Sau Khi Bị Vả Mặt, Nữ Phụ Trèo Lên Người Nam Chính!

Chuơng 9: Nốt ruồi đỏ nhỏ gợi cảm trên ngực trong bức ảnh khỏa thân
La Nam Nam nằm trên xe cấp cứu, bắt đầu nghĩ đến cảnh Mộc Trạch Tê lao vào cứu mình.

Trên thực tế, xưa giờ cô ấy không có cảm xúc với những nhân vật xuất hiện trong cuốn sách, cô ấy cảm giác như ở ngoài thế giới của họ, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ để trở về nhà, cô ấy thực sự cũng không hoài niệm nhiều về con người trước kia của mình.

Đại khái cô ấy vẫn còn nhớ kết cục của Mộc Trạch Tê trong cuốn sách. Cô mang đến cho Nghiêm Kỷ một hộp cơm trưa tình yêu mà cô đã chuẩn bị cẩn thận, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào cuối cùng lại để Lâm Thi Vũ ăn.

Sự việc này trở thành ngòi nổ, Mộc Trạch Tê trong cơn tức giận đã phạm phải một sai lầm không thể cứu vãn.

Cô đã lén chụp ảnh Lâm Thi Vũ, ngụy tạo một scandal một cuộc sống riêng tư không đứng đắn của Lâm Thi Vũ.

Nhưng không biết tại sao, cô lại vô tình đăng bức ảnh của chính mình.

Một viên đá khuấy lên ngàn cơn sóng, sau đó Mộc Trạch Tê bị những lời đồn thổi bịa đặt vô căn cứ bám theo, cô đổ lỗi cho Lâm Thi Vũ đã hãm hại mình, nhưng cuối cùng sự thật đã được phơi bày.

Cũng chính sự cố này khiến một người không ai ưa như cô hoàn toàn bị nhục nhã.

Ngay cả khi nữ chính – bông sen trắng ngây thơ cũng không truy cứu, tuy Mộc Trạch Tê được miễn hình phạt buộc thôi học, nhưng sau đó cô phải sống trong sự chế giễu châm biếm ghẻ lạnh và bạo lực khi ở trường, cô đã phải sống một cuộc sống trốn chui trốn nhủi như một con chuột.

Sau khi tốt nghiệp trung học, cô biến mất không một dấu vết.

Cô ấy là một một người ích kỷ, cô ấy nhớ Mộc Trạch Tê đã xả thân lao về phía mình, nhớ đến cái ôm mềm mại nhưng kiên định của cô.

Thế giới trong cuốn sách chết tiệt, bối cảnh nguyên tác chết tiệt, La Nam Nam không nhẫn tâm và cũng không muốn Mộc Trạch Tê phải sống cuộc sống như vậy.

Tuy không thể thay đổi chiều hướng của cốt truyện, nhưng có thể tránh được một vài bi kịch nhỏ...

La Nam Nam chợt nhớ đến hộp cơm trên tay lúc Mộc Trạch Tê lao vào cứu mình.

La Nam Nam hít một ngụm khí lạnh, bật dậy khỏi giường cứu thương.

"Nhanh! Nhanh! Mẹ đưa con đến trường!"

Mẹ La kinh hãi nói: "Nam Nam, mẹ biết con ham học, nhưng nghỉ ngơi một chút cũng không sao đâu. Đầu gối của con vẫn cần phải đến bệnh viện kiểm tra!"

La Nam Nam lớn tiếng cầu xin: "Mẹ! Cứ để con đi một lát! Làm ơn đi!"

"Mẹ!!!"

Tiết học cuối cùng hôm nay là môn thể dục, lớp 1 và lớp 2 học chung, còn có một trận bóng rổ giao hữu giữa hai lớp.

Trên sân bóng rổ vang dội tiếng reo hò và la hét của các cô gái; đương nhiên người thu hút nhất là Nghiêm Kỷ.

Mộc Trạch Tê ngồi trên bậc cầu thang lặng lẽ nhìn Nghiêm Kỷ, bình thường anh thân thiện và ít nói, khi đi học anh lại đeo kính gọng bạc khiến anh trông càng lịch sự nho nhã, nhưng thực ra sức bền khi tập thể thao của anh cực tốt.

Đội đối phương luôn cẩn trọng đề phòng, nhưng cũng không thể ngăn được sự nhanh nhẹn và phản xạ nhạy bén của anh.

Anh rê bóng hoàn hảo, ghi bàn chính xác, khiến những tiếng hét thất thanh vang lên liên tục.

Anh là một thiếu niên vô cùng ưu tú và xuất sắc, trên người anh tỏa ra hào quang chói lọi khiến cô không dám đến gần. Đây là cảm giác của Mộc Trạch Tê lúc này.

Nhóm thanh niên trẻ tuổi đã đói, lần lượt rủ nhau đi ăn. Một số khác còn lại vẫn còn đang nghỉ ngơi.

Mộc Trạch Tê cầm hộp cơm từ từ bước đến chỗ Nghiêm Kỷ.

Chơi bóng rất tốn sức, có người ngồi nghỉ trước quạt máy, trên người chỉ còn mỗi áo phông nhưng vẫn xốc lên vì quá nóng. Những học sinh nam không thích mang theo khăn giấy, ai cũng dùng tay lau mồ hôi.

Mộc Trạch Tê ném một gói khăn giấy cho lớp trưởng lớp 2 Vương Đại Hữu trong đám đông. Cậu ta cảm kích nhận lấy, lớn tiếng cảm ơn: “Trạch Tê cậu giúp tôi một việc lớn đó! Cám ơn nhé!”

Ngay lập tức, cả nhóm học sinh nam chạy theo lấy khăn giấy giống như vớt được cứu tinh.

Mộc Trạch Tê gật đầu, mỉm cười thể hiện không cần khách sáo, rồi đi qua đám đông đầy mùi mồ hôi.

Mộc Trạch Tê cố hết sức nở một nụ cười rạng rỡ, chậm rãi bước đến chỗ Nghiêm Kỷ.

Vừa định đưa cho Nghiêm Kỷ một gói khăn giấy nhỏ nhưng thấy Nghiêm Kỷ dường như không đổ nhiều mồ hôi, anh vẫn đang mặc đồng phục thể thao dài tay màu trắng xanh, bọc mình lại rất kĩ càng.

Chiếc khăn giấy vừa được đưa ra liền rút lại, cô không dám ngẩng đầu lên quá cao, chỉ nhẹ nhàng nói với Nghiêm Kỷ: "Nghiêm Kỷ, cảm ơn cậu đã đưa tới về hồi tuần trước. Và..." Và sáng nay, anh đã giải vây cho cô.

Trong mắt Nghiêm Kỷ chứa đựng những cảm xúc không rõ, anh nhìn Mộc Trạch Tê cúi đầu mang dáng vẻ một mỹ nhân u buồn.

Sau khi anh đọc qua bài đăng, anh không muốn liên quan gì đến một cô gái như vậy.

Nhưng sáng nay khi anh đến, anh nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không còn chút máu của cô, thấy cô bất lực đứng đó nắm lấy chiếc váy nhỏ của mình, anh hơi động lòng trắc ẩn.

"Chuyện nhỏ thôi mà."

Mộc Trạch Tê hít một hơi thật sâu, ủ rũ vài phút rồi lấy hộp cơm màu xanh đậm ra đưa bằng cả hai tay: "Tớ và mẹ đã làm một ít thức ăn, hy vọng cậu..."

Ngay khi Mộc Trạch Tê sắp đưa hộp cơm cho Nghiêm Kỷ.

“Tớ không đồng ý! Mộc Trạch Tê!” Một giọng nói the thé cắt ngang hai người họ.

La Nam Nam cầm nạng hét lên một cách hùng hồn, còn Trần Triết cõng cô ấy trên lưng thì kiệt sức khi cố vội vã chạy đến.

Tiếng hét lớn khiến mọi ánh mắt trên sân bóng rổ đều đổ dồn về phía La Nam Nam.

La Nam Nam đột nhiên có cảm giác như thể mình đang cướp hôn trong một hôn lễ, phút chốc mặt cô ấy nóng lên.

Cô ấy lờ đi, ngượng ngùng cười, sau đó ngang ngược hét lên: "Mộc Trạch Tê! Khoai tây chiên trong siêu thị trường học giảm còn nửa giá! Chúng ta đi mua ngay đi!"

Mộc Trạch Tê??? Đám đông???

La Nam Nam ném nạng, lao thẳng tới kéo Mộc Trạch Tê bỏ chạy, không quan tâm đến ánh mắt khó hiểu của Nghiêm Kỷ.

Nghiêm Kỷ nhìn hai người đang chạy đi, đôi mắt tối sầm khó hiểu.

Cả hai chạy đến chỗ thao trường thể dục mới dừng lại. Hai người không thân nhau cho lắm, lại đứng đối diện nhau, không khí nhất thời có hơi gượng gạo.

Không chỉ La Nam Nam xấu hổ mà Mộc Trạch Tê cũng bối rối.

Trước tiên La Nam Nam mở miệng chân thành cảm ơn: “Mộc Trạch Tê, rất cám ơn cậu vì sáng nay đã không tiếc hy sinh tính mạng để cứu tớ.” Sau đó nghiêm khắc khiển trách: “Nhưng những chuyện như vậy rất nguy hiểm, cậu không muốn sống hả?!"

La Nam Nam biết mình hiện tại không thể quay lại thế giới của mình nữa, giờ phút này cô ấy buông xuôi chuyện mình xuyên sách để hòa nhập vào thế giới này. Lời nói của cô ấy bây giờ đầy thân thiết.

Mộc Trạch Tê cũng cảm nhận được điều đó, cô nhìn thẳng vào mắt La Nam Nam, ánh mắt sáng ngời, chân thành: "Tớ biết lần trước chính là cậu muốn giúp tớ. Cậu là người duy nhất nói đỡ cho tớ. Cảm ơn cậu, La Nam Nam."

La Nam Nam lập tức bị bắn trúng tim đen. Vì một câu nói mà suýt chút nữa liều cả tính mạng ư, đây là người tuyệt thế đáng thương gì? A? La Nam Nam quyết định sẽ che chở cho Mộc Trạch Tê!

Mặt La Nam Nam nghiêm túc: "Mộc Trạch Tê, có thể khó tin, nhưng tớ có chuyện muốn nói với cậu!"

Tiếp theo, La Nam Nam không sợ bị coi là kẻ điên hay tà giáo, mà nói với Mộc Trạch Tê về chuyện cô ấy xuyên sách và nội dung đại khái của cuốn sách.

La Nam Nam nói tới nỗi miệng lưỡi khô khốc. Mộc Trạch Tê vẫn nghẹn họng nhìn trân trối, nghe xong trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Sau khi nghe xong, đầu của Mộc Trạch Tê như nhét vào 20.000 câu hỏi ứng dụng công thức. Lại thêm đầu óc như căng ra nhảy lên thình thịch giống như phải ghi nhớ tất cả các sách giáo khoa trong chương trình giáo dục bắt buộc chín năm.

"Ý của cậu là Nghiêm Kỷ và Lâm Thi Vũ cậu nói, là nhân vật nam và nữ chính của thế giới trong cuốn sách 《Trong lòng cậu chủ chỉ cưng chiều em》? Mà tớ chỉ là nhân vật nữ phụ độc ác giúp bọn họ gia tăng tình cảm, luôn làm bộ làm tịch với nam chính, chuyên bị vả mặt, chuyên làm nổi bật nữ chính thiện lương ngọt ngào?”

Lần này đến lượt La Nam Nam ngẩn ra: "Mộc Trạch Tê... Cậu, cậu là người trên thế giới này, nhưng cậu có vẻ vô cùng tỉnh táo...sao cứ có cảm giác sai sai..." Sau đó cô ấy cẩn thận kiểm tra: "Liệu cậu có tin không? Cậu sẽ không gọi bệnh viện tâm thần tới bắt tới đấy chứ!”

“Tớ tin tớ tin! Tớ tin cậu!”

Mộc Trạch Tê kêu lên một tiếng, nắm lấy tay La Nam Nam vừa khóc vừa kể: "Nam Nam! Tớ khổ quá! Tớ tin! Hu hu! Người ta nói rằng người với người gặp nhau là do duyên số, vận mệnh đã sắp đặt mọi thứ rồi!"

"..." La Nam Nam đột nhiên cảm thấy, vai nữ phụ phản diện trong cuốn sách này, Mộc Trạch Tê, thật sự chỉ là một nữ sinh trung học mắc bệnh phản nghịch thích văn chương buồn bã không chính thống mà thôi.

Mộc Trạch Tê vẫn đang khóc lóc, khóe mắt đỏ hoe: "Nếu mọi thứ đều là giả, liệu tớ có thể lựa chọn cuộc đời mình lần nữa, có thể dũng cảm đối mặt với nó hay không."

La Nam Nam sững sờ. Cô ấy mơ hồ nhớ ra nội dung cuốn sách, cha mẹ của Mộc Trạch Tê ly hôn khi cô còn nhỏ, cô có một người mẹ rất mạnh mẽ.

Ngoài việc được dạy rằng Mộc Trạch Tê giống như "Người phụ nữ hoa hồng", ngoài tính cách hơi trà xanh một chút, cô cũng mềm mại và nhút nhát.

Cô là một người đẹp hết mực chu đáo, ăn nói nhẹ nhàng.

Đáng tiếc là cấp bậc của Mộc Trạch Tê có hạn, hoặc hào quang của nhân vật chính quá mạnh, hoặc là do bối cảnh trong sách nên cô luôn bị mọi người coi thường và chán ghét.

Mộc Trạch Tê có lẽ không tin, cô chỉ đang bị ép đến bờ vực của sự sụp đổ, không còn cách nào khác là tìm một cái cớ cho bản thân.

"Mộc Trạch Tê, trong điện thoại di động của cậu có một bức ảnh khỏa thân của Lâm Thi Vũ đúng không?"

Mộc Trạch Tê hoảng sợ ngay lập tức, cô sợ rằng người bạn tốt La Nam Nam khó khăn lắm mới có được sẽ bị hành vi xấu xa của mình dọa sợ.

La Nam Nam mở miệng an ủi cô, cô ấy biết hầu hết những gì Mộc Trạch Tê đã làm. Cô ấy xuyên sách, vì vậy có tầm nhìn như Thượng đế, cô ấy sẽ không ghét cô.

La Nam Nam giải thích rằng cuốn sách chỉ miêu tả một mặt của thế giới, mà tình tiết câu chuyện phải gây ra xung đột giữa các nhân vật. Chẳng hạn như “Nhân vật bị cưỡng ép giảm trí thông minh”, hành vi “vai phụ tìm đường chết khi bị vả mặt” vân vân.

Vì xung đột, nên Mộc Trạch Tê thường cảm thấy mình như bị phân liệt, đôi khi mất kiểm soát.

La Nam Nam nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong sáng của Mộc Trạch Tê: "Có rất nhiều lý do khiến cậu trở thành như vậy. Tớ tin cậu, bản chất của Mộc Trạch Tê rất thuần khiết, trong sáng."

Mộc Trạch Tê xúc động lại khóc.

La Nam Nam cổ vũ Mộc Trạch Tê, kể cho cô nghe câu chuyện phía sau một cách cẩn thận.

"Mộc Trạch Tê, những gì tớ nói đều rất nghiêm túc. Buông bỏ si mê, tránh xa Nghiêm Kỷ ra một chút. Nam chính là loại đàn ông chỉ bảo vệ nữ chính. Chỉ cần cậu nhắm đến nữ chính, nam chính nhất sẽ không tha cho cậu. Cậu biết không, cậu từng ăn không ít đau khổ từ nam chính"

Mộc Trạch Tê chợt nhớ ra rằng mỗi lần cô gây cản trở cho Lâm Thi Vũ, cuối cùng, ngoài việc bị phản công, cô còn bị tổn thương nặng hơn… Dù ít dù nhiều cũng có liên quan tới Nghiêm Kỷ. Cũng có một số kỷ niệm từ thời thơ ấu.

Toàn thân Mộc Trạch Tê chợt lạnh.

Cô run rẩy lấy điện thoại ra, trượt vài cái rồi xóa bài đã chỉnh sửa trong bản nháp chờ đăng.

Mà Nghiêm Kỷ đang ngồi trên sân bóng, nhận thấy rằng tài khoản của Mộc Trạch Tê đã xóa bài đăng.

Anh gõ ngón tay dài trên giao diện điện thoại. "Thì ra lương tâm không yên, vì vậy không muốn làm bạn với địa ngục."

Anh đã xâm nhập vào điện thoại di động của Mộc Trạch Tê vào đêm hôm đó nên có thể nhìn thấy mọi hoạt động và điều khiển một số chức năng trên giao diện điện thoại di động của Mộc Trạch Tê.

Nếu Mộc Trạch Tê đăng bài đăng đó, nội dung bài đăng sẽ thay đổi ngay lập tức và ảnh của Lâm Thi Vũ sẽ được thay thế bằng ảnh của chính Mộc Trạch Tê. Gậy ông đập lưng ông.

Nghiêm Kỷ mở album ra xem một bức ảnh mà anh đã chuyển qua từ điện thoại di động của Mộc Trạch Tê.

Trong ảnh là thân hình nõn nà của cô gái, đôi tay cứng ngắc ngượng ngùng đang ôm lấy ngực. Ngực to mềm như quả bóng nước, căng tràn lộ ra khỏi cánh tay trắng nõn.

Đầu vú hồng hào khẽ hé lộ ra khỏi những ngón tay trắng nõn, mềm mại, giống như quả anh đào trong tuyết trắng, hấp dẫn như một chiếc bánh kem dâu tây.

Nửa vòng cung duyên dáng trên ngực trái còn có một nốt ruồi đỏ nhỏ dễ thấy, khiến da thịt như ngọc càng thêm quyến rũ mê người, vô cùng bắt mắt.

Nghiêm Kỷ cảm thấy rất xinh đẹp, trong lòng lại có chút bất mãn.

Anh lẩm bẩm một mình: “Chậc chậc, chụp ảnh này để làm gì?” Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, gương mặt điển trai trở nên tối tăm ảm đạm, lộ vẻ không hài lòng: “Hay là muốn gửi nó cho ai?”

Mộc Mộc và Nam Nam đã có một khoảng thời gian thảo luận kế hoạch vui vẻ. Cuối cùng còn cùng nhau tiêu diệt mấy hộp cơm, hộp đựng cơm xinh đẹp cũng không có “cảm giác đựng cơm rang”.

Cuối cùng, toàn bộ chân trái của La Nam Nam đã mất cảm giác. Lúc Nghiêm Kỷ phát hiện ra đã nhanh chóng gọi xe cấp cứu.

Trước khi được đưa lên xe cấp cứu, La Nam Nam vẫn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Mộc Trạch Tê, nhỏ giọng nhắc nhở.

"Trạch Tê à, những thứ được miêu tả trong sách khi đặt trong “hiện thực” sẽ rất tàn khốc, cũng sẽ rất đau đớn. Sau này có thể cậu sẽ suy sụp rất nhiều, nhưng đừng nản lòng!"

Nói xong, cô ấy liếc nhìn Nghiêm Kỷ đang đứng bên cạnh, giọng nói trầm thấp chuyển thành giọng lạnh lạnh băng: "Trân trọng sinh mệnh, tránh xa nam chính."

"Nam Nam, tớ hiểu rồi. Cậu nên đi bác sĩ sớm đi!" Mộc Trạch Tê rơm rớm nước mắt nói khi thấy đầu gối của La Nam Nam sưng to như cái bánh bao.

“Được rồi.” La Nam Nam không thích làm người đẹp khóc. Theo cốt truyện, đúng là cô ấy nên rời khỏi đây một thời gian ngắn.

Nghiêm Kỷ, Lâm Thi Vũ, Trần Triết thấy hai người như sinh ly tử biệt. Tất cả đều có nghi ngờ, quan hệ giữa hai người tốt như vậy từ khi nào?
Chương kế tiếp