Sau Khi Bị Vả Mặt, Nữ Phụ Trèo Lên Người Nam Chính!

Chương 34: Đi bar bị bắt ngay tại trận “Thì ra Tê Tê thích hoang dã, sớm biết vậy thì tớ đã không giả vờ.”
Hôm nay Mộc Trạch Tê dựa theo lời hẹn đi đến nhà La Nam Nam. La Nam Nam nở nụ cười xấu xa, ấn Mộc Trạch Tê ngồi xuống trước bàn trang điểm rồi trang điểm cho cô. Khuôn mặt Mộc Trạch Tê vốn đã rất xinh đẹp, bắt mắt như một bông hoa đang nở rộ.

La Nam Nam chỉ cần vẽ qua loa vài nét bút là có thể làm nổi bật lên hết tất cả những đường nét đẹp đẽ trên khuôn mặt Mộc Trạch Tê.

Kẻ cho Mộc Trạch Tê một đôi lông mày dài nhỏ, thoa son môi, là đã phô ra được hết những nét đẹp hiếm có mang theo tính công kích trên khuôn mặt Mộc Trạch Tê, cũng che đi dáng vẻ mềm mại quyến rũ thường ngày của cô.

Mộc Trạch Tê không rõ nguyên do, hỏi La Nam Nam làm gì vậy?

La Nam Nam nói với Mộc Trạch Tê, một lúc nữa đi cùng với cô ấy đến quán bar tên là 'Tảo Quy' do anh trai cô ấy hợp tác với một người bạn mở để tham gia một buổi gặp mặt. Có bảo vệ nên rất an toàn.

Hôm nay cô ấy tổ chức một trò chơi có quy mô lớn, mỗi người tham gia hôm nay đều phải mặc đồ cosplay, chủ đề là hoang dã điên cuồng, cũng là một bữa tiệc không chính thức.

Cô ấy thay cho Mộc Trạch Tê một bộ chiếc váy liền thân bằng da ngắn cũn cỡn vô cùng nóng bỏng, đường cắt trên chiếc váy da chật hẹp khiến cho đôi bồng đào no đủ và cặp mông vểnh của Mộc Trạch Tê được phác họa ra một cách rõ nét.

Trên cổ và cổ tay đều đeo nhiều lớp trang sức bằng bạc. Ở giữa đùi còn đeo hai cái vòng chân, còn thêm mấy thứ lấp lánh ánh bạc để giả làm dao ngắn. Trên chân đi đôi boot cao gót màu đen.

La Nam Nam rất vừa lòng. Bây giờ Mộc Trạch Tê từ bông sen trắng nhỏ trà xanh nũng nịu biến thành cô gái hoang dã. Như là một nữ sát thủ có thể linh hoạt rút dao nhỏ ở chân ra mà giết người bất kỳ lúc nào vậy.

Mộc Trạch Tê nhớ tới lời nhắc nhở của Nghiêm Kỷ: “Cố gắng ngoan ngoãn ngốc ở nhà, đừng có chạy lung tung.”

“Nam Nam, thật sự phải đi sao?” Mộc Trạch Tê do dự hỏi. Chuyện như vậy hoàn toàn không phải để ý đến Nghiêm Kỷ mới phải, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy hơi sợ.

“Phải đi chứ.” La Nam Nam tìm ra một bộ tóc giả ngắn đội lên đầu.

“Mộc Trạch Tê, cậu biết cậu đang cos ai không?”

“Là ai?”

“Lưu Tiên Phỉ trong phim điện ảnh 《 Hai thế hệ yêu tinh》đó. ”

Mộc Trạch Tê???

Nghiêm Kỷ tạm thời về nước, tin nhắn cuối cùng của Mộc Trạch Tê nói hôm nay đi thư viện học. Nhưng lại không nói là đi thư viện nào, Nghiêm Kỷ không tìm thấy người, di động dường như cũng bởi vì bị mình gọi điện quá nhiều lần mà để về chế độ im lặng, hết pin rồi.

Cô luôn trốn tránh, hoặc là cảm thấy là tin nhắn của anh không quan trọng, cho nên không trả lời lại ngay. Nghiêm Kỷ nhẫn nhịn đến mức nghiến răng kèn kẹt, rất nhiều lần muốn bay về nước dạy dỗ để cô ngoan ngoãn nghe lời, làm đến mức cô phải xin tha.

Nghiêm Kỷ nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, thời gian còn rất sớm, trời chỉ vừa mới tối. Anh đi vào quán bar 'Tảo Quy' mà anh và mấy người bạn cùng nhau đầu tư để uống vài ly. Đợi đến khi gần tới giờ Mộc Trạch Tê về nhà thì anh sẽ đi tìm cô sau.

Thời gian chờ đợi lúc nào cũng cảm thấy dày vò, Nghiêm Kỷ lại rót thêm nửa ly rượu Rum pha trộn với Vodka.

Triệu Nhạc Sinh nhìn dáng vẻ nhíu mày không ngừng xem đồng hồ kia của Nghiêm Kỷ, tấm tắc lấy làm lạ: “Không thể tưởng được cậu chủ Nghiêm cậu còn nhớ phụ nữ đấy. Loại phụ nữ nào mà cậu không bắt được thế? Không phải là con gái của tổng thống nước nào đó đấy chứ!”

Nghiêm Kỷ không để ý tới anh ta.

“Tại sao anh lại có thời gian rảnh mà tới đây thế?” Nghiêm Kỷ đột nhiên hỏi.

“Đứa em gái không chịu ngồi yên của tôi hẹn mấy người bạn học tới nơi này chơi. Mặc dù ở đây rất an toàn, nhưng làm anh trai như tôi đây đương nhiên là phải tự mình đến đây trông chừng rồi, phòng ngừa có thằng nhóc thúi nào lừa con bé đi mất.”

Triệu Nhạc Sinh nói xong, nhớ tới cái gì, kinh ngạc cảm thán nói: “Trong mấy người bạn của con bé, có một cô gái thật sự rất xinh đẹp! Khí chất và vẻ ngoài có thể nói là số một, cũng không biết là cô chiêu nhà ai. Trang điểm gợi cảm nhưng người lại vô cùng thuần khiết, trong sáng. Tôi còn muốn nhìn thêm mấy lần, đáng tiếc lại bị em gái tôi đuổi đi, không cho tôi xem bọn họ chơi.”

Triệu Nhạc Sinh vỗ vào bả vai Nghiêm Kỷ một cái hưng phấn nói: “Ây da! Cậu chủ Nghiêm à, cậu muốn nhìn thử một lần không ? Tôi vẫn luôn cảm thấy cô gái đó là kiểu mà cậu thích đó.”

“Không cần.” Nghiêm Kỷ đang cảm thấy nhàm chán, một lúc nữa mà Mộc Trạch Tê không gọi điện thoại lại cho anh, thì anh sẽ dùng quan hệ, tiến vào hệ thống giống như bắt tội phạm truy nã để tìm ra cô.

Nghiêm Kỷ mới chỉ là học sinh trung học đã điên cuồng như vậy, khiến Triệu Nhạc Sinh hận đến ngứa răng. Mấy năm trước người trong nhà còn bảo một chàng trai hai mươi tuổi như anh ta nên đi học tập tên nhóc Nghiêm Kỷ mới mười bốn lăm tuổi, đúng là chuyện khiến Triệu Nhạc Sinh tức chết.

Bọn họ đều biết người biết mặt không biết lòng, không biết sự xấu xa bên trong của thằng nhóc này, nhàn rỗi đến mức chơi đùa nhân gian.

“Đừng chờ cô gái nhỏ kia của cậu nữa, có lẽ là thừa dịp cậu không ở đây mà hẹn hò với một học sinh ba tốt thật sự nào đó rồi ấy.” Triệu Nhạc Sinh cố ý nói kích

Nghiêm Kỷ: “Haizz? Cô ấy có biết bộ mặt thật của anh không hả?”

Nghiêm Kỷ lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta, chê anh ta ồn ào. Nhưng lại nghe lọt tai mấy lời vừa rồi, trong lòng âm thầm nói, Mộc Trạch Tê sẽ không dám.

Nhìn thấy Nghiêm Kỷ không phản ứng, Triệu Nhạc Sinh không còn cảm thấy thú vị, lại đổi sang nói đề tài khác.

Anh ta hất cằm về một khu vực đang ầm ĩ ở phía xa xa: “Bọn họ chơi một trò chơi rất thú vị, phức tạp đa dạng. Mặc dù mỗi người đều trang điểm quái dị, thật không hổ là một đám cuồng học. Tiền đặt cược lại là đề thi của các môn học. Ai thua thì người đó thêm đề.”

Bên kia lại cười vang lên, mấy người bàn bên cạnh cũng rất có hứng thú đi xem bọn họ chơi trò chơi.

Triệu Nhạc Sinh thấy được Mộc Trạch Tê đang cười trong đám người , vỗ Nghiêm Kỷ bảo anh nhìn: “Mau xem mau xem, chính là cô gái kia kìa. Chính là cô ấy! Lúc cô ấy bước vào, cả người đều tỏa ra ánh sáng loá mắt.”

Nghiêm Kỷ đang chuẩn bị gọi điện thoại cho vị cục trưởng nào đó, lại bị anh ta vỗ đến bực bội. Bất đắc dĩ quay đầu liếc mắt một cái, chỉ một cái liếc mắt này, Nghiêm Kỷ đã tắt điện thoại di động đi.

Đôi mắt đào hoa thon dài híp lại, ánh mắt tập trung vào một chàng trai gầy yếu đang hi hi ha ha kề vai sát cánh với cô gái nhỏ kia, Mộc Trạch Tê mặc một chiếc váy da gợi cảm.

Nghiêm Kỷ………

Trò chơi mà mấy người Mộc Trạch Tê đang chơi là một chiếc bàn cát to lớn mà Trần Triết và La Nam Nam cùng nghĩ ra, tên là “Đại phú ông xuyên qua vùng đất khai thiên bàn cổ nghịch tập làm nông”.

Là trò chơi bao gồm tất cả những trò xúc xắc, đánh bài, cờ bay, đại địa chủ. Bên trong còn có các mục bổ trợ như bài tarot, rút thăm, trả lời câu hỏi, nói thật đại mạo hiểm...

Quy tắc đa dạng, lộn xộn, nút thắt tầng tầng, vô cùng tuyệt vời. Cũng có rất nhiều bẫy không thể tưởng được, vô cùng phấn khích. Tiền đặt cược át chủ bài là bài thi, bên thắng sẽ đưa ra cho bên thua một bài thi, sola chồng chất.

Vận may của Mộc Trạch Tê không tồi, đều thắng được những môn mà cô học thuộc lòng không tốt, cô cảm thấy mình vẫn trụ lại được.

Triệu Nhạc Tiêu rút sạc ra khỏi ổ cắm bên cạnh mình, đưa di động sang cho Mộc Trạch Tê: “Mộc Trạch Tê, điện thoại cậu đã sạc xong rồi, có thể mở máy rồi đấy.”

“Ừm cảm ơn.” Mộc Trạch Tê mới cầm lấy điện thoại di động, vừa mở máy liền có một tin nhắn nhảy ra 【Nghiêm Kỷ: Cậu không ngoan.】

Trong lòng Mộc Trạch Tê run lên, cảm thấy nghi ngờ, đang định trả lời.

“Trạch Trạch, Trạch Tê đến cậu rồi!” La Nam Nam đã uống nhiều rượu nên đang high, miệng cũng to hơn.

Mộc Trạch Tê nghe tiếng thì lấy lại tinh thần, chỉ có thể lắc xúc xắc trước, di chuyển quân cờ theo số xúc xắc đổ được, sau đó thì rút một lá bài tarot. Nội dung của lá bài như sau: Con người và ác ma cách nhau một tầng thế giới, con người bị bóng tối của ác ma vây kín như mạng nhện, đan xen, dây dưa từ đầu tới cuối.

Triệu Nhạc Tiêu rất thích đọc bài tarot, bình thường cũng nghiên cứu về chúng, khi thấy lá bài này thì vô cùng ngạc nhiên.

Phân tích ra thì như sau: “Lá bài này có thể hiểu thành ba ý.

Đầu tiên: Một bên là cậu, một bên còn lại là người khác. “Một tầng thế giới” ở đây có nghĩa là vì một nhân tố hoặc cái gì đó khiến cho hai người không xứng đôi dây dưa với nhau.

Ý thứ hai thì là: Cho dù vì nguyên nhân hay nhân tố nào đi nữa, thậm chí là chia lìa thì cuối cùng vẫn gợi lên ý đồ xấu xa của ác ma và cuối cùng sẽ có một bên trở nên yếu hơn. Ví dụ như “người” sẽ nắm quyền kiểm soát. Nhưng cũng có thể là một bên còn lại hoặc là cả hai!

Ý thứ ba: Cậu sẽ gặp “người” hoặc “ác ma”. Nói chung là cả ba ý thì đều có khả năng.”

La Nam Nam không hiểu gì về tarot cả. Cô ấy có ba cơ hội rút bài nên đưa cả  cho Mộc Trạch Tê.

Lần này, Mộc Trạch Tê lại rút ra được lá bài khá là bí ẩn, ý nghĩa là họa phúc có nhau trong hôn nhân, đều là những thứ đối lập.

Mộc Trạch Tê còn không kịp nghi ngờ đã tiếp tục rút lá cuối cùng. Lần này cô lại rút được “Quà vàng cứu mạng”, một lần là dùng thuật thế thân, có thể trốn tránh thương tổn.

Tất cả mọi người lập tức chấn động, lấy mất những lá bài kỳ lạ mà Mộc Trạch Tê đã rút vào lúc nãy.

Điện thoại di động lại rung lên, Mộc Trạch Tê cúi đầu đọc tin nhắn.

【Cậu vẫn đang giải đề ở thư viện à.】

Mộc Trạch Tê chột dạ, trong lòng thấy hơi run rẩy, bất an cắn ngón tay,

đáp lại: 【Ừm….】

【Chơi có vui không, đổ xúc xắc vui lắm nhỉ?】

Mộc Trạch Tê choáng váng, ngón tay nhanh chóng chuyển động: 【?】

【Quay đầu lại, tôi ngồi ở bàn đằng sau cậu đấy.】

Mộc Trạch Tê chợt quay đầu lại liền nhìn thấy Nghiêm Kỷ mặc âu phục giày da đang ngồi ở một chỗ khá rộng rãi cách đó không xa.

Ánh đèn chiếu lên gương mặt đẹp trai của anh, khiến cho phân nửa gương mặt anh chìm trong bóng tối, u ám mơ hồ khiến cho người khác không nhìn rõ được gương mặt và thái độ của anh

Đôi chân dài vắt chéo trên ghế sô pha, ngón tay dài cầm ly rượu đặt ở đầu gối, bên trong là những viên đá tròn lõm vào như mặt trăng. Tư thế trông có vẻ tùy ý nhưng không hiểu sao mang theo vẻ tà ác khó nói.

Radar đối với Nghiêm Kỷ trong đầu Mộc Trạch Tê không ngừng vang lên tiếng bíp bíp, đôi chân trở nên mềm nhũn. Cho dù dưới ánh đèn mờ ảo, cho dù cách xa, nhưng cô biết Nghiêm Kỷ đã tức giận rồi.

Nghiêm Kỷ nâng ly rượu, nhấp một ngụm, hầu kết lăn lên lăn xuống, ngón tay ung dung gõ lên màn hình điện thoại.

Trong mấy giây ngắn ngủi đó, Mộc Trạch Tê cảm giác trái tim của mình muốn thoát ra khỏi cổ họng bay ra ngoài. Đôi tay nhỏ bé nắm chặt lấy màn hình điện thoại, xoắn xuýt không biết anh muốn nói cái gì.

Tin nhắn gửi tới: 【Tới phòng riêng số 14.】

Trái tim của Mộc Trạch Tê còn chưa kịp thả lỏng, tin nhắn khác lại tới.

【Không tới cũng được.】

Chỉ vài từ ngắn ngủi nhưng ý nghĩa rõ ràng đến mức như đã kề dao sát cổ Mộc Trạch Tê.

Mộc Trạch Tê run rẩy đứng dậy, bảo với nhóm La Nam Nam là mình muốn đi vệ sinh. Đám người đó đang chơi vui nên cũng không để ý tới vẻ khác lạ của cô.

Mộc Trạch Tê lê bước nặng nề đi tới phòng riêng số 14.

Bàn tay chạm vào chốt cửa lạnh như băng, mở cửa, bên trong tối đen giống như nhà tù tối tăm chứa đựng mối nguy hiểm bí ẩn. Trong đó như thể có một con quỷ lúc nào cũng có thể nhào ra bắt cô vào vực sâu vậy.

Mộc Trạch Tê sợ hãi, giẫm giày cao gót màu đen, lùi về sau một bước, rụt người lại.

Vừa mới lùi lại liền đụng tới lồng ngực vững chãi, cánh tay mạnh mẽ đặt tại vòng eo thon gọn của cô, mang cô vào trong bóng tối. Lúc chìm vào trong bóng tối, Mộc Trạch Tê thầm nghĩ: “Không phải quỷ bắt mình vào vực sâu mà ác ma nhấn chìm cả “nó” và cô vào bóng tối.”

Nghiêm Kỷ bật đèn, trong phòng có tủ rượu cá nhân, thêm cả quầy bar.

Nghiêm Kỷ kéo Mộc Trạch Tê đến bên quầy bar, nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt sâu thẳm. Nghiêm Kỷ hít sâu mấy lần mới nhịn được không hôn lấy cô, vì anh muốn từ từ làm

Nghiêm Kỷ không nói gì nhưng hơi thở xâm lược mạnh mẽ bao trùm lấy anh, vô cùng quen thuộc. Mộc Trạch Tê ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, hơi luống cuống hỏi anh: “Nghiêm Kỷ… sao cậu… sao cậu đã về rồi?”

“Sao tôi đã về rồi à?” Nghiêm Kỷ hỏi lại lời cô vừa hỏi, nhìn trang phục cô đang mặc, lạnh lùng cười lên.

Anh tiến sát lại gần người Mộc Trạch Tê, tầm mắt sắc bén nhìn phần thịt lồ lộ trước ngực Mộc Trạch Tê, giọng nói lạnh lùng nhưng giọng điệu lại cao vút, mang theo sự trách móc.

“Cậu cứ mặc như thế này ra ngoài?”

Thân hình cao lớn phủ lên, mang cảm giác áp bách. Mộc Trạch Tê tự biết đuối lý, nhỏ tiếng trả lời: “Có mặc thêm áo khoác… đến nơi mới cởi…”

Váy da nhỏ kia cực kỳ bó sát lại hơi ngắn nên khá sexy. Đằng trước còn cắt cao hơn một chút lộ ra phần bắp đùi.

Nghiêm Kỷ với tay kéo váy cô cao hơn một chút, thấy được hai đùi trắng nõn được vòng bắp đùi màu đen bó lại, trông vô cùng quyến rũ. Dao găm giả trên đùi lóe lên ánh sáng chói mắt thu hút ánh mắt người nhìn.

Giọng nam trầm thấp dễ nghe vang lên.

“Hoá ra Tê Tê thích kiểu hoang dã như thế này, biết thế thì tôi đã không phải giả vờ rồi.” Nghiêm Kỷ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Trạch Tê, nói nhỏ bên tai: “Tôi có nhiều đồ cos lắm. Cậu cứ việc mặc từng bộ, từng bộ cho tôi xem.”

Hơi thở ấm nóng phả bên tai, cả người Mộc Trạch Tê khẽ run, mềm nhũn. Không hiểu sao cô nhớ tới đêm đầu tiên của hai người họ, đồ vật mà cô mơ hồ nhìn thấy trong căn phòng đó, nỗi sợ hãi bao phủ lấy cô.

Cô kéo lấy vạt áo Nghiêm Kỷ muốn giải thích thêm: “Nghiêm Kỷ, không phải thế đâu, tớ…”

Ngón tay Nghiêm Kỷ chạm lên môi cô, không cho cô nói tiếp: “Muộn rồi.”

“Roẹt…” Ngón tay thon dài kéo khóa quần âu phục, ấn Mộc Trạch Tê lên quầy bar.

“Làm xong rồi nói.”
Chương kế tiếp