Sau Khi Bị Vả Mặt, Nữ Phụ Trèo Lên Người Nam Chính!

Chương 3: Biết sai rồi thì dạng chân ra để chồng **
Cho dù là tính cách của Nghiêm Kỷ hay cái gọi là hào quang của nam chính cũng không có gì có thể làm khó anh.

Mộc Trạch Tê rất biết thức thời nhận sai, nước mắt lưng tròng quay đầu lại nhìn Nghiêm Kỷ cầu xin: “Ô... Nghiêm Kỷ em sai rồi… em không dám nữa”. Âm đạo lại bị côn thịt đâm mạnh: “A!” Dịch mật phun điên cuồng. Cô lập tức đổi giọng: “Chồng...chồng yêu... em sai rồi… chồng ơi...”

Nghiêm Kỷ cúi người hôn lên sống lưng trắng mịn của cô rồi không ngừng lắc eo liên tục đâm tới, anh không dùng kỹ xảo gì mà chỉ đơn thuần liên tục rút ra cắm vào.

Mộc Trạch Tê bị tra tấn vừa đau vừa sướng đến muốn chết, trong huyệt thít chặt côn thịt, vách tường co rút, không ngừng giãn nở và bóp chặt khiến côn thịt vô cùng sảng khoái. Nghiêm Kỷ thả lỏng, bắn tất cả tinh dịch vào trong tử cung của Mộc Trạch Tê.

Anh ôm Mộc Trạch Tê cả người mềm nhũn đi đến sofa, mở rộng đôi chân trắng nõn của cô rồi lại cắm côn thịt vào trong: “Sai thì phải nhận sai cho tốt, dạng chân ra để chồng đâm.”

“A…” Mộc Trạch Tê không dám không nghe lời, dang rộng hai chân để Nghiêm Kỷ thuận tiện đâm mình.

-------------------------------------

Một tin tức quan trọng truyền đến nhóm lớp 3-1 tốt nghiệp khóa ba mươi ba của trường trung học Hoa Thịnh.

[Mộc Trạch Tê và Nghiêm Kỷ có một đứa con? Cô ấy thật sự gả vào nhà họ Nghiêm?]

[Tin tức có đúng hay không vậy?! Mộc Trạch Tê thật sự trèo lên được người Nghiêm Kỷ?]

[Cái gì?! Thật sao? Vậy Nghiêm Kỷ và Lâm Thi Vũ là thế nào?]

[Mộc Trạch Tê giỏi thật! Ngay cả con cũng sinh rồi.]

[Thì ra Nghiêm Kỷ lại là loại quấn mãi không bỏ! Trời ạ! Hai người khó có thể kết hôn nhất lại sắp kết hôn.]

[Rất bất ngờ sao! Lúc còn học trung học hai người họ đã mập mờ từ sớm rồi, tôi còn từng nhìn thấy Nghiêm Kỷ cưỡng hôn Mộc Trạch Tê, mọi người lại không tin!]

[Không tin]

[Không tin +1]

......

[Không tin +45]

La Nam Nam ở một nước xa xôi nào đó đã vô cùng kinh hãi khi nhận được tin nhắn từ Trần Triết bạn học cùng lớp năm lớp mười một!

Đầu tiên là nhìn thấy Mộc Trạch Tê, người mà cô ấy đã lâu không gặp trong bức ảnh, La Nam Nam gào khóc thành tiếng: “Trạch Tê à! Cậu vẫn còn sống sao! Tớ còn tưởng rằng cậu là nữ phụ bị nam chính trả thù đến nỗi biến mất khỏi thế giới này rồi!”

Trần Triết ở trong video bất đắc dĩ nói: “La Nam Nam cậu đừng kích động, cậu đọc tin nhắn đi.”

La Nam Nam đọc kỹ tin nhắn tiếp theo thì kinh hãi đến rớt cả cằm! Chuyện gì đang xảy ra vậy?! Mộc Trạch Tê sinh con? Bố đẻ của đứa bé lại còn là nam chính Nghiêm Kỷ?

La Nam Nam cảm thấy hoa mắt, nam chính luôn luôn bảo vệ nữ chính lại ở bên nữ phụ bị vả mặt thường chơi xấu nữ chính?!

La Nam Nam lập tức sững sờ. Mặc dù cô ấy xuyên sách nhưng cô ấy không có bàn tay vàng, ngoại trừ một tai nạn xảy ra do nhiều nguyên nhân mà cô ấy đã trở thành bạn thân với nữ phụ Mộc Trạch Tê, nhưng nhân vật mà cô xuyên hoàn toàn không liên quan gì đến vướng mắc giữa nam nữ chính và nữ phụ.

Cốt truyện vẫn diễn ra theo nguyên tác một cách có trật tự, nữ chính Lâm Thi Vũ thoát khỏi cái bóng là con gái riêng và lên làm tổng giám đốc công ty của mình dưới sự đồng hành và giúp đỡ của Nghiêm Kỷ.

Kết thúc tiểu thuyết không hề nói cuối cùng Nghiêm Kỷ và Lâm Thi Vũ ở bên nhau, nhưng nam chính làm sao có thể không ở cùng với nữ chính chứ, người đọc tiểu thuyết cơ bản đều sẽ nhận định đây là chuyện ván đã đóng thuyền.

Bây giờ chuyện gì đang xảy ra vậy? Thế giới này tự thay đổi sao? Hay là mình đã bỏ lỡ chi tiết nào đó?

La Nam Nam đặt vé máy bay về nước ngay trong đêm. Ở trên máy bay cô ấy cẩn thận nhớ lại tất cả các tình tiết cốt truyện và nội dung liên quan đến vai nữ phụ Mộc Trạch Tê.

Mộc Trạch Tê là một nữ phụ đáng hận, đáng thương lại đáng yêu. Cô được mẹ ruột quái dị nuôi dưỡng, bà ta truyền tư tưởng cho cô rằng phải gả cho người giàu, xây dựng tam quan và tính cách không tốt cho cô, càng làm cho người ta ghét cô hơn.

Sau khi La Nam Nam thật sự quen biết Mộc Trạch Tê, cô ấy cảm nhận được sự bất đắc dĩ của Mộc Trạch Tê, cho dù là tiểu thuyết thiết lập để làm phong phú nhân vật của cô hay là do thế giới này dạy cô.

La Nam Nam thật lòng thương cô gái này, sau đó ‘mở lời’ nói cho Mộc Trạch Tê biết tình tiết câu chuyện để cô thoát khỏi nhiều bi kịch trong cuốn sách.

Nhưng theo như những gì cô ấy biết được từ Trần Triết thì cuối cùng Mộc Trạch Tê cũng không tránh khỏi những kết cục trong cuốn sách đã nói, bởi vì nhiều lần hãm hại Lâm Thi Vũ nên thanh danh của Mộc Trạch Tê vẫn không tốt cho lắm. Sau khi tốt nghiệp trung học thì không có tin tức gì, ngay cả gia đình cô cũng không biết ở đâu.

La Nam Nam càng nghĩ càng nhíu chặt mày. Thế giới trong quyển sách này cũng là một nơi có pháp luật, có năng lực làm cho cả nhà Mộc Trạch Tê đều biến mất không thấy tung tích mà không bị người khác biết, ở thành phố Z ngoại trừ nhà họ Nghiêm ra thì không có nhà nào khác.

La Nam Nam cũng hiểu, nam chính trong truyện Mary Sue* thường có biểu hiện nếu động đến người phụ nữ của tôi nhẹ thì nữ phụ phá sản nặng thì cả nhà đi tù.

*Mary Sue: chỉ nhân vật hư cấu hoàn hảo, tài giỏi đến mức vô lý

Nhưng mà mấy năm trước sau khi Mộc Trạch Tê ‘tới đâu thì tới nhất quyết không làm nữ phụ độc ác’ nữa thì mối quan hệ với Lâm Thi Vũ ở thời trung học vẫn ‘ổn’.

Cho dù là viết dựa theo cốt truyện thì gia đình Mộc Trạch Tê vẫn không thể tránh khỏi việc biến mất. Sau khi tìm kiếm không có kết quả, La Nam Nam vẫn ôm kỳ vọng, cô ấy tin tưởng rằng Mộc Trạch Tê biết kết cục nên đã lựa chọn kết cục cả nhà ẩn náu rồi sống một cuộc sống tốt đẹp.

Nhưng bây giờ Mộc Trạch Tê lại tái xuất giang hồ, ôm con của nam chính ngang ngược quay trở về? Ép vua ra lệnh cho chư hầu, ép Nghiêm Kỷ cưới cô? Để nhà họ Nghiêm cho cô làm bà chủ?

Thôi đi, La Nam Nam còn không biết Mộc Trạch Tê thế nào sao, Nghiêm Kỷ nhìn cô thêm vài lần, cô đã phải kiểm tra xem hô hấp của mình có phải quá nặng  nên đã làm phiền anh hay không.

La Nam Nam gõ đầu mình. Bỗng nhiên trong đầu có một dòng điện chạy xuyên qua, giống như có một bộ phim truyền hình cơ thể là học sinh tiểu học nhưng lý trí lại vượt quá mức tưởng tượng của người trưởng thành, La Nam Nam thâu tóm tất cả các manh mối!

Ánh nắng sớm mai ấm áp và rực rỡ chiếu vào phòng qua ô cửa kính. Tia sáng mỏng manh chiếu vào hai người đang ôm nhau ngủ, êm dịu kèm theo vẻ lãng mạn và nhẹ nhàng.

Hôm nay Nghiêm Kỷ còn có một cuộc họp với Lâm Thi Vũ nên chuẩn bị đi ra ngoài.

Anh nhẹ nhàng buông bàn tay đang ôm chặt eo mềm của Mộc Trạch Tê, rời giường rót cốc nước đút cho Mộc Trạch Tê, hôn trán của cô, nhẹ giọng nói: “Tối hôm qua em mệt rồi. Lát nữa anh sẽ nói với mẹ, tiểu ma vương sẽ do mẹ chăm, em ngủ thêm một lát đi.”

Tối hôm qua giày vò đến đêm khuya, Nghiêm Kỷ mới thoả mãn buông tha cho cô. Miệng nhỏ của Mộc Trạch Tê uống nước, hàng mi dài chớp chớp liên tục, mắt không mở nổi. Cơ thể cô vẫn còn đau nhức không thôi. Cô nỗ lực vùng vẫy vài cái, sau đó bỏ cuộc, nhắm mắt lại nằm ngủ.

Nghiêm Kỷ khẽ cười một tiếng, cắn một cái vào đôi môi phấn hồng của cô, sau đó quay người đến phòng tắm tắm rửa.

Mộc Trạch Tê nằm ở trên giường mềm, buồn ngủ. Bỗng nhiên có tiếng chuông vang lên, một cuộc điện thoại gọi tới điện thoại di động của Lý Vi.

Cô vội mở mắt tìm kiếm, đi đến cạnh bệ cửa sổ tìm chiếc điện thoại đó.

Mộc Trạch Tê cầm lấy điện thoại, ảnh nền cuộc gọi là bức hình nụ cười sáng lúc mặc đồng phục thể dục màu trắng xanh hồi học cấp 3 của Nghiêm Kỷ. Là một dãy số lạ gọi tới. Mộc Trạch Tê nhận cuộc gọi, giọng nói khàn khàn: "Alo, xin chào. Ngại quá, chủ nhân điện thoại…”

"Mộc Trạch Tê! Tìm cậu đúng thật là hao hết sức lực của bà đây!”

Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói quen thuộc, Mộc Trạch Tê vốn dĩ hơi sửng sốt, giờ lại mếu máo: “Hu, Nam Nam…”

Tiếp theo Mộc Trạch Tê lo sợ vì nhận ra điều gì đó, chỉnh âm lượng thấp xuống, quay đầu nhìn về phía phòng tắm, tiếng nước trong phòng tắm vẫn đang vang lên chưa ngừng.

Cô thở phào một hơi, cầm điện thoại ngồi xổm ở sau ghế sô pha, sợ bị phát hiện nên hạ giọng khóc lóc: "Nam Nam, mấy năm nay cậu ở đâu.”

"Tớ ở thành phố Z, vừa xuống máy bay. Có phải cậu muốn nói với tớ là nhân vật nam chính đã bị hủy hoại rồi có phải không? Tối hôm qua tớ đả thông hai mạch Nhâm Đốc, quyển 《Trong lòng cậu chủ chỉ cưng chiều em》 cũng không phải là truyện ngọt ngào gì, chuyện yêu đương vườn trường cũng chẳng phải. Manh mối là phân đoạn kể về sự nghiệp của nam chính và nữ chính; mà đầu mối chính là cậu, nằm ở phân đoạn khúc mắc giữa nữ phụ và nam chính. Nhân vật nam chính không bị hủy hoại, mà đứa trẻ này vẫn luôn hư hỏng, đúng không?”

Bộ mặt thật của Nghiêm Kỷ rốt cuộc đã bị người khác nhìn thấu, sự tủi thân của mình từ trước đến nay cũng được người khác biết đến. Nước mắt của Mộc Trạch Tê như hồng thủy vỡ đê tuôn ra: “Ừm, ừm! Đúng thế! Nam Nam, cứu…”

Không chờ Mộc Trạch Tê nói xong, một đôi tay còn đọng nước thình lình xuất hiện, rút điện thoại của Mộc Trạch Tê đi. Mộc Trạch Tê đã hoàn toàn tuyệt vọng, cả người lạnh đi, cô vừa định quay người.

Thì bị Nghiêm Kỷ đè lên ghế sofa, "A!" Mộc Trạch Tê bị ném xuống ghế sofa êm ái, không khỏi kêu lên một tiếng.

Nghiêm Kỷ chống một tay xuống ghế sofa, thân hình cao thẳng như lồng giam bao phủ hoàn toàn Mộc Trạch Tê ở dưới thân.

Mộc Trạch Tê nằm ngửa nhìn Nghiêm Kỷ, tim đập điên cuồng.

Nghiêm Kỷ phát hiện có gì đó không đúng nên liền nhanh chóng từ phòng tắm đi ra, trên người chỉ quấn khăn tắm trên eo, hơi nước còn đọng trên người thuận theo đường cơ bụng rõ nét chảy xuống, thấm vào chỗ sâu trong khăn tắm.

"Alo, tôi là Nghiêm Kỷ." Nghiêm Kỷ nhận điện thoại, đôi mắt hoa đào hẹp dài nheo lại càng thêm sắc bén, nguy hiểm. Ngón tay thon dài đặt bên môi mỏng, làm dấu “suỵt”, cảnh cáo Mộc Trạch Tê.

Nghiêm Kỷ không thích cô tiếp xúc với La Nam Nam, với tính tình của anh không biết sẽ làm ra chuyện gì. Mộc Trạch Tê không dám lộn xộn, nếu không thì liên lạc giữa mình và La Nam Nam sẽ bị chặt đứt.

Theo như kinh nghiệm xem qua vô số phim truyền hình và tiểu thuyết của La Nam Nam, nếu đột nhiên không có tiếng nói nữa thì thông thường đều là đã xảy ra chuyện. Nghe thấy giọng nói của nam chính, cô ấy cũng cảm thấy căng thẳng.

Trước khi La Nam Nam xuyên sách, tốt xấu gì cũng là người xem qua Phổ Pháp Lan Mục nhiều năm, biết không thể làm “người bị tình nghi".

Cô ấy nhanh chóng bình tĩnh lại, giả bộ hiền hoà nói: "Ơ, hóa ra là Nghiêm Kỷ à. Vừa nãy mới nói chuyện với Trạch Tê chưa tới hai câu, sao bỗng dưng im lặng thế, cô ấy đâu?”

“Nhóc con tìm mẹ nên cô ấy đi cho con uống sữa rồi. Cô có chuyện gì muốn nói thì có thể nói cho tôi biết, tôi giúp cô chuyển lời."

La Nam Nam cảm thán trong lòng. Má! Khống chế trắng trợn. Mộc Trạch Tê ơi, rốt cuộc cô chọc phải nam chính nào thế.

Cô ấy nói thẳng mục đích: "Vậy à, cũng không có gì. Có rảnh thì đi uống trà nhé. Tôi tổ chức, tụ họp nhỏ với bạn cấp ba vào tám giờ tối nay. Nhớ đến nha. Bye bye."

"Được, tạm biệt."

Nghiêm Kỷ ấn kết thúc cuộc gọi, cúi người nắm khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Trạch Tê, lắc nhẹ: "Anh chỉ mới đi một lát mà em đã lại tìm được cơ hội không an phận rồi."

Nói xong đứng dậy, đi về phía phòng tắm. Mộc Trạch Tê đuổi theo phía sau anh: "Em muốn gặp Nam Nam!”

"Hôm nay trước khi anh xong việc, em không thể đi đâu hết, ngoan ngoãn ở trong nhà đi.” Nghiêm Kỷ vào phòng tắm, kéo một cái khăn khô ráo lau tóc. Rồi sau đó tiện tay ném điện thoại Lý Vi vào trong bồn, điện thoại bị ngập trong làn nước.

"Anh đã nhớ kỹ số của cô ta rồi. Trước khi chúng ta kết hôn, chưa làm hôn lễ thì hai người chỉ có thể liên lạc thông qua anh."

Không chờ Mộc Trạch Tê sốt sắng, Nghiêm Kỷ đã dụ dỗ cô: "Anh còn có cuộc họp, em nghe lời, đừng làm loạn, tối nay sẽ dẫn em ra ngoài."

Mộc Trạch Tê bị anh nắm thóp, không dám ồn ào, cô muốn gặp Nam Nam.

Đúng tám giờ tối.

La Nam Nam ở trong phòng đi tới đi lui, Trần Triết ở bên cạnh khuyên cô ấy tỉnh táo, Nghiêm Kỷ là người giữ chữ tín, nhất định sẽ đến. Còn Lý Vi bị La Nam Nam kéo tới để góp đủ quân số vẫn còn đang mơ hồ.

Lý Vi cũng cảm thấy rất lạ, lúc Mộc Trạch Tê hỏi, đúng là cô ta không nhớ kỹ La Nam Nam lắm. Mà khi La Nam Nam xuất hiện, cô ta lập tức nhớ lại học sinh vô cùng xuất sắc của trường trung học Hoa Thịnh, trí nhớ của cô ta kém vậy sao?

"Đã đến, đã đến rồi!"

Chiếc xe ô tô hào nhoáng đỗ ở cửa ra vào. Nghiêm Kỷ xuống xe, mở cửa xe, ôm Bánh Bao nhỏ, lại nắm tay Mộc Trạch Tê đỡ cô xuống xe.

Sau đó lại có một chiếc xe chạy tới, không ai ngờ người từ trên xe bước xuống lại là nữ chính Lâm Thi Vũ. Còn có một người là Lý Thuần, anh của Lý Vi.

Nhiều năm không gặp, nam chính Nghiêm Kỷ, nữ chính Lâm Thi Vũ, nữ phụ Mộc Trạch Tê và cả đám La Nam Nam đều đã tụ họp tại đây.

Thời gian quay ngược lại.
Chương kế tiếp