Sau Khi Bị Vả Mặt, Nữ Phụ Trèo Lên Người Nam Chính!

Chương 6: Tính chiếm hữu của nam chính biến thái tăng lên, không cho phép nữ phụ bị người khác nhìn thấy
Sau khi tất cả các tiết học buổi sáng kết thúc thì đến thời gian nghỉ trưa.

"Thi Vũ! Cùng nhau ăn cơm nha!" Lâm Thi Vũ đã dần dần hòa nhập với lớp học, có một người bạn thường xuyên hẹn nhau cùng đi ăn cơm.

"Yes sir!" Lâm Thi Vũ kiểm tra lại quỹ lớp thu lần trước, kẹp vào trong sách đặt lên cạnh bàn rồi cùng mọi người đi ăn cơm.

Lúc nghỉ trưa, phòng học không có một bóng người. Mộc Trạch Tê ăn xong bữa cơm giảm béo được mẹ chuẩn bị, ức gà không có dầu không có muối, trứng gà không có lòng đỏ, salad rau quả không có sốt salad, hoàn toàn là bữa ăn ít calo và ít chất béo.

Vẫn rất đói, đói muốn ngất. Đói đến mức Mộng Trạch Tê hăng hái học hành.

Cô đang đọc “Thấm Viên Xuân - Trường Sa ** Hàn Đông... “ thấy quả quýt đầu cây, cô nuốt nước miếng, sau đó quyết định không học thuộc bài này nữa.

Cô lại đọc “Vệ Phong. Manh manh chi si si…”nhìn thấy "vô thực tang thấm", nhắc đến quả dâu, miệng đã chảy đầy nước miếng, lại nhìn thấy "Kỳ thủy thang thang", não Mộc Trạch Tê tự động dịch thành nước canh? Canh gì?

Trong phòng học chỉ có một mình Mộc Trạch Tê, Nghiêm Kỷ đang chuẩn bị rời đi vừa đúng lúc thấy hai mắt Mộc Tê Trạch phát sáng nhìn sách giáo khoa, nuốt nước miếng.

Nghiêm Kỷ âm thầm rời đi đầu đầy dấu chấm hỏi.

Mộc Tê Trạch chìm đắm trong thế giới tri thức đẹp đẽ (Thế giới đồ ăn ngon.).

Bỗng nhiên một cơn gió thổi qua, một tiếng "lạch cạch"vang lên, dọa Mộc Trạch Tê lau miệng một cái. Hóa ra tất cả sách giáo khoa trên bàn Lâm Thi Vũ rơi xuống, quỹ lớp kẹp trong sách giáo khoa cũng rơi ra.

Tiền bạc là quan trọng, sao lại tùy ý kẹp trong sách giáo khoa như thế? Mộc Trạch Tê chịu đựng cơn đói bụng, hơi bực bội đi thu dọn, cô nhặt tiền lên, trong đầu chợt lóe, cô đứng im ở đó, trong lòng xoắn xuýt.

Cuối cùng, cô nhặt tất cả các tờ tiền rơi nhưng lại kẹp tiền trong một quyển sách bài tập khác...

Đúng lúc này mấy người bạn cùng lớp quay lại, Mộc Trạch Tê chột dạ rời khỏi bàn Lâm Thi Vũ.

Mấy tiết buổi chiều không biết có phải vì làm việc trái lương tâm nên chột dạ không mà Mộc Trạch Tê cảm thấy tức ngực, bụng dưới cũng trở nên đau nhức. Cô lấy tay ôm bụng, tai ù đi, trong đầu trống rỗng, không nghe lọt tai lời giảng trên lớp.

Tiết học cuối cùng, Lâm Thi Vũ không tìm thấy quỹ lớp trong sách giáo khoa, bắt đầu hoảng sợ.

Quỹ lớp vốn dĩ là do lớp phó đời sống Lâm Thi Vũ phụ trách. Nhưng bây giờ cô ấy lại không tìm được quỹ lớp. Việc mất trộm tiền quỹ lớp sẽ ảnh hưởng đến vấn đề đoàn kết của lớp.

Cuối cùng chuyện cũng đến tai giáo viên chủ nhiệm lớp Vương Khiết. Chuyện như vậy nếu bị lãnh đạo trường học biết, không phải nghĩa là lớp ưu tú của mình lại xuất hiện kẻ trộm sao? Đến lúc đó phụ huynh của những học sinh kia mà hỏi tới... bà ấy càng khó mà giải thích.

Nhiều người vốn dĩ cũng đã không thích Lâm Thi Vũ, nhân cơ hội này chỉ trích cán bộ lớp thiếu trách nhiệm. Từ sai sót trong trách nhiệm của một cán bộ lớp, nói cô ấy đến từ nông thôn không thay đổi được thói xấu tham tiền.

Càng nói càng quá đáng, lập tức khiến Lâm Thi Vũ trăm miệng không cãi lại được, mắt mũi đỏ bừng. Trước khi rời khỏi phòng học, Nghiêm Kỷ rất bình tĩnh, giọng nói ôn hòa nhưng mang theo ý cảnh cáo: "Tùy việc mà xem xét, đừng công kích cá nhân."

Một số bạn học không nói nữa, cũng không dám nói những lời quá khó nghe.

Mà Mộc Trạch Tê ở bên cạnh nhìn Lâm Thi Vũ khóc lóc trong tiếng bàn luận ầm ĩ, cô ngơ ngác nắm váy, trong lòng cũng không thoải mái, trái lại càng thêm buồn bực, lương tâm bất an.

"Lúc nghỉ trưa chỉ có Mộc Trạch Tê ở trong lớp học." Bỗng nhiên Lý Vi cất giọng châm chọc .

Tiếng bàn luận bỗng nhiên vang lên, mọi người thì thầm nói chắc chắn là Mộc Trạch Tê đố kỵ Lâm Thi Vũ nên hãm hại cô ấy, mũi nhọn lập tức chuyển hướng chỉ vào Mộc Trạch Tê.

Chân Mộc Trạch Tê mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã xuống. Cô ổn định lại tinh thần, lập tức phủ nhận cô không ăn trộm quỹ lớp, không tin có thể lục soát đồ của cô.

La Nam Nam đau đầu nhìn trò cười này, nhân vật nhỏ trong sách đúng là tận tâm tận lực thúc đẩy nội dung cốt truyện nha.

Quả cầu lửa đột nhiên lại va phải vai nữ phụ này. Cô cũng thực sự khâm phục tính cách của nữ phụ Mộc Trạch Tê, mặt mũi đã trắng bệch rồi mà còn có thể nhịn được.

Chẳng qua rất nhanh sẽ bị vả mặt...

Chỉ trong chốc lát, Nghiêm Kỷ trở lại phòng học, cầm trên tay bài tập vật lý vừa mới thu buổi chiều nay của Lâm Thi Vũ. Vừa mở sách ra, quỹ lớp vậy mà lại ở bên trong.

Sự việc ăn cắp quỹ lớp lần này không tồn tại nữa.

Mà Lâm Thi Vũ nghĩ mãi không ra, cô ấy nhớ rất rõ ràng là mình  kẹp vào bên trong sách giáo khoa.

"Sau khi ăn trưa về, tớ nhìn thấy Mộc Trạch Tê vừa rời khỏi chỗ ngồi của Lâm Thi Vũ." Một bạn học nhỏ giọng nói.

Nhất thời cả lớp đều xôn xao, tất cả mọi người đều nhìn Mộc Trạch Tê giống như cô là hồng thủy mãnh thú vậy.

La Nam Nam nhìn Mộc Trạch Tê trở thành mục tiêu công kích thì có hơi khó chịu, cô gái xinh đẹp luống cuống đứng sừng sững trong đám người, chấp nhận thiết lập trong sách, nhận vai ác và bị vả mặt.

La Nam Nam không đành lòng, cũng thừa nhận mình là người cuồng nhan sắc. Mộc Trạch Tê đúng là rất ưa nhìn, cô gái đẹp hoàn mỹ như vậy không nên giống như con chuột chạy qua đường như trong sách miêu tả.

Sắc mặt Vương Khiết có hơi khó coi: "Lúc đó ai nhìn thấy Mộc Trạch Tê đứng ở bên cạnh chỗ ngồi của Lâm Thi Vũ trong lớp học?"

Trần Triết vừa định mở miệng trả lời thì bị La Nam Nam đạp một cước vào đầu gối, đau đến hít một hơi.

La Nam Nam giành cơ hội mở miệng: "Em với Trần Triết cũng nhìn thấy. Đúng là nhìn thấy bạn Mộc Trạch Tê ở trong lớp, cũng nhìn thấy bạn ấy đi qua bàn học của bạn học Lâm Thi Vũ. Nhưng lúc đó, tất cả sách giáo khoa trên bàn của Thi Vũ đều rơi xuống đất, là Mộc Trách Tê nhặt lên giúp."

Mộc Trạch Tê kiệt sức, lập tức được xả giận. Cô quay đầu nhìn La Nam Nam với tâm tình phức tạp.

Lời nói của La Nam Nam rất có tác dụng, Vương Khiết ngay lập tức hiểu ra.

Đều là chút mưu kế vì ghen tuông giữa các cô gái, lớp học này phức tạp là vì nhà học sinh không phú thì quý, bà ấy cũng không muốn nhiều chuyện.

"Mộc Trạch Tê, có phải trong lúc em thu dọn thì kẹp nhầm quỹ lớp sang sách bài tập khác đúng không?" Vương Khiết cho Mộc Trạch Tê một nấc thang để đi xuống.

"Vậy tại sao lúc đầu Mộc Trạch Tê không nói? Để đến tận bây giờ mới nói?!" Mã Văn Lệ an ủi Lâm Thi Vũ, tức giận cãi.

Nghiêm Kỷ quay đầu nhìn Mộc Trạch Tê, ánh mắt của anh không tức giận cũng không một gợn sóng nhưng lại dọa trong lòng Mộc Trạch Tê kinh hoàng, toàn thân rét run.

Đôi môi mềm mại của Mộc Trạch Tê hơi động, cúi đầu lúng túng: "Tớ chỉ sợ thiếu quỹ lớp, tớ không đền nổi... Cho nên lúc đầu mới không dám thừa nhận. Thực xin lỗi..."

"Ha!" không biết miệng ai phát ra tiếng cười không thể kiểm soát được. Nhất thời toàn bộ lớp học ngoại trừ mấy đương sự đều nở nụ cười.

Ngực và bụng Mộc Trạch Tê càng lúc càng đau, đầu cũng càng cúi càng thấp.

“Nghiêm túc!" Vương Khiết quát lớn, nói với học sinh trong lớp: "Nếu đã là hiểu lầm, vậy thì bây giờ đã giải quyết xong. Hi vọng các bạn học không phát tán lời đồn gây tổn hại đến danh dự của tập thể lớp!"

Sau khi tan học, Vương Khiết gọi Lâm Thi Vũ, Mộc Trạch Tê đi tới văn phòng của giáo viên, còn mời cả Nghiêm Kỷ đến.

La Nam Nam chỉ có thể giúp được Mộc Trạch Tê đến đó, hy vọng rằng cô có thể tự mình làm nốt.

Lâm Thi Vũ và Mộc Trạch Tê đứng thẳng tắp đứng bên cạnh nhau. Còn Nghiêm Kỷ thì thảnh thơi dựa lưng vào tường.

Nghiêm Kỷ lần đầu tiên dành cho Lâm Thi Vũ một lời ngon ngọt : "Lâm Thi Vũ, cậu rất nghiêm túc và có trách nhiệm trong công việc của lớp, thầy cô giáo vẫn luôn rất thích cậu. Thế nhưng có đôi khi cậu thật sự quá bất cẩn, cậu phải thay đổi, nếu không thì sau này ra xã hội cậu sẽ bị thiệt thòi." Anh tiếp tục tạo ra áp lực : "Cậu có hài lòng với kết quả giáo viên vừa giải quyết không?"

Lâm Thi Vũ vừa tức vừa ấm ức, cô ấy nhìn Nghiêm Kỷ.

Vương Khiết biết Nghiêm Kỷ luôn gần gủi thân thiết với Lâm Thi Vũ, ban đầu cũng chính là Nghiêm Kỷ đề xuất với cán bộ lớp sắp xếp một buổi cho Lâm Thi Vũ có thể cùng với các bạn trong lớp giao lưu với nhau, để cho Lâm Thi Vũ có thể hòa nhập với lớp nhanh hơn.

Hiệu quả thực sự rõ rệt.

Mối quan hệ nam nữ mập mờ không rõ ràng, trong chuyện này bà ấy không thể hiểu được ý tứ của Nghiêm Kỷ.

Cũng không có gì quá đáng khi nói nhà họ Nghiêm có thể hô mưa gọi gió ở thành phố Z, bà ấy vẫn nên để ý thái độ của Nghiêm Kỷ thì hơn.

Vương Khiết đối mặt Nghiêm Kỷ, nhẹ giọng hỏi : "Với tư cách là bạn cùng lớp, Nghiêm Kỷ hiểu rõ mối quan hệ giữa các bạn trong lớp. Cô có đang làm gì không thỏa đáng sao? Em có đề nghị nào khác không?"

Đối với chuyện này Nghiêm Kỷ có thái độ rất bình thường, buột miệng nói ra lời khen ngợi: “Cô Vương luôn dốc hết lòng vì lớp, lại rất yêu quý học sinh, đương nhiên cô sẽ có sự cân nhắc của riêng mình.”

Vương Khiết rất hài lòng, cười gật đầu.

Bà ấy quay đầu nhìn Mộc Trạch Tê nghiêm khắc nói : “Mộc Trạch Tê, thầy cô vẫn luôn dạy em rằng phải trung thực và có chữ tín, khi gặp chuyện gì em phải nói ra, hy vọng sau này em sẽ nhớ kĩ.” Mộc Trạch Tê vẫn rất xuất sắc, cũng không biết sau này cô có làm ra hành động gì không, vì vậy Vương Khiết khó mà nói quá nhiều.

Vẻ mặt Mộc Trạch Tê tái nhợt, toàn thân rét run, trong bụng đau thắt không dứt, suýt chút nữa đứng không vững.

Mộc Trạch Tê nói với giọng run rẩy: “Cảm ơn cô giáo…” Đột nhiên, cô cảm giác được giữa hai chân của mình đang nóng lên, một luồng ẩm ướt ấm áp tuôn ra, bỗng chốc chất lỏng đỏ tươi tràn ra trên đùi, lượng máu nhiều dọc theo giữa hai chân thẳng tắp chảy xuống.

Trong phút chốc tất cả mọi người sợ hãi đến ngây người.

Mộc Trạch Tê cúi đầu nhìn xuống, tụt huyết áp cộng thêm tinh thần căng thẳng khiến trước mắt cô choáng váng, hai chân mềm nhũn ngã xuống.

Nghiêm Kỷ đưa tay ôm lấy vòng eo mềm mại của cô, bế cô lên. Lâm Thi Vũ  cũng lật đật chạy đến đỡ lấy Mộc Trạch Tê.

Chất lỏng đỏ tươi còn đang chậm rãi chảy ra, trên đôi chân non nớt trắng nõn đều là vết máu, ngay cả đôi tất trắng trên chân cũng nhiễm một màu đỏ tươi. Những vết máu chằng chịt giống như mạng nhện, ở trên đôi chân trắng ngần chói mắt và rõ ràng.

Mộc Trạch Tê kiệt sức co quắp dựa vào trong lồng ngực Nghiêm Kỷ, cô phút chốc nhớ ra rằng kỳ sinh lý của mình luôn không đều, hình như là đến sớm.

Có nhiều chuyện liên tiếp xảy ra khiến cô hoảng sợ và kinh hãi gần như muốn sụp đổ, trong đầu cô rối bời.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Trạch Tê tái nhợt, phát ra vài âm thanh nức nở : “Cô Vương… hình như là em đến kỳ sinh lý…”

“Nhanh! Mau đưa đến phòng y tế!”

Vương Khiết còn có một cuộc họp giáo viên chủ nhiệm các lớp, còn Lâm Thi Vũ phải đến phòng giáo vụ để nộp quỹ lớp.

Cuối cùng chỉ có Nghiêm Kỷ đi cùng với Mộc Trạch Tê đến phòng y tế.

Mấy chuyện xấu hổ như thế này, Mộc Trạch Tê kiên quyết từ chối, nói rằng cô có thể tự mình đi.

Nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch như tờ giấy trắng, hai chân dính đầy máu đỏ tươi, khiến cho người ta vô cùng sợ hãi. Vương Khiết càng sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì, nên khăng khăng nói Nghiêm Kỷ nhất định phải đi cùng cô.

Bác sĩ Trần là bác sĩ của trường, đảm nhận nhiệm vụ trong phòng y tế, bà là một nữ bác sĩ Trung Y ấm áp. Bà rất vui tính và hài hước, bà không cảm thấy mình già, sau khi nghỉ hưu thì được mời về làm bác sĩ của trường, bà rất trẻ trung, rất hoạt bát và sôi nổi nên vô cùng hòa hợp với các bạn học sinh.

Bác sĩ Trần nhìn khuôn mặt tái nhợt của Mộc Trạch Tê nói : “Khí huyết không đủ, bị thiếu dinh dưỡng.” Sau đó, bà kéo tay Mộc Trạch Tê, bắt mạch nói : “Kinh nguyệt không đều, thể hàn, suy nhược cơ thể.”

Tiếp theo bàn tay bắt mạch xiết chặt, bà nhăn đôi mày lại : “Bạn học nhỏ, vấn đề này của cháu có chút nghiêm trọng, sau này sẽ không dễ mang thai.”

“Nếu có thời gian, cháu nên đến bệnh viện chụp CT thử xem, để kê đơn thuốc phù hợp, điều trị cho tốt. Bằng không, sau này cháu mang thai sẽ chịu khổ nhiều đấy.”

“Cháu còn trướng ngực, tức ngực đúng không?”

Nghiêm Kỷ đi cùng Mộc Trạch Tê, tuy rằng anh tránh đi, đứng ở ngoài cửa phòng y tế, nhưng vẫn có thể nghe thấy hết. Mộc Trạch Tê lén nhìn thoáng qua ngoài cửa, nhỏ giọng "Dạ" một tiếng.

“Này cô gái nhỏ, nhìn cháu khá gầy, nhưng ngực phát triển rất tốt. Cháu bị tức ngực là do mặc áo lót quá chặt, nên đổi đi, chọn áo lót vừa vặn, đừng xấu hổ khi ngực lớn. Cũng đừng sợ bị một số học sinh nam không hiểu chuyện bàn tán và cười nhạo. Nếu thật sự có, cháu nhớ kỹ mặt mấy đứa nó rồi đến nói cho bác biết. Bác sẽ tăng cường ngoại khóa giáo dục giới tính, phải cho mấy đứa nó một bài học.”

Bác sĩ Trần vừa kê đơn thuốc vừa nói với Mộc Trạch Tê : “Những lần đau bụng kinh này, sinh con xong sẽ đỡ hơn rất nhiều. Cháu đau ngực, sau này có chồng hay bạn trai giúp xoa bóp sẽ tốt hơn rất nhiều. Ha ha ha, thật ra cháu cũng có thể tự mình xoa bóp, chẳng qua là ngực cháu hơi đầy đặn, tay đàn ông cũng to và thô hơn nên xoa bóp sẽ dễ hơn.”

Những lời nói của bác sĩ Trần đã xua tan đi sự căng thẳng và lo lắng của Mộc Trạch Tê. Cô rất cảm động với những gì bác sĩ Trần nói với mình. Thế nhưng mà… Nghiêm Kỷ ở…

Mộc Trạch Tê ở tuổi này rất nhạy cảm và ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dần ửng đỏ, nói : “Bác sĩ Trần, ở đây có học sinh nam, cháu…”

Bác sĩ Trần không quay đầu, dùng lời lẽ chính đáng nói: “Có học sinh nam ở đây thì làm sao? Bất kể là con trai hay con gái đều phải học giáo dục giới tính. Không chỉ là học về giới tính của mình, mà còn phải học về cả hai giới tính!”

Mộc Trạch Tê chỉ có thể nghe những gì bà nói, gật đầu như giã tỏi.

Đến khi cô mang thuốc ra thấy Nghiêm Kỷ vẫn còn đang chờ mình, cô cũng không biết anh nghe được bao nhiêu. Mộc Trạch Tê xin lỗi vì đã làm mất thời gian của anh.

Nghiêm Kỷ nở một nụ cười nhẹ nhàng, vẫn không nói gì.

Bỗng nhiên điện thoại có cuộc gọi đến, sau khi Nghiêm Kỷ nghe xong. Anh quay lại nói với Mộc Trạch Tê: “Tôi đi đến phòng giáo vụ trước.”

Mộc Trạch Tê cảm thấy rất áy náy với Lâm Thi Vũ và xấu hổ về bản thân mình vì những chuyện xảy ra ngày hôm nay, cô nghẹn ngào nói: “Cậu đi đi, tớ tự đi về được. Lần sau tớ sẽ xin lỗi Lâm Thi Vũ.”

Nghiêm Kỷ cúi đầu nhìn bộ dạng sắp khóc của Mộc Trạch Tê, biết rằng hôm nay cô đã bị dọa sợ. Chiếc nơ bươm bướm dài nhỏ trên đầu cô gái có hơi lỏng lẻo, vài lọn tóc rủ xuống chiếc cổ trắng sứ mảnh khảnh, mang một cảm giác quyến rũ và mong manh.

Bốn chữ ‘Mời người phạm tội’ lập tức ùa ra khỏi tâm trí Nghiêm Kỷ.

Bỗng nhiên Nghiêm Kỷ nảy sinh ra một loại cảm giác bá đạo độc chiếm, anh không cho phép người khác nhìn thấy Mộc Trạch Tê như vậy…
Chương kế tiếp