Sau Khi Bị Vả Mặt, Nữ Phụ Trèo Lên Người Nam Chính!

Chương 32: Nam chính mai phục trong game, chuẩn bị lật ngược tình thế, sẵn sàng trở thành người chơi cảnh báo nguy hiểm cho nữ phụ!
Tinh thần La Nam Nam không tốt, lại nhanh chóng ngủ thiếp đi. Đúng lúc Trần Triết trở về, La Nam Nam ngủ mơ màng nhìn thấy Trần Triết: "Trần Triết à, đưa nữ phụ đáng thương về cho tôi."

Trần Triết không kinh ngạc trước lời nói của La Nam Nam, gật đầu đưa Mộc Trạch Tê ra ngoài.

La Nam Nam nói, Nghiêm Kỷ đã biết quá nhiều tin tức. Dựa vào những thứ này, Nghiêm Kỷ sẽ tìm được manh mối cực lớn.

Nghiêm Kỷ ngồi trong xe gọi điện thoại hỏi thăm từng người, hỏi về tình huống của La Nam Nam, ngoại trừ việc không kịp tra ra kết quả nhưng cơ bản đều hoàn toàn chính xác.

Nhìn kết quả nhận được, con ngươi Nghiêm Kỷ co rụt lại, vô cùng kinh ngạc.

Thoáng chốc đã tiết kiệm được nhiều sức lực như thế, không cần đi núi Hồng Hà điều tra nữa, chỉ cần nắm được vài chứng cứ là được rồi. Càng không cần nhà họ Nghiêm tốn nhiều tiền của đi làm những việc vô ích kia.

Nghiêm Kỷ còn cho người điều tra rõ tình hình trong nhà của La Nam Nam, nhà cô ấy vô cùng trong sạch. Mà La Nam Nam không phải bị bệnh tâm thần, cũng không phải tà giáo gì cả.

Nhiều tin tức không muốn cho người ta biết qua lời La Nam Nam nói đã hiện ra rõ ràng. Xuyên sách? Như vậy những chuyện kì lạ cô nói là thật...

Nghiêm Kỷ để điện thoại xuống, ngón tay khẽ run lên, giống như đang hỏi bác Trần cũng như đang hỏi mình: "Bác Trần, bác nói xem thế giới này của chúng ta có thật không?"

Bác Trần khó hiểu, nhìn Nghiêm Kỷ với vẻ mặt kì lạ giống như bị thứ gì làm cho chấn động.

Đôi mắt đào hoa hẹp dài âm trầm nhìn qua kính chiếu hậu có thể thấy Trần Triết đưa Mộc Trạch Tê ra ngoài.

Nghiêm Kỷ lẩm bẩm: "Cậu từng nói xuyên sách "Vô thức xé rách linh hồn"? Cốt truyện? Nam nữ chính? Vì những thứ này sao? Thì ra đây là thứ tớ không biết?"

"Bác Trần, có việc cần tìm người làm."

Nghiêm Kỷ ngồi trong xe gõ ngón tay, bác Trần xuống xe chờ.

Một người bảo vệ cầm di động, vội vã bước tới trước xe. Bác Trần nhận di động, đưa đối phương rất nhiều tiền mặt, bảo anh ta chờ một lát, chút nữa còn phải trả lại.

Nghiêm Kỷ ngồi trong xe bật máy tính lên, bác Trần cung kính đưa di động cho Nghiêm Kỷ. Nghiêm Kỷ mở máy phá khóa, dùng dây cáp kết nối điện thoại với máy tính, chuyển dữ liệu bên trong qua.

Tất cả thuận lợi chỉ kẹt ở mật mã, Nghiêm Kỷ nhíu mày.

Đây là sản phẩm của là một công ty ở nước ngoài chuyên làm mật mã bảo mật, nếu muốn mở khóa cần phải tốn nhiều thời gian. Nghiêm Kỷ chỉ có thể dùng chương trình phức tạp hồi phục nội dung trước mắt, tạm thời không mở được nội dung bên trong.

Anh gõ ngón tay vào màn hình vi tính. Nghiêm Kỷ không phải người xúc động, anh biết chuyện xuyên sách là chuyện khiến người ta chấn động thế nào, mặc dù ban đầu cảm thấy hơi khó tin nhưng bây giờ đã bình tĩnh lại.

Trong đầu anh xâu chuỗi lại hành động của Mộc Trạch Tê từ đầu tới nay, cố gắng thử nghiệm cách tư duy mới.

Thế giới này là một quyển sách, Mộc Trạch Tê là nữ phụ, mình là nam chính gì đó, Lâm Thi Vũ là nữ chính, bọn họ là nhân vật trong quyển sách. La Nam Nam là linh hồn đến từ thế giới khác biết toàn bộ tình tiết cốt truyện, là người xuyên sách.

Khi La Nam Nam xảy ra tai nạn xe cộ lần đó, Mộc Trạch Tê cứu La Nam Nam, cũng từ ngày đó hai người thay đổi. Hai người đã giao dịch gì đó, đi trước những nội dung cốt truyện được định sẵn, lừa hệ thống xuyên sách.

Vì vậy Mộc Trạch Tê xa cách mình và Lâm Thi Vũ, mà cô "nhắm vào" Lâm Thi Vũ mấy lần nhưng không làm cô ấy tổn thương, thậm chí còn cứu cô ấy mấy lần.

Lần đầu tiên Nghiêm Kỷ cảm thấy đau đầu như thế, anh đưa tay xoa lông mày. Bây giờ chuyện mình biết có hạn, mà dữ liệu bị che giấu trong di động của La Nam Nam cũng không lấy được nên chỉ có thể yên lặng xem biến đổi.

Nghiêm Kỷ mở điện thoại nhắn tin cho Mộc Trạch Tê 【 Nghiêm Kỷ: Về nhà an toàn rồi sao?】

【Gỗ mục: Ừm.】

【Ăn cơm chưa, dì Vạn Dung không ở nhà, tôi cho người đưa cơm cho cậu nhé.】

Mộc Trạch Tê nhìn chằm chằm điện thoại, do dự một lúc mới nhắn lại【Không cần, tớ biết nấu cơm.】

Sau đó Nghiêm Kỷ nói tiếp, Mộc Trạch Tê không đáp lại.

Nghiêm Kỷ nghiến răng, vì La Nam Nam đã biết nội dung cốt truyện từ trước, biết chúng ta không có kết quả nên cô mới đẩy anh ra xa, đau khổ giãy dụa đúng không?

Thì ra đây là sự giằng xé lớn nhất của Mộc Trạch Tê từ trước tới nay.

Nam chính và nữ chính ở bên nhau? Hai người không có kết quả? Bỗng dưng Nghiêm Kỷ cười lạnh một tiếng, đôi mắt lóe lên ánh sáng kích động. Chỉ cần hiểu được quy tắc, nắm được quy luật thì anh có thể nắm giữ rất nhiều thứ ở trong tay.

Nghiêm Kỷ có suy nghĩ muốn xem chuyện này như một trò chơi để phá đảo. La Nam Nam có thể dựa vào quy tắc cốt truyện mà giúp đỡ Mộc Trạch Tê, vậy nguyên tắc này có thể đoán được, hoặc ở mức độ nào đó nguyên tắc này có tính linh hoạt rất lớn.

----

Tin nhắn vang lên lần nữa 【Tôi và Lý Thuần, Lâm Thi Vũ sẽ cùng đi núi Hồng Hà làm việc, bảy ngày mới về. Cậu ngoan ngoãn ở lại nhé.】

Mộc Trạch Tê hơi kinh ngạc, sao Nghiêm Kỷ lại nói chuyện này với cô, giống như báo cáo với cô vậy nhưng cô không trả lời.

Nghiêm Kỷ gọi điện tìm Lý Thuần, không nói gì chỉ bảo cậu ta cùng đi núi Hồng Hà. Lý Thuần muốn nắm chắc quyền lợi cho nhà họ Lý, mặc dù hơi vất vả nhưng cũng đồng ý ngay.

Mấy hôm nay, Mộc Trạch Tê đi học, luyện múa, về nhà như bình thường.

Mộc Trạch Tê cầm bút nhìn qua hai bàn trống, lớp học không có bóng dáng Lâm Thi Vũ và Nghiêm Kỷ, bỗng nhiên cảm thấy trống trải, không biết vì sao trong lòng cảm thấy trống rỗng.

Sau khi tan học, ngoại trừ đi lớp múa, Mộc Trạch Tê trở về nhà gọi điện thoại cho La Nam Nam. Vì La Nam Nam đã ngủ đủ nên hệ thống chết tiệt kia vẫn trì hoãn.

Phần lớn thời gian hai người nói chuyện điện thoại, đều nói chuyện trời nam biển bắc, nói từ chuyện những chiêu khi xuyên sách đến kịch bản của hai người. Sau đó lại nói đến đường sự nghiệp của Nghiêm Kỷ và Lâm Thi Vũ.

Mà những chuyện này đều bị camera nhỏ xíu như lỗ kim ở trong bóng tối ghi lại, Nghiêm Kỷ đã nghe lén hết tất cả.

Nghiêm Kỷ có đam mê cố chấp đặc biệt, lúc trước anh lắp camera chỉ muốn trông thấy Mộc Trạch Tê, muốn cô ở trong tầm mắt mình mọi lúc, không ngờ lại có thể dùng như bây giờ.

Nhóm người Nghiêm Kỷ đi ra phía sau núi Hồng Hà, ở một khách sạn trong thị trấn. Có Lý Thuần và Lý Húc đi theo Lâm Thi Vũ xem xét dự án xây dựng kia.

Nghiêm Kỷ ngồi ngay ngắn trước bàn, trên bàn là sổ ghi chép đầy chữ.

Anh nghe hai cô gái nói chuyện không sót một chữ nào, bên tay trái là số liệu giấy tờ trích ra từ máy của La Nam Nam, bên tay phải là ghi chép cuộc nói chuyện qua điện thoại của Mộc Trạch Tê.

Nghiêm Kỷ dựa vào những tin tức này dịch lại những ám hiệu khi hai người nói chuyện. Anh học tập cũng không nghiêm túc như thế, nhưng lại tốn nhiều suy nghĩ vào chuyện này.

Nghiêm Kỷ và Lâm Thi Vũ rời đi đã bốn ngày, sáng ngày thứ sáu vì trực nhật nên Mộc Trạch Tê đến lớp học từ sớm. Lúc này bầu trời dày đặc mây đen.

Mộc Trạch Tê đang lau bảng đen, chụp hình gửi vào trong nhóm đề phòng có người muốn xem đề bài.

Cô không thấp, nhưng thầy dạy toán hôm qua rất cao nên viết lên tận đầu bảng đen. Cô phải đứng lên ghế để lau bảng.

Sân trường vô cùng yên tĩnh, trong phòng học không có bóng người, bóng đèn trong phòng chập chờn chợt lóe một cái. Trời sắp mưa, làn gió lạnh lẽo thổi qua.

Trong lòng Mộc Trạch Tê không khỏi cũng lạnh lẽo theo. Cả khuôn viên trường dường như chỉ có tiếng lau bảng ken két của cô. Mộc Trạch Tê lau được một nửa đang muốn đổi vị trí thì một tiếng sấm lớn đột ngột vang lên, bóng đèn cũng chớp theo.

Bầu không khí tựa như phim kinh dị.

Mộc Trạch Tê bị dọa sợ, giật cả mình, cái ghế lắc lư đổ thẳng xuống, nếu ngã sẽ rất đau. Mộc Trạch Tê nhắm mắt lại, trong lòng hoảng sợ muốn hét lên.

Không đau như trong tưởng tượng mà trái lại còn ngã vào một vòng tay mạnh mẽ mang theo mùi thơm xà phòng thoang thoảng: “Cẩn thận.”

Mộc Trạch Tê mở mắt ra, quả nhiên là Nghiêm Kỷ, anh trở về rồi.

Gương mặt anh tuấn mang theo sự mệt mỏi vì bôn ba, tóc cũng đã dài hơn, có hơi lộn xộn. Một tiếng sấm lớn lại vang lên, Mộc Trạch Tê bị tiếng sấm làm giật mình đến mức hoảng hốt, theo bản năng co vào trong ngực Nghiêm Kỷ.

Anh cưng chiều cười một tiếng, vỗ lưng Mộc Trạch Tê, giọng nói trong trẻo như nước vang lên: “Đừng sợ.”

Mộc Trạch Tê không sợ, chỉ là bầu không khí vừa rồi quá đúng lúc, tiếng sấm lại lớn nên cô mới sợ hãi theo bản năng.

“Cảm ơn cậu Nghiêm Kỷ. Cậu thả tớ xuống đi.” Trước đó hai người còn cãi nhau, Mộc Trạch Tê hơi ngượng.

Nghiêm Kỷ biết Mộc Trạch Tê vẫn còn vướng mắc và xấu hổ nên đã nghĩ cách ứng phó và dỗ dành cô, không để cô tức giận. Lâu rồi không gặp, vốn định ôm thêm một lát rồi mới buông ra thả cô xuống đất.

“Không phải nói bảy ngày mới về sao?” Mộc Trạch Tê sửa lại áo bị nhăn, ngước mặt lên hỏi Nghiêm Kỷ.

“Bởi vì có chuyện đột xuất nên mọi người trở về sớm, có cần tôi nói cho cậu nghe không?” Nghiêm Kỷ đưa tay sờ gương mặt của Mộc Trạch Tê.

Mộc Trạch Tê lập tức từ chối, xua tay: “Không cần, không cần.”

Vài ngày không gặp, hai người bốn mắt nhìn nhau, nhất thời không có lời gì để nói.

“Ồ, nhân vật phản diện xinh đẹp mê người của chúng ta.” La Nam Nam đột nhiên xuất hiện ở cửa ra vào cùng Trần Triết, biến đổi giọng nói. Cô ấy trông thấy Nghiêm Kỷ và Mộc Trạch Tê đứng chung với nhau thì lùi lại theo bản năng.

Mộc Trạch Tê quay đầu, nhìn thấy La Nam Nam lên lớp liền phấn khích đuổi theo gọi cô ấy lại: “Nam Nam.”

Nghiêm Kỷ trái lại không kinh ngạc khi La Nam Nam xuất hiện trên lớp. Tối hôm qua đã nhận được tin La Nam Nam xuất viện, không ngờ cô ấy lên lớp nhanh như vậy.

Nhìn bóng dáng Mộc Trạch Tê đuổi theo, trong lòng Nghiêm Kỷ lập tức có đủ loại suy nghĩ. Anh vừa mong Mộc Trạch Tê vui vẻ bên cạnh La Nam Nam, lại sợ La Nam Nam nói gì khác, khiến Mộc Trạch Tê tính cách quật cường cách mình càng xa hơn.

Mộc Trạch Tê và La Nam Nam mỗi ngày đều ở cùng nhau, hai người nói cười vui vẻ, bạn cùng lớp đều kinh ngạc. Học bá siêu cấp La Nam Nam là như vậy? Quan hệ giữa học bá siêu cấp và Mộc Trạch Tê từ lúc nào lại tốt như vậy?

Sau khi La Nam Nam bị hệ thống ép bức đã ra sức học tập cực khổ, còn nói khắp nơi mình bị tai nạn giao thông nhưng không sao là bởi vì Mộc Trạch Tê tựa như thiên sứ trên trời xuống, liều mình cứu giúp, anh dũng không vụ lợi.

Chỉ thiếu điều muốn không cầm loa hét lên cho mọi người biết Mộc Trạch Tê là cô gái giống như thiên thần. Mộc Trạch Tê xấu hổ bảo cô ấy ngừng lại.

La Nam Nam nói quan niệm của mình chính là làm việc tốt phải lưu danh. Nếu không sẽ dễ gây hiểu lầm giống như nữ chính và nam phụ lần trước, bảo Mộc Trạch Tê đừng sỉ nhục tín ngưỡng của cô ấy.

Cô ấy còn dạy dỗ Mộc Trạch Tê, nói cô thiếu tự tin và cảm giác an toàn, người khác đối tốt với mình chút thôi cũng sợ hãi, bất an, lo nghĩ, vội vã tìm thứ có cùng giá trị báo đáp cho người khác, bắt cô từ từ thay đổi.

Mộc Trạch Tê thấy La Nam Nam bắt chước y hệt cách dạy học của giáo viên chủ nhiệm, giống như một bà cụ non. Cô cảm thấy vô cùng vui vẻ, liên tục vâng dạ.

Mà Nghiêm Kỷ sau khi nhìn thấy Mộc Trạch Tê, thấy cô vui vẻ cũng không quấy rầy cô. Có việc gấp hơn, vì vậy Nghiêm Kỷ lặng lẽ rời khỏi trường đi xử lý.

Lúc lên lớp, trời không ngừng đổ mưa to. Mộc Trạch Tê đến sớm, lúc ấy nhìn trời vẫn bình thường nên không mang ô. Không biết lát nữa tan học làm sao để có thể đi tới tàu điện ngầm.

Cô vừa mới đưa tay vào ngăn kéo lấy sách giáo khoa, một chiếc ô đã rơi ra. Mộc Trạch Tê nhìn chất lượng của chiếc ô này cũng biết là của Nghiêm Kỷ, Mộc Trạch Tê bỗng nhiên nhìn về chỗ ngồi của Nghiêm Kỷ, vẫn trống.

Dường như vừa nãy sự xuất hiện của Nghiêm Kỷ chỉ là ảo giác.

Đến tối, Mộc Trạch Tê về đến nhà, Vạn Dung vẫn đang đi công tác. Cơm nước tắm rửa xong, Mộc Trạch Tê liền giải đề, bởi vì sắp thi cuối kỳ, thành tích của Mộc Trạch Tê lại giảm xuống nên nhất định phải làm xong.

Mộc Trạch Tê chuyên tâm liều mạng giải đề.

Điện thoại bỗng vang lên tiếng tin nhắn gửi tới, Mộc Trạch Tê quay đầu nhìn: 【Nghiêm Kỷ: Tôi ở dưới tầng nhà cậu, xuống đây đi.】

Mộc Trạch Tê thầm nghĩ không đi xuống, vờ như không thấy.

Lại một tin nhắn gửi tới: 【Nghiêm Kỷ: Thời gian của tôi rất gấp. Cậu không xuống, tôi sẽ lái xe thẳng vào khu nhà cậu, sau đó lên nhà cậu gõ cửa.】

Mộc Trạch Tê sững sờ, hôm nay Nghiêm Kỷ cũng chỉ đến giờ tự học sớm rồi rời đi. Bận rộn như vậy? Nội dung cốt truyện này lợi hại như vậy?

Hiện tại có số điện thoại của bà nội Nghiêm che chở, Nghiêm Kỷ tạm thời sẽ không làm loạn. Mộc Trạch Tê ném bút, mặc áo khoác lên rồi đi xuống.

【Gỗ mục: Đến rồi】

Mộc Trạch Tê từ xa trông thấy chiếc xe sang cổ điển tối màu.

Giày tây của Nghiêm Kỷ làm nổi bật lên vóc dáng thon dài và hơi lạnh lùng của anh. Anh đứng trong bóng tối, giữa ngón tay còn kẹp điếu thuốc ánh lên lửa đỏ. Mộc Trạch Tê mang dép bước nhanh tới. Nghiêm Kỷ nhìn thấy cô, lập tức dập tắt điếu thuốc.

Nghiêm Kỷ ném điếu thuốc vào thùng rác một cách chuẩn xác.

Nhìn Mộc Trạch Tê chỉ mặc áo ngủ và váy ngắn, mặc dù có khoác áo choàng, đôi chân trắng đến lóa mắt kia cũng lộ ra hơn nửa, dưới chân còn mang dép. Mặc dù là mùa hè nhưng trời mưa to, rừng cây bên đường xum xuê lắc lư theo gió, trời vẫn rất lạnh.

“Không phải tới kỳ kinh nguyệt sao? Sao lại mặc váy ngắn như vậy.” Nghiêm Kỷ hơi nhướng mày: “Nhiễm lạnh sẽ đau bụng.”

Gió đêm hiu hắt, quả nhiên gió lạnh tràn vào trong váy, khiến váy bị thổi tung lên, Mộc Trạch Tê chỉ có thể che váy: “Nghiêm Kỷ, cậu tìm tớ có chuyện gì?”

Nghiêm Kỷ mở cửa xe: “Vào đi, gió lớn.”

Mộc Trạch Tê ngừng lại một chút.

Đề phòng anh tới mức như vậy? Nghiêm Kỷ bất đắc dĩ: “Cậu đang có kinh nguyệt, tôi có thể làm gì cậu?”

“Cũng không phải như vậy. Nghiêm Kỷ, cậu muốn đi đâu sao?” Mộc Trạch Tê ngập ngừng nói rồi ngoan ngoãn chui vào, cô có thể cảm giác sự sốt ruột lên đường trên người Nghiêm Kỷ.

Tiến vào trong xe, Nghiêm Kỷ dùng bàn tay ấm áp xoa bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của Mộc Trạch Tê, xua tan cái lạnh cho cô: “Bởi vì có chuyện gấp, tôi phải ra nước ngoài một chuyến. Quyết định ra nước ngoài đến đột xuất nên tới thăm cậu trước.”

“Ừ.” Mộc Trạch Tê rầu rĩ trả lời. Mộc Trạch Tê không biết Nghiêm Kỷ muốn đi làm gì, nhưng biết nội dung cốt truyện vẫn đang được tiến hành.

Nghiêm Kỷ ôm Mộc Trạch Tê trong lòng cũng không làm động tác khác, chỉ ôm cơ thể mềm mại của cô, ngửi mùi thơm trên người cô, ngửi mái tóc mềm mại còn hơi ẩm ướt sau khi cô tắm xong.

Nghiêm Kỷ không làm gì cả, Mộc Trạch Tê cũng không giãy dụa. Hai người yên tĩnh ôm nhau, giống như đang nắm giữ thời gian cuối cùng để vuốt ve an ủi.

Nhiệt độ ấm áp trên người Nghiêm Kỷ dần truyền đến người Mộc Trạch Tê, xua tan cái lạnh ban nãy. Mộc Trạch Tê vùi trong lồng ngực ấm áp của Nghiêm Kỷ, bỗng mở miệng hỏi: “Cậu phải đi bao lâu?”

Chuyện này hệ trọng, còn phải xem sự sắp xếp của ông nội, Nghiêm Kỷ tạm thời cũng không biết. Nghiêm Kỷ nắm chặt lòng bàn tay, trêu chọc Mộc Trạch Tê: “Nếu như cậu nhớ tôi thì tôi sẽ về sớm một chút nhé? Hửm?”

Mộc Trạch Tê không hiểu sao lúc này trái tim lại trầm xuống. Nghiêm Kỷ nói vậy nghĩa là anh cũng không biết.
Chương kế tiếp