Sau Khi Bị Vả Mặt, Nữ Phụ Trèo Lên Người Nam Chính!

Chương 54:  Nữ phụ hoàn toàn bị nắm thóp, cô đơn một mình bị cưỡng chế ở chung, không ngừng vui sướng (cốt truyện H kịch tính)
“Lát nữa tạm biệt anh Đại Bằng của cậu là được, những thứ khác không cần nói.” Nghiêm Kỷ dùng một tay điều chỉnh vô lăng, tay còn lại rảnh rỗi vuốt ve bắp đùi trơn bóng của Mộc Trạch Tê.

Chân Mộc Trạch Tê vẫn rất đau, cô rất sợ Nghiêm Kỷ.

Cô cắn môi, mang theo sự oán hận bị giày vò ba ngày, đẩy tay anh ra: “Cậu lo lái xe đi.”

Nghiêm Kỷ nhìn bàn tay trống không, quay đầu nhìn cô.

Không vui không buồn, khiến người khác càng thêm sợ hãi, mỗi lần anh làm cô cũng dùng ánh mắt như vậy.

Mộc Trạch Tê lập tức mềm lòng, không cứng đầu với Nghiêm Kỷ nữa. Đây là đạo lý mà ba ngày qua cô đã tự đúc kết ra, co được dãn được mới là đạo lý đúng đắn, nếu không sẽ phải chịu trừng phạt.

Mộc Trạch Tê thu lại sự oán hận, ho nhẹ một tiếng, tỏ vẻ bình tĩnh: “Ngồi cẩn thận, lát nữa vấp phải đá cậu bị ngã ra ngoài thì sao? Cậu không biết lái xe, chúng ta sẽ bị lật xuống mương mất…”

Đoạn đường phía trước bằng phẳng, rộng rãi, đừng nói đá, đến cái hố cũng không có. Anh lại bị dáng vẻ giả vờ ngây ngô quen thuộc, nói vài ba lời tẩy não của cô đánh lạc hướng.

Lúc này, hai người như trở về thời thơ ấu.

Nghiêm Kỷ vẫn rất vui vẻ, duỗi tay vuốt ve khuôn mặt trơn mềm của Mộc Trạch Tê.

Xe việt dã lần nữa đi vào nơi thân thuộc, thu hút ánh mắt của người qua đường. Mộc Trạch Tê ngồi trên xe ngượng ngùng chào hỏi với những người có quen biết.

Từ xa Mộc Trạch Tê đã nhìn thấy Vương Đại Bằng đứng trong đám người chờ cô, bên cạnh đặt một túi đồ lớn.

Mộc Trạch Tê biết hôm nay anh Đại Bằng phải đi làm nhiệm vụ.

Vương Đại Bằng nhìn thấy Nghiêm Kỷ, tay nắm thành quyền, cắn răng, mang theo oán hận nhìn anh.

Nghiêm Kỷ cũng không vui với suy nghĩ của Vương Đại Bằng. Anh biết là ý tốt, nhưng hôn nhân trong quân đội dễ kết hôn không dễ ly hôn.

Nếu đóng dấu thật, nửa đời sau của Mộc Trạch Tê sẽ bị hôn nhân ràng buộc, đến lúc đó phải sống cùng anh ta sao? Không thể được!

Hai người kiềm chế bản thân, ai cũng đều mang theo ý thù địch, nhưng nghĩ tới việc hai người đàn ông có xung đột, sau này người khác sẽ dị nghị Mộc Trạch Tê, nên cuối cùng bọn họ đều không ra tay.

Vương Đại Bằng có lời muốn nói với Mộc Trạch Tê, Nghiêm Kỷ đứng bên cạnh chờ.

 Xung quanh đều không ngừng đánh giá Nghiêm Kỷ

“Cháu chào cô chú, cháu là Nghiêm Kỷ, là người đến đón Mộc Trạch Tê.” Mắt Nghiêm Kỷ cong cong, chủ động nở nụ cười chào hỏi với các cô chú đang đánh giá bản thân mình.

Anh sở hữu dung mạo xuất chúng, dáng người nổi bật, khí chất bất phàm. Dáng vẻ ấm áp, lễ phép này của anh trông rất dễ gần.

Nhất thời các cô dì cũng yên tâm hơn, không nhịn được sự tò mò trong lòng chủ động bắt chuyện với anh. Nghiêm Kỷ nhiệt tình đáp lại, chỉ một lúc mọi người đã huyên náo hơn hẳn.

Bên Mộc Trạch Tê.

Cô cảm thấy rất có lỗi với Vương Đại Bằng, nhíu mặt định xin lỗi thì anh ta đã gõ đầu cô.

“Bây giờ anh không thích cậu ta nhưng cậu ta nói rất đúng, là anh đã không suy nghĩ thấu đáo. Làm vợ của quân nhân không dễ, một số bộ đội đặc thù như anh càng khó hơn, gặp một nhiệm vụ đặc biệt nào đó có thể sẽ mất tích bốn năm năm.”

“Một khi ký tên đóng dấu, muốn hủy bỏ rất khó khăn. Cho dù giữa chúng ta là giả, nhưng trên phương diện đạo đức và pháp luật, em không thể qua lại với người khác nữa, việc này sẽ làm lỡ dở cuộc đời em. Lỡ như anh Đại Bằng thích nữ quân nhân nào, đó cũng chính là làm chậm trễ cuộc đời của anh. Bé Tê của chúng ta cho dù kết hôn cũng phải được chồng yêu chiều hết mực.”

Mấy ngày trước Nghiêm Kỷ đã nói với cô về lợi và hại của mối quan hệ này rồi, đây cũng là nguyên nhân vì sao Nghiêm Kỷ phát điên. Mộc Trạch Tê cảm thấy may mắn hơn bao giờ hết. Vương Đại Bằng luôn dùng sự yêu thương mà mình kiêu ngạo để đối đãi với cô.

Mộc Trạch Tê rơi nước mắt gật đầu: “Em biết rồi, bé Tê cảm ơn anh Đại Bằng đã giúp đỡ.”

Vương Đại Bằng vỗ vai Mộc Trạch Tê: “Người một nhà đừng khách sáo, thằng nhóc kia có cách tốt hơn để nhà họ Mộc có thể đoàn tụ là được rồi, em trở về chuẩn bị thi đại học cho tốt. Đừng lo lắng, đợi lần sau xét duyệt xong gia đình sẽ được đoàn tụ.”

Nói xong anh ta liếc Nghiêm Kỷ, bất mãn hừ lạnh, quay về hướng Mộc Trạch Tê nghiêm túc nói: “Nhưng có nên ở cùng cậu ta hay không, em tự mình cẩn thận suy nghĩ đi.”

Mộc Trạch Tê cứng đờ, chỉ có thể ngơ ngác gật đầu. Hình như cô không có quyền lựa chọn…

Bên phía Mộc Trạch Tê nói chuyện xong.

Nghiêm Kỷ dùng kỹ thuật cao siêu nói ra hết những chuyện xảy ra với Mộc Trạch Tê ở đây, cũng thăm dò được quan hệ giữa Vương Đại Bằng và Mộc Trạch Tê, xác thực giữa hai người không có quan hệ mờ ám gì mới yên tâm.

Hai người đàn ông lại cùng nói chuyện.

Vương Đại Bằng không tiện ngăn cản mối quan hệ tình cảm giữa hai người, nhưng dùng danh nghĩa anh trai để cảnh cáo Nghiêm Kỷ, cho dù lần trước chỉ là sự nhầm lẫn, nhưng đừng để chuyện có bầu khi còn trẻ xảy ra với Mộc Trạch Tê.

Đầu tiên là dùng bạo lực đe dọa sẽ đánh anh. Sau đó dùng lý lẽ hy vọng anh quan tâm đến cơ thể và danh tiếng của Mộc Trạch Tê.

Nghiêm Kỷ cũng có ý như vậy. Mấy ngày đó, tuy anh bắn vào trong nhưng bản thân đã thực hiện biện pháp tránh thai, anh đã tiêm mũi tránh thai.

Khi anh đi đổi báo cáo sai lần nữa đã tỉ mỉ hỏi bác sĩ. Cổ tử cung của Mộc Trạch Tê quá mỏng, khó mang thai, khả năng sảy thai rất cao. Vì để tránh lúc đó gây tổn thương đến cơ thể Mộc Trạch Tê, anh phải thực hiện thật tốt các biện pháp tránh thai.

Mộc Trạch Tê và Vương Đại Bằng ôm nhau không lỡ rời xa, đưa ánh mắt tiễn anh ta lên xe.

Mộc Trạch Tê không ngừng vẫy tay tạm biệt Vương Đại Bằng, đuổi theo xe, muốn tiễn anh ta thêm mấy bước, cho đến lúc không nhìn thấy nữa mới từ từ dừng lại.

Trong lòng Mộc Trạch Tê trống rỗng, giống như lúc nhỏ cô rời khỏi nhà cũ, sau đó anh Đại Bằng phải đến trường quân đội, chỉ có thời khắc năm mới buồn như vậy.

Sự ly biệt vẫn còn đó, nhưng hiện tại Mộc Trạch Tê đã thản nhiên chấp nhận rồi.

Mộc Trạch Tê trở lại phòng thu dọn đồ đạc, sau đó nói lời tạm biệt với nhóm bạn thân thiết đã cùng nhau trải qua nửa năm.

Tuy thím Hà thím Vương không lỡ để cô đi, nhưng cũng rất vui mừng. Mộc Trạch Tê vẫn còn trẻ, vẫn còn nhỏ, cho dù cô ở nơi không có Wifi, không có trò tiêu khiển nào cũng không hề oán trách. Nhưng ở lại đây cũng không phải là cách hay.

Nên ra ngoài tham gia kì thi đại học, hưởng thụ cuộc sống và hoạt động của người trẻ tuổi.

Bọn họ nhìn ra quan hệ không bình thường giữa Mộc Trạch Tê và Nghiêm Kỷ, rất thân mật. Vừa rồi các thím nói chuyện với Nghiêm Kỷ lâu như vậy cũng không nắm được bao nhiêu tin tức.

Các thím cũng không khách sáo, nắm bắt cơ hội cuối cùng hỏi Mộc Trạch Tê Nghiêm Kỷ là ai, có phải bạn trai cô không?

Mộc Trạch Tê cười khan, vội vàng giải thích: “Là một người có quan hệ sâu xa với gia đình cháu, hai đứa cùng nhau lớn lên, cũng là bạn học.”

Nghiêm Kỷ không hài lòng với câu trả lời này, nhướng mày chăm chú nhìn Mộc Trạch Tê. Mộc Trạch Tê âm thầm kéo vạt áo Nghiêm Kỷ, lùm nũng ý nói anh đừng phức tạp hóa mọi thứ lên.

Tâm trạng Nghiêm Kỷ tốt hơn chút, cũng biết bản thân rất ích kỷ, tuyệt đối không để Mộc Trạch Tê và Vương Đại Bằng tồn tại một chút quan hệ mờ ám nào, muốn có cũng phải là giữa anh và Mộc Trạch Tê.

Anh học theo cách nói chuyện của Mộc Trạch Tê: “Tê Tê và Đại Bằng cũng cùng nhau lớn lên, nhưng hai người họ thân thiết hơn, thân thiết như anh em ruột vậy, không giống cháu và Tê Tê, luôn có gì đấy rất kỳ lạ.”

Lão trà xanh nói chuyện rồi, Mộc Trạch Tê kinh ngạc nhìn Nghiêm Kỷ. Tổng giám đốc bá đạo, anh đang nói cái gì vậy!

Các thím “ồ” lên một tiếng dài, chợt bừng tỉnh. Khó trách mỗi lần trêu trọc Mộc Trạch Tê cô đều dở khóc dở cười. Hóa ra là anh trai.

 

Vì có tình cảm khác với cậu Nghiêm Kỷ này, nên mới che che giấu giấu. Mối quan hệ giữa các chàng trai và cô gái không phải rất khó xử sao? Các thím mang theo sự hiếu kỳ trêu trọc Mộc Trạch Tê.

Các thím dùng vòng bạn bè chuyển lời nói thành văn bản khuyên Mộc Trạch Tê: “Tê Tê à, con người có lúc phải dũng cảm một chút, bước ra khỏi vùng an toàn, mọi việc cũng sẽ dễ dàng hơn.” Nói xong nhìn Nghiêm Kỷ, ý tứ rõ như ban ngày.

Nghiêm Kỷ phụt cười, Mộc Trạch Tê… cái này không dễ chơi đâu.

Mộc Trạch Tê làm thủ tục xong, chuẩn bị rời khỏi quân khu.

Cuối cùng, đến lúc kiểm tra hành lý, Mộc Trạch Tê như bị sét đánh, tay nhỏ không ngừng nắm chặt.

Nghiêm Kỷ nắm tay Mộc Trạch Tê, tay bị cô nắm chặt, nhưng anh lại có ý xấu muốn thưởng thức sự vội vàng bất an của cô.

Khi người kiểm tra sắp mở đến vali hành lý, gương mặt Mộc Trạch Tê đỏ ửng, tim vọt tới cổ họng. Lần này Nghiêm Kỷ không nhanh không chậm lấy giấy tờ thẩm duyệt ra, thành công thoát khỏi sự kiểm tra cuối cùng.

Mộc Trạch Tê nhẹ nhõm, trong phút chốc như mất hết sức lực.

Hai người rời khỏi khu quân đội.

Trên đường Mộc Trạch Tê vô cùng tức giận: “Tại sao lúc đầu cậu không lấy ra luôn, tại sao phải lấy tôi ra làm trò cười chứ.”

Nghiêm Kỷ dừng xe, véo má cô rồi hôn lên, cuốn lấy lưỡi cô, mút lấy đôi môi hồng của cô, hung hăng cắn một cái, vui vẻ nói: “Nhìn cậu chủ động nắm chặt tay tôi, tôi lại thấy vui, ít khi cậu chủ động, tôi phải hưởng thụ một chút chứ.”

“Ngôn từ xảo quyệt, cậu xem làm gì có ai lúc nào cũng mang theo món đồ kia, lại còn đang ở khu quân đội nữa.”

Nghiêm Kỷ bình thản, nắm lấy cằm cô: “Mấy đồ chơi kìa, không phải cậu chơi với chúng rất vui vẻ sao? Nắm lấy tôi mà run rẩy, còn cầu xin tôi cắm nó vào.”

Vừa thẹn vừa giận, Mộc Trạch Tê tức đến phát khóc. Anh không giày vò cô, cô có thể tự mình “không biết liêm sỉ” như thế sao!

Lúc mới đầu quả thật Nghiêm Kỷ muốn trả thù: “Cậu cố ý thì có, cậu muốn dạy dỗ đến khi tôi sợ mới thôi.”

“Biết rồi, hiểu rồi thì sau này đừng chạy linh tinh nữa, ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi là được.”

Nhìn Mộc Trạch Tê khóc đến nước mắt đầm đìa, Nghiêm Kỷ lại hôn. Môi Mộc Trạch Tê bị chặn lại, chỉ có thể khóc thút thít.

Sau khi trở về thành phố Z mới là khoảng thời gian khó khăn của Mộc Trạch Tê.

Bởi vì ngôi nhà lúc trước đã bán rồi, nhà cũ của nhà họ Mộc cách trường quá xa, đi đi về về mất rất nhiều thời gian. Mà Nghiêm Kỷ tuyệt đối không cho cô ở một mình, muốn cô chuyển đến biệt thự ở cùng anh.

Bây giờ Mộc Trạch Tê mới thật sự là người cô độc, đến một người chống lưng cũng không có. Nghiêm Kỷ càng không kiêng nể gì, hoàn toàn nắm Mộc Trạch Tê trong lòng bàn tay.

Nghiêm Kỷ lợi dụng cảm tình giữa ông nội nhà họ Mộc đã qua đời và bà nội nhà mình, nói với nhà họ Mộc là Mộc Trạch Tê ở thành phố Z sẽ được anh chăm sóc tận tình, đảm bảo cô an tâm thi đại học.

Nhà họ Mộc cũng yên tâm, trừ bà cụ Mộc có chút tiếc nuối vì Vương Đại Bằng và Mộc Trạch Tê không ở bên nhau. Mẹ Vạn Dung thì lại rất vui vẻ.

Trong cuộc điện thoại ngắn ngủi, lời nào của Vạn Dung cũng là muốn nắm bắt cơ hội này để Mộc Trạch Tê và Nghiêm Kỷ gần gũi, lần nữa lôi đạo lý phụ nữ phải làm nũng, ngoan ngoãn trích trong ‘người phụ nữ hoa hồng’ ra dạy Mộc Trạch Tê.

Cậu chủ Nghiêm đứng bên cạnh cùng nghe điện thoại, Mộc Trạch Tê cười ngại ngùng, lại sắp xấu hổ phát khóc rồi, thật là biến đổi thất thường.

Mộc Trạch Tê chỉ có thể ậm ừ đáp lại cho có lệ, đã tiếp chuyện xong một người.

Đến khi bố Mộc nhận điện thoại, đầu bên kia vẫn yên tĩnh như thế, lâu sau mới nói một cậu: “Chăm sóc tốt bản thân.”

“Vâng, bố.”

 Cúp điện thoại.

 Nghiêm Kỷ dường như rất hài lòng với mấy đạo lý kia, hỏi cô: “Mấy đạo lý kia sao không thấy cậu dùng với tôi bao giờ.”

Đề cập đến Mộc Trạch Tê lúc trước: “Những đạo lý đấy chỉ có thể dùng lúc thân mật, mà lúc đó cậu quá lạnh lùng, quá xa cách, dùng sẽ chỉ phản tác dụng mà thôi.”

Nghiêm Kỷ nghĩ ngợi, có sao?

Mộc Trạch Tê ngẩng đầu nhìn, trong phòng mới lắp chiếc camera ba trăm sáu mươi độ mới. Bây giờ hình như dục vọng khống chế của Nghiêm Kỷ đã tới mức điên cuồng rồi.

 

Mộc Trạch Tê không biết Nghiêm Kỷ để ý cái gì, hay nói cách khác là đàn ông có ham muốn chiếm hữu sẽ để ý những gì? Con quỷ nhỏ trong lòng bỗng trỗi dậy, muốn nói gì đó để chọc tức anh.

Cô “lơ đãng” vén tóc, giống như bình thường nói chuyện phiếm nhắc đến những giả thuyết: “Nếu như lúc đó tớ không cố chấp như vậy, dùng mấy đạo lý kia theo đuổi công tử nhà giàu, có phải bây giờ đã thành công rồi không?”

Đôi mắt Nghiêm Kỷ trở lên lạnh lẽo khi nghe thấy vậy, lại không nghe lời rồi.

Tuy danh tiếng trong trường của Mộc Trạch Tê rất xấu, nhưng khuôn mặt, dáng người lại rất được bạn học yêu thích.

Nếu không phải Nghiêm Kỷ cố tình như vô ý tuyên bố chủ quyền, chỉ sợ bây giờ đã có vô số ong bướm vây quanh rồi.

Nghiêm Kỷ lấy món đồ chơi tình thú ra, Mộc Trạch Tê cảm thấy không ổn, đúng là không nên mồm nhanh hơn não mà!

Mộc Trạch Tê nằm ngửa trên giường không ngừng rùng mình, mồ hôi ướt đẫm bám trên gương mặt đỏ ửng của cô, chân tách rộng, từng đợt tinh dịch bắn vào tràn ra, trộn lẫn với dâm thuỷ làm ướt một mảng giường…

Nghiêm Kỷ lật ngược thân thể mềm nhũn của cô lại, hôn lên miệng nhỏ của cô, lần nữa đâm vào bên trong.

Lại vào trong rồi… “Ưm” Mộc Trạch Tê ưỡn eo thon lên không ngừng run rẩy, bất lực mà nức nở khóc. Cho dù ý thức đã rơi vào mơ hồ nhưng vẫn biết rõ không nên ở cùng Nghiêm Kỷ, chẳng phân biệt ngày đêm, thời gian, hoàn cảnh…

Nghiêm Kỷ ôn nhu hôn cái miệng nhỏ của cô tạo lên tiếng chụt chụt, hôn tới mức mê loạn. Dưới eo lại không hề lưu tình công kích thành trì, khiến cô liên tục đạt tới cao trào.

Côn thịt không ngừng khai phá mị thịt đang co rút trong cao trào không dứt, tấn công vào điểm G, quy đầu to lớn tàn nhẫn ma sát điểm G một cách vừa nặng nề vừa gấp gáp, bên trong huyệt nhỏ gắt gao co rút hút chặt lấy côn thịt.

Lúc hai người giao hợp, trong quá trình bộ phận sinh dục chà xát bên trong, khoái cảm theo đó cuồn cuộn tuôn trào.

“Bây giờ tôi còn lạnh lùng với cậu không?” Nghiêm Kỷ thở hổn hển hôn lên trán Mộc Trạch tê, côn thịt nóng hổi không ngừng ra vào.

Mộc Trạch Tê khóc thút thít không nói lên lời, hai chân ôm lấy eo Nghiêm Kỷ run rẩy, bên trong giống như bị thiêu đốt, cô bị đâm đến không ngừng chảy nước.

 Thấy cô không trả lời, Nghiêm Kỷ càng đâm sâu hơn khiến cô cảm nhận sự tồn tại của bản thân càng rõ ràng hơn.

 “Tôi còn xa cách với cậu không?” Nghiêm Kỷ vừa ngậm lấy vành tai đỏ ửng của cô mút lấy mút để, vừa đâm lút cán, giọng nói khàn khàn: “Hiện tại khoảng cách giữa chúng ta là số âm.”

 Một lúc sau, cơ thể Mộc Trạch Tê căng thẳng cực độ, bởi vì cao trào đến mất hồn mà cần cổ trắng nõn ngẩng cao, cổ họng truyền đến âm thanh nũng nịu.

Nhìn Mộc Trạch Tê hết lần này tới lần khác nóng bỏng nở rộ dưới thân anh, Nghiêm Kỷ vô cùng thỏa mãn. Chỉ khi nắm chặt Mộc Trạch Tê trong tay, anh mới cảm thấy yên tâm hơn một chút.

 Bây giờ đã có được, sau này tuyệt đối sẽ không buông ra…
Chương kế tiếp