Sau Khi Bị Vả Mặt, Nữ Phụ Trèo Lên Người Nam Chính!

Chương 53: Dùng trứng rung, ngậm đầu ngực thẳng lưng đâm (H) , nam chính kể về những gian khổ của việc tìm kiếm mấy tháng trời
Nghiêm Kỷ để trần thân trên, đứng nghe điện thoại bên cửa sổ, dường như muốn chặn tài liệu gì đó.

Tiếng đồ chơi bằng điện vang lên trong phòng, theo đó là tiếng rên rỉ mập mờ không rõ của người con gái khiến người ta phải liên tưởng.

Mộc Trạch Tê nằm ngửa trên giường, miệng bị buộc quả bóng đã chảy đầy nước dãi trong suốt, cô đang rên rỉ, run rẩy, giãy dụa một cách kịch liệt.

Vì trên người cô bị quấn một dải ruy băng dài màu đỏ từ bộ ngực lớn đến đùi, tách hai đùi ra, buộc một cách vô cùng gợi dục, còn thắt nơ hình con bướm trên ngực.

Cơ thể người con gái trắng nõn nà và dải ruy băng đỏ tươi chạm vào nhau, nhìn vừa kích thích lại xinh đẹp. Bây giờ Mộc Trạch Tê giống như món quà đóng gói đang đợi được mở ra.

Hai đùi tách ra, huyệt nhỏ lộ ra một cách trần trụi.

Băng dính màu đen cố định trứng rung trên âm đế, bật chế độ rung tần số cao, gậy mát xa cắm vào cửa huyệt không sâu. Sự rung động nhẹ nơi cửa huyệt không thể lấp đầy dục vọng của Mộc Trạch Tê đang trong trạng thái lơ lửng giữa lưng chừng kích thích.

Mộc Trạch Tê cắn quả bóng thở hổn hển, đôi mắt mơ màng mông lung, nhưng lại nhìn rõ ba vết sẹo dài khiến người ta sợ hãi trên lưng Nghiêm Kỷ.

Dường như là vết sẹo do bị đánh rất mạnh, đã dần dần lành lại, chỉ còn lại những vết bầm sưng đỏ và vài vết đóng vảy. Vết sẹo hiện rõ trên vòng eo hình tam giác ngược của Nghiêm Kỷ.

Giống như vết sẹo của vô số trận chiến bất phân thắng bại trên người chúa sơn lâm, càng tăng thêm khí thế hùng hổ cho Nghiêm Kỷ.

Bây giờ Mộc Trạch Tê vẫn không biết Nghiêm Kỷ tìm được mình bằng cách nào, nhưng cô biết bây giờ Nghiêm Kỷ đang rất tức giận, ở trên giường lại càng vô cùng hung ác.

Tối qua, sau khi hai người từ ruộng ngô về đến nơi ở tạm thời của Nghiêm Kỷ thì Mộc Trạch Tê bị ép làm tiếp.

Mộc Trạch Tê thử nói chuyện với anh nhưng anh không trả lời, cầu xin tha thì anh không nghe, kêu đau anh cũng không dừng lại. Anh chỉ lẳng lặng ngang ngược làm, tra tấn Mộc Trạch Tê đến suýt ngất trên giường vào đêm qua.

Sáng sớm nay, Mộc Trạch Tê tỉnh dậy thì thấy đã bị trói và tra tấn bởi những đồ chơi tình dục đó đến tận bây giờ.

Tiếng “ưm ưm! Hừ!” mềm mại kịch liệt mơ hồ lại vang lên.

Nghiêm Kỷ quay đầu liếc nhìn Mộc Trạch Tê đang bị trói tay đằng sau lưng, chân đang dạng ra, run rẩy kịch liệt, chất lỏng văng tung tóe.

Nghiêm Kỷ không khỏi cười một tiếng, vừa nghe điện thoại vừa thưởng thức vẻ quyến rũ của cô.

Mộc Trạch Tê thở gấp, miệng nhỏ bị ép mở ra trong thời gian dài, nước không ngừng chảy ra từ bên trong. Dâm thủy chảy ra không ngừng như thủy triều ở giữa đùi đã trở nên lạnh, nhưng huyệt nhỏ đang co rút thì lại nóng bỏng vô cùng.

Mộc Trạch Tê biết, cơ thể đang khát khao của mình đang được lấp đầy.

Cuối cùng, sau khi Nghiêm Kỷ nghe được đơn xin đăng ký kết hôn đã bị chặn mới hài lòng cúp máy, đi về phía Mộc Trạch Tê, muốn gây chuyện với cô.

Mộc Trạch Tê nhìn anh chằm chằm, hai người nhìn thẳng nhau.

Nghiêm Kỷ lên giường, đè lên người Mộc Trạch Tê, hôn lên da thịt cô.

Nghiêm Kỷ vừa mút mạnh đầu vú nhạy cảm của Mộc Trạch Tê như muốn hút sữa ra, vừa dùng côn thịt cứng cọ vào hoa huyệt của cô.

Mộc Trạch Tê rên rỉ, thân thể khẽ run.

Nghiêm Kỷ liếm một lúc rồi mới ngẩng đầu xoa nắn hai bầu ngực to đã bị liếm đến chảy nước bóng nhẫy, anh khàn giọng hỏi: “Con đâu rồi?”

Nghiêm Kỷ đã biết về chuyện ồn ào, hoang đường kia, nhân viên của bệnh viện không tìm được Mộc Trạch Tê, lại tìm được “người chồng” là anh.

Anh muốn xem phản ứng và câu trả lời của Mộc Trạch Tê. Nếu không phải hiểu nhầm cô mang thai, nếu bản thân anh không tìm được, vậy thì chính là ba mươi năm không gặp! Nếu đã là hiểu nhầm, có phải cô sẽ yên tâm thoải mái đăng ký kết hôn với Vương Đại Bằng không!

Nghiêm Kỷ tháo quả bóng trong miệng Mộc Trạch Tê, kéo theo một sợi chỉ bạc dâm mỹ trong suốt.

Được cởi bỏ trói buộc, Mộc Trạch Tê thở lấy thở để, chậm rãi khép lại xương hàm đã tê dại vì há miệng.

Mộc Trạch Tê nước mắt lưng tròng, sặc nước bọt ho khù khụ: “Khụ khụ! Không có con… Kết quả kiểm tra đã nhầm, tớ không có thai! Nghiêm Kỷ à, cậu dừng những thứ đồ đó lại đi!”

“Nếu không phải hiểu nhầm cậu mang thai, nếu tôi không tìm thấy, vậy thì sẽ là ba mươi năm không gặp!”

Mộc Trạch Tê giải thích một cách như lẽ đương nhiên: “Đây là hoạt động quân sự bí mật, tớ là người chịu trách nhiệm pháp luật.”

Nghiêm Kỷ cười nhạo, lớn tiếng hỏi lại: “Vậy sau đó thì sao? Chọn người bảo đảm, vì sao cậu không tìm nhà họ Nghiêm? Dù là vì cậu hay vì những chiến tích trước đây của ông cụ Mộc Tùng Âm và tình cảm giữa nhà họ Nghiêm và bà nội, chỉ cần cậu xin, nhà họ Nghiêm chắc chắn dốc sức giúp đỡ đơn xin của nhà họ Mộc!”

Nghiêm Kỷ nói, ánh mắt lạnh lùng: “Bởi vì cậu đang cược, cậu biết rõ gợi ý về thời điểm kết cục của cậu không đúng, dùng kết cục của chính bản thân cược tôi không tìm được cậu! Cược kết thúc của chúng ta!”

Mộc Trạch Tê nghẹn họng, suy nghĩ bị đoán được rồi.

Cô giải thích với vẻ tủi thân: “Tớ muốn trốn tránh những tình tiết khiến tớ khó chịu một cách hợp lẽ thì có gì sai? Tớ mới là nữ phụ độc ác, không có hào quang! Đã rất nhiều lần tớ cảm thấy không thể sửa tình tiết câu chuyện được!”

“Bởi vì cậu không tin tưởng tôi. Cậu biết rõ tôi mong đợi con của chúng ta ra đời, mong đợi đứa con và kết cục của chúng ta như thế, nhưng cậu vẫn làm như vậy.”

Mộc Trạch Tê nhớ tới lúc cuối cùng chia tay với Nghiêm Kỷ, anh nói đứa con là kết tinh tình yêu của hai người, vẻ phấn khởi vì anh được làm bố.

Nước mắt rơi lã chã, Mộc Trạch Tê nghẹn ngào cầu hòa: “Nghiêm Kỷ… chúng ta đừng dây dưa tình cảm nữa được không… phức tạp quá.”

“Được.” Nghiêm Kỷ thẳng thắn đồng ý: “Chúng ta thật sự đã khiến sự việc trở nên quá rắc rối.”

Mộc Trạch Tê mới vừa vui mừng vì câu trước, nhưng câu sau của Nghiêm Kỷ lại khiến cô rùng mình.

“Cho cậu tình cảm cậu không cần, gút mắc tình cảm khiến chúng ta gặp quá nhiều phiền phức. Vậy được thôi, không cần tình cảm, cậu chỉ cần dạng chân ra cho tôi làm mọi lúc là được rồi.”

Mộc Trạch Tê nhìn mặt của Nghiêm Kỷ, có vẻ là nghiêm túc! Cô cuống quýt giải thích: “Không phải! Tớ không phải có ý này!”

Nghiêm Kỷ thờ ơ mặc kệ, bàn tay to tự do du ngoạn trên da thịt trắng mịn, lẩm bẩm: “Chúng ta đều có lo lắng riêng của mỗi người, không sai.”

“Kể từ lúc tôi ra khỏi núi trong đầu đều là cậu và đứa trẻ, nhưng thứ nhận được lại là điều tôi sợ nhất vì thế không ngừng thỏa hiệp. Cậu biết tin đó kinh khủng biết bao không?”

“Tôi vì cầu xin ông nội sử dụng quyền lực của mình để tìm cậu mà đã phải ăn ba roi, gãy bốn chiếc xương sườn. Rốt cuộc cậu có biết tôi đã phải cầu xin bao nhiêu người, chạy bao nhiêu nơi để tìm vị trí đại khái của cậu không? Tất cả chỉ là vì đi tìm vợ và con mình! "

Thì ra vết thương ở lưng là vì vậy... Mộc Trạch Tê hai mắt đẫm lệ quan tâm hỏi: "Vậy... bây giờ cậu còn đau không?"

Đôi mắt hẹp dài của Nghiêm Kỷ khẽ nheo lại, anh im lặng trong vài giây, sau khi cảnh báo bản thân, anh nghẹn ngào nhìn Mộc Trạch Tê: "Không bằng đau đớn trong tim. Sau đó bệnh viện thông báo cho tôi là cậu và tôi không có con, mối ràng buộc duy nhất của chúng ta không còn nữ, rồi cậu sẽ sớm quên tôi, giống như tôi thực sự mất đi một đứa con. "

"Cũng may hôm qua nhờ trực giác lạ lùng, tôi kiên quyết đi theo đoàn người gửi ngô đến khu quân đội, cuối cùng mới tìm được cậu. Nếu muộn một ngày nữa, đơn xin kết hôn của cậu và Vương Đại Bằng được duyệt thành hôn nhân quân sự, đến lúc đó tôi lấy tư cách gì để giành lại cậu?"

Nói đến đây, Nghiêm Kỷ bắt đầu kích động, mỉa mai nói: "Kết quả của việc thương hoa tiếc ngọc chính là mất cậu mãi mãi. Giao kèo của chúng ta đã kết thúc."

Không đợi Mộc Trạch Tê kịp nói, Nghiêm Kỷ lại vặn tần số cao hơn, cảm giác sung sướng tê dại do rung động dữ dội mang lại ngay lập tức xâm chiếm cơ thể và tâm trí Mộc Trạch Tê.

Mộc Trạch Tê ư a rên rỉ.

Nghiêm Kỷ xé bỏ lớp băng dính, lộ ra cửa huyệt sưng đỏ bị tàn phá đêm qua, giờ đang bị đồ chơi tình dục ma sát tra tấn, hoa huyệt ướt át chảy nước, nhìn vô cùng dâm đãng.

Ngón tay thon dài lại mơn trớn trong đùi cô, nghịch ngợm hoa huyệt mềm mại, ánh mắt u ám: "Đã như vậy thì tôi không cần phải nương theo ý cậu, sau này tôi sẽ làm theo ý của mình, muốn chơi cậu thế nào thì chơi thế đấy."

Mộc Trạch Tê kinh hãi, thân thể vặn vẹo co rúm lại, sợ hãi nhìn Nghiêm Kỷ của hiện tại. Không có sự cuồng loạn, không có cảm xúc, dường như không có gì có thể ngăn cản anh.

Nhìn con người anh bây giờ Mộc Trạch Tê cảm thấy vừa lạ vừa quen ...

Nghiêm Kỷ cởi đồ của mình ra, thả cự vật khổng lồ hung dữ với dục vọng không được thỏa mãn ra, lần nữa đẩy vào giữa hai đùi sưng đỏ rồi cắm thẳng vào huyệt nhỏ.

Huyệt nhỏ trống rỗng đột nhiên được lấp đầy, Mộc Trạch Tê bỗng dưng bị kích thích, lại sợ hãi khoái cảm lên đỉnh.

Cái miệng nhỏ ư ư a a muốn giải thích với Nghiêm Kỷ, nhưng lại bị anh cố ý xuyên qua, cắm đến tan nát, không thể nói thành câu.

Đêm qua nghe cô nói suốt đêm, cũng khóc suốt đêm, Nghiêm Kỷ vẫn mặc kệ, anh chỉ muốn kiểm soát Mộc Trạch Tê và giữ cô bên mình cho đến khi mọi việc được giải quyết ổn thỏa.

Thắt lưng mạnh mẽ cùng những cú thúc điên cuồng, cơ bắp căng cứng đâm vào thân thể mỏng manh đang bị trói của cô.

"Ư ... ư ~~! A ~~ Đừng! Tớ không chịu được nữa!" Mộc Trạch Tê rên rỉ gào thét, cả người không thể động đậy, chỉ có thể lắc đầu từ chối.

Nghiêm Kỷ được mút chặt một cách sảng khoái, thở ra đầy mãn nguyện, càng dùng lực đâm vào: "Đừng ư? Nhưng cái thứ cứ mút lấy tôi không buông ngay từ lúc mới đưa vào là cái gì đây hả?"

Hoa huyệt bị đâm chọc gần một đêm, lại bị đồ chơi tình dục trêu chọc khiêu khích khá lâu nên rất nhạy cảm. Côn thịt thô ráp đi vào đảo vài lần liền bị bên trong quấn chặt lấy, dâm thủy chảy ra ào ạt.

Nghiêm Kỷ dùng một tay bóp đầu vú, cúi người xuống đầu vú còn lại được quấn bởi dây ruy băng đỏ, vừa cắn vừa liếm qua dây ruy băng lụa, đầu lưỡi ướt át của người đàn ông làm ướt dải lụa khiến nó trở nên mỏng hơn.

Cơ thể cường tráng của người đàn ông đè lên cơ thể mỏng manh của người phụ nữ, miệng ngậm chặt bầu vú đang đong đưa bởi những cú dập điên cuồng, cảnh tượng vô cùng gợi tình và dâm dục.

Mộc Trạch Tê bị côn thịt đâm chọc, khoái cảm mãnh liệt như điện giật truyền ra từng cơn không ngừng. Đầu lưỡi ướt át trên ngực như gãi không đúng chỗ ngứa, trêu chọc hoa huyệt đang ướt nhẹp như đang đắm mình trong dòng suối nước nóng.

Lúc mạnh lúc nhẹ khiến Mộc Trạch Tê lúc thì bồng bềnh như mây, lúc thì như đắm chìm dưới suối. Một lúc sau, cơ thể cô run bần bật, bên dưới phun ra một dòng dâm thủy.

"Ồ? Ra nữa à."

Sống lưng Nghiêm Kỷ run lên, cũng không nhẫn nhịn được nữa, bèn tăng tốc độ nhanh và mạnh hơn.

Tóc Mộc Trạch Tê rối loạn dính vào khuôn mặt nhỏ nhắn, mặt ửng đỏ, khóe môi chảy nước, thân thể cô như rơi vào trong bể nước ấm, nước ấm tràn ngập thể xác khiến cô thất thần, mê muội.

Huyệt nhỏ bị đâm tới cực khoái co giật run rẩy. Cơ thể bị trói không ngừng run bần bật, cửa huyệt thỉnh thoảng chảy ra một dòng tinh dịch.

Toàn thân Mộc Trạch Tê run rẩy, như thể chỉ cần thổi một phát là cô có thể tan chảy.

Nghiêm Kỷ hiển nhiên không buông tha cô, lật cô nằm nghiêng, nâng đùi cô gác lên vai mình rồi lại thúc mạnh vào.

“Ư~ đừng” Bàn tay nhỏ bé của cô ấy bấu chặt chăn bông khóc nức nở, làn da trắng nõn non nớt của cô ửng hồng.

Sau khi thổn thức một lúc lâu mà không nói được lời nào, cô bị hạ gục bởi những cơn cực khoái, những lần đâm chọc không ngừng không chút thương tiếc của người đàn ông.

Tại nơi tiếp xúc bộ phận sinh dục của hai người, côn thịt đỏ rực đâm thẳng vào hoa huyệt hồng hào và mềm mại, bên trong chảy ra hỗn hợp trộn lẫn dâm thủy và tinh dịch của hai người, trông vô cùng dâm đãng.

 

Nghiêm Kỷ nhìn Mộc Trạch Tê nằm sấp, màu hồng lan đến tận cổ, hai bầu ngực nặng nề đung đưa bị ép trên giường, cảnh tượng thật sự gợi tình.

Cô bị anh đâm chọc thỏa mãn sung sướng đến mức không thể chịu đựng nổi, càng vùi mặt vào sâu hơn, vừa thở hổn hển vừa khóc.

Nghiêm Kỷ hít một hơi hài lòng: "Vài ngày nữa, cậu báo Vương Đại Bằng cậu sẽ rời đi, biết chưa? Chúng ta rời khỏi đây và trở về thành phố Z."

Cô có một số loại trực giác bản năng về Nghiêm Kỷ. Nếu Nghiêm Kỷ nói ra như vậy, chứng tỏ anh đã sắp xếp mọi việc ổn thỏa, anh sẽ không bao giờ làm gián đoạn kế hoạch chỉ vì cô nói không đồng ý.

Mộc Trạch Tê vùi đầu vào chăn bông, cắn môi rên rỉ, không muốn đáp lại.

Nghiêm Kỷ không quan tâm dù cô có giận anh đi nữa, chỉ cần cho côn thịt cứng ngắc của anh đâm một lúc là được.

Mộc Trạch Tê đã bị Nghiêm Kỷ nhốt liên tục ba ngày. Trong ba ngày này, ngày nào Nghiêm Kỷ cũng làm cô, bôi thuốc nếu cô bị sưng tấy, rồi lại làm tiếp, khiến thuốc bôi cũng bị đẩy vào chỗ sâu nhất.

Cô không ngừng rên rỉ, la hét, cầu xin sự thương xót...

Ý chí của Mộc Trạch Tê bị mài mòn từng chút một, cho đến khi cô khóc, đầu hàng và đồng ý trở về thành phố Z…
Chương kế tiếp