Sau Khi Bị Vả Mặt, Nữ Phụ Trèo Lên Người Nam Chính!

Chương 5: Những nỗ lực “mồ hôi nước mắt” của một nữ phụ thành công, nữ chính nữ phụ bắt đầu tranh chấp
Mộc Trạch Tê mệt mỏi quay về ngôi nhà tối tăm không một bóng người. Cô nhìn thấy một tờ giấy mẹ dán trên tủ lạnh: [Hôm nay mẹ phải tăng ca, tối nay về muộn. Con cứ ăn táo cho đỡ đói. Nhớ là không được ăn nhiều đấy!]

Mộc Trạch Tê đi học cả ngày, tiêu hao rất nhiều năng lượng não; hôm nay vừa phải tập múa vừa bị nhắc nhở chỉ được ăn đồ giảm cân. Trong lòng cô chán nản, tinh thần sụp đổ, hai mắt đỏ bừng nhìn tủ lạnh, lấy nguyên liệu chuẩn bị làm đồ ăn.

Vừa rửa rau xong thì tiếng mở cửa truyền đến.

“Mẹ đã nói rồi con không được tự nấu cơm! Nhỡ tay bị thương thì sao? Để mẹ làm.” Vạn Dung vừa vào nhà đã chạy về phía Mộc Trạch Tê nói to, lấy con dao trong tay Mộc Trạch Tê để sang một bên.

Mộc Trạch Tê không đợi bà nói xong đã tự quay về phòng làm bài tập.

Vạn Dung vừa nấu cơm vừa nói: “Con gái, quay lại. Nghe mẹ nói.”

“Con tiếp xúc với Nghiêm Kỷ thế nào rồi?”

“Khá tốt.” Mộc Trạch Tê nghĩ, đúng là khá tốt, Nghiêm Kỷ vẫn rất khách khí và xa cách. Cô quan sát nét mặt của mẹ, lại bổ sung thêm một câu: “Hôm nay cậu ấy còn giúp con sửa những câu sai trong bài thi.”

Vạn Dung nghe xong thì nở nụ cười. Con gái bà xinh đẹp như vậy, giỏi giang như vậy, chỉ cần cố gắng thì không sợ Nghiêm Kỷ không để ý.

“Nghe nói lần này là thi thử? Con xếp thứ bao nhiêu trong lớp? Nghiêm Kỷ xếp thứ mấy?” Vạn Dung vội hỏi.

Mộc Trạch Tê hơi hoảng hốt, chột dạ nói: “Nghiêm Kỷ xếp thứ hai, con xếp thứ chín…”

Vạn Dung ngừng lại, quay đầu cau mày quát: “Sao lại xếp thứ chín? Lần trước không phải con xếp thứ năm sao? Xảy ra chuyện gì? Mộc Trạch Tê, con học hành thế nào vậy?”

“Bởi vì dạo này lớp múa phải thi đấu, con phải tập rất nhiều… lớp thư pháp cũng chiếm rất nhiều thời gian. Tất cả…”

“Vậy đó là do con chưa đủ cố gắng! Con đang trách mẹ đăng kí cho con học lớp thư pháp sao? Con viết chữ xấu như vậy mẹ có thể không đăng kí cho con sao?”

“Mẹ vất vả tăng ca là vì cái gì hả? Để cho con học lớp múa, học trường quý tộc, sợ con dầm mưa dãi nắng đi học nên thuê cả tài xế. Mẹ có để con thiếu gì không? Mẹ tốn nhiều tiền để bồi dưỡng con là để làm gì? Là để giúp con trở nên ưu tú! Để sau này con không bị người khác xem thường!”

Bởi vì ưu tú nên phải chịu khổ, phải chịu ấm ức. Mẹ cô bỏ ra nhiều như vậy đều vì tốt cho cô, Mộc Trạch Tê cúi đầu, nghe mẹ dạy dỗ.

Ăn cơm tối xong, không khí giữa hai mẹ con rất ngột ngạt. Mộc Trạch Tê muốn nói với mẹ chuyện của tài xế Lại cũng không dám mở miệng.

Mộc Trạch Tê muốn ăn một miếng thịt chua ngọt, lại bị Vạn Dung cản: “Giáo viên múa của con đã báo với mẹ rồi, nói dạo này cần phải chú ý ăn uống.”

Mộc Trạch Tê chỉ có thể thu đũa, mang theo chiếc bụng mới no một nửa về phòng làm bài tập. Ở trong phòng cô cũng nghe thấy tiếng mẹ gọi điện cãi nhau với bố, lúc chưa ly hôn cũng cãi nhau, lúc ly hôn rồi cũng cãi nhau.

Mộc Trạch Tê đeo tai nghe nghe tiếng anh, làm bài tập. Cuối cùng không nhịn được nữa, mở diễn đàn lên, post một bài: [Tại sao hai người bên nhau rồi chia tay mà vẫn còn dây dưa?] Kèm theo một bức tranh từ những đường nét quấn quýt tạo thành hình một người đàn ông và một người phụ nữ.

Mộc Trạch Tê đang ở tuổi thanh xuân tươi trẻ, có tâm tư mơ hồ của thiếu nữ, nhiều lúc cũng sẽ đăng “dòng tâm trạng” lên diễn đàn.

Áp lực nặng nề của học tập và cuộc sống khiến cô muốn tìm nơi để giãi bày, vì vậy trên mạng là nơi thích hợp nhất để cô trút bầu tâm sự. Trên đó ghi lại tất cả những gì vui vẻ, buồn bã, mơ hồ và cả nhật kí yêu thầm ai đó.

Ánh trăng sáng vằng vặc trên bầu trời, trong biệt thự đèn vẫn sáng. Trong phòng bày một màn hình như màn hình thu nhỏ ở rạp phim, Nghiêm Kỷ mặt không biểu cảm xem phim A. Ngón tay lắc ly rượu, đá trong ly chìm nổi lên xuống. Điện thoại vang lên thông báo, anh tiện tay cầm lên xem.

Sau đó anh bấm điện thoại trả lời gì đó. Ánh mắt phản chiếu ánh sáng từ màn hình, trong ánh sáng đó có thể nhìn thấy bức ảnh tạo nên từ những đường nét quấn quýt. Anh tắt màn hình, bình luận: “Nhàm chán.”

Mộc Trạch Tê đang làm đề khó, một ảnh đại diện màu đen xuất hiện trên diễn đàn của cô: [Lý do dây dưa vẫn cần tiếp tục làm rõ. Đối phương có lẽ vẫn muốn chứng minh sự tồn tại của mình.]

Mộc Trạch Tê nghĩ, bố mẹ mình hình như đúng là như vậy.

Người bạn trên diễn đàn này đã theo dõi cô từ khi cô mới tạo tài khoản, rất hay bình luận bài của cô dưới danh nghĩa ‘người qua đường.’ Nhưng bây giờ những lời đó lại khiến Mộc Trạch Tê vừa mới khai giảng học kì hai năm lớp 11 không lâu cảm nhận sâu sắc, hoặc có thể nói là tự nhiên bừng tỉnh.

Cô like cho câu bình luận kia một cái, sau đó lại vùi đầu làm bài tập.

Đèn bàn đến tận hai giờ sáng mới tắt. Đêm khuya và mệt mỏi luôn khiến con người ta có những cảm xúc tiêu cực.

Mộc Trạch Tê nằm trên giường xóa hết ảnh chụp trộm hôm nay trong điện thoại. Cô không biết sao mình lại như vậy với Lâm Thi Vũ, tại sao lại làm vậy, mà trong lòng chỉ toàn là cay đắng, đố kị. 

Không cam lòng, cô thực sự không cam lòng. Cô sợ điểm số của mình giảm xuống, sợ phải mệt mỏi ứng phó với những lớp học ngoại khóa mình không thích. Rất nhiều đêm cô liều mạng học tập, còn Lâm Thi Vũ lại chỉ cần Nghiêm Kỷ phụ đạo đã có thể lọt vào top mười của lớp.

Thật khó….

Sáng sớm hôm sau…

Vì Mộc Trạch Tê không nói với mẹ chuyện tài xế tăng tiền xe, tài xế Lại không nhận được năm trăm tệ nên nhắn tin với Mộc Trạch Tê nói không đến đón nữa.

Không có người đưa đón, mới sáng sớm Mộc Trạch Tê đã phải bò dậy, mặc một bộ quần áo ngắn tay, chuẩn bị chạy như điên tới tàu điện ngầm để đến trường. Bụng dưới của cô có chút khó chịu, cả người đều cảm thấy mệt mỏi.

Vừa định ra ngoài, Vạn Dung đã gọi cô lại: “Tóc con làm sao vậy! Đã nói là lúc nào cũng phải giữ dáng vẻ gọn gàng, chỉn chu cơ mà? Thay luôn bộ quần áo khác đi.”

Mộc Trạch Tê sờ tóc, cũng đâu có rối lắm, chỉ là không chải chuốt tỉ mỉ thôi.

Vạn Dung túm lấy, mặc cho cô một chiếc váy liền thân cổ bè màu trắng, nhưng lần này bên dưới lại xòe chữ A, váy hơi ngắn, Vạn Dung bảo Mộc Trạch Tê đi một đôi tất dài tới giữa bắp đùi, sau đó xỏ một đôi giày trắng.

Vạn Dung quản Mộc Trạch Tê rất nghiêm, về ngoại hình, trừ việc luôn sạch sẽ gọn gàng thì còn phải xinh đẹp nữa, kiểu đẹp chỉ liếc một cái thôi đã thấy lóa mắt.

“Hôm qua đã tiêu bao nhiêu tiền?” Vạn Dung vừa nói vừa cột nửa tóc của Mộc Trạch Tê bằng một dây nơ dài.

“Hai tệ, con mua nước.”

“Vậy mẹ đưa thêm cho con hai tệ nữa là được rồi, học sinh như các con không được tiêu nhiều tiền. Mang theo quá nhiều tiền vừa nguy hiểm lại dễ học thói hư tật xấu.”

Tất cả đồ dùng của Mộc Trạch Tê đều do Vạn Dung lo liệu. Để con gái không bị coi thường, bà đã chọn những thứ đắt tiền mà lại thoải mái, chưa bao giờ cho con gái thiếu thứ gì.

Chỉ có duy nhất tiền tiêu vặt là bị bà kiểm soát, mỗi ngày ba mươi tệ, tiêu bao nhiêu bà lại đưa thêm bấy nhiêu.

Đợi mẹ chỉnh sửa xong cho cô thì đã muộn. Mộc Trạch Tê đành gọi taxi tới trường học, tiêu hết sạch ba mươi tệ của ngày hôm nay.

Vừa mới tới lớp, ngoại trừ học sinh xuất sắc La Nam Nam ra thì còn có cả Lâm Thi Vũ, hai người liếc nhìn nhau. Hôm qua sau khi tan học, Lâm Thi Vũ đã giữ Mộc Trạch Tê lại để chất vấn về chuyện “chụp lén”, Mộc Trạch Tê nhất quyết không chịu thừa nhận, ầm ĩ tới mức không vui.

Mộc Trạch Tê đặt túi sách lên trên bàn học, bắt đầu nhỏ giọng đọc sách.

La Nam Nam vuốt quầng thâm mắt sắp rơi xuống tận quai hàm của mình, không nhịn được lại chào hỏi cả nhà hệ thống. Cô khâm phục nữ chính mới chuyển trường tới đây, vì để theo kịp tiến độ mà người ta đã học tập chăm chỉ tới tận sáng, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn kia vẫn luôn mịn màng.

Càng không cần phải nói đến gương mặt sau này dùng để kiếm cơm của nữ phụ Mộc Trạch Tê, cả người còn phát ra vầng sáng óng ánh, giống như chiếc bánh ngọt cao cấp núng nính hình bé thỏ trắng đáng yêu, được bày bán trong tiệm bánh ngọt đắt đỏ mới khai trương, nằm cạnh lối vào tàu điện ngầm gần trường.

Nghiêm Kỷ bước chậm rãi tới chỗ giáo viên, chàng trai trẻ hoạt bát rạng rỡ như gió xuân.

Mộc Trạch Tê hít sâu vài hơi rồi mỉm cười, chào hỏi anh từ phía xa: “Chào buổi sáng, Nghiêm Kỷ.”

Nghiêm Kỷ gật đầu: “Chào buổi sáng.”

“Chào cậu. Nghiêm Kỷ.” Lâm Thi Vũ cười híp mắt, chào hỏi với anh.

“Buổi sáng tốt lành.” Nghiêm Kỷ cũng cười đáp lại.

Không hổ là cuộc tình rối như tơ giữa nam nữ chính và nữ phụ, chỉ đơn giản là chào buổi sáng thôi mà cũng khác biệt như vậy.  La Nam Nam quan sát trực tiếp.

Sáng sớm, giáo viên chủ nhiệm của lớp 11-1, Vương Khiết đã đến, đầu tiên là quan sát tình hình tảo đọc* của mọi người. Sau đó là sắp xếp chỗ ngồi theo kết quả bốc thăm lần trước.

*Tảo đọc: ở Trung Quốc 8 giờ 30 phút mới chính thức học bài mới nhưng 8 giờ đã phải lên lớp. Khoảng thời gian từ 8 giờ đến 8 giờ 20 phút được gọi là tảo đọc.

Vốn dĩ Mộc Trạch Tê còn có chút vui mừng, bởi vì cô bốc được vị trí ngồi ngay sau Nghiêm Kỷ, rất gần anh.

Nhưng lời tiếp theo của Vương Khiết lại làm trái tim Mộc Trạch Tê nguội lạnh.

“Do có thêm bạn Lâm Thi Vũ, để cho công bằng thì chúng ta sẽ không tính kết quả lần trước mà sẽ bốc thăm lại.”

Thông thường vào những thời điểm này, những ghế xung quanh Nghiêm Kỷ là những chỗ ngồi tốt nhất. Bởi vì trong lớp truyền tai nhau: “Người nào ngồi gần Nghiêm Kỷ thì thành tích đều sẽ tăng lên.”

Mấy học sinh nam có thành tích kém trong lớp đang chắp tay cầu nguyện cho mình có thể bốc được chỗ ngồi gần Nghiêm Kỷ. Mấy bạn nữ luôn muốn tới gần Nghiêm Kỷ nghe được bạn nam lẩm bẩm thì liền lao vào đập bọn họ.

Bốc thăm xong.

Lâm Thi Vũ bốc được vị trí ngồi ngay sau Nghiêm Kỷ, bạn cùng bàn của cô ấy vẫn là Mã Văn Lệ. Hai chị em vui vẻ ôm lấy nhau.

Lần này Mộc Trạch Tê lại bốc được vị trí hàng sau cạnh cửa sổ, cách tổ của Nghiêm Kỷ rất xa, nếu muốn hỏi Nghiêm Kỷ một vấn đề gì đó thì cô phải băng qua một lối đi thì mới gặp được anh. Khoảng cách hai người càng ngày càng xa…

Mộc Trạch Tê nhớ tới lời của mẹ, bản thân cô thì một mực theo đuổi, và cảm giác xa cách của Nghiêm Kỷ. Nỗi sợ hãi, mất mát và sự ghê tởm với Lâm Thi Vũ lúc này đã chạm tới cực điểm.

La Nam Nam liếc mắt nhìn sắc mặt của Mộc Trạch Tê, thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô đã trắng bệch. Trong lòng lại thở dài một tiếng, buff nữ phụ hắc hóa +1.

Sở dĩ là nữ chính, bởi vì vầng hào quang nữ chính mà cô thiết lập đã định trước là sẽ ở cạnh nam chính. Vì thế Lâm Thi Vũ may mắn là điều đương nhiên, mà may mắn của cô sẽ lấn át đi may mắn của người khác, như nữ phụ chẳng hạn.

Thật ra đổi chỗ ngồi chỉ là chuyện nhỏ, nhưng bốc trúng chỗ cách xa người mà mình thích thì lại là chuyện lớn. La Nam Nam cũng từng có một thời thanh xuân như vậy, rõ ràng là học cùng lớp nhưng lại không được ngồi gần người mà mình thích, thậm chí còn phải ngồi rất xa, trái tim như muôn trùng xa cách.

Trần Triết vẫn ngồi phía trước La Nam Nam, vừa quay đầu đã nhìn thấy ánh mắt đang liếc ngang liếc dọc của học bá.
Chương kế tiếp