Sau Khi Bị Vả Mặt, Nữ Phụ Trèo Lên Người Nam Chính!

Chương 20: "Gì cũng đồng ý sao? Thế nếu cậu muốn trở thành bà chủ nhà họ Nghiêm thì sao?" - "Mẫu bằng tử quý."
Mộc Trạch Tê rúc vào trong chăn của mình.

Cô ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa số, thấy trăng đã treo cao, cô mở di động thì nhận được tin nhắn từ mẹ Vạn Dung nói là phải tăng ca.

Mộc Trạch Tê co người lại. Quyết tâm mấy hôm trước mới quyết định được lại bị ảo tưởng đánh tan một lần nữa, giống như cái bạt tai lóe lên trong giây lát, bất ngờ tát Mộc Trạch Tê khiến trong lòng cũng loạn hết cả lên.

Lần này nếu không phải do Nghiêm Kỷ bỗng nhiên có cuộc gọi tới thì ảo tưởng chắc không chỉ dừng lại ở đó.

Mộc Trạch Tê ôm chặt bản thân mình hơn nữa. Cho dù là bị động nhưng Mộc Trạch Tê cũng không thể phủ nhận rằng mình đang chìm đắm trong bể dục vọng với Nghiêm Kỷ, chìm ngập đến nghẹt thở. Vì thế cô chỉ cảm thấy tủi nhục và đau khổ.

Bản thân cô cũng đã đoán sai về Nghiêm Kỷ, anh chưa từng muốn kết thúc chuyện này, chẳng qua bản thân cô tự lừa mình dối người hết lần này tới lần khác mà thôi.

Khi trở vào trong xe...

Tâm trạng của Mộc Trạch Tê tụt dốc, cả người không khác gì quả cà phơi sương, rũ đầu không muốn nhìn Nghiêm Kỷ.

Nghiêm Kỷ thì lơ đễnh, thuận tay vén tóc của cô ra sau tai.

"Đây là lỗi của của tôi. Tôi không uống rượu, cũng không nổi điên, tôi chỉ ăn quen bén mùi, chỉ muốn "ăn" cậu mà thôi. Mộc Trạch Tê, cậu đừng tìm kiếm nguyên nhân từ bản thân mình nữa. Cậu đau khổ là vì tên khốn như tôi đã ép buộc cậu, chứ không phải tại cậu."

Mộc Trạch Tê bị sự dịu dàng khó hiểu của Nghiêm Kỷ làm cho giật mình đến mức trừng mắt há miệng ngạc nhiên. Hình như bản thân cô đã quên mất một sự thật rằng bản thân Nghiêm Kỷ vốn dĩ là người dứt khoát không sợ hãi.

"Nghiêm Kỷ, như thế không đúng. Quan hệ của chúng ta không phải là kiểu quan hệ có thể làm loại chuyện đó."

Nghiêm Kỷ dửng dưng mở miệng: "Mộc Trạch Tê, tôi cũng không phải người không có dục vọng. Tôi là đàn ông, còn đang trong tuổi trẻ thanh xuân phơi phới. Trong đầu đàn ông tuổi này nghĩ nhiều thứ sắc tình dơ bẩn hơn cậu nghĩ nhiều, chỉ cần nửa người dưới cương lên thì coi như mất não. Sau khi từng thử qua chuyện tuyệt vời đó, tôi thật sự không nhịn được, tôi sẽ không buông tay cậu đâu."

Mộc Trạch Tê không biết nên nói gì.

Trong đầu cô vẫn chiếu đi chiếu lại cảnh tượng đêm đó, nhưng Nghiêm Kỷ nói với cô rất rõ ràng rằng đêm cô trao đầu tiên của mình cho anh vì uống rượu loạn tính, chính là bắt đầu theo kiểu mập mờ không rõ ràng.

Mộc Trạch Tê không nói lời nào, trong lòng vô cùng phức tạp. Cô đẩy cửa xe, bước xuống, đi lên tầng mà không quay đầu lại.

Nghiêm Kỷ đẩy cửa xe, chạy theo Mộc Trạch Tê, kéo tay cô lại: "Nếu là do cái đạo đức dở hơi kia làm phiền cậu, khiến cậu không yên lòng thì chúng ta có thể công khai với thân phận người yêu."

"Nhưng cậu đâu có thích tớ!" Sau khi nói xong, Mộc Trạch Tê liền cảm thấy hối hận vì sự ngu ngốc của mình.

Không thích cũng không ảnh hưởng tới chuyện lên giường.

Con gái thời kỳ trưởng thành cũng có ảo tưởng tình yêu của mình như Mộc Trạch Tê.

Ai cũng muốn có sự yêu thích tâm đầu ý hợp của đối phương, muốn có mối quan hệ thân mật nhưng trong sáng, muốn đẩy xúc động sinh lý đi thật xa, không cho phép cũng không muốn nó lộ ra ngoài, bởi vì nó sẽ làm ô nhiêm tình yêu cao quý.

Cô với Nghiêm Kỷ không có tình yêu chỉ có ham muốn, hai mối quan hệ hai tính chất khác nhau đủ để đánh vỡ ảo mộng tình yêu của mọi cô gái.

"Xem ra bản thân cậu cũng biết rồi." Nghiêm Kỷ đặt hai tay lên gương mặt trắng nõn của Mộc Trạch Tê, khiến họ nhìn thẳng vào nhau.

Ánh mắt Nghiêm Kỳ sâu xa, nhìn chóp mũi cùng với đuôi mắt đỏ ửng của Mộc Trạch Tê, dáng vẻ trông như muốn khóc khiến anh rất muốn hôn cô, cắn cô.

Nghiêm Kỳ dỗ dành cô với giọng điệu trầm thấp: "Nói yêu cậu thì đúng là tạm thời còn chưa tới, nhưng nếu cậu muốn nghe thì tôi có thể nói cậu nghe. Cậu muốn cái gì tôi cũng sẽ làm cho cậu." Ngón cái quấn quýt đôi môi mềm mại của cô, tình dục dâng trào trong lòng, anh cúi đầu định hôn xuống.

Mộc Trạch Tê biết mình không đủ thông minh, cũng không đủ kiên cường.

Giáo dục từ nhỏ khiến cho Mộc Trạch Tê yếu đuổi, ỷ lại như một cây tơ hồng vậy.

Nhưng Mộc Trạch Tê biết mình không muốn. không chấp nhận một tình yêu không có sự yêu thương.

Cô quay đầu né tránh nụ hôn của Nghiêm Kỷ, động tác của Nghiêm Kỷ ngừng lại một lát.

Mộc Trạch Tê biết Nghiêm Kỳ ghét việc người khác đến gần mình có mục đích, giống như những nhà giàu có không thích người phụ nữ có lòng tham không đáy.

Mộc Trạch Tê khẽ hít sâu một hơi, sau khi lấy hết khí thế. Mặt mày hơi buông lỏng và tươi cười, ánh mắt quyến rũ hấp dẫn: "Cái gì cũng được sao? Nếu tớ muốn làm bà chủ nhà họ Nghiêm thì sao?"

Đôi mắt đào hoa nhỏ dài của Nghiêm Kỷ khẽ híp lại, nhìn thẳng vào nét mặt tươi cười của Mộc Trạch Tê. Mộc Trạch Tê len lén liếc mắt nhìn thấy chân mày Nghiêm Kỷ khẽ nhíu lại, chắc hẳn anh lại mất hứng rồi, phải tiếp tục cố gắng mới được.

Cô nói với giọng điệu õng ẹo bén nhọn, không khác gì mấy người phụ nữ thích nịnh bợ trên tivi: "Nghiêm Kỷ, cậu cũng biết đó, trước giờ tớ tiếp cận cậu cũng chỉ là vì tớ ham mê quyền thế của nhà họ Nghiêm mà thôi! Tớ là người có dã tâm rất lớn, làm sao mà cam lòng chỉ làm "kẻ thứ ba" được!"

Thật ra Nghiêm Kỷ rất thích dáng vẻ này của cô, thấy cô không còn dáng vẻ quyến rũ thì biết thừa cô chỉ là đèn lồng giấy có lớp lót bên ngoài thôi. Đúng là diễn xuất vụng về mà.

Nghiêm Kỷ không nhịn được bật cười, đưa tay nhéo gương mặt cô tiện thể miết môi cô, giọng nói trầm xuống: "Thế theo ý cậu thì sau này chúng ta mà lăn giường thì tôi có thể tận tình mà bắn vào bên trong?"

Mộc Trạch Tê: "???" Cậu đang nói cái quái gì thế?

Nghiêm Kỷ phân tích một cách vô cùng nghiêm túc: "Dựa vào địa vị xã hội cùng với tài sản hiện nay của nhà họ Mộc, nếu cậu muốn gả vào nhà họ Nghiêm thì cậu phải vừa xinh đẹp vừa thông minh để ôm trọn lấy tôi, lại mẫu bằng tử quý* thì mới có một tí cơ hội."

*mẫu bằng tử quý: mẹ sướng nhớ con

Đến cả cách làm sao để được gả vào nhà giàu cũng phân tích rất rõ ràng. Xấu xa, Nghiêm Kỷ thật sự rất xấu xa.

Mộc Trạch Tê giãy ra, đẩy tay Nghiêm Kỷ, lớn tiếng thốt lên: "Không có lần sau đâu!" Sau đó nhanh chân chạy mất.

Nghiêm Kỷ để mặc cho Mộc Trạch Tê chạy, đầu ngón tay ma sát với nhau, cảm giác trơn nhẵn của gương mặt kia dường như vẫn còn lưu lại trên tay.

Nghiêm Kỷ thầm than, lúc nào mới có thể tùy ý đẩy ngã bánh sữa nhỏ trơn mịn này đây?

Mộc Trạch Tê nằm trên giường lại che kín chăn.

Mộc Trạch Tê vẫn còn trẻ, lại thiếu kinh nghiệm nên trong lòng bây giờ rất hỗn loạn, chẳng thể nào giải quyết được hoàn cảnh khó khăn hiện tại của bản thân.

Mới rạng sáng ngày hôm sau Mộc Trạch Tê đã lên tàu điện ngầm đến trường học, người đàn ông mặc áo hoodie nhàn nhã đi theo sau Mộc Trạch Tê như mọi lần.

Mộc Trạch Tê vừa mới bước ra hỏi hầm thì bắt gặp mấy cô học sinh con nhà giàu bước ra khỏi tiệm bánh ngọt boutique. Bọn họ vừa hay thấy Lâm Thi Vũ bước xuống từ trên một chiếc xe sang trọng, bèn xúm lại cười nhạo, lớn tiếng châm chọc: "Ai da, sao hôm nay cô chủ lại ngồi xe đi học thế này? Gia đình trúng số, lên đời hả?"

Cô gái nói chuyện tên là Lưu Tâm Ấu, Mộc Trạch Tê cũng biết, quan hệ cũng khá ổn.

Cô ta cũng là một trong những nữ phụ độc ác.

Lưu Tâm Ấu bện từng lọn tóc nhỏ, xỏ khuyên đầy tai, là một đứa “xã hội đen”, tính tình vô cùng đanh đá, vui buồn thất thường.

Lâm Thi Vũ cũng không tranh chấp, mắt điếc tai ngơ với lời châm chọc, nhanh chóng rời đi.

Lưu Tâm Ấu tức đến nhe răng trợn mắt, suýt nữa thì nhào tới đánh Lâm Thi Vũ.

Lưu Tâm Ấu đột nhiên nhìn thấy Mộc Trạch Tê, còn “ồ” một tiếng chào hỏi.

Trước đây Mộc Trạch Tê duy trì quan hệ như có như không với Lưu Tâm Ấu, cũng không chịu nổi tính thất thường có thể vạch mặt nhau bất cứ lúc nào của cô ta, chỉ nhẹ nhàng cười đáp lại.

Hôm nay, Mộc Trạch Tê cũng coi như vui vẻ.

Bởi vì không hiểu sao Nghiêm Kỷ rất bận, thậm chí còn không lên lớp. Dù sao thành tích của anh vẫn có thể giữ vững, người khác cũng không cảm thấy gì.

Anh chỉ vội vàng quay lại hai lần giữa giờ nghỉ, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Mộc Trạch Tê đang cúi đầu dò lại bài, vì thành tích tụt dốc mà khóc không ra nước mắt.

Lúc nghỉ giữa giờ, Mộc Trạch Tê cất bài tập giáo viên đã sửa xong.

Vô tình đụng trúng bàn học của mình, nhìn thấy mấy bức thư kẹp trong quyển sách ngoại khóa.

Mộc Trạch Tê cảm thấy khó hiểu, mở ra xem, là một bức thư tình cực kỳ trìu mến. Đó là bức thư tình Mộc Trạch Tê viết cho Nghiêm Kỷ lúc đầu óc đầy tình yêu nhưng không có can đảm đưa cho anh.

Một bức thư khác là thư ác độc nguyền rủa Lâm Thi Vũ.

Một lúc đụng chạm đến hai người, Mộc Trạch Tê không khỏi rùng mình.

“Cô Chu là cô của tớ, cô nói với tớ học sinh nghèo lớp mười hai đó bị vu oan, trong giây phút nóng giận nên mới làm người ta bị thương. Nghiêm Kỷ đã tìm ra bằng chứng chứng minh đó là phòng vệ chính đáng mới hủy khởi tố được.”

“Thật sao! Nghiêm Kỷ dịu dàng thật đấy!”

Hai cô gái trong lớp vừa bàn tán vừa bước vào.

Mộc Trạch Tê chỉ nghe thấy tên Nghiêm Kỷ đã chột dạ, tay chân luống cuống nhét vài thứ vào trong cặp, không kịp nhặt thứ kẹp trong sách bài tập.

Vào giờ tan học tối thứ sáu, phần lớn học sinh có hoạt động cuối tuần chỉ muốn về nhà, trường học nhanh chóng vắng lặng, chỉ còn thưa thớt mấy người.

Hôm nay Mộc Trạch Tê trực nhật, làm xong thu dọn rồi ra ngoài, nhận được tin nhắn của Nghiêm Kỷ.

[Hôm nay tôi có việc, không thể chú ý an toàn cho cậu. Bác Trần sẽ đón cậu ở cổng phía Đông trường. Yên tâm, không phải chiếc xe tôi thường đi. Biển số là ZXXXXX. Nếu không muốn thì tôi sẽ lấy cớ thành tích cậu tụt dốc nên giúp cậu học bù để tới nhà dì, tôi tin là chắc dì Vạn Dung sẽ hoan nghênh tôi lắm.]

Mộc Trạch Tê như lọt giữa sương mù, hôm nay có chuyện gì sao, cái gì mà không thể chú ý an toàn cho cô? Rồi lại nhìn mấy câu phía sau, lập tức bị kèm chặt, rất có phong cách của Nghiêm Kỷ…

Mộc Trạch Tê…

Nếu Nghiêm Kỷ đến nhà mình, e rằng mẹ sẽ mang cả thịt rồng ra cho Nghiêm Kỷ. Còn mình sẽ lại gần Nghiêm Kỷ sao, không được!

Mộc Trạch Tê chỉ có thể đi đến cửa Đông.

Lúc Mộc Trạch Tê đi dọc trên đường tìm xe thì thấy có mấy tên thô lỗ, tên dẫn đầu huýt sáo thật to, khạc nhổ một cái, lớn tiếng nói: “Alo! Nana à! Bảo anh em bọn tôi đi dọa một cô nhóc không hay lắm đâu!”

Giọng nói chói tai của Lưu Tâm Ấu vang lên từ đầu dây bên kia: “Tôi mà có chim thì còn cần mấy người nữa à?! Tôi đã nghe ngóng rồi, gần đây cậu ta hay đến “quán net Tư Học” trên Phố Đông, bọn tôi đi chặn đường cậu ta trước, mấy người mau đến đi. Nghiêm Kỷ đó không ở đây, tôi muốn xé nát con ả Lâm Thi Vũ buồn nôn này!”

“Được rồi! Được rồi! Bọn tôi đến Phố Đông đây!” Mấy tên con trai nhìn nhau một cái, nở nụ cười hèn hạ.

Mộc Trạch Tê bị tiếng cười chói tai này làm lòng lạnh buốt.

Khi nãy cô thấy Lâm Thi Vũ quả thật đã đi về phía Phố Đông. Lưu Tâm Ấu luôn không thích Lâm Thi Vũ, năm lần bảy lượt gây chuyện, bây giờ tìm mấy tên lưu manh xã hội đen, thật không biết định làm gì Lâm Thi Vũ.

Phía Đông trường trung học phổ thông Hoa Thịnh có một khu chung cư cũ, còn có một con đường cũ tên là Phố Đông.

Dù trường trung học phổ thông Hoa Thịnh quản lý nghiêm ngặt, nhưng nơi có người luôn có “giang hồ”, bình thường giữa học sinh với nhau cũng sẽ vì một số va chạm nhỏ mà ghi thù, lúc cuối tuần được nghỉ chính là lúc đám học sinh “giải quyết ân oán”.

Tất cả đều hẹn ở Phố Đông cũ kỹ để đánh nhau, ẩu đả, dù chưa đến mức vàng thau lẫn lộn nhưng cũng dần dần trở thành nơi tốt xấu lẫn lộn, cực kỳ hỗn loạn.

Mộc Trạch Tê không nghĩ đến Lâm Thi Vũ có phải là nữ chính hay không, liệu có thể chuyển nguy thành an được không, cùng là con gái nên không dám đánh cược những chuyện như thế này, rất có thể sẽ gặp tai vạ bất ngờ.

Mộc Trạch Tê ước chừng thời gian rồi vắt chân lên cổ mà chạy, hy vọng sẽ bắt kịp Lâm Thi Vũ và chặn cô ấy lại.

Còn La Nam Nam nằm trên lưng Trần Triết đang vội vàng chạy đến, hào hứng vừa mở miệng định nói mà không kịp gọi cô, sau đó không còn thấy bóng dáng Mộc Trạch Tê đâu.

Trần Triết ngạc nhiên kêu lên: “Đệt! Bình thường Mộc Trạch Tê mảnh mai, sao lại chạy như tên bắn thế!”

La Nam Nam… không hổ là Mộc Trạch Tê cứu mình trước kia.

La Nam Nam vỗ vai Trần Triết như vỗ ngựa: “Đuổi theo đi! Mau đuổi theo!” La Nam Nam lén chạy ra ngoài là vì một tình tiết quan trọng!

Trước đó Mộc Trạch Tê đã đến “quán net Tư Học” Phố Đông mấy lần nên biết đường, cô chạy xuyên qua một con ngõ cũ.

Lúc chạy ngang qua con ngõ yên tĩnh mát mẻ, Mộc Trạch Tê nhìn thấy một người đứng đầu ngõ. Anh đứng dựa vào tường, nửa thân trên bị bóng tối trong ngõ che khuất, chỉ nhìn thấy đôi chân thon dài, đầu gối hơi cong, dáng vẻ tùy ý, dường như đang nói chuyện với ai đó.

Ngón tay dài kẹp điếu thuốc, bàn tay trắng nõn nổi gân xanh, ngón tay dài tiện tay gảy thuốc lộ ra đốm lửa đỏ tươi.

Mộc Trạch Tê cảm thấy bàn tay đó rất quen, nhưng không có thời gian nhìn rõ đã chạy đi.

Nghiêm Kỷ ngừng lại hút một hơi, nhìn tin nhắn bác Trần gửi đến: [Cậu chủ, không thấy cô Mộc.]

Anh vừa nhíu mày đã thấy một bóng hình màu trắng vụt qua như gió. Hình như đó là…

Mộc Trạch Tê nhìn thấy Lâm Thi Vũ vào “quán net Tư Học” từ phía xa, cô vội chạy đến kéo Lâm Thi Vũ lại. Lâm Thi Vũ bị kéo xuống đất, vẻ mặt không hiểu gì: “Cậu làm sao thế hả Mộc Trạch Tê?”

Khuôn mặt nhỏ của Mộc Trạch Tê đỏ bừng vì thiếu oxy, đầu óc không nghĩ kịp từ để diễn tả, trong đầu như trúng tà chú, hiện lên rất nhiều cảnh trong phim chống Nhật mà ông bà nội thường hay xem.

Mộc Trạch Tê sốt ruột đến bứt rứt, thốt ra: “Lâm Thi Vũ, mau đi với tớ! Đằng trước có kẻ địch muốn mai phục chôn sống cậu!”

Lâm Thi Vũ: “???”

Đám người Nghiêm Kỷ đi theo sau Mộc Trạch Tê?
Chương kế tiếp