Sau Khi Bị Vả Mặt, Nữ Phụ Trèo Lên Người Nam Chính!

Chương 40: Nam chính phát hiện manh mối, nguyên tác che đậy vướng mắc, thế nhưng “tình địch” nguy hiểm nhất đột ngột xuất hiện!!
Làn gió thổi nhẹ lay động rèm cửa, làm cho ánh nắng sáng tinh mơ chiếu vào trong căn phòng tối một cách khó khăn.

Nghiêm Kỷ ngồi ngửa đẩu trên sô pha, mái tóc rối tung, mang theo vẻ mệt mỏi nhiều ngày không ngủ, miệng đang ngậm điếu thuốc. Trong gạt tàn đầy mẩu thuốc, cả căn phòng tràn ngập khói tạo nên một bầu không khí chán chường, tiêu điều.

Một sơ đồ màu nước khổ lớn thể hiện mạch truyện “Người được cậu chủ cưng chiều tới trời”, sơ đồ nhân vật, mạch truyện tổng thể được vẽ rất hoàn chỉnh. Trong chiếc máy tính trước mặt còn nhấp nháy dòng chữ “Người được cậu chủ cưng chiều tới trời” được sửa đổi lại và bổ sung bởi Nghiêm Kỷ.

Nghiêm Kỷ không tin vào “Ghi chép ban đầu” mang ý thức chủ quan và thiếu sót rõ ràng của La Nam Nam, anh quyết định tự mình vẽ tuyến đường, tự mình bổ sung.

Nghiêm Kỷ và La Nam Nam khác nhau, Nghiêm Kỷ là người trong sách, vì vậy anh càng có thể hiểu rõ sự việc và nhân vật của thế giới này hơn.

Anh am hiểu dựa theo sự trưởng thành và tính cách của một người, rồi tìm ra quy luật làm việc của người này, lợi dụng những điều này để bổ sung vào “Người được cậu chủ cưng chiều tới trời”.

La Nam Nam là dùng sách nhìn thế giới, còn Nghiêm Kỷ là dùng thế giới để phán đoán sách.

Nghiêm Kỷ bóp điếu thuốc, bỗng nhiên cười phá lên một cách vui sướng, thoải mái.

Dù có rất nhiều chỗ trống và thiếu sót, nhưng khi xong hoàn chỉnh, cuối cùng Nghiêm Kỷ cũng biết tại sao ban đầu hệ thống đã nhiều lần đưa ra nhắc nhở “Gợi ý tình tiết, tình tiết rối loạn”.

Nghiêm Kỷ đoán thứ mà La Nam Nam xem không hoàn chỉnh, hoặc “Người được cậu chủ cưng chiều tới trời” chưa phải đã là kết cục.

Thậm chí cô ấy đã vô thức phạm phải một sai lầm, cho rằng nam chính và nữ chính “cùng giúp đỡ nhau tiến bước”, nhất định là yêu thích lẫn nhau, cũng nhất định là mặc định sẵn sẽ ở bên nhau.

Rõ ràng khắp nơi trong quyển sách này đều đang chôn vùi manh mối, nhưng do thiết sót nghiêm trọng nên manh mối Nghiêm Kỷ nắm được không nhiều.

Rất nhiều cảm xúc của “Nghiêm Kỷ trong sách” hoàn toàn không phải đối với Lâm Thi Vũ mà là đối với Mộc Trạch Tê, giống như bản thân của hiện tại gần như không thay đổi.

Lý do Nghiêm Kỷ rơi vào tình huống khó xử là vì chính bản thân anh đã thổ lộ tình cảm chân thành quá nhanh.

Đây chính là lời giải thích cho tại sao khi Nghiêm Kỷ và Mộc Trạch Tê lén lút vụng trộm thì hệ thống ngu ngốc kia không cảnh cáo, còn khi anh thổ lộ lòng mình trước mặt mọi người thì hệ thống sẽ vang lên cảnh cáo.

Bởi vì bản thân vốn dĩ sau này mới thổ lộ tình cảm thật lòng với Mộc Trạch Tê, mới chậm chạp nói cho cô biết mình yêu cô.

Trong “ghi chép” mà La Nam Nam viết, toàn bộ đều đang miêu tả chuyện sống chung “không đến nơi đến chốn” của mình và Lâm Thi Vũ, nói rõ sự chú ý vào thời điểm đó của La Nam Nam chính là hai nhân vật chính là Lâm Thi Vũ và mình.

Có quá ít ghi chép về Mộc Trạch Tê, ngoại trừ những cảnh tượng cô giả vờ ngoan ngoãn oán trách người ta, những phần còn lại trong ghi chép phần lớn đều miêu tả dung mạo, dáng người của Mộc Trạch Tê.

Nghiêm Kỷ…

Mộc Trạch Tê càng giống một biểu tượng đơn giản, một nữ phụ bình hoa di động đơn giản làm việc ác. Thật ra rất nhiều cái gọi là lối đi ngầm đều ẩn giấu ở góc tối.

Nghiêm Kỷ rất hiểu tính cách của Mộc Trạch Tê, mâu thuẫn là một trong những đặc điểm tính cách lớn nhất của cô.

Có lẽ có liên quan tới giai đoạn trưởng thành của cô. Cô làm chuyện xấu có thể lo sợ không yên, áy náy đến ba ngày không ngủ được. Nhưng ngoài mặt lại có thể bình tĩnh, trong lòng thì hoảng hốt. Cô luôn cứng miệng, chưa thấy bằng chứng trước mặt thì cô có thể chống đỡ đến cùng.

Nghĩ tới đây, Nghiêm Kỷ mở màn hình khổ lớn, nhìn chằm chằm dáng vẽ yên lặng ngủ say của Mộc Trạch Tê trong camera, anh không ngừng phóng to thu nhỏ.

Rất nhớ cô, cực kỳ nhớ…

Anh lấy điện thoại ra, nhưng cuối cùng đoạn tin nhắn “Tôi rất nhớ cậu, tôi yêu cậu, Mộc Trạch Tê.” đã soạn sẵn không gửi đi, anh sợ hệ thống của La Nam Nam lại xảy ra vấn đề gì đó.

Sau khi Nghiêm Kỷ ra ngoài mới phát hiện chuyện mà Mộc Trạch Tê trải qua không tốt lắm. Cô sẽ dùng sự yếu đuối làm vũ khí, có thể hùng hổ dọa người một cách kỳ lạ, có thể bán tiếng cười mua vui, nhưng không bao giờ tỏ vẻ đáng thương.

Đáng giận, đáng hận, nhưng lại rất khổ, quật cường như con thiên nga trắng trong hồ nước đầy bùn đen.

Thậm chí trong truyện còn mơ hồ nhắc tới Mộc Trạch Tê bán sắc đẹp kiếm tiền. Nghiêm Kỷ run tay châm thêm một điếu thuốc, rít một hơi sâu.

Nghiêm Kỷ tra ra manh mối từ trong những cảnh tượng miêu tả bản thân nổi giận nào đó, ngoại trừ Mộc Trạch Tê, còn ai có thể khiến mình như vậy.

Tuy đối tượng được bán là chính bản thân mình – một tên khốn nạn.

Điều này vẫn luôn là thứ khiến Nghiêm Kỷ đau lòng đến khó thở, sau đó mới là ghen tuông. Từng cơn đau đớn trong lòng vừa đau xót vừa chua chát, như trái tim bị khoan từng mũi.

Tính cách của Mộc Trạch Tê yếu đuối nhưng ngang bướng, dễ dàng rơi vào trạng thái bất lực tập nhiễm*. Cô thường xuyên sẽ treo lương tâm của mình lên cao, nhưng một khi cực đoan thì sẽ không thể trở lại bình thường được.

*Bất lực tập nhiễm: Đây là một thuật ngữ trong tâm lý học. Nói một cách đơn giản, đó là trạng thái của một người từ bỏ cố gắng trong cuộc sống sau khi gặp quá nhiều chuyện thất bại.

Tình tiết bán sắc của bản thân để kiếm tiền được tính là vô tình bị chị họ Vạn Bình Lâm của cô lừa bán ảnh chụp chân. Sau đó cô đã hack vào trang web đó và phá tình tiết truyện.

Sự xuất hiện của La Nam Nam đã kéo Mộc Trạch Tê ra khỏi vũng bùn “nữ phụ độc ác”. Sự thay đổi tình tiết cũng khiến Mộc Trạch Tê tránh được đau khổ, chua xót. Nhưng lại khiến bản thân càng sớm phát hiện bản thân mình thích Mộc Trạch Tê. Sau đó lại rơi vào vòng luẩn quẩn do hệ thống ngăn cản.

Vấn đề lớn nhất khiến Nghiêm Kỷ đau đầu nhất cũng chính là hệ thống này.

Nghiêm Kỷ không hiểu cơ chế vận hành của nó. Nó cản trở La Nam Nam, La Nam Nam lừa nó để vượt qua tình tiết, đúng là yêu nhau lắm cắn nhau đau, hai người buộc chặt với nhau là đúng.

Hệ thống ngu ngốc kiểu AI kia sẽ phán quyết về sự thức tỉnh của “nhân vật chính” như thế nào? Đây cũng là điều khiến Nghiêm Kỷ có thể nhẫn nhịn mà không đối mặt nói chuyện với La Nam Nam, và thẳng thắn trao đổi với Mộc Trạch Tê. 

La Nam Nam chọn cách lướt cốt truyện, còn Mộc Trạch Tê chọn cách đẩy nhanh mạch truyện. Cả hai cách đều là cách hay nhưng dễ làm đảo lộn tình tiết cốt truyện, có quá nhiều yếu tố không lường trước được. Sự việc càng có tính đột phá thì mạch truyện càng đa dạng, phức tạp, vì vậy cũng có nhiều chuyện ngoài ý muốn hơn, Nghiêm Kỷ không thích chuyện ngoài ý muốn.

Nghiêm Kỷ cũng tìm tòi được kha khá và quyết định giải quyết nhanh gọn vấn đề, đi theo hướng đến phục hồi cốt truyện cuối cùng. Như vậy sẽ giải quyết được nhiều vấn đề liên quan, hệ thống dây dưa cũng sẽ im miệng. Anh cũng cần điều tra rõ ràng thân phận những người xung quanh Mộc Trạch Tê. Từ các mối quan hệ xã giao cộng với các sự việc xảy ra để tìm nguyên nhân Mộc Trạch Tê biến mất không chút tăm hơi.

Anh cũng dựa vào thế lực thông tin nhà họ Nghiêm chuẩn bị đầy đủ để đề phòng tình huống này. Nếu không thể yêu ra mặt, anh sẽ thầm lặng yêu. Nếu không thể yêu với thân phận Nghiêm Kỷ, anh sẽ đổi một thân phận khác. Nghiêm Kỷ lại nhớ đến giấc mơ ấy, Mộc Trạch Tê chỉ được phép làm người yêu anh.

Nghiêm Kỷ còn chú ý đến một mấu chốt mà mọi người đều bỏ qua, đó là La Nam Nam thật đã đi đâu?

Kỳ thi cuối kỳ kéo dài ba ngày liên tiếp.

Thời tiết nóng nực. Mộc Trạch Tê thi xong thì bị tụt huyết áp nên cùng La Nam Nam và Trần Triết mua một cốc nước chanh size lớn ở cổng trường.

“Các cậu đến nhà bà nội tớ ăn cơm đi. Tớ đã bảo bà trước rồi. Bà bảo hôm nào thi xong sẽ nấu món ngon cho tớ, còn nấu nguyên một nồi canh tẩm bổ.”

“Ok.” “Ok.” Cả hai gọi là đi.

Không biết vì sao mà dạo này bố La Nam Nam rất bận, thường xuyên không có nhà, và đây chính là cơ hội thích hợp để đi ăn chực. Còn Trần Triết chắc chắn đi theo La Nam Nam.

Mộc Trạch Tê lại uống ừng ực mấy ngụm, cắn mấy viên đá kêu giòn vang.

“Bé Tê, sao lại uống đồ lạnh thế, anh đem đồ uống nóng nè.” Một giọng nói thật thà, tràn đầy sự yêu chiều của một đàn anh bỗng cất lên từ phía sau.

Cả ba người cùng quay nhìn lại. Một nam thanh niên da hơi ngăm đen, mặc đồ lao động, dáng người cao ta đang vẫy tay với Mộc Trạch Tê. Lông mày rậm dài, nụ cười rạng rỡ với hàm răng trắng tinh.

La Nam Nam thấy người này hơi quen mắt, chưa kịp quay lại hỏi Mộc Trạch Tê đây là ai thì cô đã phóng nhanh như tên lửa lao đến, người trong phạm vi 300m đều nghe được tiếng hét vui mừng của cô.

“Anh Đại Bằng!” Mộc Trạch Tê sung sướng chạy đến như gấu Koala lao trầm vào cây, nhảy lên ôm chặt lấy Vương Đại Bằng.

Vương Đại Bằng phản ứng nhanh, ôm chặt lấy cô, còn cảm thán: “Ai da, bé Tê nhà ta lớn thế này rồi mà vẫn chạy nhanh như thế! Thiếu nữ cả rồi!”

Vương Đại Bằng ôm sau bắp chân của Mộc Trạch Tê như thể đang bế em bé, nâng cô lên cao, còn ước chừng cân nặng rồi nói: “Bé Tê nặng hơn rồi.”

Vóc dáng hai người khác biệt quá lớn, giống như thể người lớn bế trẻ con vậy. La Nam Nam sáng mắt lên, trời ơi, anh đẹp trai này là ai vậy, biết chiều chuộng quá!

Đại Bằng? Sao cái tên này nghe quen đến lạ thường.

“Sao anh lại về rồi?” Mộc Trạch Tê như một đứa trẻ trong vòng tay người lớn, ôm chặt lấy cổ Vương Đại Bằng, cười khanh khách. Cô ở lì trên người Vương Đại Bằng không chịu xuống.

Lúc nhỏ, cô hay đòi đi chơi cùng anh Đại Bằng. đến lúc chơi mệt rồi, lười đi, cứ bắt phải anh cõng về mới chịu. Dường như trước mặt anh Đại Bằng, cô mãi mãi có thể dùng mấy trò trẻ con đó.

Một giọng nói hiện rõ sự tức giận đang kìm nén vang lên từ phía sau: “Mộc Trạch Tê!”

Mộc Trạch Tê quay ngoắt lại thì thấy Nghiêm Kỷ gió bụi dặm trường, lộ rõ sự mệt mỏi như mới đi du lịch bụi về.

Cô ngạc nhiên sao Nghiêm Kỷ lại vội về thế, có về cũng thi xong rồi, sao không nghỉ ngơi đi.

“Nghiêm Kỷ, sao cậu lại ở đây?” Mộc Trạch Tê vừa nghĩ đến liền nói ra, câu nói lại mang một cảm giác khác hẳn.

Vương Đại Bằng ôm Mộc Trạch Tê xoay người lại hỏi: “Bé Tê, đây là bạn học của em à?”

Hai người cứ ôm nhau, đứng đơ ra nhìn Nghiêm Kỷ, như thể Nghiêm Kỷ mới là người phá hoại tình anh em bạn bè hòa thuận của họ.

Vẫn còn ôm nhau à? Nghiêm Kỷ nghiến chặt răng. Sao lần nào anh đi đâu về cũng gặp tình trạng này vậy?

Thậm chí anh còn thắc mắc liệu có phải Mộc Trạch Tê gắn camera theo dõi giám sát mình, biết mình không thể làm gì được cô nên suốt ngày chạm vào giới hạn nhẫn nại của mình?

Đúng là đang ép anh trói cô bên cạnh mình mà.

Vương Đại Hữu quá mệt mỏi khi nhìn cảnh huynh đệ tình thâm của Mộc Trạch Tê và Vương Đại Bằng. Anh ta vừa xoay bóng vừa nói: “Anh trai, hay anh cũng bế em đi. Em mới là em trai ruột của anh đó.”

“Biến biến. Mày nặng như quỷ.”

Vương Đại Bằng nhẹ nhàng thả Mộc Trạch Tê xuống rồi xoa đầu cô.

Mộc Trạch Tê cười tươi roi rói.

La Nam Nam và Trần Triết vừa nhìn thấy Vương Đại Hữu liền biết ngay anh Đại Bằng này là ai.

Nghiêm Kỷ đang ngồi trên xe máy của Lý Thuần. Cậu ta vội vã ngăn Nghiêm Kỷ mặt đang hằm hằm, sợ anh mất kiểm soát, còn ngầm ra hiệu với anh rằng Đại Bằng là người luyện võ.

Vương Đại Bằng luyện võ lâu năm, phía sau cứ như mọc thêm mắt vậy, đương nhiên cảm nhận được lòng thù ghét đang kìm nén của Nghiêm Kỷ rồi.

Vương Đại Bằng còn lườm nguýt anh một cái.

Khung xương Vương Đại Bằng to chắc, người lại cao, lông mày rậm, lại còn làm giáo viên trong trường quân đội, ánh mắt vừa rồi quả thật có sức răn đe, cảnh cáo.
Chương kế tiếp