Sau Khi Bị Vả Mặt, Nữ Phụ Trèo Lên Người Nam Chính!

Chương 39: Cuối cùng nam chính cũng xem được "nguyên tác" và biết cái kết của nữ phụ- lướt qua cốt truyện cướp người
Kết thúc trò chơi, La Nam Nam giành chiến thắng.

Quán bar reo hò nhảy nhót, người xem xung quanh không biết gì về trò chơi của họ, chỉ thấy Nghiêm Kỷ và Mộc Trạch Tê xứng đôi vừa lứa, cứ tưởng họ là người yêu của nhau, nhao nhao đòi họ hôn thêm một lần nữa.

Nghiêm Kỷ ngược lại thẳng thắn và không sợ hãi, anh cố ý nhìn Mộc Trạch Tê. Bản thân Mộc Trạch Tê cũng đang nhớ lại ý nghĩa trong lời nói của Nghiêm Kỷ, nhịp tim của cô không khỏi đập nhanh hơn, cô ngơ ngác không biết nên trả lời như thế nào.

Khi nhìn thấy ánh mắt nóng rực của Nghiêm Kỷ, cô liếc mắt cảnh cáo Nghiêm Kỷ không được làm bậy.

Là một người đàn ông, Lý Thuần đương nhiên hiểu được suy nghĩ của Nghiêm Kỷ. Chỉ là ngày thường Nghiêm Kỷ trông hiền lành lịch thiệp, nhưng một khi anh nghiêm túc làm việc thì hoàn toàn tự tin không e dè sợ hãi.

Em gái Tê rõ ràng đang hoang mang sợ sệt, đầu óc cứ quay cuồng vẫn chưa tỉnh lại được.

Thế là Lý Thuần giải vây cho cô: "Được rồi mọi người, con gái người ta sợ xấu hổ, lát nữa bỗng xúc động thì không được đâu."

Triệu Nhạc Sinh cũng bước ra và nói như một diễn viên hài: "Ai da! Hoan nghênh mọi người ghé thăm, lại được thưởng thức một màn biểu diễn đặc sắc tuyệt vời. Quán bar hôm nay rất sôi động và lay động cảm xúc, vì thế tất cả tiền nước hôm nay đều được miễn phí. Tất nhiên, cậu Nghiêm sẽ là người thanh toán hóa đơn cho chúng ta. "

Trong bóng tối, Nghiêm Kỷ lặng lẽ móc bàn tay nhỏ bé của Mộc Trạch Tê, và gõ vào lòng bàn tay cô, như thể âm thầm xác nhận che giấu lời thật lòng trong trò chơi.

Anh nghe lời tuyên bố xong liền quay đầu nhìn về đám đông và gật đầu đồng ý.

Đám đông càng reo hò cổ vũ cuồng nhiệt hơn.

Sau đó cả đám mải miết thanh lý tài sản và bài thi cá cược, có người mừng, có người buồn.

Lý Thuần buồn nhất, người bị phá sản. Cậu ta cảm thấy mình đã đúng khi cùng phe với Nghiêm Kỷ, sau này cậu ta sẽ vui vẻ làm những chuyện rắc rối như ở núi Hồng Hà.

Triệu Nhạc Sinh bê lấy kha khá bài thi than thở làm tốt thí cũng được. Trò chơi này thật sự đáng sợ.

Mải lo tính toán kết quả của trò chơi, mọi người dường như quên đi màn tỏ tình bằng nụ hôn nồng cháy vừa rồi của Nghiêm Kỷ.

Trước khi ngã gục vì say xỉn, La Nam Nam hét lên: "Không thể thắng được bằng vũ lực! Tớ không phục... Tớ không phục! Lần sau đấu tiếp!"

Trần Triết bất đắc dĩ sửa lại cô: "Cậu nói như thể cậu là người thua cuộc đấy. Trả tiền đi."

Đào óc La Nam Nam vẫn chưa tỉnh, a lên một tiếng, tiếp lời nói của Trần Triết: "Trả tiền, trả tiền, cậu mới phải trả tiền, tớ không phục, anh ta còn hôn Trạch... ưm! ~"

Trần Triết nhanh chóng bịt miệng La Nam Nam. Nghiêm Kỷ rút lại lời nói bởi vì hình như anh đang lo lắng về điều gì đó. Tình huống vừa mới ổn định lại không thể để Lục Nam Nam khơi lại được.

Vì màn bùng nổ cuối cùng của Nghiêm Kỷ, tất cả các công ty khác đều phá sản ngoại trừ vị trí thị trưởng. Món nợ bài thi đương nhiên được chia cho Mộc Trạch Tê.

Các môn sở trường và quen thuộc của Mộc Trạch Tê đều bị Nghiêm Kỷ thắng. Đến môn sinh học, lịch sử và chính trị cần phải học thuộc nhiều, Nghiêm Kỷ thua hết, tích trữ cả chồng bài thi.

Trùng hợp đến vậy sao? Có thể có một sự trùng hợp như vậy thật sao? Nghiêm Kỷ là cố ý làm điều đó! Anh lợi dụng việc công để trả thù riêng! Mộc Trạch Tê khóc không ra nước mắt, nhìn Nghiêm Kỷ với ánh mắt tức giận.

Nghiêm Kỷ nhặt lên một xấp bài thi dày cộm, đưa tay ra xoa khuôn mặt nhăn nhó trắng trẻo của Mộc Trạch Tê với vẻ thương hại: "Dám chơi thì dám chịu. Mấy bài thi này đủ để cậu ngoan ngoãn ở nhà một thời gian, nhớ làm cho xong những bài thi này. Lúc tôi không có ở đây, cậu đừng chạy lung tung, nhớ chưa? "

Hai tay Nghiêm Kỷ vẫn còn thoang thoảng mùi sữa tắm anh tắm cho cô lúc nãy, lòng bàn tay thật ấm áp và dịu dàng. Mộc Trạch Tê tạm thời được anh dỗ dành, khẽ ừ một tiếng, cô cũng không muốn đi lung tung, vì đã gần đến ngày thi cuối kỳ rồi.

“Cậu đợi một chút, tôi đi nói chuyện một tí.” Nghiêm Kỷ đến chỗ Lâm Thi Vũ và Lý Thuần để bàn về chuyện ở núi Hồng Hà.

La Nam Nam nằm trên vai Trần Triết ngủ say, cậu ta chuẩn bị đưa cô ấy về nhà.

Lý Vi lợi dụng lúc này mà ghen tức lẻn đến chỗ Mộc Trạch Tê giương nanh múa vuốt: "Mộc Trạch Tê, cậu đừng vội khoái chí vì lời tỏ tình của Nghiêm Kỷ! Tốt hơn hết cậu nên nhìn rõ bản thân mình đi, trước giờ cậu vẫn luôn theo đuổi Nghiêm Kỷ, nếu cậu ấy thích cậu, tại sao không nói ngay từ đầu. Cậu ấy chỉ đùa giỡn với cậu thôi! "

Những lời nói này quả thật làm cho Mộc Trạch Tê ngây người, trong một lúc cô cũng tưởng thật ...

Tuy nhiên, những lời nói này không hề hấn gì với Mộc Trạch Tê: "Anh trai của cậu và Nghiêm Kỷ nhìn qua đây kìa."

Lý Vi nghe vậy sợ hãi nhìn về phía họ. Lý Thuần cảm nhận được bèn quay lại nhìn sang bên này, Lý Vi nhanh chóng chuồn đi.

“Tớ tưởng lần này cậu thu lại móng vuốt nhọn rồi chứ.” Trần Triết đột nhiên mở miệng đáp lại Mộc Trạch Tê: “Quan hệ giữa cậu và La Nam Nam rất tốt.”

Mộc Trạch Tê nhìn La Nam Nam trên vai Trần Triết và gật đầu.

Trần Triết tự nhủ: "Tôi với La Nam Nam chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, bọn tôi cùng lớn lên từ một nhà trẻ. Từ nhỏ cậu ấy chỉ chăm chỉ học hành, không ai biết cậu ấy đang nghĩ gì. Vào một ngày nọ, La Nam Nam đột nhiên thay đổi. "

Mộc Trạch Tê ngạc nhiên nhìn Trần Triết. Trần Triết đã nhận ra được điều gì ư? !

"Trước đây La Nam Nam không phải do nhàm chán mà là máy móc và khô khan. Ngay vào một ngày nọ, cả con người La Nam Nam như được hồi sinh, phủ đầy hoa cỏ mùa xuân lấp lánh sinh động. Cậu ấy vẫn đang chăm chỉ học tập, nhưng trái tim của cô ấy đang thật sự sống dậy.

Ngay cả khi cậu ấy đang vật lộn với những câu hỏi bài tập, cô ấy vẫn luôn lén nhìn những gì xảy ra với Nghiêm Kỷ, cậu và Lâm Thi Vũ. Giống như đang xem một bộ phim hài hước nào đó. Và sau đó, và cậu ấy thật sự tham gia vào bộ phim đó, thật sự hòa nhập với chúng ta." Trần Triết nói vô cùng bình tĩnh. Nhưng từ "chúng ta" mà cậu ta dùng khiến Mộc Trạch Tê bị sốc.

Trần Triết và La Nam Nam thân thiết với nhau, vì vậy đương nhiên cậu ta nhận thức rõ hơn ai hết về những thay đổi của La Nam Nam, và cậu ta hiển nhiên nhận ra rằng La Nam Nam khác với chúng ta.

La Nam Nam rất tin tưởng Trần Triết. Chưa chắc Trần Triết không biết hoặc không nhận thấy một số hành động kỳ lạ của La Nam Nam, nhưng cậu ta không bao giờ hỏi hoặc tò mò. Cậu ta chỉ lặng lẽ đi theo La Nam Nam, chỉ nghe mệnh lệnh hành động, không hề hỏi nguyên do.

Sau khi nói chuyện xong, Lý Thuần đưa Lâm Thi Vũ về.

Đúng lúc này Nghiêm Kỷ đi tới chỗ Mộc Trạch Tê, khoác âu phục của mình lên người Mộc Trạch Tê, che cô lại thật chặt, kéo vạt áo của cô để che đi phần chân và đùi lộ ra.

Anh nói vừa rồi còn phải nói một chút chuyện với Triệu Nhạc Sinh, xin lỗi vì đã khiến Mộc Trạch Tê phải chờ mình.

Mộc Trạch Tê cũng không nói gì, ánh mắt không ngừng nhìn về phía Trần Triết. Trần Triết không ngạc nhiên với hành động của Nghiêm Kỷ, mà anh cũng không tránh Trần Triết.

Trần Triết nhún vai, dần dần nhún người đặt La Nam Nam lên lưng mình lần nữa: "Đừng lo. Tôi ngoại trừ đề thi vật lý thì sẽ không có hứng muốn tìm tòi nghiên cứu gì thêm. Tôi cũng sẽ không chú ý tới mấy chuyện xảy ra giữa hai người, tôi chỉ chú ý La Nam Nam thôi".

Cậu nói rất rõ ràng, giống như biết mà không tò mò, biết mà không tìm tòi, biết mà không nói.

Lần đầu tiên Mộc Trạch Tê nghiêm túc nhìn Trần Triết. Cậu là người nhỏ tuổi nhất trong nhóm, cơ thể hơi gầy vừa mới phát triển. Lưng không dài rộng nhưng lại vững vàng cõng Nam Nam ở phía sau, làm cho người ta có cảm giác rất đáng tin cậy.

Trong một nhóm, Trần Triết luôn là người ít nói nhất, nhưng cũng là người quan sát rõ ràng nhất. Chắc hẳn cậu đã nhìn ra mối quan hệ giữa mình và Nghiêm Kỷ từ lâu rồi.

Mộc Trạch Tê hiểu ý Trần Triết, nhìn cậu cười rạng rỡ: "Cảm ơn Trần Triết".

Trần Triết xua tay: "Haiz.. Đừng khách sáo."

Sau khi Nghiêm Kỷ quay trở lại, thấy có người, Trần Triết mới cõng La Nam Nam trên lưng rời đi. Ban đầu Mộc Trạch Tế vốn định đi theo Trần Triết đưa La Nam Nam trở về.

Nghiêm Kỷ giữ chặt cô: "Trần Triết rất đáng tin cậy".

Mộc Trạch Tê nhìn theo bóng lưng của hai người họ đi xa. Khi nhìn thấy La Nam Nam ở trên lưng Trần Triết lẩm bẩm nói gì đó cậu, cô đột nhiên hiểu được Nam Nam rất tin tưởng Trần Triết.

Sự tin tưởng và ăn ý ngầm giữa họ trông thô lỗ, nhưng lại có thể hợp tính với nhau.

Khi ở trong xe, Mộc Trạch Tê không ngừng suy nghĩ về những lời nói của Trần Triết.

Nghiêm Kỷ không ở lại lâu, anh chuẩn bị bay đến đất nước nào đó. Anh siết chặt tay Mộc Trạch Tê, đan mười ngón tay vào nhau. Khi thấy cô lơ đãng thì kéo cô lại.

Nghiêm Kỷ chủ động nhắc tới: "Trần Triết và La Nam Nam, bọn họ không cần thẳng thắn thành thật cũng có thể tin tưởng đối phương.”

Anh nhìn chằm chằm vào Mộc Trạch Tê với ánh mắt rạng rỡ: “Tôi hy vọng chúng ta cũng có thể có ngày đó. Lời nói hôm nay là thật hay giả, còn tùy cậu đoán. Tôi còn rất nhiều lời muốn nói, sau này sẽ nói toàn bộ cho cậu biết.”

Mộc Trạch Tê nhìn lại Nghiêm Kỷ, nhịp tim của cô một lúc lâu sau cũng không thể ổn định lại. Mình có thể đáp lại sao? Mình có thể đáp lại sao?

Nghiêm Kỷ không cần Mộc Trạch Tê trả lời, khẽ hôn lên khuôn miệng nhỏ nhắn của cô, giọng nói nhỏ nhẹ: “Được rồi, chuẩn bị tốt cho kì thi cuối kỳ đi. Chờ tôi trở về.”

Cả hai đều không chú ý, cách đó không xa, một người đàn ông cầm chiếc máy ảnh chuyên chụp ảnh đêm đã chĩa máy ảnh về phía này…

Trên máy bay.

Nghiêm Kỷ nhíu mày, cẩn thận đọc từng câu từng chữ của bộ《Trong lòng cậu chủ chỉ cưng chiều em》 vừa mới mở khóa. Ánh sáng lạnh lẽo trên màn hình phản chiếu qua mắt kính, Nghiêm Kỷ chống cằm suy nghĩ.

Một vài chuyện quan trọng được ghi bên trong đều đã xảy ra. Nghiêm Kỷ cẩn thận nhớ lại sự thay đổi sau vụ tai nạn xe hơi của La Nam Nam, tuy có nhiều chỗ lệch đi nhưng nội dung cốt truyện hoàn toàn chính xác.

Đoạn văn miêu tả có nhiều hoạt động diễn đạt, có nhiều khoảng trống rất lớn giữa đoạn văn.

Nghiêm Kỷ không quá tin vào quyển《Trong lòng cậu chủ chỉ cưng chiều em》 mà vẫn giữ quan điểm của mình với nhiều chuyện. Nghiêm Kỷ biết rằng những điều này được viết dựa theo trí nhớ của La Nam Nam.

Khi một người đang đọc sách, suy nghĩ trong đầu đã quay cuồng, vô thức tóm tắt theo suy nghĩ của mình. Sau đó viết lại, thật ra đã mang theo ý thức chủ quan rất mạnh. Chỉ có thể dùng làm bản tham khảo chứ không phải bản gốc.

Sau đó Nghiêm Kỷ nhìn xuống, điều khiến Nghiêm Kỷ để ý nhất đã xuất hiện. Sau khi tốt nghiệp trung học, Mộc Trạch Tê biến mất, không có chút tin tức.

Trong lòng Nghiêm Kỷ lạnh run, nhíu chặt mày lại. Anh tỉ mỉ nhìn đi nhìn lại cũng chỉ thấy mấy câu đơn giản nói về nơi Mộc Trạch Tê sẽ đi.

Ngoài ra còn có một đoạn ghi chú của La Nam Nam: {Nữ phụ độc ác trà xanh Mộc Trạch Tê bị mọi người ghét bỏ, kết quả không biết ra sao. Khả năng chỉ có: Một, kết quả ngẫu nhiên, (Con đường nhân vật phải đi theo hệ thống đã nói). Hai là bị chôn vùi.}

Biến mất? Không có bất kỳ tin tức gì? Như thế nào được xem là biến mất? Không có tin tức có nghĩa là không ai biết cô đang ở đâu? Nghiêm Kỷ nhìn đi nhìn lại một cách kỹ càng và tỉ mỉ.

Phía sau còn có việc kinh doanh của mình và Lâm Thi Vũ, nhưng Mộc Trạch Tê thật sự không xuất hiện nữa…

Nghiêm Kỷ vì Mộc Trạch Tê biến mất, không có tin tức mà trở nên cáu kỉnh. Anh càng nhìn đến đây càng tức giận, không khỏi lạnh người, rõ ràng mấy thứ này viết dựa trên ý nghĩ chủ quan mơ hồ, liên quan gì đến anh!  Anh chỉ muốn Mộc Trạch Tê!

Vì quá kích động nên làm đổ cà phê, anh tháo kính xuống, ôm đầu. Anh bỗng nhiên nghĩ tới giấc mơ khi trước của mình. Anh mất đi Mộc Trạch Tê, cô lại yêu người khác…

Không chấp nhận được! Nghiêm Kỷ anh không chấp nhận! Nhất định phải có cách khác. Nghiêm Kỷ xem lại lần nữa, thậm chí còn lật lại tất cả những dữ liệu đã xuất hiện.

Lúc này La Nam Nam bị Trần Triết đuổi về đang ngủ say như chết, trong đầu bỗng nhiên vang lên tiếng hệ thống.

{Hệ thống đọc mười nghìn cuốn sách: Kí chủ, vai diễn của cô tại trường trung hoc Hoa Thịnh sắp kết thúc - sắp mở ra nhiệm vụ khác. Xin hãy chuẩn bị sẵn sàng}

La Nam Nam đang say giấc nồng thì bị quấy rầy, hiếm khi không chặn lời hệ thống: “Hệ thống, thật sự không thể thăm dò kết cục của Mộc Trạch Tê sao? Nguyên tác của “Trong lòng cậu chủ chỉ cưng chiều em” vốn cũng không nhẹ nhàng như vậy. Nữ chính Lâm Thi Vũ cũng gặp mấy chuyện nguy hiểm đến tính mạng. Một nữ phụ độc ác giai đoạn trước biến mất, không có tin tức gì thì là chuyện nhỏ gì chứ.”

[Hệ thống đọc mười nghìn cuốn sách: Hệ thống chỉ tìm theo nguyên tác, thật sự không có.]

La Nam Nam thở dài: "Trước khi hoàn thành vai diễn của mình, tôi phải sắp xếp ổn thỏa cho nữ phụ Tê Tê đáng yêu của chúng tôi, nếu không thì tôi không yên lòng. Đây là trận chiến lớn cuối cùng..."
Chương kế tiếp