Sau Khi Bị Vả Mặt, Nữ Phụ Trèo Lên Người Nam Chính!

Chương 4: Nữ phụ vừa trà xanh vừa bạch liên hoa VS nữ chính ngây thơ trong sáng như đóa hoa trắng
Quay lại trường trung học phổ thông.

Mới đầu hè mà giờ nghỉ trưa đã cảm thấy nóng bức. Gió thổi tới trước mặt đều xen lẫn hơi nóng nặng nề làm cho người ta cảm thấy buồn ngủ.

Trong phòng học lớp 11, các bạn cùng lớp đều nằm gục xuống.

Mặc dù đang trong giờ nghỉ trưa hiếm hoi, La Nam Nam vẫn ngồi bên bàn học hăng hái múa bút thành văn, cuốn sách tổng hợp đề thi mô phỏng môn toán còn chưa kịp gấp lại thì tay kia đã vươn về phía đề thi vật lý.

Người ngoài nhìn thấy cho rằng La Nam Nam thật sự rất siêng, mà trong mắt giáo viên La Nam Nam quả thật chẳng khác nào hạt giống bảo bối đang tỏa ra ánh sáng chói lọi.

Còn La Nam Nam chỉ biết chửi thề trong lòng. Trên mặt cô ấy để lộ biểu cảm lạnh lùng, cao ngạo, dù bàn tay cầm bút đã chảy đầy mồ hôi trơn trượt cũng không chịu dừng lại: “Xuyên vào sách con khỉ khô! Hệ thống học tập ‘Đọc mười nghìn cuốn sách’ chết tiệt!”

Đúng vậy, La Nam Nam cũng tham gia vào phong trào đang nổi dạo gần đây - xuyên vào một cuốn sách. Nhưng cô ấy không phải là nữ chính - người mà cả nam chính lẫn một đám nam phụ đều yêu, cũng không phải là nữ phụ độc ác vùng lên trả thù.

Cô ấy chẳng qua chỉ là một em gái bối cảnh bình thường trong sách, là người thường xuyên lọt top những học sinh xuất sắc nhất trong trường ngoại trừ nam chính - La Nam Nam.

Quyển sách này tên là 《Trong lòng cậu chủ chỉ cưng chiều em》. Nội dung chính xoay quanh câu chuyện về nhà giàu mới nổi nhà họ Lâm + con gái riêng Lâm Thi Vũ vừa trở lại nhà họ Lâm. Cô ấy chuyển tới trường trung học Phổ thông quý tộc Hoa Thịnh. Bởi vì thân thế của mình, cô ấy luôn bị người khác cười nhạo, nhưng vẫn kiên cường tiến về phía trước. Trong lúc này, cô ấy tình cờ gặp gỡ Nghiêm Kỷ - nam chính của bộ truyện và cũng là cậu chủ thuộc danh gia vọng tộc.

Giống như tất cả các bộ truyện Mary Sue khác, nam chính không chỉ sở hữu đầu óc vô cùng thông minh, sáng láng mà gia thế cũng rất khủng. Còn nữ chính thì có chút lỗ mãng và cứng đầu, nhưng trái tim lại vô cùng thiện lương và tính cách kiên cường như con gián, đánh hoài không chết.

Nghiêm Kỷ trong sách đã bị sự kiên cường của nữ chính hấp dẫn, luôn tìm cách bảo vệ cô ấy mọi nơi mọi lúc. Hai người cùng nắm tay nhau phấn đầu từ những cô cậu học trò đến trở thành tinh anh cho đất nước.

La Nam Nam cố sức ngẩng đầu, nhìn nam chính đang giảng đề cho nữ chính.

Nam chính có mái tóc ngắn, lông mày được tỉa gọn gàng, làn da trắng nõn sạch sẽ. Mặc dù vẫn còn mang dáng vẻ thiếu niên nhưng khuôn mặt đã để lộ các góc cạnh tinh xảo như điêu khắc, tạo cảm giác vừa anh tuấn lại điềm tĩnh. Tuy trên người chỉ là bộ đồng phục thể thao màu trắng xanh bình thường của trường trung học phổ thông Hoa Thịnh nhưng lại khiến người khác cảm thấy vô cùng nhã nhặn và cấm dục.

Đôi mắt đào hoa hẹp dài hơi khép, ngón tay thon thả cầm lấy thân bút, giọng điệu trầm thấp lại ôn hòa như nước: “Không sao, để tớ nói tỉ mỉ một chút.”

Mà nữ chính Lâm Thi Vũ với khuôn mặt thanh tú và cái miệng nhỏ nhắn trông rất tinh nghịch của chúng ta thì đang nhíu mày cắn bút suy nghĩ cách giải.

Mặt trời chiếu rọi qua khung cửa sổ khiến cảnh vật xung quanh hai người như tỏa ra hào quang nhàn nhạt, trông đẹp tựa tranh vẽ, ngay cả La Nam Nam cũng bị chói mù mắt. Cô đặt tên cho hiện tượng này là hào quang của nhân vật chính!

Còn “La Nam Nam” mà La Nam Nam xuyên vào là một học sinh giỏi vô cùng khắc khổ, cũng là người có thể tranh giành vị trí đầu bảng với nam chính.

Nhưng trước khi xuyên vào sách cô ấy chỉ là một sinh viên đại học bình thường với sức học tầm thường, vừa hoàn thành xong giai đoạn thực tập chuẩn bị được chuyển lên làm nhân viên chính thức nhưng lại xui xẻo gặp phải tai nạn giao thông rồi bị đưa đến đây mà thôi.

Vì không thiết lập nhân vật rách nát nên hệ thống đã cố gắng tạo ra hệ thống học tập ‘Đọc mười nghìn quyển sách’ dành riêng cho cô. Nếu cô không hoàn thành nhiệm vụ học tập thì sẽ bị bóp chết. Vì để bảo vệ mạng sống La Nam Nam chỉ đành liều mình học tập!

Trong lúc hai người kia đang "xà nẹo", một giọng nói điềm đạm mang theo ý thăm dò bỗng vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của họ. Giọng nói đó trong veo như dòng suối vậy: “Nghiêm Kỷ... cậu rảnh không? Sau giờ học có thể chỉ bài cho tớ được không?”

Vừa nghe thấy giọng nói này, Nghiêm Kỷ lập tức dừng việc giảng bài cho Lâm Thi Vũ lại, khẽ cau mày.

Tới rồi, tới rồi, tới thời điểm hiếm hoi mà La Nam Nam có thể thở dốc trong khoảng thời gian bị hệ thống học tập cưỡng ép đến hít thở không thông rồi. Đó chính là lúc màn kịch yêu hận tình thù giữa nam nữ chính và một đám nữ phụ bắt đầu.

La Nam Nam vừa xem kịch, vừa thầm giảng giải trong lòng.

Người vừa cất tiếng chính là nữ phụ vừa thảo mai vừa bạch liên hoa Mộc Trạch Tê - người luôn ghen tị với nữ chính vì được nam chính đối xử tốt.

Lúc này Mộc Trạch Tê vừa ôm xấp bài tập vừa đứng trước bàn Nghiêm Kỷ, đôi mắt xinh đẹp phủ một tầng sương mù kèm theo vẻ rụt rè, cầu xin nhìn Nghiêm Kỷ.

Ngoại trừ thân phận nữ phụ, bất kể là khuôn mặt hay vóc người của Mộc Trạch Tê đều vô cùng xinh đẹp.

Dáng người của cô có lồi có lõm, mái tóc xoăn dài như hoa để xõa nhưng vẫn gọn gàng, mặc sơ mi và váy trắng dài tới đùi để lộ đôi chân trắng dài thẳng tắp trông rất gợi cảm.

Khác với sự thanh thuần, kiên cường như đóa hoa trắng của nữ chính Lâm Thi Vũ.

Khuôn mặt đầy diễm lễ của Mộc Trạch Tê vô cùng có tính công kích, tựa như vẻ đẹp của một đóa hoa đang nở rộ, mỹ lệ, xa hoa đến lay động cả lòng người, dù xuất hiện ở đâu cũng sẽ cướp đi ánh mắt của tất cả mọi người.

Nhưng tính cách có chút mềm yếu, đáng yêu của Mộc Trạch Tê vừa hay lại trung hòa bớt vẻ diễm lệ kia, đồng thời thêm vào chút ngọt ngào, thật chẳng khác gì sự hòa quyện giữa thuần khiết và nhục dục, thật sự rất mê người.

“Nghiêm Kỷ… cậu có thể giảng cho tớ về những lỗi sai thường gặp trong bài tập ứng dụng được không?” Mộc Trạch Tê thấy Nghiêm Kỷ không trả lời thì lập tức thay đổi cách hỏi.

Anh ngẩng đầu nhìn Mộc Trạch Tê, nhìn đôi mắt long lanh kia, định mở miệng trả lời.

Chị em tốt của Lâm Thi Vũ, Mã Văn Lệ đang ngồi bên cạnh đã tức đến sắp nổ tung! Lúc nào cũng vậy hết, mỗi lần Thi Vũ và Nghiêm Kỷ có cơ hội thân mật với nhau thì Mộc Trạch Tê đều sẽ chạy tới phá đám!

Cô ta đẩy nhẹ Lâm Thi Vũ, lúc này Lâm Thi Vũ mới hoàn hồn, vội vươn tay cầm lấy sách bài tập của Mộc Trạch Tê: “Đề này tớ không làm sai! Để tớ chỉ cậu.”

Tay Mộc Trạch Tê hơi ngừng lại, cặp mắt quyến rũ kia lập tức đỏ lên: “Bạn học Lâm Thi Vũ, đầu tiên chúc mừng cậu đã tiến bộ vượt bậc, lọt vào top 8 những học sinh xuất sắc nhất, còn giỏi hơn cả tớ nữa.”

Trong lớp này ai mà không biết Mộc Trạch Tê luôn chú trọng xếp hạng thành tích, lần thi này cô làm bài không tốt nên bị tụt xuống vài hạng. Còn Lâm Thi Vũ vừa chuyển tới giữa năm lớp 11, lúc đầu không theo kịp tiến độ học tập của lớp, sau đó nhờ sự chỉ dẫn của Nghiêm Kỷ lại tiến bộ thần tốc, cũng vì vậy mà lần thi này xếp hạng của cô ấy cao hơn hẳn cô một bậc.

Lâm Thi Vũ sửng sốt, cảm thấy rất vui mừng vì bản thân đã có tiến bộ trong kỳ thi lần này nhờ sự chỉ dạy của Nghiêm Kỷ, nhưng cô ấy quả thật chưa đi xem bảng xếp hạng.

“Tớ không có ý đó! Tớ chỉ muốn chỉ cậu làm bài thôi mà!”

“Bạn học Nghiêm Kỷ luôn đối xử rất tốt với mọi người, lúc nào cũng tận tâm giảng giải cho các bạn. Tớ cũng rất hâm mộ cái tính nghiêm túc lại cẩn thận của bạn học Lâm Thi Vũ, mỗi một dạng bài đều kiểm tra tới lui bốn năm lần, lúc thi còn được ngồi cạnh bạn học Nghiêm Kỷ nữa chứ, hẳn là yên tâm lắm nhỉ.” Giọng của cô rõ ràng lưu loát, có lên có xuống, khiến người nghe cảm thấy hình như ẩn chứa ý tứ sâu xa gì đó.

La Nam Nam thầm cảm thán trong lòng không hổ là nghệ thuật nói chuyện của trà xanh, vừa êm tai lại không thấy xung đột chỗ nào, ngoài mặt thì nghe như đang khen ngợi Nghiêm Kỷ, nhưng ngấm ngầm chế nhạo nữ chính ngu dốt.

Dù Lâm Thi Vũ có chậm tiêu đến đâu cũng nghe ra được những lời ám chỉ của Mộc Trạch Tê, cô ấy nghiêm nghị trả lời: “Giáo viên từng nói trong chuyện học hành, không cần phải thấy xấu hổ khi học hỏi người khác.”

Đôi mắt quyến rũ của Mộc Trạch Tê khẽ nhếch, bình tĩnh nhìn Lâm Thi Vũ, ừ một tiếng trước: “Nên mình mới tới hỏi bạn học Nghiêm Kỷ, bởi vì cách giảng bài của cậu ấy rất dễ hiểu.”

Ôi trời, lại bị chọc ngoáy nữa rồi.

Dứt lời, Mộc Trạch Tê lấy một chai nước khoáng chưa mở nắp ra đưa cho Nghiêm Kỷ, mỉm cười nói: “Tớ thấy bạn học Nghiêm Kỷ nói suốt từ nãy đến giờ chưa ngừng nghỉ, mà chúng ta lại vừa ăn cơm xong, hẳn là khát lắm nhỉ. Đây, uống chút nước đi.”

Lâm Thi Vũ có chút cứng đờ, quay sang nhìn Nghiêm Kỷ, mặt mày đỏ bừng. Vì quá tập trung học nên cô ấy đã quên mất nãy giờ Nghiêm Kỷ vẫn luôn ngồi đây giảng bài cho mình, không có thời gian uống nước cũng không kịp đi vệ sinh.

La Nam Nam phục, thật sự phục rồi. Không sai một chữ, toàn bộ đều là nhát dao chí mạng. Quả không hổ danh máy bay chiến đấu chuyên vả mặt nữ chính trong sách, trước “trắng” sau “trà” - Mộc Trạch Tê!

Nghiêm Kỷ mỉm cười an ủi Lâm Thi Vũ, tỏ vẻ bản thân không sao.

Anh đặt bút xuống, cầm lấy bài của Mộc Trạch Tê, vừa viết vừa nói: “Thật ngại quá, tôi đã đồng ý giúp Thi Vũ giảng đề trước rồi. Để tôi viết lời giải bài này ra cho cậu, với căn bản vững chắc của cậu, chắc chắn sẽ nhanh chóng hiểu được thôi.”

Nói xong, bút cũng dừng lại, anh trả bài thi lại cho Mộc Trạch Tê.

Mã Văn Lệ vỗ vai Lâm Thi Vũ an ủi, sau đó quay sang nhìn Mộc Trạch Tê đầy khiêu khích: “Cô Mộc vẫn nên biết trước biết sau thì hơn.”

Mộc Trạch Tê đành nhận lấy bài của mình, ậm ừ đáp lại: “Cảm ơn bạn học Nghiêm Kỷ, làm phiền rồi.”

Sau đó, cô buồn bực bỏ đi.

Hầy, La Nam Nam thầm cảm thán trong lòng. Chỉ cần nam chính đứng về phía nữ chính, dù sức chiến đấu của nữ phụ có mạnh cỡ nào cũng vô dụng. Hào quang của nhân vật chính là thứ không thể lay chuyển.

“Mộc Trạch Tê này đúng là mặt dày quá mà, lúc nào cũng tìm đủ loại lý do để bám lấy Nghiêm Kỷ.” Một người bạn cùng lớp nhỏ giọng chửi bới.

“Không phải nghe đồn Mộc Trạch Tê và Nghiêm Kỷ là thanh mai trúc mã sao? Sao trúc mã lại lạnh nhạt với thanh mai như vậy?” Một người bạn cùng lớp khác hỏi.

“Thanh mai trúc mã gì chứ, phải nói là nhà của Mộc Trạch Tê dùng mọi thủ đoạn để lôi kéo tình cảm của nhà Nghiêm Kỷ mới đúng, hồi nhỏ hai người họ chỉ mới gặp qua mấy lần mà thôi.” Lý Vi vừa xem kịch vui vừa nói.

La Nam Nam ngẩng đầu nhìn, hai mắt không quên liếc nhìn bài thi, lỗ tai lại dựng thẳng đứng nghe ngóng tin đồn về nam chính và nữ phụ. Trần Triết ngồi bàn trước vừa quay đầu lại đã thấy hai mắt của học sinh xuất sắc trợn trừng lên như bị rút gân thì còn tưởng lầm là cô học đến phát điên nữa..

 “A!”

“Gào cái gì mà gào!” Bạn ngồi cùng bàn bên cạnh đang nằm sấp trên bàn nghỉ ngơi bị chọc giận, rống lớn.

Sau hai tiết học buổi chiều,cuối cùng lớp cũng trống một tiết. Vì sắp có khoá học bơi nên trường đã tiến hành buổi kiểm tra sức khoẻ.

Lâm Thi Vũ đang thay đồ trong phòng thì bỗng nghe thấy hai tiếng “tách tách” vang lên. Cô ấy cuống quít quay đầu nhìn, không một bóng người, chỉ có tấm rèm bên cửa sổ đang không ngừng lay động.

Mộc Trạch Tê nhanh chân rời khỏi phòng thay đồ, tay nắm chặt điện thoại di động. Hô hấp của cô dồn dập, cả người hoảng loạn.

Cảnh tượng này vừa hay lọt vào mắt của Nghiêm Kỷ mới kiểm tra sức khỏe xong đi ra. Nhìn thấy thần sắc hốt hoảng của cô, anh vội quay đầu nhìn về phía phòng khám nữ, lại nhìn bóng lưng đang trốn chạy của Mộc Trạch Tê, ánh mắt dần dần tối lại.

Lúc tan học, Mộc Trạch Tê nắm chặt balo, đi theo phía sau Nghiêm Kỷ, chỉ mong có thể cùng anh về chung một đoạn đường.

“Nghiêm Kỷ.” Mộc Trạch Tê cố gắng hết sức đuổi kịp bước chân của Nghiêm Kỷ. Dọc đường đi, Mộc Trạch Tê đã lấy hết dũng khí bắt chuyện với Nghiêm Kỷ rất nhiều lần, nhưng Nghiêm Kỷ chẳng thèm để ý tới, chỉ hờ hững đáp lại cho có: "Ừm.”

Trong lúc Mộc Trach Tê luống cuống không kịp lựa lời mà nói sang chủ đề về bài hàm số, Nghiêm Kỷ bỗng dừng bước, mặt mày treo đầy ý cười, hơi cúi đầu nhìn cô. Đuôi mày cong cong nhưng trong đôi mắt bình tĩnh lại thoáng hiện vẻ sâu xa, nụ cười thường trực vẫn luôn nở trên môi: “Bạn Mộc cảm thấy bây giờ chúng ta nên lôi vở ra giải đề ngay giữa dòng người đông đúc mới phải hả?”

Mặt Mộc Trạch Tê lập tức đỏ bừng vì xấu hổ; biểu cảm bất an, không biết đáp lại thế nào hiện rõ trên khuôn mặt. Bởi vì không biết nên cười hay nên khóc mà gương mặt dần trở nên vặn vẹo, méo mó.

Học sinh trường Trung học Phổ thông Hoa Thịnh phần lớn đều xuất thân từ những gia đình trí thức, giàu có. Vừa đến giờ tan học, rất nhiều chiếc xe sang trọng đã đợi sẵn từ lâu. Trước cổng lúc này có thể nói là người đến xe đi lũ lượt.

Mộc Trạch Tê cầm điện thoại, lo lắng chờ tài xế đến đón mình. Mấy học sinh trong lớp đi ngang qua, tiếng bàn tán lại truyền vào tai cô.

“Nhà Mộc Trạch Tê không phải chỉ là gia đình bình thường thôi hả, sao lại có xe đưa đón chứ?”

Một giọng nói cười nhạo khác cất lên: “Giả vờ ra vẻ vậy thôi chứ tính ra còn không bằng cả Lâm Thi Vũ nữa kìa. Biết mình là con gái riêng của nhà giàu mới nổi sẽ không có xe đưa đón nên đã ngoan ngoãn ở lại trong ký túc xá của trường.”

Mộc Trạch Tê đã sớm học được cách nghe có chọn lọc với những lời bàn tán này. Bỗng, không biết là người nào đụng trúng Mộc Trạch Tê làm điện thoại trong tay rơi xuống.

Đúng lúc lại bị Nghiêm Kỷ đột ngột xuất hiện nhặt được. Trông anh như đang kiểm tra xem điện thoại có bị hỏng gì hay không, nhưng trên thực tế, chỉ trong vài giây ngắn ngủn, một đoạn số hiệu đã được âm thầm cài đặt qua Bluetooth vào điện thoại của Mộc Trạch Tê.

Nghiêm Kỷ trả lại cho Mộc Tuyển Tê, nói: “Cẩn thận một chút. Tạm biệt.”

Trái tim lạnh lẽo của cô gái nhỏ bất ngờ được sưởi ấm, ưu phiến thoáng cái đã biến mất, thay vào đó là sự vui mừng thấp thỏm khi được người con trai mà mình thích bắt chuyện. Mộc Trạch Tê ngượng ngùng nói: “Cám ơn.” Nhưng không chờ cô nói xong, Nghiêm Kỷ đã sớm xoay người rời đi.

Mộc Trạch Tê ngơ ngác, lúng túng đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng cao gầy, xuất chúng giữa đám đông của thiếu niên.

Nghiêm Kỷ ngồi vào ghế sau, tiện tay vứt đồng phục học sinh trên người sang một bên, thả lỏng đôi chân dài miên man cùng với cơ thể của mình, lười nhác thở dài một tiếng. Anh xuyên qua cửa sổ xe, nhìn Lâm Thi Vũ đuổi theo Mộc Trạch Tề. Khi thấy hai cô gái lại tranh chấp về chuyện gì đó, trên mặt anh hiện ra vẻ hờ hững lạnh lùng: “Ồn quá đi.”

Mộc Trạch Tê chạy một mạch tới phòng tập múa, sắp tới sẽ có một buổi biểu diễn lớn được tổ chức nên thời gian luyện tập cũng tăng thêm. Sau khi tập xong, giáo viên lại nói cô tăng cân, cần phải cắt giảm khẩu phần ăn xuống mới được. Mộc Trạch Tê sợ bị loại khỏi danh sách biểu diễn nên đành gật đầu lia lịa đồng ý, hứa nhất định sẽ cố gắng giảm cân.

Lúc về tới nhà đã là mười rưỡi. Khi cô bước xuống xe, tài xế Lại bỗng nói với Mộc Trạch Tê rằng dạo này giá xăng tăng cao, vị trí tài xế cũng khan hiếm, nên phí đưa đón ban đầu là 3000 đồng giờ phải cộng thêm 500 đồng nữa mới được.

Mộc Trạch Tê sửng sốt, tuy số tiền đó không nhiều nhưng cũng đủ khiến trong nhà nảy sinh tranh cãi: “Cảm ơn bác Lại, về đến nhà cháu sẽ thương lượng lại với mẹ.”
Chương kế tiếp