Sau Khi Bị Vả Mặt, Nữ Phụ Trèo Lên Người Nam Chính!

Chương 33: “Vậy thì tìm người đàn ông khác”. Tối qua ngủ quên mất
Nghiêm Kỷ ôm Mộc Trạch Tê đến khi thời gian sắp muộn mới buông ra.

Mộc Trạch Tê bước xuống xe, không cho Nghiêm Kỷ đưa lên nhà. Cô chỉ nói với anh: “Tạm biệt, đi đường bình an.”

Bây giờ Nghiêm Kỷ đã biết chuyện xuyên sách hoang đường, biết ẩn núp yên lặng chờ đợi nên cũng không miễn cưỡng cô phải hôn tạm biệt nữa.

Chiếc xe cổ điển màu đen chạy càng lúc càng xa, Nghiêm Kỷ ngồi trong xe nhìn chằm chằm vào khóa mật mã cứng đầu kia, vừa nghĩ đến nó anh lập tức tăng tốc độ.

Mộc Trạch Tê trải qua ngày cuối tuần một mình ở nhà.

Cô nói chuyện điện thoại với bà nội, bà nội bảo Mộc Trạch Tê đến chỗ bà nội ăn cơm, bà bất mãn Vạn Dung luôn bỏ đói Mộc Trạch Tê. Mộc Trạch Tê cũng muốn nhưng thành tích của mình đáng lo ngại nên nói sẽ đến sau khi thi xong.

Bà nội vui vẻ nói đến lúc đó sẽ hầm canh bồ câu trắng với nhân sâm cho Mộc Trạch Tê để bồi bổ cơ thể.

Khi đến lớp học vào thứ hai, Lâm Thi Vũ đã trở lại trường học.

Cô ấy thấy Mộc Trạch Tê đang ngồi làm đề với La Nam Nam thì đi tới nói cảm ơn với cô, sau đó còn nói ngắn gọn tình hình của mẹ mình làm cho Mộc Trạch Tê hoảng sợ đến không biết phải làm sao.

Ngay cả La Nam Nam nghe thấy thiếu chút nữa bút ở trong tay cũng bay ra ngoài. Mặc dù La Nam Nam không biết rõ là chuyện gì nhưng cô ấy là người không ngại chuyện lớn, ồn ào, muốn Mộc Trạch Tê dạy dỗ Lâm Thi Vũ cái gì gọi là ‘Cô gái hoa hồng dịu dàng hiền lành tựa như lưỡi dao mềm mỏng”.

Lâm Thi Vũ chọn đi đường tắt vì vậy buông bỏ thành kiến, tỏ vẻ khiêm tốn lắng nghe dạy dỗ làm cho cả người Mộc Trạch Tê ngẩn ra.

Nghiêm Kỷ đi hơn mười ngày.

Các học sinh nữ trong trường không nhìn thấy bóng dáng anh, mỗi người đều mang theo nỗi buồn, than thở vì tương tư.

Nhà họ Lâm ép buộc khắp nơi nên tình cảnh của Lâm Thi Vũ vẫn khốn khổ như trước. Trong trường bị người ta phát tán tin đồn bịa đặt mẹ Lâm Thi Vũ là kẻ thứ ba không biết xấu hổ chuyên cướp tài sản, bố dượng là một kẻ giết người độc ác tàn nhẫn.

Mộc Trạch Tê thấy cô ấy thường lơ đễnh nhìn vị trí chỗ ngồi của Nghiêm Kỷ.

La Nam Nam dùng khuỷu tay chạm vào Mộc Trạch Tê nói: “Nữ chính hơi thê thảm khi không có sự bảo vệ của nam chính đấy.”

Mười mấy ngày nay, phiên bản ‘Cô gái hoa hồng dịu dàng hiền lành tựa như lưỡi dao mềm mỏng’ mà Mộc Trạch Tê truyền dạy phù hợp với mẹ Lâm Thi Vũ cuối cùng cũng đến ngày nghiệm thu.

Bởi vì ngã bị thương nên Lâm Tú Lan được sắp xếp vào bệnh viện Lâm Kim Tiêu đang ở, còn là phòng bên cạnh. Bởi vì cơ thể Lâm Kim Tiêu đột nhiên tê liệt nên người rất dễ nóng nảy, ông ta đuổi hết mấy y tá, thậm chí còn mắng nhiếc bác sĩ và y tá.

Tất cả mọi người đều khổ không nói nên lời. Đợi đến khi cục diện ổn định thì Lâm Tú Lan mới lên đài.

Trên mặt bà vẫn còn oán hận Lâm Kim Tiêu nên cũng sẽ không lên tiếng dỗ dành Lâm Kim Tiêu. Bà nấu ăn rất giỏi, mỗi lần sau khi Lâm Kim Tiêu lật đổ hết cơm bà vẫn im lặng lặng nấu một chút canh hoặc cháo cho ông ta.

Sau khi y tá bị mắng đến nỗi phải chạy trốn, bà im lặng đổ chậu nước tiểu cho Lâm Kim Tiêu, lại còn xoa bóp cơ thể cho ông ta.

Lâm Tú Lan trời sinh đã có tính cách làm cho người ta cảm thấy gần gũi. Bà không cố ý tiếp cận nịnh nọt, cũng không có sắc mặt tốt, giống như bà chăm sóc cho Lâm Kim Tiêu chỉ bởi vì tình cảm trước kia mà thôi.

Lâm Tú Lan im lặng đến rồi im lặng làm việc. Lâm Kim Tiêu thấy vậy dần dần cũng bớt nóng nảy. Ông ta biết Lâm Tú Lan là một người phụ nữ không mưu mô và không tham lam, bà là một người tốt bụng và trung thực. Hai người từng có một khoảng thời gian ở bên nhau nên bà dường như đã quen với việc chăm sóc ông ta.

Như vậy làm cho trong lòng Lâm Kim Tiêu cảm thấy thỏa mãn.

Dần dần những người khác cũng biết quan hệ trước kia của Lâm Kim Tiêu và Lâm Tú Lan, ở sau lưng họ đều khen Lâm Tú Lan là người có tình có nghĩa. Khi Lâm Kim Tiêu tức giận, bác sĩ và y tá đều sẽ tự nhiên đi mời Lâm Tú Lan đến.

Lâm Tú Lan không nói nhiều với Lâm Kim Tiêu, cũng không nói những lời thân mật, chỉ nói mấy câu nói thường ngày, ôn hòa nói với ông ta một điều duy nhất là ông ta phải kiên nhẫn vận động để từ từ phục hồi cơ thể, vì mọi người trong gia đình đều đang chờ ông ta.

Những lời nói này là bản thân bà thật sự suy nghĩ cho Lâm Kim Tiêu, nhưng cũng nói trúng tim của Lâm Kim Tiêu. Ngoại trừ Lâm Thi Vũ đến thăm Lâm Tú Lan thuận tiện thăm ông ta và đỡ ông ta tập các bài tập phục hồi chức năng, thì những đứa con còn lại đều giống như đã chết, trái lại còn tiêu tiền như nước.

Cả đời này Lâm Kim Tiêu là một người ích kỷ và lạnh lùng, đến lúc này ông ta mới biết được cái gì gọi là ấm lạnh tự biết.

Sau đó đã xảy ra một chuyện, bất kể là vợ con trong nhà hay là phụ nữ ở bên ngoài của Lâm Kim Tiêu, tất cả đều nghe nói Lâm Tú Lan đang chăm sóc Lâm Kim Tiêu ở trong bệnh viện. Vậy là bọn họ dẫn người chạy tới bệnh viện làm ầm ĩ.

Họ túm hai mẹ con Lâm Thi Vũ rồi sỉ nhục và chửi rủa. Lúc này Lâm Thi Vũ nhớ kỹ chiêu lớn nhất mà Mộc Trạch Tê đã dạy đó là khi có Lâm Kim Tiêu ngàn vạn lần không được xảy ra xung đột với họ.

Hai mẹ con Lâm Thi Vũ cố nén nước mắt đứng im ở đó nghe những người đó mắng nhiếc những lời khó nghe. Không phải hai mẹ con giả vờ đáng thương mà cuộc sống của họ thật sự khó khăn.

Những người đó không chỉ tức giận mà còn muốn đánh hai người. Cũng may Lâm Tú Lan nhã nhặn ngày thường cũng thuận tay chăm sóc bệnh nhân không có người nhà trông coi nên danh tiếng rất tốt, cho dù là bệnh nhân hay bác sĩ và y tá tất cả đều chạy đến can ngăn.

Lâm Kim Tiêu biết chuyện hai mẹ con gặp phải, cũng cảm thấy chói tai với những gì nhìn thấy và nghe thấy ở trước mặt.

“Mẹ kiếp chúng mày xem như ông đây đã chết rồi đúng không! Chúng mày đang chờ ông đây chết đi có đúng không!” Trận náo loạn này chỉ dừng lại sau khi Lâm Kim Tiêu gầm lên.

Ông ta chỉ vào những người này tức giận hét lớn: “Mẹ nó nể mặt chúng mày lắm rồi đấy! Chúng mày là cái thứ rác rưởi gì chứ! Tú Lan là mẹ của con gái ông đây! Mấy kẻ ti tiện chúng mày cũng xứng tới đây làm ầm ĩ hả? Còn không mau cút ra khỏi bệnh viện!”

Mặc dù Lâm Kim Tiêu trông ốm yếu khi ngồi xe lăn nhưng ông ta xuất thân là một kẻ du côn lưu manh, trời sinh lại có dáng vẻ hung ác. Dáng vẻ hung ác dữ tợn như thể ngày mai có thể gọi người chém chết những người này.

Những người phụ nữ kia cũng hiểu được Lâm Kim Tiêu là loại người gì nên dẫn theo đám người cun cút bỏ đi.

Lâm Kim Tiêu trừng mắt nhìn vợ và mấy đứa con: “Chúng mày muốn tiền của ông thì đừng có mà gây ra thị phi. Chúng mày có tin ông giới hạn thẻ của chúng mày không! Dạy con cái thế nào mà chỉ toàn biết tiêu tiền vậy chứ?!”

“Đúng vậy! Ông là một người bố xuất sắc! Cóc mà còn có thể sinh ra rồng phượng sao!” Lời nói của vợ khiến Lâm Kim Tiêu tức đến muốn sắp chết.

Nhà họ Lâm do một tay Lâm Kim Tiêu gây dựng nên nên mọi thứ đều nằm trong tay ông ta, lúc này ông ta không chết, thậm chí vẫn còn minh mẫn nên vợ ông ta cũng chỉ có thể mồm năm miệng mười, trước khi đi còn hung tợn trừng mắt nhìn Lâm Tú Lan.

Lâm Thi Vũ gọi điện thoại nói ngắn gọn mọi chuyện với Mộc Trạch Tê sau đó hỏi mình phải làm sao.

Mộc Trạch Tê nghe xong thì biết đã nắm chắc chín phần rồi. Chiêu này lợi hại ở tính cách chính trực và thẳng thắn vô tư của hai mẹ con Lâm Tú Lan và Lâm Thi Vũ. Nếu như không phải bởi vì bị bức ép đến nỗi bất lực thì cũng sẽ không cần phải giấu kim trong bụng.

"Biết lạt mềm buộc chặt chứ. Thu dọn đồ đạc chạy ngay lập tức, bố ruột của cậu cho cậu cái gì thì cậu cứ lấy cái đó là được. Có bố ruột che chở, sau này ở trước mặt bọn họ cứ mặc cho bọn họ xé, bố của cậu sẽ tự ra tay thôi. Gặp ở sau lưng thì cứ xé ở trước mặt, bố ruột của cậu đã đứng về phía hai người rồi."

Lâm Thi Vũ thu dọn xong hành lý, giúp Lâm Tú Lan làm thủ tục xuất viện rồi chuẩn bị rời đi, cô ấy cũng thật sự sợ những người đó sẽ gây thêm phiền phức. Lâm Kim Tiêu chặn họ lại, hứa với họ rằng nhất định sẽ bảo vệ họ, lại hối hận lần nữa vì trước đó không biết cảnh ngộ của hai mẹ con họ.

Mặc dù cơ thể Lâm Kim Tiêu vẫn không còn nhanh nhẹn như trước, nhưng dạo gần đây đi theo hai mẹ con Lâm Tú Lan thực hiện các bài tập phục hồi chức năng, điều này càng khiến trong lòng Lâm Kim Tiêu quan tâm hai mẹ con họ hơn.

Ông ta cũng đã cho người hỏi rõ, tiền viện phí của Lâm Tú Lan và cả tiền thuê nhà lúc trốn chạy khắp nơi của hai mẹ con đều là do Lâm Thi Vũ đi làm kiếm được. Bây giờ hai mẹ con họ đã hết tiền nên đương nhiên phải xuất viện.

Trong thời gian này, hai mẹ con họ cũng chưa từng đề cập vấn đề này qua với ông ta.

Tuy ba người ở chung với nhau, nhưng Lâm Tú Lan vẫn luôn giữ khoảng cách. Lâm Kim Tiêu suy nghĩ, dù bên cạnh có nhiều phụ nữ đẹp đi nữa thì cũng chỉ có Lâm Tú Lan mới mang lại cảm giác ấm áp gia đình cho ông ta.

Ông ta lập tức đưa một thẻ phụ không hạn mức cho Lâm Thi Vũ, và kêu hai mẹ con dọn vào biệt thự mà Lâm Kim Tiêu đã mua ở nơi khác, quang minh chính đại che chở họ.

Khi Lâm Thi Vũ cầm lấy thẻ phụ, cả người cứ đơ ra, chỉ đơn giản vậy thôi... đã giải quyết xong vấn đề khó khăn của cả một gia đình, Lâm Thi Vũ không biết mình nên khóc không hay nên cười.

Lâm Thi Vũ cũng không khách sáo, đầu tiên chuyển tiền cho Lý Thuần, giả bộ trả tiền. Sau đó do Lý Thuần chuyển khoản đến bệnh viện nơi Vương Bình đang điều trị.

Giờ thể dục hôm nay lớp một và lớp hai học chung với nhau.

Mộc Trạch Tê đi tìm lớp trưởng của lớp 2 là Vương Đại Hữu, nhỏ tiếng nói: "Đại Hữu, anh Đại Bằng có nói tin gì như là khi nào được nghỉ phép hay không?"

Vương Đại Hữu đang đứng thẳng xoay tròn quả bóng trên ngón tay, vừa nghe thấy cô hỏi vậy thì liền dừng lại, áp sát lại gần nhỏ tiếng nói cho cô hay: "Có, hình như nói là không bao lâu nữa sẽ nghỉ phép quay về, nhưng cũng không biết em trai cậu có thể quay về hay không."

Em trai còn nhỏ tuổi, có thể vẫn chưa được nghỉ phép, Mộc Trạch Tê thấy hơi đáng tiếc, nhưng anh Đại Bằng về thì cũng có thể đưa đồ, cô đã lâu rồi cũng không gặp anh Đại Bằng nên khi nghe nói là nghỉ phép được, cô rất vui.

Mộc Trạch Tê và Vương Đại Hữu là bạn chơi từ thuở nhỏ, Vương Đại Bằng là anh trai của cậu ta, lúc còn nhỏ thường hay dựa trên số tuổi lớn hơn nên Vương Đại Bằng là vua của lũ trẻ, mấy đứa nhỏ của một số nhà chơi chung với nhau, trong đó Vương Đại Bằng là anh trai trong lòng rất nhiều đứa trẻ.

Tuổi còn nhỏ nhưng tính tình thành thục, hiền lành, không bao giờ dẫn bé gái đi chơi vì nghĩ rằng bé gái rất phiền phức, khiến bất cứ bé gái nào chơi nhà đều muốn gả cho anh ta khi còn nhỏ.

Sau đó, anh ta đi học tại một trường quân sự đặc biệt, Mộc Trạch Tê hiếm khi gặp được anh ta, sau đó, em trai của Mộc Trạch Tê, Mộc Kiến Hiền, được tuyển dụng đặc biệt vì thị lực đặc biệt của cậu ấy.

Khi đi đến nơi tập hợp, điện thoại của cô có người gọi đến, Mộc Trạch Tê vừa nhìn vẫn là Nghiêm Kỷ, cô lén la lén lúc đi đến một góc tường và ngồi xuống nghe máy.

Múi giờ ở nước ngoài và ở đây lệch nhau, Mộc Trạch Tê đã nhiều lần nói anh không nên thức khuya để gọi điện thoại, nhưng Nghiêm Kỷ sao chịu nghe cô thuyết phục chứ.

"Cậu đang đau lòng cho tôi à?"

Mộc Trạch Tê...

Nghiêm Kỷ bật đèn bên đầu giường, liên tục bôn ba lại thức khuya, vì vậy giọng nói hơi khàn đặc: "Hôm nay có tiết thể dục, không nên đi xem người khác chơi bóng, bọn họ đều không có mặc quần áo."

Lần trước Mộc Trạch Tê đi giao hộp cơm cũng không biết tự giác.

Cô vừa đi ngang qua một đám con trai mồ hôi nhễ nhại vừa tập thể dục xong, có một anh chàng vạm vỡ đến bên cạnh cô, cô thơm tho đi ngang, nhóm con trai ai nấy mồ hôi nhễ nhại bỗng ngửi thấy mùi thơm liền bất giác nhìn cô, ngửi mùi hương đó.

Lúc đó, trong lòng Nghiêm Kỷ liền cảm thấy không vui một cách khó hiểu.

“Chỉ vì chuyện đó hả?” Mộc Trạch Tê thắc mắc.

“Chỉ vì?” Nghiêm Kỷ không vui lặp lại lời nói của cô trên điện thoại. Anh biết Mộc Trạch Tê có những thủ đoạn làm nũng tỏ vẻ yếu ớt, nhưng cô lại không hiểu đàn ông, ý thức bảo vệ bản thân cũng quá kém, nếu không thì sao lúc đó lại bị anh dụ dỗ lên giường chứ.

Mộc Trạch Tê nghe thấy thì cảm giác chẳng lành: "Tôi không có thời gian nhìn, tôi muốn tập chạy, thành tích lần trước coi như bỏ rồi, cậu mau đi ngủ đi."

“Ừ.” Mặc dù Nghiêm Kỷ có thể nhìn thấy Mộc Trạch Tê qua camera giám sát, nhưng nói chuyện được với nhau thì có cảm giác khác hẳn. Khi nghe thấy giọng nói của cô, Nghiêm Kỷ cũng hài lòng.

Trước khi cúp máy, giọng nói của Nghiêm Kỷ chứa đựng sự yêu thương nhung nhớ: "Mộc Trạch Tê, tôi rất nhớ cậu."

Mộc Trạch Tê sửng sốt.

La Nam Nam đang đùa giỡn với Trần Triết, và cảnh báo của hệ thống sập đột nhiên vang lên, {Cảnh báo! Cảnh báo! Gợi ý tình tiết!}

La Nam Nam khựng lại, định dừng lại để lắng nghe cẩn thận hơn, cô ấy đột ngột dừng lại, Trần Triết không kịp thu tay về nên đánh trúng ngay trán của La Nam Nam một cái, đánh đến La Nam Nam choáng váng ngã xuống đất.

Khi Trần Triết kéo La Nam Nam dậy, chuông báo động cũng dừng lại, hệ thống thỉnh thoảng nổi điên, La Nam Nam cũng không quá để ý.

Mộc Trạch Tê và La Nam Nam ngồi trên xà ngang và quan sát.

Bọn họ nhìn Lâm Thi Vũ trên bãi cỏ cách đó không xa, đang phân loại ghi chú chuẩn bị cho Nghiêm Kỷ, người vắng mặt trong lớp. Mặt trời lặn che khuất Lâm Thi Vũ trong tia nắng, chỉ để lại một bóng đen cứng rắn và mềm mại.

Mộc Trạch Tê yên lặng quan sát, đột nhiên nói: "Nam Nam, tớ có chuyện muốn hỏi cách nhìn của cậu."

Hai người ngồi xổm bên nhau và lén lút thì thầm. Cô giấu một số chuyện thân mật vô lý với Nghiêm Kỷ, dùng cách nói khác để kể cho La Nam Nam nghe về những cảm giác rối loạn của mình với Nghiêm Kỷ.

La Nam Nam nín cười, không vạch trần câu nói ‘Tớ có một người bạn' của Mộc Trạch Tê.

"Tìm người đàn ông khác thôi." La Nam Nam thẳng thắn nói.

La Nam Nam cũng rất ngưỡng mộ tính cách của Mộc Trạch Tê, tính tình cô mềm mỏng, dễ bị sai khiến, nhưng cô có suy nghĩ và quyết tâm của riêng mình, cô ấy thẳng thắn chỉ ra: "Cậu, à không, bạn của cậu đã lựa chọn rồi đúng không?"

Cô ấy vừa nói vừa vỗ vai Mộc Trạch Tê và tha thiết nói: "Cả hai đều đã có nơi để quay về. Họ sẽ gặp được người yêu thích và trân trọng họ thôi, thời gian sẽ chữa lành mọi thứ."

Mộc Trạch Tê dừng lại một lúc, trong lòng đột nhiên có cảm giác bừng tỉnh, dường như cô chưa bao giờ nghĩ đến điều này. Đúng vậy, ai cũng có người mình thích là được rồi...

La Nam Nam nhìn vào đôi mắt đầy hy vọng của Mộc Trạch Tê, không khỏi vỗ về cô: "Ngày mai là ngày nghỉ, sắp tới kỳ thi cuối cùng, chúng ta đi ra ngoài chơi nhé?"

Mộc Trạch Tê lấy lại tinh thần: "Nhưng sắp tới kỳ thi rồi."

"Hi hi… tớ muốn sự kích thích này đấy."
Chương kế tiếp