thuốc đến trước ngọn gió, tránh khói thuốc dính lên người mình: "Tài nguyên mà nhà họ Lâm lấy được rất tốt, Lâm Kim Tiêu cũng có nhiều con, con cái vì gia sản mà tranh giành với nhau, nhưng ngoài con gái cả do vợ cả sinh và Lâm Thi Vũ ngoài giá thú ra, còn lại đều là đồ vô dụng."

“Gần đây nghe nói Lâm Kim Tiêu đối xử rất tốt với Lâm Thi Vũ, đã thế còn muốn làm mai cho Nghiêm Kỷ cậu để thay đổi đôi chút về tình hình hiện tại của Lâm Thi Vũ. Nhưng ông ta sẽ thật sự để cho con gái kế thừa tài sản sao? Đó còn là một đứa con riêng?”

Nghiêm Kỷ nhìn Mộc Trạch Tê: “Ông ta biết rõ hầu hết mấy đứa con của ông ta đều sẽ không nuôi nổi ông ta, không những thế còn hủy hoại đi cơ ngơi mà ông ta đã tốn công gầy dựng. Cho nên ông ta muốn bồi dưỡng Lâm Thi Vũ, để trong tương lai cậu ấy dẹp loạn giúp mình.”

“Cười cái gì mà cười!” Lâm Khải thẹn quá hóa giận, lập tức chuẩn bị ra tay.

“Này này! Đại ca học đường! À không! Xã hội đen mưu hại học sinh chính là giết chết đi một tương lai của thành phố Z!” Trần Triết cõng La Nam Nam đi ra, La Nam Nam thì giơ điện thoại trong tay lên.

Lâm Khải bị ngắt ngang ngay lập tức.

Trần Triết chính là máy quay phim hình người, cậu ta cõng La Nam Nam đang cầm điện thoại phía sau chạy tới chạy lui, cứ thế chụp lại từng người một trong đám người Lâm Khải.

“Đến đây, xem ảnh đã được chụp lại rồi đây này! Mấy chú cảnh sát mau lại đây mà xem! Cả đống người lớn mà lại đi vây quanh hai cô gái! Chú nói đây chỉ là đánh nhau ẩu đả nhẹ thôi á, con mẹ nó thế đây là cái gì, đừng có mà ăn nói bậy bạ.”

“Nam Nam!” Mộc Trạch Tê phấn khích chạy tới. La Nam Nam lập tức giơ điện thoại lên chụp Mộc Trạch Tê một cách nhiệt tình: “Là cô gái nhỏ này! Chính cậu ấy, Mộc Trạch Tê! Thấy việc nghĩa hăng hái xung phong! Dũng cảm hỗ trợ! Chú cảnh sát nhớ sau này phải trao cho cậu ấy giải thưởng thấy việc nghĩa hăng hái xung phong đấy nhé.”

La Nam Nam lặng lẽ đưa một bình ớt cay cho Mộc Trạch Tê, còn đưa mắt ra hiệu cho Mộc Trạch Tê. Mộc Trạch Tê và những người khác đang đứng ngay đầu ống thông gió, trong khi đám Lâm Khải thì đang đứng ở cuối ống thông gió, Mộc Trạch Tê lập tức hiểu ra.

Những người đi theo Lâm Khải nhanh chóng kêu lên: “Là cô ta đã báo cảnh sát!”

Lâm Khải tức giận chửi mắng bọn họ: “Chúng ta nhiều hơn hai người, trong khi lũ chúng nó có một đứa còn bị tàn tật nữa mà! Sợ cái rắm gì! Bọn mày giữ chúng nó lại xong đi bắt Lâm Thi Vũ là được rồi. Chờ cảnh sát đến thì nó đã sớm bị phế rồi còn đâu! Con mẹ nó! Gần đây nó không ngừng xúi bố tao khóa thẻ của tao lại, đã thế còn dụ dỗ bố tao chiều theo ý nó nữa chứ!”

Lưu Tâm Ấu vừa nghe thấy liền cảm thấy cậu ta thật hung dữ và đáng sợ, thậm chí còn kiêu ngạo hơn so với cô ta. Hiện tại Lưu Tâm Ấu đã hiểu rõ, so với những người này, cô ta chẳng là cái thá gì cả.

Thậm chí còn tạm thời bỏ đi chiếc xe yêu quý mà bỏ của chạy lấy người.

Mộc Trạch Tê kéo Lâm Thi Vũ sang và ra hiệu, Lâm Thi Vũ khẽ gật đầu. Mộc Trạch Tê vặn nắp bình ớt cay ra, sau đó đưa lại gần lỗ thông gió, bột ớt ngay lập tức bị thổi bay, rồi bay thẳng về phía đám người Lâm Khải.

“Chạy thôi!” Mộc Trạch Tê hô to, vài người hiểu ý chui vào trong một con hẻm nhỏ, trong chốc lát đã không còn thấy bóng dáng của một ai nữa.

Đám người Lâm Khải trở nên rối tung cả lên, bọn họ ho sặc sụa đến mức chảy cả nước mũi.

“Khụ khụ! Khụ khụ! Chúng nó chạy rồi!”

“Khụ khụ! Đuổi theo cho tao!” Lâm Khải lớn tiếng kêu lên: “Không thì bọn mày đừng mong sẽ được nhận tiền!”

“Hay!” Thiếu niên đầu đinh hô lên.

Khói ớt đỏ đã dần lắng xuống.

“Khụ Khụ! Mẹ nó chứ! Nếu bắt được thì hiếp bọn nó trước đã rồi hẵng giết sau!” Lâm Khải chống tay lên vách tường thở dốc, cậu ta cay đến mức hai con mắt đỏ ngầu, nói ra những lời thô tục như vậy thì có vẻ như đang vô cùng tức giận.

“Lâm Khải đúng chứ. Không phải tôi đã nói là cậu đừng đi làm phiền Lâm Thi Vũ nữa rồi sao?”

Sau lưng bỗng chốc vang lên một giọng nói nhẹ nhàng, Lâm Khải nhớ rõ giọng nói này, nhưng còn chưa kịp quay đầu lại, Nghiêm Kỷ đã túm lấy tóc Lâm Khải, đập đầu cậu ta vào tấm kính cửa sổ của tòa nhà cũ cạnh bức tường, tấm kính lập tức vỡ tan tành. Lâm Khải chảy máu ròng ròng, cảm giác đau đớn đến mức khiến cậu ta phải khóc rống lên.

Nghiêm Kỷ túm tóc Lâm Khải và xách cơ thể xụi lơ của cậu ta lên, giọng nói tuy bình tĩnh nhưng lại toát lên sự dữ tợn mập mờ: “Còn nữa, đừng thèm muốn những thứ mày không thể vấy bẩn được.”

Khuôn mặt của Nghiêm Kỷ cực kỳ đẹp trai, dáng vẻ lại dịu dàng nho nhã, nhưng chỉ cần anh rũ bỏ đi nụ cười thường ngày, sự hung ác ở giữa mày sẽ hiện ra ngay lập tức.

Sự dịu dàng nho nhã ấy còn khiến người khác sợ hãi hơn so với kẻ luôn hung dữ đáng sợ. Giống như chó điên không sủa còn đáng sợ hơn so với một con chó điên cứ liên tục sủa vậy, bởi vì mình sẽ không biết rằng con chó đó có bị điên hay không, nó cứ im bặt lẩn trốn ở trong tối sau đó bất ngờ nhảy bổ ra cắn mình bất cứ lúc nào.

Có người nhận ra Nghiêm Kỷ thì sợ đến mức run chân. Trong phút chốc tạo nên hiệu ứng đám đông, một nhóm người không ai dám động đậy nữa.

Nghiêm Kỷ móc khăn giấy ra lau tay: “Gọi xe cấp cứu cho cậu ta đi, gọi cảnh sát cũng được.”

Một đám người không ai dám động đậy, ai mà dám báo cảnh sát thì cũng sẽ tự mình hại mình thôi.

“Hôm nay các người đã làm cho cái bánh sữa nhỏ của tôi sợ rồi. Gần đây ở chỗ này quá ồn ào, mỗi khi đi ngang qua đây thì các người đừng gây ồn ào nữa, nếu làm người của tôi sợ, vậy thì tất cả cút ra khỏi thành phố Z hết cho tôi.” Nghiêm Kỷ nói xong liền rời đi ngay.

Một đám người cúi đầu khom lưng: “Vâng! Được! Cảm ơn cậu Nghiêm! Sau này chúng tôi sẽ nhỏ tiếng lại.”

Bọn họ không biết bánh sữa nhỏ nào cả, cũng không ai dám hỏi. Bọn họ nghĩ rằng đó là thú cưng của cậu Nghiêm nên không có ai dám đá một con chó hoang nào khi đi ngang qua khu này.

Nhóm người Mộc Trạch Tê và La Nam Nam sau khi xác nhận rằng không có ai đuổi theo thì mới dừng lại há miệng thở dốc. Tạm thời bọn họ không dám đi ra ngoài, vì sợ rằng Lâm Khải sẽ lại chặn ở chỗ khác. Lâm Thi Vũ và Trần Triết lén ngó ra xem xét tình hình.

Mộc Trạch Tê và La Nam Nam thì ngồi xổm xuống ở góc tường thì thầm nói chuyện với nhau.

“Cậu đã nhận được sách bài tập hay sách luyện thi mô phỏng ba năm thi đại học của Lâm Thi Vũ chưa?”

“Đương nhiên là có rồi.”

“Có phải cậu đã đặt một bức thư nguyền rủa vô đó không vậy?”

“Tuyệt đối không có! Tớ rửa tay trong chậu vàng mà!” Mộc Trạch Tê nói xong còn vô ý sờ vào trong túi, bỗng nhiên cô nhớ ra, quả thật mình có tùy tiện kẹp một bức thư nguyền rủa vào trong sách giáo khoa, mà tình cờ đó lại là sách bài tập của Lâm Thi Vũ.

Mộc Trạch Tê cứng đờ: “Hình như là có…”
Chương kế tiếp