Sau Khi Bị Vả Mặt, Nữ Phụ Trèo Lên Người Nam Chính!

Chương 8: Ác ma sống ở địa ngục không có trái tim
Mộc Trạch Tê không thể ngủ được, sáng sớm đã rời giường. Trước khi mẹ trở về, cô thu đồng phục màu trắng xanh đang phơi nắng ngoài ban công.

Cô suy nghĩ nhiều lần, không biết có nên trả lại không, vì bộ đồ này đã bị người ta vứt bỏ. Cô cẩn thận giấu nó trong góc tủ chỗ quần áo mùa đông.

Thứ bảy được nghỉ, Mộc Trạch Tê ở nhà học bài nhưng học không vào. Cô đăng một bài đăng nhảm nhí trên diễn đàn nào đó.

[Gỗ mục: Không biết những linh hồn không tên bị xé rách, tàn hồn vỡ nát thường phiêu du khắp khắp Địa Ngục tội ác, cuối cùng sẽ đi về đâu]

Ảnh đại diện người mặc áo hoodie màu đen vang lên [Dĩ Luật: Để những linh hồn đó tự hủy hoặc để linh hồn tội ác làm đúng lẽ thường]

Hay cho một câu điên cuồng, trong phút chốc Mộc Trạch Tê bị trấn áp, đây là lần đầu tiên cô trả lời người này.

[Gỗ mục: Địa Ngục là nơi bị thế nhân phỉ nhổ].

[Dĩ Luật: Đúng thế, ở thế nhân cho dù tâm hồn con người có độc ác ghê tởm nhưng vẫn có lúc cảm thấy lương tâm bất an.]

Mộc Trạch Tê nghe vậy bỗng cảm thấy chột dạ.

[Dĩ Luật: Mà ác ma sống ở Địa Ngục cũng không có trái tim.]

Trái tim thiếu nữ của Mộc Trạch Tê bị đốt cháy, nhanh chóng trả lời lại.

Hai người chưa từng quen biết nói chuyện với nhau.

Trở lại biệt thự, ở trong căn phòng rộng lớn nào đó, Nghiêm Kỷ tùy tiện bấm điện thoại trả lời.

Mặc dù đối phương rất chú ý thông tin riêng tư, không để lộ bất kỳ tin tức về bản thân nhưng từ nhỏ Nghiêm Kỷ đã sống trong quyền thế, lại có tư chất trời sinh.

Chỉ nói mấy câu anh đã biết được suy nghĩ của đối phương, nhắc đến chủ đề đối phương cảm thấy hứng thú, lôi kéo đối phương nói nhiều hơn. Sau đó anh lại thu thập được nhiều tin tức hơn từ lời nói của đối phương.

Anh để di động xuống, nhìn xung quanh một đống vật dụng tình thú ở hộc tủ trong căn phòng. Có nhiều thứ đồ chơi tình thú, vòng cổ lục lạc... Tất cả giống như đồ sưu tập bày gọn gàng trong tủ hoặc là treo trên tường.

Đi qua bên cạnh là chiếc tủ chứa trang phục tình thú, đều là đồ cos, nội y tình thú.

Kính trên tường phản chiếu gương mặt tuấn tú của anh, lông mày đang nhíu lại. Không biết vì sao anh luôn cảm thấy ngăn tủ quần áo này có điều gì đó không vừa mắt.

Mộc Trạch Tê và Dĩ Luật trò chuyện vô cùng vui vẻ. Ban đầu, Dĩ Luật cho Mộc Trạch Tê cảm giác anh rất giống người đàn ông trưởng thành đã kết hôn mà anh tự xưng. Bây giờ đối phương lại giống như thanh niên có học thức, có trình độ, tầm mắt rộng mở lại cương quyết. Cảm giác của cô sai rồi sao?

Mộc Trạch Tê cô độc, không có bạn bè, không có người bề trên để bàn luận những vấn đề này. Trong phút chốc, Mộc Trạch Tê trở nên sùng bái Dĩ Luật.

Hai người trò chuyện qua lại, đến khi bị một loạt tiếng gõ cửa cắt ngang.

Mộc Trạch Tê mở cửa, thì ra là chị họ Vạn Bình Lâm. Người chị họ này phong cách lưu manh, mặc quần áo bò rách, đeo một chiếc túi lớn. Cô ta chào hỏi Mộc Trạch Tê, mở miệng gọi em Tê.

Mộc Trạch Tê hơi do dự, vì mẹ không thích Vạn Bình Lâm. Mẹ nói người chị họ này chơi bời lêu lổng không làm việc đàng hoàng, là người tính toán hám lợi.

Mộc Trạch Tê nhìn ba lô nặng nề của cô ta, cuối cùng vẫn để cô ta đi vào.

Chị họ vừa đến đã khóc lóc kể lể mục đích khi đến đây với Mộc Trạch Tê. Cô ta nói gần đây mở cửa hàng bán tất, cố ý tìm người mẫu làm quảng cáo tất cho mình. Ai ngờ hẹn xong người mẫu không đến, mà đổi người mẫu giá lại cao nên đến tìm Mộc Trạch Tê giúp đỡ.

"Em Tê, bây giờ chị cũng khó khăn, vừa mới bắt đầu sự nghiệp thôi, em giúp chị một chút đi." Vạn Bình Lâm cầu khẩn nói. Cô ta luôn biết cô em họ này xinh đẹp quyến rũ, bàn chân trần đầy nhục dục khiến đàn ông nhìn mà thèm thuồng, phụ nữ cũng thèm nên làm người mẫu là hợp nhất.

Mộc Trạch Tê hơi do dự.

Vạn Bình Lâm biết em họ ngoan ngoãn sợ điều gì: "Dù sao cũng không lộ mặt, chỉ quay một phần chân thôi, không ai nhận ra đâu! Chỉ cần em không nói thì dì cũng không biết."

"Em giúp chị một lần đi, mặc dù chị đang khó khăn nhưng em giúp chị sẽ trả tiền, năm trăm tệ."

Mộc Trạch Tê hơi dao động, thứ nhất là vì chị họ cầu xin, chị ấy không dễ dàng gì mới có công việc làm; thứ hai là mẹ của cô quản lý tiền tiêu vặt rất chặt chẽ, cô cũng muốn kiếm thêm tiền để không xấu hổ đến mức đón xe cũng không có tiền.

"Vâng." Mộc Trạch Tê miễn cưỡng đồng ý.

Vạn Bình Lâm cười vui vẻ như nở hoa, lại mở miệng nói em họ là tốt nhất.

Cô ta trải thảm nhung trắng trong phòng khách, bày vài ngọn đèn nhỏ là hoàn thành bối cảnh. Cô ta không lấy những chiếc tất lưới gợi dục ra, chỉ lấy những đôi tất đơn giản trong sáng mang theo họa tiết hoạt hình. Đảm bảo em họ không biết. Mà trước khi chuẩn bị chụp, Vạn Bình Lâm còn cố ý làm rơi túi xách nhắm ngay chỗ Mộc Trạch Tê.

Mộc Trạch Tê rất tốt bụng, chân cũng đẹp, chụp liên tục mười mấy đôi tất, đôi nào cũng mang thử một lần.

Sau khi chụp xong, Vạn Bình Lâm sợ Vạn Dung nên không dám ở lại thêm, còn dặn Mộc Trạch Tê đừng nói với dì là cô ta từng ghé qua. Ngoại trừ năm trăm tệ tiền lương, trước khi Vạn Bình Lâm đi còn giả vờ kín đáo đưa cho Mộc Trạch Tê một bao lì xì, nói chúc cô học hành chăm chỉ.

Mộc Trạch Tê cảm thấy vui mừng, dường như chị họ đã tiến bộ rồi. Cô nói cảm ơn nhưng không nhận bao lì xì này.

Vạn Bình Lâm tính toán giờ Vạn Dung trở về, không khách sáo nữa, vội rời đi. Cô ta biết mặc dù em họ không nhận bao lì xì kia nhưng vẫn có ấn tượng tốt với mình.

Buổi tối, Vạn Dung vừa trở về nhà đã vội vàng tìm Mộc Trạch Tê, hàng xóm trong khu nhà nói đêm qua có hai chiếc xe sang trọng đưa Mộc Trạch Tê trở về. Bà hỏi có phải Nghiêm Kỷ đưa cô trở về không.

Mộc Trạch Tê nói hết mọi chuyện.

Trong lòng Vạn Dung nở hoa, khen đến mức Mộc Trạch Tê bất an.

Buổi tối Vạn Dung nấu canh ích mẫu cho Mộc Trạch Tê, bà đau lòng bất đắc dĩ nói: "Bác sĩ trong phòng y tế ở trường gọi điện thông báo cho phụ huynh, nói tình hình sức khỏe của con. Bệnh sinh lý của con giống mẹ năm đó, năm đó vất vả lắm mẹ mới mang thai con được. Phụ nữ không thể sinh con là chuyện lớn!"

Bà còn hỏi tình hình ngực căng đau của Mộc Trạch Tê, cuối cùng còn chụp hình nói muốn cho bạn là bác sĩ nhìn xem có bệnh gì.

Sáng  sớm thứ hai, Mộc Trạch Tê vừa thức dậy đã thấy mẹ đang nấu cơm.

"Mau qua đây giúp một tay đi."

Mộc Trạch Tê rửa tay, lau khô rồi bắt đầu giúp. Tài nấu nướng của cô rất tốt, vẫn nhớ những lời mẹ từng nói.

 

[Mặc dù sau này phụ nữ sẽ được sống trong nhung lụa, tay còn mịn hơn cả mặt; nhưng phải biết nấu ăn ngon. Như vậy mới có thể nắm bắt được tâm lý muốn có một người vợ hiền hậu đảm đang từ xa xưa đến nay của đàn ông. Một người phụ nữ phải thật dịu dàng, ân cần dễ mến, có thể ‘lên được phòng khách, xuống được nhà bếp’. Hai thứ này đều phải có cả, để sau này khi gả vào nhà giàu rồi cũng không lo chồng mình bên ngoài có phụ nữ nữa.]

Sau đó, La Nam Nam lại nói cho Mộc Trạch Tê rằng, đây rất giống với “Trích những câu nói hay của cô gái hoa hồng” trong truyền thuyết mà cô ấy đã từng nghe trước khi xuyên sách.

“Mẹ nghe nói gần đây thằng nhóc Nghiêm Kỷ kia rất kén ăn kén uống, ăn rất ít. Khẩu vị không tốt là chuyện lớn, không tốt cho cơ thể. Không phải mẹ đã nói với con rồi sao, con nên chủ động nấu cơm, đợi đến giờ thì phải mang qua cho thằng bé.”

Tay đang thái rau của Mộc Trạch Tê lập tức dừng lại, chỉ vì một lần ngồi xe thôi mà mẹ của cô đã lung lay rồi sao?

Nghiêm Kỷ đối xử với mọi người rất thân thiện và lịch sự, nhưng anh không phải là loại người dễ gần đến mức sẽ tùy tiện ăn cơm của nhà người khác; mà cô với Nghiêm Kỷ cũng không phải loại quan hệ thân thiết đến mức cô sẽ mang cơm cho anh.

Hơn nữa, trong nhà anh không có món ngon nào là không thể làm, đầu bếp trong nhà từ bếp trưởng đến bếp phó đều có thể so sánh với ở khách sạn. Một thiếu gia nhà giàu như anh, liệu anh có thể động tay đến mấy món ăn dân dã này không.…

Mộc Trạch Tê im lặng không nói gì vì cô không muốn xảy ra tranh chấp với mẹ mình.

Nhưng khi trông thấy nhãn mác của mấy hộp thịt bò và rau dưa đó, tất cả đều là hàng nhập khẩu với giá cả cao đến mức kinh người thì Mộc Trạch Tê không nhịn được nữa: “Mẹ! Cái gì thế này? Hàng nhập khẩu? Mẹ đã xài hết bao nhiêu tiền rồi?”

Vạn Dung lại không để ý: “Gia cảnh thằng bé giàu có, lại còn là con nhà quyền quý, tự nhiên khẩu vị sẽ rất kén chọn. Mẹ sợ thằng bé ăn không quen nên đương nhiên phải lấy đồ tốt ra để đãi rồi!”

Mộc Trạch Tê không thể hiểu nỗi, thật sự phải làm đến mức này sao? Gia đình cô cho đến tận bây giờ vẫn không dám ăn mấy món đắt tiền như thế bao giờ!

Sau khi nấu cơm xong, Vạn Dung còn bảo Mộc Trạch Tê xếp đồ ăn thật đẹp đẽ.

Vạn Dung chăm chút váy áo rồi tiễn con gái đi ra ngoài, mẹ con hai người trông vô cùng giống nhau. Vạn Dung rạng rỡ nói: “Con không biết chuyện của thằng bé Nghiêm Kỷ kia rồi, nghe nói nó chưa bao giờ đồng ý cho người khác lên xe  ngồi cả, trong khi nó lại đồng ý để cho một người đang đến tháng vừa hôi vừa bẩn như con lên xe ngồi, vậy chắc chắn con là người đặc biệt!”

Mộc Trạch Tê cảm thấy rằng dường như mẹ của mình có thể đã biết được rất nhiều chuyện của Nghiêm Kỷ.

Trước khi đi, Mộc Trạch Tề thấy nồi canh vẫn còn đang hầm sôi sùng sục trên bếp. Nhưng không đợi cô hỏi, Vạn Dung không hề quay đầu lại, bà chỉ nhẹ giọng nói: “Đây là canh hầm cho bà con, gần đây hình như bà luôn bị đau xương đùi. Dẫu sao thì cũng là bà nội của con, là người bà đã hết mực yêu thương con mẹ.”

Ân oán giữa các trưởng bối, Mộc Trạch Tê không thể nào phán xét được, cô im lặng đi ra khỏi cửa.

Mộc Trạch Tê đã sớm ngồi tàu điện ngầm đến trạm gần trường học.

Mộc Trạch Tê mang theo hộp cơm mà cảm thấy nặng nề vô cùng, bởi vì nhiệm vụ mang cơm hộp này mà cô đã phải tự dán lên mặt mình thêm mười lớp da nữa.

Trên đường đến trường.

“Két…” Tiếng phanh xe thật lớn xé rách sự yên tĩnh của buổi sáng, Mộc Trạch Tê quay đầu lại, từ xa cô trông thấy có hai chiếc xe tải không to cũng không nhỏ đang lung lắc qua lại, mất khống chế sắp lao đến đây.

“Tít…tít tít…” Tài xế không ngừng ấn còi để nhắc nhở mọi người, tất cả mọi người trên đường đều sợ hãi mà né đi hết.

Mộc Trạch Tê cũng vội vàng tránh né, nhưng không ngờ cô lại trông thấy bạn cùng lớp của mình là La Nam Nam đang đứng im tại chỗ, đang trong một tư thế cứng nhắc vừa kỳ lạ vừa vặn vẹo.

“La Nam Nam!”

Rõ ràng đang cố giãy dụa muốn trốn thoát, nhưng lại bị cố định một chỗ. Mộc Trạch Tê phút chốc có thể cảm nhận được cảm giác cơ thể không kiểm soát được đó của La Nam Nam.

Xe tải đã lao đến trước mặt, tiếng còi xe vang lên như có thể xé rách màng nhĩ, giống như đang cảnh báo trước một bi kịch nào đó vậy.

Vào lúc nguy cấp, Mộc Trạch Tê lập tức lao ra, ngoại trừ tiếng gió bên tai, cô còn nghe thấy rằng dường như La Nam Nam đang thì thầm điều gì đó.

“Chó hệ thống! Lúc ta đến ngươi cũng không có nói là La Nam Nam sẽ xảy ra chuyện! Một cô gái nỗ lực chăm chỉ như vậy mà phải bị mất tay gãy chân thì mới có thể thể hiện được ý chí kiên cường bất khuất sau khi bị tàn tật của cô ấy, mới có thể thể hiện được tài năng văn học của cô ấy sao? Con mẹ ngươi, ăn theo Helen Keller à!”

[Hệ thống ‘Đọc mười nghìn cuốn sách’: Lúc học lớp 11, La Nam Nam bị tai nạn xe vào một buổi sáng nọ…Thể xác và cả tinh thần đều bị tổn thương…Sau khi trải qua nhiều lần trị liệu…Cô ấy đã rời trường trung học phổ thông Hoa Thịnh khi đang học lớp 12 để ra nước ngoài, nó đã được đề cập rất nhiều lần trong cuốn sách. Giả thiết cốt truyện đã thế rồi, hệ thống không thể nào thay đổi được.]

Trước khi câu chửi thề cuối cùng của La Nam Nam kết thúc, Mộc Trạch Tê đã ôm lấy La Nam Nam, dáng người cô vừa uyển chuyển vừa mềm mại như đang tập múa, xoay eo.

Chiếc xe nhanh chóng lướt ngang qua hai người. Trong vài giây này, La Nam Nam và Mộc Trạch Tê thậm chí còn có thể cảm nhận được sức ép đến từ chiếc xe tải to lớn, sắc bén xẹt ngang qua cùng với nhiệt độ nóng bỏng của thân xe.

Hai người đồng loạt bị ngã thật mạnh ra đất.

“Rầm!” Chiếc xe đụng vào lan can ven đường, thân xe biến dạng rồi mới dừng lại.

La Nam Nam nằm sấp trên mặt đất, cảm thấy đầu gối hơi đau, cô ấy mang theo sự sợ hãi khi vừa sống sót sau tai nạn nói: “Chó hệ thống… ta…”

[Hệ thống ‘đọc mười nghìn cuốn sách’: Nhân vật trong sách đã quấy nhiễu gây ra việc thay đổi cốt truyện. Ký chủ bị tai nạn xe cộ, bị thương, sợ hãi, cả thể xác và tinh thần đều bị tổn thương. Cốt truyện là vậy mới đúng.]

La Nam Nam lập tức nghĩ rằng, không thể thay đổi cốt truyện lớn được, nhưng một ít cốt truyện thì vẫn có thể, miễn là kết quả vẫn giống nhau, thế là tránh được rồi!

La Nam Nam đặt tên cho nó là: “Tránh bị thương nhẹ”

“La Nam Nam! Cậu không sao chứ?” Mộc Trạch Tê đứng dậy, cuống quýt chạy lại xem.

La Nam Nam ngửa mặt thở dốc, cô ấy nằm ngửa lên nhìn trời xanh, vui vẻ cười với Mộc Trạch Tê đang lo lắng: “Tớ không sao, cảm ơn cậu nhé, nữ phụ.” Sau đó, cô lại làm ra cử chỉ chào quốc tế lên hướng bầu trời: “Đi cốt truyện khốn kiếp luôn rồi!”

Mộc Trạch Tê?

Xe cứu thương và cảnh sát đều đã đến. Sau đó được xác định rằng sự cố lần này là do xe va chạm ngoài ý muốn. Tài xế bị thương nhẹ, La Nam Nam thì bị trầy đầu gối.

Sau đó không lâu, bố mẹ của La Nam Nam đều đến. Mộc Trạch Tê nhặt hộp cơm không chút tổn hại gì trên đất lên, xác định La Nam Nam không bị sao cả mới rời đi.

Vì chuyện quỹ lớp hôm thứ sáu, nên trong lớp có không ít tin đồn vớ vẩn. Mộc Trạch Tê đi vào lớp, cả lớp đang ồn ào lập tức im bặt, mỗi người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Mộc Trạch Tê.

Mặc dù cuối tuần Mộc Trạch Tê đã tự chuẩn bị tâm lý vô số lần, nhưng khi chân chính đối mặt, cô vẫn sợ, thực sự rất sợ. Cô khẽ siết chặt bàn tay.

“Buổi sáng tốt lành.” Một giọng nói trầm thấp nhưng dịu dàng vang lên trên đỉnh đầu cô.

Đánh vỡ cái cảm giác áp bức khi bị soi xét này của cô.

Mộc Trạch Tê ngẩng đầu lên theo bản năng, suýt chút nữa thì đã đụng vào ngực của Nghiêm Kỷ.

Mùi xà phòng thơm nhẹ và nam tính trên người thiếu niên lập tức xộc thẳng vào khoang mũi Mộc Trạch Tê…
Chương kế tiếp