Sau Khi Bị Vả Mặt, Nữ Phụ Trèo Lên Người Nam Chính!

Chương 38: Nữ xuyên sách VS nam chính! Nam chính xấu xa chỉ có thể uất ức dùng trò chơi để tỏ tình
Ngay vào khoảnh khắc trái tim Mộc Trạch Tê sắp nhảy ra khỏi cổ họng…

“Bé Tê à, không được đâu!” La Nam Nam nghiêm túc nói: “Mấy tiếng trước cậu mới nhấp một chút cocktail, tớ chỉ nói là một chút thôi mà mặt cậu đã đỏ tới tận bây giờ vẫn chưa hết nữa đấy. Thôi, sau này cậu đừng uống rượu nữa, dễ làm hỏng việc lắm!”

Mộc Trạch Tê ngượng ngùng cười lên. Cô vô thức quay đầu nhìn Nghiêm Kỷ, nghiến chặt răng, trong lòng vô cùng hối hận, bởi vì ly rượu chết tiệt kia mà mọi chuyện hỏng bét! Nghiêm Kỷ như đoán được cô đang nghĩ gì, nở nụ cười khoái chí với cô.

La Nam Nam cởi bộ tóc giả xuống, có lẽ hơi men đã ngấm nên cô ấy cảm thấy say say.

Trước khi xuyên sách, La Nam Nam đã đi làm, ngày thường cũng không có sở thích gì đặc biệt, chỉ là hơi nghiện rượu. Tiếc thay tửu lượng của cô ấy không cao, mới hai ly đã choáng váng xây xẩm.

Bởi vì Mộc Trạch Tê và La Nam Nam đến sớm nên dù Mộc Trạch Tê bị Nghiêm Kỷ bắt cóc, còn La Nam Nam vì uống say nên tựa đầu vào Trần Triết mơ màng thiếp đi suốt hai tiếng đồng hồ thì tính ra vẫn còn sớm lắm. Bây giờ cũng mới khoảng mười giờ tối, tức cũng là lúc cuộc sống về đêm mới bắt đầu.

Sau khi nhìn thấy Mộc Trạch Tê đứng dậy, nói muốn đi vệ sinh, Trần Triết giật mình phát hiện bóng lưng Nghiêm Kỷ cũng biến mất ngay phía sau. Cậu ta thử dò hỏi La Nam Nam nhưng cô ấy đã mơ màng chìm vào giấc ngủ trên vai cậu ta.

Trần Triết che mắt thở dài, hình như cậu ta đã biết quá nhiều chuyện. Cậu ta quyết định không nghĩ nhiều nữa, cũng im lặng không hé răng một lời.

Mọi người kết bè kết phái tụ thành một chỗ, còn tạm thời đặt ra quy tắc nhóm. La Nam Nam gửi phát quy tắc cho mọi người, còn giải thích qua một lần.

Trong lúc Lâm Thi Vũ và Lý Thuần đang cố gắng tiêu hóa quy tắc trò chơi.

Triệu Nhạc Sinh nhân cơ hội tiến lên nói chuyện riêng với Mộc Trạch Tê và La Nam Nam. Nhờ đó họ biết được quán net lần trước tên là “Tư Học”, còn quán bar để giải trí ban đêm này là “Tảo Quy”. Nghiêm Kỷ không chỉ là chủ đầu tư của cả hai, mà tên cũng là do anh lấy.

La Nam Nam cảm thán trong lòng, không hổ là phẩm cách của nam chính, mấy cái tên này đúng là ngang ngược, táo bạo, như chẳng hề sợ hãi không có vị khách nào đến. Hay đó cũng là sở thích kỳ lạ của tác giả nhỉ?

Triệu Nhạc Sinh nghĩ thầm thì ra Mộc Trạch Tê là người phụ nữ của tên nhóc Nghiêm Kỷ kia thật. Nhân cơ hội hai bên trò chuyện, cuối cùng anh ta cũng được nhìn thấy vẻ ngoài của Mộc Trạch Tê. Nước da nõn nà bóng loáng, đường nét tuyệt đẹp, đoan trang lại phảng phất vài nét ngây thơ, yêu kiều, cộng thêm dáng người tuyệt vời đó…

Tiêu chuẩn của tên nhóc Nghiêm Kỷ này cao thật, còn rất độc đáo nữa.

Nhìn gương mặt như vừa khóc xong của Mộc Trạch Tê, linh hồn thích hóng hớt lập tức xuất hiện. Hóa ra em gái xinh đẹp này cũng không cam tâm tình nguyện làm vậy. Triệu Nhạc Sinh thầm cảm thán, bị tên nhóc kia nhìn trúng cũng đáng thương quá đi, không thể nào chạy thoát nổi.

Triệu Nhạc Sinh còn định lải nhải thêm vài câu, nhưng ánh mắt lạnh lùng của Nghiêm Kỷ đã nhìn về phía này, trong tay anh vẫn còn cầm lá bài tarot mà Mộc Trạch Tê ngẫu nhiên rút trúng kia.

Triệu Nhạc Sinh vừa cười tủm tỉm vừa thức thời né sang một bên, sau đó chạy tới quấy rầy hai anh em Lý Thuần.

Không lâu sau, phiên giao dịch trong trò chơi chính thức bắt đầu. La Nam Nam tặc lưỡi nói lạ, nam chính và nữ chính, nam phụ và nữ phụ, phe phái kiểu này đúng là vi diệu, trước giờ chưa từng có.

Lúc đầu đám Lâm Thi Vũ còn cảm thấy quy tắc của trò chơi này hơi loạn, vừa hiếm vừa lạ. Nhưng sau khi chơi một lúc, ai cũng hăng tiết cả lên.

Các thương vụ đấu thầu, xây xưởng, IPO trong trò chơi không hề dễ, cần có mưu lược, sự quyết đoán, cũng như kế hoạch rõ ràng và những yếu tố này đều có thể kiểm soát được.

Nhưng mỗi lần đổ xúc sắc, nhảy ô đều sẽ ảnh hưởng đến quyết định sau cùng của mỗi người, và những thứ này phải dựa vào vận may, một thứ mà con người không thể khống chế nổi.

Mỗi một lựa chọn sẽ đưa tới một nghề nghiệp khác nhau, và hiển nhiên chiến lược cũng sẽ khác. Có thể nói là cực kỳ giống với hiện thực, lúc nào cũng phải căng đầu căng não cẩn thận đề phòng, đúng là quá kích thích mà.

Câu đố rút thăm ngẫu nhiên, não hoạt động hết công suất, bởi chúng không chỉ là những câu đố vui mà còn có cả câu hỏi về khoa học, ứng dụng thực tiễn… hệt như đang chiến đấu với quái vật theo từng cấp độ một vậy.

Bên cạnh đó còn có đủ loại trò chơi phụ xoay mọi người như chong chóng.

Người xui nhất chắc là Trần Triết, bởi vì trong khi chơi trò “thật hay thách”, cậu ta đã bị La Nam Nam ép phải thừa nhận rằng bản thân chính là đứa bé đái dầm trong giờ nghỉ sau đó lén trả lại giường đệm cho giáo viên hồi còn đi nhà trẻ.

Bí mật này khiến La Nam Nam bật cười khanh khách.

Không khí dần trở nên sôi động, mọi người như lạc vào trạng thái kỳ dị nào đó, hưng phấn tham gia trò chơi. Số chip thí điểm ngày càng nhiều, trò chơi cũng càng thêm kích thích. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, ván cờ này đã thu hút một lượng lớn nhân viên tới quan sát..

Người nào giành được mảnh vỡ “Bàn Cổ” sẽ là người chiến thắng cuối cùng.

Ngoại trừ người đưa ra quy tắc, cũng là luật lệ tối cao của trò chơi - La Nam Nam, những người chuyển mình từ nông dân thành nhiều nhà đưa ra thị trường công ty, và Nghiêm Kỷ - 'Thị trưởng' vừa nhậm chức.

Hiện tại trên bàn cờ của “Bàn Cổ mở trời lập đất: Nông dân chuyển mình thành phú ông nhà giàu” chỉ còn lại La Nam Nam – người sở hữu lượng tài nguyên lớn nhất và thị trưởng mới nhậm chức – Nghiêm Kỷ, hai người sẽ tiến vào vòng đấu cuối cùng, làm một trận ra trò..

Mộc Trạch Tê là cổ đông lớn nhất của công ty Nghiêm Kỷ, trong tay sở hữu khối tài sản khổng lồ thích xài thế nào thì xài. Trần Triết cũng là người đưa ra quy tắc, nhưng cậu ta đã bị K.O. ngay từ đầu, chỉ có thành thật trồng sau nuôi gà mới may mắn sống sót được.

Hầu hết mọi người trong sân đều đã “bỏ mình”, không phải thành tựu quá nhỏ thì cũng là ông chủ nhỏ, miễn cưỡng lắm mới duy trì được sự nghiệp, thậm chí có người còn bị phá sản.

Thật ra quy tắc của trò “Bàn Cổ mở trời lập đất: Nông dân chuyển mình thành phú ông nhà giàu” khó tránh khỏi việc xen lẫn cách động não của thế giới trước khi La Nam Nam xuyên

tới.

Nhóm Lâm Thi Vũ và Lý Thuần vẫn chưa hiểu hết quy tắc của trò chơi nên cứ gặp bất lợi.

Về phần Nghiêm Kỷ, sau vài lần bị sét đánh, anh đã nhanh chóng mò ra được quy tắc của trò chơi, hơn nữa còn suy một ra ba, cộng thêm cái số tương đối may mắn của mình nên lúc nào cũng tung được số điểm vừa đủ, thành công đi trước La Nam Nam một bước nhỏ, giành lấy cái ghế “thị trưởng” có thể quản lý cả thành phố.

La Nam Nam nghĩ thầm trong lòng: Ôi chao, đây chính là vầng sáng nhân vật chính đó hả? Là trí thông minh của nam chính sao? Dù chỉ là trò chơi, nhưng không thể phủ nhận một điều thủ đoạn của Nghiêm Kỷ đúng là quá cao tay, đòn tấn công của anh dành cho đối thủ không chỉ chuẩn mà còn ác.

Những gì Nghiêm Kỷ làm ngay từ đầu đó là nuốt chửng lấy khối tài sản mà Mộc Trạch Tê đang sở hữu, biến cô trở thành đại cổ đông của công ty và mạnh mẽ ép buộc cô phải về phe của anh. Anh còn hợp tác với cả Trần Triết tuy nghèo nhưng có nhiều đất. Lôi kéo cả người đẹp Lý Vi về phe của mình.

La Nam Nam hăng hái uống thêm một ly nữa, chuẩn bị battle. Cô ấy luôn cảm thấy đây không phải là một trò chơi, dường như còn liên quan đến gì đó.

Khi mọi người đã uống quá nhiều, màn kịch liền bắt đầu: Thị trưởng Nghiêm đúng là rất lợi hại, muốn chơi một ván xì tố không?”

Nghiêm Kỷ mỉm cười không nói gì, nhưng trong tay vẫn luôn tiếp tục xấu xa lật những lá bài mà Mộc Trạch Tê đã bốc được trước đó. Giữa hai người có một bầu không khí căng thẳng vô hình.

Mộc Trạch Tê lo lắng nhìn hai người, cười lên, đang muốn lên tiếng khuyên nhủ thì Trần Triết lại khẽ lắc đầu, tỏ ý rằng cô không cần phải lo nên cô liền im lặng.

La Nam Nam ném sàng, lắc sàng đến mức vang lớn tiếng lộc cộc, sau thì mạnh mẽ tung xúc xắc ra kết quả.

Cô ấy rút được một trò chơi tấn công “Thật hay thách” nhỏ, tên là—— Cậu truyền tôi truyền lời nói thật, Tôn Ngộ Không thật giả phiên bản Lục Nhĩ Mị Hầu.

Quy tắc trò chơi đó là một tấm thẻ sẽ được truyền qua nối liền nhau, chỉ được giữ một lúc, ai giữa chừng có được tấm thẻ thì sẽ thua. Người đó phải nói ra một câu nói hoặc một chuyện nào đó quan trọng, mọi người tự phán đoán mức độ thật giả. Mức độ đầu tiên là liệu câu nói đó có đủ điên hay không, mức độ thứ hai thì là tính thật giả trong câu chuyện.

Sau khi kẹp tấm thẻ nhỏ và nhọn vào miệng, mọi người bắt đầu truyền đi với cảm giác vừa hồi hộp vừa phấn khích. Khoảng cách giữa mọi người vô tình lại được kéo gần nhau hơn, giữa nam và nữ hơi ngượng ngùng, bầu không khí lúc này càng nhuốm thêm lửa nóng.

Bây giờ Lý Vi vô cùng muốn quét Lý Thuần đi để mình được ngồi bên cạnh Nghiêm Kỷ. Tuy rằng Lý Thuần không quá thích đứa em gái ngu ngốc của mình, nhưng không thể để em gái lại gần đám con trai được.

Nghiêm Kỷ lấy thẻ từ trong miệng Lý Thuần, anh ngậm nó rồi chuyển sang cho Mộc Trạch Tê. Mộc Trạch Tê mở cái miệng nhỏ ra định tiếp nhận, nhưng Nghiêm Kỷ lại khẽ chớp mắt một cái, anh dùng lưỡi đẩy tấm thẻ rớt ra ngoài, sau đó lập tức nghiêng đầu hôn lấy Mộc Trạch Tê.

Chỉ đơn giản là bờ môi dán vào nhau nhưng lại hôn rất sâu. Yết hầu của Nghiêm Kỷ vẫn luôn lăn lộn lên xuống, hơi thở của hai người giao hòa lại với nhau.

Anh không buông ra ngay, giống như thể đang tuyên bố chủ quyền vậy, cho mọi người một cơ hội để nhìn cho rõ.

Mộc Trạch Tê trừng lớn mắt, cô có thể thấy rõ sự trìu mến trong đôi mắt của Nghiêm Kỷ ngay lúc này,  hô hấp của cô cũng dừng lại, trong lòng khẽ dâng lên sự áy náy.

Hai người nam thanh nữ tú hôn nhau dưới ánh đèn mập mờ, chỉ khiến người ta thấy được gương mặt sắc bén của bọn họ đang giao nhau, trông càng thêm mê hoặc.

Trong phút chốc, tất cả mọi người lặng ngắt như tờ.

Nghiêm Kỷ chậm rãi buông môi Mộc Trạch Tê ra, giữa cánh môi của hai người còn có một chút ướt át trong suốt, xen lẫn với hơi thở hỗn loạn. Dưới ánh đèn mờ, nhưng Nghiêm Kỷ vẫn có thể thấy rõ ràng đôi mắt ngây thơ ngờ nghệch của Mộc Trạch Tê, trong mắt anh chỉ có mỗi cô.

“Tớ luôn xem thế giới này giống như một trò chơi, nhưng khi tớ chợt nhận ra rằng tớ yêu cậu, ý muốn dành hết phần đời còn lại này cho cậu đã dâng tràn khắp người tớ đến phát điên. Tớ sẽ phá hết mọi rào cản và đến với cậu. Tớ vẫn luôn yêu cậu, cũng sẽ chỉ yêu mỗi cậu, cậu có thể xác nhận điều này với tớ nhiều lần.”

Giọng nói của Nghiêm Kỷ nhẹ nhàng mà trịnh trọng, tốc độ nói rất chậm, vô cùng rõ ràng. Dưới ánh sáng mờ ảo của đèn, bầu không khí vô cùng lãng mạn, đây giống như một lời cầu hôn trước các bạn học vậy.

Máu như xộc thẳng lên tới não và đè nén, trong đầu Mộc Trạch Tê khẽ vang lên tiếng ong ong. Cô khó thở, lòng bàn tay thì ướt đẫm mồ hôi, cô không biết phải làm sao cả.

Tất cả mọi người đều nín thở, bởi vì bất ngờ, lại sợ rằng sẽ làm phiền hai người.

Hệ thống trong đầu La Nam Nam chợt vang lên tiếng báo động lớn như muốn nổ tung luôn đầu của cô ấy.

“Nani desu ka? Hệ thống chết tiệt!” La Nam Nam lớn tiếng chửi mắng, giọng nói vô cùng lớn, nói năng cũng hơi lung tung, cộng thêm chất cồn trong người khiến cô ấy ngã quỵ ngay lập tức.

Lần này đã đánh vỡ tan sự bình tĩnh của mọi người, dọa mọi người sợ đến mức phải vội chạy qua đỡ cô ấy dậy.

Hệ thống? Mộc Trạch Tê đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, cô trốn khỏi Nghiêm Kỷ, vội vàng chạy tới xem La Nam Nam thế nào.

Sự lãng mạn đã mất, tình yêu được tô điểm bằng sự chân tình giống hệt như một bản nhạc bỗng chốc bị kéo sai giai điệu, sự tuyệt đẹp cũng đột ngột biến mất, chỉ cảm thấy chói tai và đáng tiếc vô cùng.

Nụ cười của Nghiêm Kỷ bỗng cứng đờ, nhìn Mộc Trạch Tê đang lo lắng cho La Nam Nam, anh khẽ bất lực thở dài một tiếng. Anh không hề có vật cản trở nào cả, sự uy hiếp duy nhất đối với anh chính là Mộc Trạch Tê.

Nghiêm Kỷ nói thầm: “Đoán xem đây là nói thật hay nói dối?”

Sự thật chỉ có thể được biểu đạt ra trong trò chơi, nhưng lại bị phá hủy ngay trong chính trò chơi.

Cảnh báo hệ thống đã được giải trừ.

Quả nhiên là nam chính, sức mạnh xung quanh nhân vật chính thật sự rất lớn.

Một câu tỏ tình đùa vui thôi mà đã khiến cho hệ thống chết tiệt phải ầm ĩ cả lên rồi.

La Nam Nam hơi choáng váng, cô ấy vỗ đầu nói: “Không sao không sao, vừa rồi tôi uống nhiều quá nên bị sốc chút thôi.”

Lý Thuần vỗ vai Nghiêm Kỷ, cố ý tránh đi chuyện nụ hôn ban nãy của Nghiêm Kỷ: “Đúng là Nghiêm Kỷ có khác, bảo sao hồi nhỏ lúc chơi trò chơi tôi chẳng bao giờ thắng được cậu.”

Lý Vi cũng nhẹ nhàng thở hắt ra. Cô ta vẫn hơi ghen tuông vì lời “tỏ tình” vừa rồi. Cô ta khẽ cắn chặt răng, Nghiêm Kỷ sao có thể thích Mộc Trạch Tê được! Mộc Trạch Tê luôn dính lấy anh đấy!

Chỉ có Lâm Thi Vũ tin rằng, đó là sự thật…

Lâm Thi Vũ biết Nghiêm Kỷ không phải kiểu người sẽ nói ra vô số điều khiến người ta không tài nào có thể đoán được là thật hay giả, hơn nữa còn nhất định phải chọn một cô gái để nói mấy lời “tỏ tình” đó được.

Chỉ có thể là Nghiêm Kỷ thật lòng…
Chương kế tiếp