Sau Khi Bị Vả Mặt, Nữ Phụ Trèo Lên Người Nam Chính!

Chương 35: Điều giáo nhục nhã dùng quần lót mài huyệt nhỏ “Lần sau còn dám nữa không”
“Không! Không được! Lần trước tớ đã nói rõ rồi!”

Mộc Trạch Tê bỗng nhiên bị đè lên quầy bar, giật mình giãy giụa, quay đầu nhìn Nghiêm Kỷ.

Nghiêm Kỷ mặc âu phục gọn gàng, tóc chải ngược lên, lộ ra đôi chân mày sắc bén, càng thể hiện rõ vẻ công kích.

Đèn trong phòng số 14 rất tối, chỉ có đèn led xung quanh quán bar mới chiếu sáng được sống mũi cao thẳng cùng đôi môi mỏng. Đôi mắt khiến người ta có thể nhìn rõ tâm trạng của anh ẩn giấu trong bóng tối.

Khí thế mà không người nào có thể mài dũa ra lần thứ hai tạo cảm giác đè ép sâu sắc, khiến Mộc Trạch Tê càng thêm hồi hộp.

Khi nghe Mộc Trạch Tê từ chối, đôi mắt giấu trong bóng tối hơi híp lại nhìn cô.

Nghiêm Kỷ thở nhẹ một tiếng: “Thật sự không biết cậu có hiểu rõ tình huống của mình không nữa?” Sau đó tiếp tục kéo mở khóa.

Côn thịt thô to bật ra từ giữa khóa kéo, tuy vẫn còn phân nửa ở trong quần tây, nhưng cũng to đến đáng sợ, chĩa thẳng về phía trước. Dường như còn dữ tợn hơn so với trước đây.

“Cứng thành như vậy, chỉ có thể cắm vào huyệt nhỏ ướt sũng của cậu mới bắn ra được.”

Côn thịt dữ tợn mạnh mẽ đâm tới, thế như chẻ tre lại gần giữa hai đùi.

Mộc Trạch Tê hoảng sợ giãy giụa, đứng dậy muốn rời đi, từ chối nói: “Không! Nghiêm Kỷ! Cậu không thể như vậy! Tớ không muốn làm với cậu!”

Nhưng cô lại bị Nghiêm Kỷ đè trở lại giữ chặt.

Mộc Trạch Tê tuy bị khí thế tức giận của Nghiêm Kỷ đè ép, nằm lên quầy bar giãy giụa, như cá đặt lên thớt sắp bị làm thịt.

Nhưng phản ứng cũng coi như nhanh, lập tức móc điện thoại ra làm bộ sẽ gọi đi. Cô cảnh cáo Nghiêm Kỷ: “Tôi sẽ gọi điện thoại nói cho bà nội Nghiêm đấy!”

Nghiêm Kỷ chậc một tiếng, đưa tay giữ chặt lấy cổ tay của Mộc Trạch Tê. Anh nhoài người về phía trước, cúi xuống cắn lên phần thịt mềm mại trên lưng cô, dùng đầu ngón tay đâm vào thứ tràn ra ngoài khóa kéo, trượt vòng quanh.

Sau đó oán trách hỏi Mộc Trạch Tê: “Lâu vậy mà cậu không muốn tôi sao.”

Mộc Trạch Tê không khỏi ngẩn ra.

Hai người không gặp gần một tháng, Nghiêm Kỷ vốn dĩ là nhớ cô, muốn làm. Bây giờ Mộc Trạch Tê lại ăn mặc như vậy, giống như chơi tình thú, khiêu khích Nghiêm Kỷ đến mức vô cùng hưng phấn.

Dương vật cũng đã thả ra, cứng đến khó chịu. Mỗi lần làm tình cũng phải tới tới lui lui một cái.

Nghiêm Kỷ đã theo dõi Mộc Trạch Tê một khoảng thời gian, biết được rất nhiều nội dung lạ lùng. Trước đây Mộc Trạch Tê cấp tiến như vậy là bởi vì hiểu lầm La Nam Nam nói nội dung vở kịch đã bị cái gọi là hệ thống kia xóa bỏ nên cả người như mang theo gai nhọn.

Trong khoảng thời gian này cho dù là bản thân ra nước ngoài hay có La Nam Nam làm bạn, trái tim của Mộc Trạch Tê đã vững vàng trở lại.Anh chỉ cần làm cô đến khi người chịu thua là được.

Nghiêm Kỷ hiện tại đè cả người mình lên người Mộc Trạch Tê, dùng chóp mũi cọ xát vào đôi tai nhạy cảm của cô: “Cậu không chỉ không muốn tớ, mà còn đem tớ ra làm trò đùa.”

Sau đó dừng một chút, miệng cưng chiều nhưng lại nói ra những lời làm Mộc Trạch Tê sợ hãi: “Không ngoan, phải phạt.”

Hơi lạnh từ chóp mũi như lưỡi của rắn độc, tự tại di chuyển bên tai cô.

Nghiêm Kỷ bây giờ có loại khí thế tà ác nguy hiểm khiến Mộc Trạch Tê không khỏi sợ hãi. Sau khi nghe được câu nói đó thì Mộc Trạch Tê liền bùng nổ: “Không được!”

Nghiêm Kỷ đè lên mông Mộc Trạch Tê, kéo quần lót cô xuống, cuộn vài cái, đem quần lót nhỏ, quấn lấy đùi đầy đặn.

Sau đó lại đột nhiên kéo quần lót cô lên! Quần lót bất ngờ bị buộc chặt, trực tiếp siết lấy hai cánh môi nhạy cảm, khiến huyệt nhỏ nhạy cảm thình thịch run lên.

“A!” Mộc Trạch Tê la lên.

Nghiêm Kỷ nới lỏng cổ tay của Mộc Trạch Tê, mở miệng: “Cậu gọi đi. Cứ mặc sức mà gọi.” 

“Cái gì? !” Mộc Trạch Tê nhìn Nghiêm Kỷ với vẻ mặt không thể tin được.

Nghiêm Kỷ kéo quần lót chà xát qua lại, hành hạ huyệt nhỏ nhạy cảm kia. Mộc Trạch Tê bị chà xát đến tê dại, cơ thể mềm nhũn, khẽ rên.

Nghiêm Kỷ lơ đễnh nói: “Đang làm loại chuyện này mà còn muốn gọi cho bà nội, để người già như bà nghe được có vài đứa con cháu không đứng đắn. Tớ thì không có vấn đề gì.”

Mộc Trạch Tê trợn mắt ngạc nhiên. Cô mới không thèm nghĩ tới làm loại chuyện phóng đãng như vậy!

Nghiêm Kỷ quan sát nét mặt của cô, từng chút một xẻ bỏ tấm chắn của đối phương: “Nhìn vẻ mặt của cậu, hiển nhiên là không muốn gọi cho bà vào lúc này. Bởi vì cậu biết tôi nhất định sẽ làm, cậu có chạy cũng không thoát. Cậu chỉ hù dọa để thoát khỏi nguy hiểm mà thôi.”

Mộc Trạch Tề lập tức hiểu ra, Nghiêm Kỷ vốn không sợ chuyện này. Giống như Nghiêm Kỷ khi còn nhỏ dưới mi mắt của bà nội Nghiêm, ăn hiếp mình đủ kiểu.

Nghiêm Kỷ không hề kiêng dè khều âm đế đang ẩn sâu ra, dùng đầu ngón tay nhéo nhẹ. Mộc Trạch Tề tránh lại bị ra tay nặng hơn, chà xát âm đế, hành hạ cô không ngừng phun nước.

“Nếu muốn kể tội thì không bằng kể luôn chuyện tôi bắt nạt cậu vào lúc nhỏ. Nói cho bà khi còn nhỏ tôi âm thầm hù dọa, sau khi lớn lên lại muốn làm cậu, nói tôi vẫn còn đang ăn hiếp cậu.”

“Không biết xấu hổ!” Chân Mộc Trạch Tê run rẩy, rơi nước mắt, tức giận mắng.

Nghiêm Kỷ cười, cố ý dùng côn thịt to cứng đâm vào chân của cô: “Lát nữa cậu cần phải nhịn xuống để nói hết lời. Dù sao làm cậu thêm vài lần nữa, cơ thể cũng run rẩy mềm nhũn giống hiện tại, vừa khóc vừa kêu anh Nghiêm đừng đâm tới nữa, đừng đâm cậu nữa, hiểu chưa?”

Mộc Trạch Tê rất muốn thoát khỏi cự vật hung tợn mà rưng rưng khóc thút thít, cô sợ, cô thật sự rất sợ.

Nghiêm Kỷ cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé của Mộc Trạch Tê đang cầm điện thoại di động, cắn môi rên. Áo trên người vẫn còn gọn gàng, nhưng phần dưới lại ướt đẫm. Hiện tại Mộc Trạch Tê giống như nữ sát thủ bị bắt làm tù binh, chờ bị dạy dỗ và sự nhục nhã không biết trước.

Bàn tay của Nghiêm Kỷ dùng thêm lực, kéo quần lót lên chà xát. Dùng quần lót chà xát, khiến huyệt nhỏ phun ra dịch mật, ướt nhẹp lầy lội. Như sợi dây thừng trơn trợt, nhếch nhác trượt thẳng.

Theo động tác kéo cọ xát giữa âm đế và huyệt nhỏ, cứ được chút lại trượt qua một bên của âm đế. Phối hợp lúc nhanh lúc chậm, cứ như vậy tập trung tấn công huyệt nhỏ nhạy cảm kia.

Chỉ chốc lát sau, hai chân Mộc Trạch Tê run như muốn nhũn ra, kêu một tiếng, đạt cao trào lần thứ hai. Dịch mật phun ra giữa hai chân cô, chảy thẳng xuống chân của cả hai.

“Hu hu ~ ~ Không được! Tớ không muốn làm! Tớ không muốn làm!” Giọng nói run rẩy, mang theo ý sợ hãi, ý chí tiêu tán hơn phân nửa.

Lần này Mộc Tranh Tê rốt cuộc vẫn thua.

Nghiêm Kỷ cong đôi môi mỏng khẽ cười lên, thành công giành quyền chủ đạo lần thứ hai.

Người như Nghiêm Kỷ, vốn dĩ là không sợ chuyện gì. Ban đầu bởi vì cảm xúc của Mộc Trạch Tê nên thông cảm. Hôm nay anh đã tìm ra được “Điểm mấu chốt” và “Con bài chưa lật” của Mộc Trạch Tê.

Anh không ngờ, cô lại to gan như thế. Dám lẻn đi chơi sau lưng anh.

“Tôi đã cho cậu cơ hội rồi, cậu không gọi chính là đồng ý. Vậy thì ngoan ngoãn nằm úp xuống, đừng có mà lộn xộn.” Nghiêm Kỷ thản nhiên nói, anh dễ dàng đoạt lấy điện thoại của Mộc Trạch Tê rồi thuận tay ném lên sô pha gần đó.

Mộc Trạch Tê nằm sấp cắn chặt lấy tay mình. Cô biết hôm nay Nghiêm Kỷ sẽ giữ cô lại, anh không bắn ra thì nhất định sẽ không tha cho cô.

Nghiêm Kỷ nắm lấy côn thịt đang cương cứng vỗ lên mông đang vểnh lên như hai trái đào, sau đó cắm côn thịt to dài vào giữa khe mông mềm mại, duỗi thắt lưng, chậm rãi chà xát giữa cặp mông.

Cảm giác trơn tru mượt mà đi kèm với sảng khoái, Nghiêm Kỷ thở ra một hơi đầy thỏa mãn.

Tay anh không ngừng kéo quần lót đang cọ giữa hai cánh hoa, cọ sát với âm vật. Những cơn cao trào liên tiếp khiến huyệt nhỏ trở nên cực kỳ nhạy cảm. Mộc Trạch Tê bị anh liên tục tấn công đến không chịu nổi, cô khóc lóc cầu xin Nghiêm Kỷ đừng chơi đùa chỗ đó nữa.

Côn thịt giữa đùi vừa cứng vừa nóng, giống như có thể hòa tan cô. Sau cơn cao trào, Nghiêm Kỷ cũng không để Mộc Trạch Tê nghỉ ngơi, anh lại bắt đầu một hiệp mới.

“Đừng nhúc nhích, cậu không ra nước thì người chịu khổ chỉ có cậu thôi. Đến lúc đó, người bên ngoài có thể tìm tới đây.”

Nghiêm Kỷ đưa tay sờ vào giữa hai đùi Mộc Trạch Tê, ngón tay anh đút thẳng vào cửa huyệt đầy nhạy cảm. Bàn tay còn lại cũng vuốt ve côn thịt của mình, không ngừng xoa nắn cả hai bên.

Một lúc lâu sau mà Nghiêm Kỷ vẫn chưa chịu bắn ra, anh nghẹn tới mức khó chịu. Cứ vuốt ve vài cái thì đầu côn thịt lại tiết ra chất lỏng trong suốt nhớp nháp.

Mộc Trạch Tê nhìn thấy cảnh này vừa xấu hổ lại vừa sợ. Nghiêm Kỷ mà như vậy thì chắc chắn tối nay cô sẽ bị anh giày vò. Không được hai, ba lần thì anh sẽ không buông tha. Nhóm La Nam Nam và Trần Triết còn đang ở bên ngoài, Mộc Trạch Tê cũng sợ một lát nữa bọn họ sẽ tìm tới đây.

Nghiêm Kỷ thở dốc, dương vật càng vuốt càng căng trướng, anh chỉ muốn đút ngay vào lỗ huyệt nhỏ khít ướt át kia để được mút chặt, vừa thoải mái lại dễ chịu.

Ngón tay thon dài của anh làm cô ra nước, cơ thể đang nằm sấp của Mộc Trạch Tê cũng bắt đầu động tình, bụng dưới khẽ nóng ran, nước trong hoa huyệt chảy ra ngày càng nhiều.

Nghiêm Kỷ cảm thấy đã tới lúc, anh rút tay ra, dùng bàn tay dính đầy thủy dịch, xé toạc quần lót của Mộc Trạch Tê, để lộ ra cửa huyệt.

Âm hộ nhạy cảm vừa mới đạt được khoái cảm đã bị anh giày vò tới sưng đỏ, tràn ra dịch thể trong suốt, cửa huyệt run rẩy phun ra mật dịch.

Nghiêm Kỷ đứng dậy, đút côn thịt tới gần huyệt nhỏ, quy đầu nóng hổi cọ xát lỗ huyệt ướt nhẹp, anh duỗi thắt lưng cắm vào.

Bởi vì cũng lâu rồi không làm, Mộc Trạch Tê bị đút vào rên lên một tiếng, cảm thấy không quen. Cô cắn răng, cố gắng thả lỏng cơ thể cho Nghiêm Kỷ đi vào.

Côn thịt vừa đút vào đã bị huyệt nhỏ siết chặt rồi hút lấy. Nghiêm Kỷ sung sướng tới cương cứng, sau đó anh đẩy thắt lưng, cắm vào một cách điên cuồng.

Mộc Trạch Tê vốn đã lên cao trào mấy lần, bên trong rất mẫn cảm. Lúc này bị côn thịt cương cứng đâm vào, quy đầu không ngừng cọ xát, hoa huyệt hút chặt, ép cho côn thịt cương cứng càng thêm dễ chịu.

“A ~~! Ưm ~~” Mộc Trạch Tê bị anh đâm kịch liệt tới mức rên lên, cơ thể yếu ớt bị anh đưa đẩy, tay chân lúng túng bám lấy mép quầy bar.

Ánh mắt của Nghiêm Kỷ tràn đầy sự vui sướng, anh liếm khóe môi. Trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên quan hệ với Mộc Trạch Tê vẫn là chuyện vui sướng nhất, khiến con người ta phát nghiện.

Nghiêm Kỷ không ngừng đẩy thắt lưng, anh đưa tay tốc váy Mộc Trạch Tê lên đến eo, lộ ra cặp mông trắng nõn vểnh lên. Cúi đầu là có thể nhìn thấy rõ dương vật đỏ rực đang đâm vào liên lục giữa hai bắp đùi trắng nõn, chất dịch bên trong âm hộ ướt át khiến dương côn thịt như đang phát sáng.

Nghiêm Kỷ kéo cánh tay nhỏ của cô đè sau lưng, tay còn lại thì giữ khóa váy của Mộc Trạch Tê, kéo cô ra khỏi tay vịn quầy bar, để cô chỉ có thể dựa lên người anh, đâm cô càng mạnh bạo hơn.

Không có điểm tựa, tay thì bị anh giữ chặt. Cô bị kéo người về phía sau, cơ thể Mộc Trạch Tê lơ lửng giống như hình số 7.

Mộc Trạch Tê không thể mượn lực, điểm tựa duy nhất của cô là Nghiêm Kỷ ở phía sau. Anh đẩy cô về phía trước, hai chân không ngừng run rẩy, mềm nhũn dựa vào phía sau, lại khiến anh được đà cắm sâu hơn.

“A ~!Không ~ Không được ~ Tư thế này tớ không đứng được!” Mộc Trạch Tê khóc lóc van xin, cô luống cuống chỉ có thể dựa sát vào Nghiêm Kỷ, bị anh làm như tấm bèo không chỗ nương tựa.

Lăn đi lăn lại không được mấy lần, Mộc Trạch Tê rên lên một tiếng, sau đó thì lên cao trào.

Cả người Mộc Trạch Tê run rẩy, hai chân vô lực. Nghiêm Kỷ đưa tay ôm lấy vòng eo của cô, chậm rãi đâm vào huyệt nhỏ tạo thành từng đợt khoái cảm. Sau đó mới tính sổ mọi chuyện

Nghiêm Kỷ sung sướng thở dốc, nói với giọng điệu trầm thấp: “Cậu không ngoan, dám không nói với tớ là muốn đi đâu. Nếu như tớ không trở lại, có phải cậu định giấu tớ mãi đúng không?”

“Ưm ~~!" Mộc Trạch Tê ngậm chặt miệng không nói. Vì sao lại gạt anh? Với dục vọng chiếm giữ cực mạnh kia của Nghiêm Kỷ thì cô còn dám nói hay sao?

Mộc Trạch Tê không phải đứa ngốc, dựa vào tính cách của Nghiêm Kỷ, nếu cô ngu ngốc đi nói thẳng mình không có quan hệ gì với anh, dựa vào cái gì mà cô phải chịu kìm hãm của anh. Chắc chắn anh sẽ lập tức bay về nước, giày vò chết cô.

Nghiêm Kỷ không phải là người dễ chọc. Mộc Trạch Tê cũng không muốn nhiều chuyện, không muốn dây dưa nên không báo cáo với anh. Nào ngờ cô lại trùng hợp đụng phải Nghiêm Kỷ, đâm thẳng vào trong họng súng.

Nghiêm Kỷ thấy cô không trả lời, anh duỗi thắt lưng, đâm côn thịt thật mạnh vào trong cửa huyệt mềm mại, đẩy một lượng lớn thủy dịch phun ra.

Sau khi đi sâu vào, vòm hông săn chắc của người đàn ông áp chặt cặp mông tròn trịa của Mộc Trạch Tê, bờ mông mềm mại đung đưa như nước, phát ra tiếng da thịt va vào nhau.

“A ~ A ~! Ư ~~ Nhẹ một chút ~!”

“Còn nữa, cậu dám câu kết làm bậy với tên đàn ông khác? Cái thằng gầy gò ốm yếu ngồi cùng cậu là ai?”

Mộc Trạch Tê sợ anh, nhưng giận không lại, cô khóc rống: “A ~~~Người đó ~ Người đó là La Nam Nam mà! Chỉ là cosplay thôi! Bạn học…Ư ~ Bạn cùng lớp cùng nhau chơi trò chơi ~~!”

Cô bị anh đâm tới nói cũng đứt quãng.

Nghiêm Kỷ hài lòng. Anh đứng nhìn lén qua hàng ghế sau, biết rõ người đó chính là La Nam Nam. Nhưng anh chính là muốn tìm lý do để hù dọa cô, sau đó làm cô tới khóc thì thôi, để cô nhớ thật lâu.

“Lần sau cậu còn dám nữa không?”
Chương kế tiếp